Lung Linh Như Nước

Chương 25

Chương 25: Tình yêu dễ vỡ
"Sư huynh, có biện pháp nào tra ra chủ nhân chiếc xe đó không?" Vừa rồi cô còn rất chắc chắn về người đó nhưng bây giờ càng nghĩ càng không dám khẳng định, thật sự là người kia sao? "Em nhớ biển số xe".

"Sao vậy? Em biết người đó à?" Phùng Phất Niên hơi nhíu mày.

"Hình như thế, đèn đường không đủ sáng, em không dám khẳng định". Nếu không chắc chắn trăm phần trăm thì cô làm sao dám nói?

"Để anh nghĩ cách xem", Phùng Phất Niên không yên tâm nói, "Tiểu sư muội, nếu có chuyện gì cần giải quyết thật thì em phải nói với anh, không được đi làm một mình, một số người có tiền thường có hậu thuẫn rất phức tạp".

Âu Dương Ngâm gật đầu, dừng bước. Xe của họ đỗ ở cổng trước trường học cho nên phải đi xuyên qua vườn trường để lấy xe. "Sư huynh, anh đi về trước đi, em còn có chút việc". Dứt lời Âu Dương Ngâm xoay người lại chạy về cổng sau.

Quán ăn vặt bên kia đường vẫn rất đông khách, hơi nóng hầm hập tỏa ra từ cửa sổ, tiếng hò hét của đám nam sinh và tiếng cười của các nữ sinh hòa lẫn trong đêm cuối cùng trước ngày tốt nghiệp. Cô tìm cậu bé nọ dưới ánh đèn mờ tối của đèn đường, đau lòng và giận dữ như vậy, chắc là cậu ta không còn sức mạnh để đi đâu xa.

Từ xa, cô nhìn thấy một bóng lưng gầy gò và cô độc, cậu ta đang đứng ở giữa hai cột đèn đường bên vỉa hè, đúng chỗ ánh sáng tối tăm nhất. Âu Dương Ngâm nhìn thấy cậu ta chậm rãi ngồi xuống, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ta.

"Đừng đau lòng", cô nhẹ nhàng nói, "Để cô ấy đi đi".

"Bọn em đã yêu nhau 4 năm", cậu ta ôm đầu lẩm bẩm nói, "Sao có thể kết thúc như vậy được! Cuộc sống của bọn em không đến mức không chịu nổi nữa, em có công việc, em sẽ cố gắng, bọn em sẽ càng ngày càng tốt hơn. Ngoài tiền thì người kia còn có cái gì nữa?"

"Chắc chắn phải có lí do để cô ấy dứt bỏ. Tình yêu vốn vẫn không ngang hàng, có lúc chúng ta cho rằng đối phương cũng yêu mình như mình yêu người ta, nhưng thực ra không phải", Âu Dương Ngâm nói: "Chị cũng giống như em, cũng từng bị người mình yêu toàn tâm toàn ý vứt bỏ. Chị mất thời gian hai năm mới đứng dậy được".

Cậu ta ngẩng đầu lên yên lặng nhìn gương mặt dịu dàng của cô.

"Chị biết bây giờ em rất đau lòng, chị không giúp gì được em cả, có điều vẫn không nhịn được phải nói với em, từng có người cũng giống như em bây giờ", nước mắt dần dần dâng lên trong mắt Âu Dương Ngâm, "Không sao đâu, tất cả rồi sẽ qua đi".

Hai người lẳng lặng ngồi, mỗi người hoài niệm tình yêu của chính mình.

Một hồi lâu sau cậu ta đứng lên đưa tay kéo Âu Dương Ngâm dậy, "Đừng khóc nữa chị!" Cậu ta nói với Âu Dương Ngâm rồi bước đi.

Phùng Phất Niên thở dài, đưa tay cầm tay cô, "Đi thôi, tiểu sư muội". Anh ta hơi hối hận, nếu như tối nay anh ta không hỏi cô câu hỏi quái gở đó thì Âu Dương Ngâm cũng sẽ không thấy cảnh thương tình như vậy.

Thứ bảy, lần đầu tiên Âu Dương Ngâm chính thức ghi chương trình. 10 giờ sáng, cô làm tóc xong, đánh xe từ hiệu làm tóc được chỉ định đến đài truyền hình. Tiếp theo là trang điểm, hai ngày trước cửa hàng Tư Gia đã đưa quần áo tới, Âu Dương Ngâm thay đồ xong đi vào trường quay, nhìn thấy Phùng Phất Niên đứng ngoài cửa.

"Sư huynh!" Âu Dương Ngâm bước nhanh đi tới trước mặt anh ta, "Lát nữa anh phải ở đây à?"

A Văn đi tới, "Phó giám đốc Phùng, sao anh cũng đến vậy?" Nhìn thấy Âu Dương Ngâm bên cạnh, ông ta liền cười hiểu ý, "Thể diện của Ngâm Ngâm thật lớn, một chuyên mục nhỏ như vậy cũng được phó giám đốc Phùng đích thân đến đôn đốc chỉ đạo".

Phùng Phất Niên cười nói: "Cháu đến đôn đốc thì chú Văn có trả lương cho cháu không?"

A Văn nói: "Đương nhiên sẽ trả, tôi tài gì đức gì mà mời được đại tài tử Phùng chứ!"

Âu Dương Ngâm không để ý tới hai người, cô kéo Phùng Phất Niên qua một bên nói: "Sư huynh, em căng thẳng quá".

Phùng Phất Niên vỗ vỗ vai cô, nói: "Không cần căng thẳng, như lần trước quay thử là được rồi".

"Anh đừng đứng ở đó xem em được không? Cứ có người quen là em sẽ căng thẳng không nói nên lời. Trước kia ngày còn đi học, từ tiểu học, trung học đến đại học, khi nào có tiết mục cần biểu diễn ở trường em đều không bao giờ bảo bố mẹ em đến xem", Âu Dương Ngâm khẩn cầu.

"Chẳng lẽ bạn học và giáo viên cũng không được đến xem à?" Phùng Phất Niên cười hỏi.

"Không phải, cái này thì khác", Âu Dương Ngâm vội nói, "Người quá quen thì không được, anh là sư huynh của em, em nhất định sẽ căng thẳng! Bây giờ em đã cảm thấy mình sợ đến run rẩy rồi này".

Phùng Phất Niên mỉm cười cầm tay cô, quả nhiên bàn tay cô lạnh như băng, anh ta cau mày nói: "Căng thẳng như vậy thật à?"

Âu Dương Ngâm gật đầu, "Em sợ lát nữa giọng nói cũng run rẩy, làm thế nào?"

"Anh tra được chiếc xe đó rồi, của tổng giám đốc hội sở Tân Liên". Phùng Phất Niên nói.

"Là ông ta thật", Âu Dương Ngâm cúi đầu thở dài nhìn mũi giầy mình. A Văn gọi: "Ngâm Ngâm, chuẩn bị bắt đầu!" Cô trả lời một tiếng rồi xoay người chạy vào, Phùng Phất Niên nói với theo phía sau: "Đừng căng thẳng, anh đi đây".

Việc ghi hình mất trọn một buổi chiều, khi đi ra khỏi trường quay thì đã là 5 giờ. Âu Dương Ngâm xấu hổ nói với A Văn: "Cháu xin lỗi, tại cháu cứ mắc lỗi suốt nên mới làm mọi người phải ở lại muộn đến vậy".

A Văn an ủi cô: "Người mới nào cũng như vậy mà, lần sau rồi sẽ tốt hơn lần trước".

Kĩ thuật viên ánh sáng bên cạnh đi tới nói: "Ngâm Ngâm, em không biết lần đầu tiên phát thanh viên chuyên mục tin tức của chúng ta ghi hình như thế nào đâu, lúc đó mới gọi là phiền phức, tên của Bí thư tỉnh ủy mà còn đọc sai những 8 lần!"

Tất cả mọi người cười ngặt nghẽo, thấy Phùng Phất Niên đi tới, A Văn liền nói: "Đừng đùa nữa, phó giám đốc Phùng đến rồi".

Phùng Phất Niên hỏi A Văn, "Ngâm Ngâm ghi hình thế nào?"

A Văn cười nói: "Nếu lo lắng thì sao không ở lại xem, lúc đó không quan tâm thì lúc nào quan tâm?"

Đạo diễn nói: "Phó giám đốc Phùng, Ngâm Ngâm diễn tốt lắm, rất sinh động, việc ghi hình xem như thuận lợi. Lát nữa cho anh xem".

Phùng Phất Niên nói: "Không cần gấp, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm".

A Văn đi tới bên cạnh Âu Dương Ngâm, cười nói: "Ngâm Ngâm, sau này bất kể phụ trách chương trình gì chú Văn cũng phải kéo cháu theo, cháu xem, có người vội vàng tài trợ trang phục, có người còn tranh mời cả bữa cơm ăn mừng khai trương của chúng ta!"

Âu Dương Ngâm thấy hình như mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cô và Phùng Phất Niên. Cảm thấy bất an, cô đang định mở miệng giải thích thì Phùng Phất Niên đã cười nhẹ nói với cô: "Đừng để ý đến bọn họ, em càng giải thích bọn họ càng lấn tới, cứ kệ họ đi". Mọi người đang cười nói thì điện thoại của Âu Dương Ngâm đổ chuông, người gọi là Trình Mộc Dương.

"Ngâm Ngâm, ghi hình xong rồi chứ?" Từ chiều đến giờ điện thoại di động của cô vẫn tắt máy, "Có ổn không?"

"Bị lỗi suốt, có điều cuối cùng cũng xong". Âu Dương Ngâm nói thành thật.

"Buổi tối anh mời em đi ăn cơm để chúc mừng một chút".

"Không cần, hôm nay phó giám đốc Phùng mời tổ chuyên mục ăn cơm!" Không thấy Trình Mộc Dương trả lời, cô lại bồi thêm một câu: "Nói là ăn mừng khai trương, ai cũng phải tham gia".

Trình Mộc Dương à một tiếng, hôm nay anh ta đã đặt chỗ trước, cuối cùng lại chỉ uổng phí tâm tư.

"Tổng giám đốc Trình!" Âu Dương Ngâm gọi anh ta, giọng nói do dự, "Ngày mai em có thể gặp anh hay không? Em có chuyện muốn nói với anh".

Trình Mộc Dương lập tức phấn chấn tinh thần, xem ra tối nay quả thật là bữa cơm công việc không từ chối được, "Ok, buổi chiều ngày mai chúng ta đến Tử Kinh uống trà được không?"

Vừa buột miệng nói ra Âu Dương Ngâm đã lập tức chần chừ, việc nhà của người ta mà mình lại đi can thiệp như vậy thì có phù hợp không? Nói cho cùng thì rất nhiều người thà cắn răng nuốt vào bụng cũng nhất định không chịu nói loại chuyện như thế này với người khác để mất thể diện. Trình Anh Chi là một người phụ nữ bề ngoài dịu dàng nhưng nội tâm kiêu ngạo, bằng không cũng sẽ không sống độc thân nhiều năm như vậy. Cô ấy sẽ không thích mình tố giác quan hệ bất chính của bạn trai cô ấy đúng không? Nếu không nói với cô ấy thì mình lại không yên tâm, cô ấy tốt với mình như vậy, mặc dù là vì thể diện của Trình Mộc Dương nhưng quả thật lúc nào cũng chu đáo tỉ mỉ, mình cũng không thể nhìn cô ấy bị người đàn ông đó lừa được.

Cô cầm điện thoại di động suy đi tính lại, đầu bên kia điện thoại Trình Mộc Dương gọi cô mấy lần mà không thấy trả lời. Phùng Phất Niên đứng cách đó không xa. Thấy ánh mắt anh ta vô tình hay cố ý rơi vào trên người mình, cô đành phải vội vã nói: "Em vẫn chưa nghĩ xong là nên nói với anh hay nói với ai, để em suy nghĩ thêm đã, lúc nào nghĩ xong em sẽ gọi điện cho anh, bye bye".

Trình Mộc Dương ngẩn người, đúng là tính khí đại tiểu thư, không những làm mình mừng hụt một trận mà còn phải lo lắng suy nghĩ nữa. Rốt cục cô ấy có chuyện gì cần nói với mình, nghe giọng nói do dự đó có thể thấy đây không phải việc nhỏ, chẳng lẽ Âu Dương Ngâm đã gặp phiền phức gì? Cũng không thấy chú Lý nói gì, chắc không phải chuyện ở bệnh viện. Hôm nay đã ăn mừng khai trương, có Phùng Phất Niên đi cùng, vậy là việc ở đài truyền hình cũng thuận lợi. Suy nghĩ như vậy anh ta càng không vui, cũng không còn tâm tình ăn tối nữa.

Trong khi đó, bên này, một đám người lại ăn uống vô cùng náo nhiệt. Làm ở đài truyền hình đã lâu, làm gì có người nào không biết chơi, tất cả đồng lòng phải chuốc rượu Âu Dương Ngâm. Phùng Phất Niên bên cạnh muốn ngăn lại thì bọn họ lại quay sang trêu đùa gán ghép hai người, anh ta sợ da mặt Âu Dương Ngâm quá mỏng nên cũng ngại không dám bảo vệ quá mức. Tửu lượng của A Văn kém, thân mình còn lo chưa xong, tuy tửu lượng của Âu Dương Ngâm khá tốt nhưng cũng không đỡ được xa luân chiến. May là cô lanh lợi, rượu trắng, nước lọc lẫn lộn, cũng chịu khó chơi xấu những lúc có thể nên cuối cùng cũng cầm cự được đến hết bữa cơm.

Xe dừng lại trong sân đài truyền hình, Âu Dương Ngâm định lái xe về nhưng Phùng Phất Niên đã kéo cô lên xe mình trong tiếng trêu chọc của mọi người.

Âu Dương Ngâm nói: "Sư huynh, anh không cần chăm sóc em như vậy, người ta nói vào nói ra anh cũng bị ảnh hưởng".

Phùng Phất Niên cười nói: "Không đâu, đám này chỉ nói cho sướиɠ mồm thôi, em không cần để ý, cứ yên tâm làm tiểu sư muội của anh đi!"

Âu Dương Ngâm ngoan ngoãn gật đầu. Nhớ tới chuyện của Trình Anh Chi, cô cảm thấy rất đau đầu: "Sư huynh, nếu em biết bạn gái anh phản bội anh thì anh có muốn em nói với anh không? Hay là sợ mất thể diện nên muốn em cứ làm như không biết?" Thấy Phùng Phất Niên nhìn mình với vẻ kì lạ, cô lập tức tỉnh ngộ nói: "Thôi chết, em uống say không để ý, nhất thời không tìm được người làm ví dụ, tuyệt đối không phải nói bạn gái anh đâu, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, thật đấy, em thề với trời!"

Nhìn vẻ mặt trẻ con của cô, Phùng Phất Niên bất đắc dĩ cười nói: "Anh tin em, em cứ tiếp tục ví dụ đi, anh không có bạn gái!"