“Tôi biết cậu đang lo lắng chuyện gì, yên tâm, tôi không gây khó dễ cho cậu”
Mạc Vinh Thành khế gật đầu đối với người phía sau.
Ngay lập tức, một người lính được đào tạo bài bản đã đưa tới trước mặt anh ta một phần tư liệu, Tiêu Thành Đạt cầm lấy nó, sau khi xem qua, liền đem nó giao.
cho Lục Vương, dường như chính là muốn Lục Vương quyết định có nên tiếp nhận chuyện này hay không. Chuyện này người ngoài không hiểu, Lục Vương lại hiểu rất rõ.
Một người kiêu ngạo như Tiêu Thành Đạt, lại có thể giao quyền quyết định cho anh ta? Tự mình nhìn xem, chính là muốn nói điều gì đó, nếu anh ta nói không tốt, có thể tranh thủ thời gian để Tiêu Thành Đạt nghỉ ngơi, nếu như anh ta nói tốt, thì hai người họ phải cùng nhau hoàn thành chuyện này.
Lục Vương khẽ liếʍ môi, rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến cho Tiêu Thành Đạt đồng ý giúp Mạc Vinh Thành?
Sau khi lật qua hai trang.
Lục Vương không khỏi thốt lên một tiếng.
“Nhận hay không nhận?” Tiêu Thành Đạt lên tiếng nhắc nhở.
“Vậy thì anh phải nhận đi, thủ trưởng Thành chuyện này cứ giao cho chúng tôi!”
Mạc Vinh Thành không ngờ hai người họ nhận lời sảng khoái như vậy, có chút không thể thích ứng: “Về phương diện thù lao, hai vị có đề nghị gì?”
Anh ta không nói yêu cầu, mà là đề nghị.
Đây đúng là một người thông minh hơn nữa còn khó đối phó.
Không có gì lạ khi anh ta có thể được so sánh với một người như Chu Hoàng Anh, quả nhiên trong thiên hạ quạ đều đen như nhau. Tiêu Thành Đạt không phải là người thích trở mặt, mặc dù thích đùa giỡn với chỉ số IQ, nhưng không phải vì thế nói chuyện sẽ thêm rắc rối Lập tức mở miệng nói: “Tôi muốn đất”
“Thiên nhiên thật tốt, vẫn là thành phố Hồ Chí Minh?”
“Thành phố Hồ Chí Minh”
“Được”
“Nó tương đương với ở đây, nó có thể nhỏ hơn, cũng không cần gần nội thành”
Tiêu Thành Đạt lại đưa ra yêu cầu.
Chưa nói đến việc không gần nội thành, thậm chí ở khu vực trung tâm, Mạc Vinh Thành kiếm được một mảnh đất cũng không quá phức tạp, lấy quân công của anh ta đừng nói là một mảnh đất, muốn phi cơ đại pháo cũng không có vấn đề gì Mạc Trì Kiên trực tiếp thay Mạc Vinh Thành nói: “Đây là một chút lòng thành, hai người có yêu cầu khác nữa không?”
“Không có.”
“Một khi đã như vậy, quân tử nhất ngôn” Mạc Vinh Thành lại gật đầu nói.
Một người phía sau vội vàng đưa một tấm chỉ phiếu.
“Tôi phải là người kinh doanh cũng không biết nên giao thiệp như thế nào, tôi có thể xuất ra 20 tỷ đã là số tiền quá mức rồi”
“Anh nghèo như vậy sao?” Lục Vương cả kinh.
“Anh thì biết gì, đây là công bằng chính trực!” Mạc Trì Kiên lớn giọng quát.
Lục Vương nhếch môi khinh bỉ: “Trên đời này còn có ai có thể thực sự công chính liêm khiết?
Mạc Vinh Thành cau mày, tuy nói thân phận của anh ta so với Tiêu Thành Đạt cao quý hơn, nhưng anh ta không muốn đối phương hiểu lầm mình về chuyện này, huống chỉ hiện giờ tất cả hy vọng của anh †a đều ký thác trên người Tiêu Thành Đạt.
Vừa định giải thích, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiêu Dịch Sâm không nhanh không châm vang lên: “70 tỷ quá nhiều, căn cứ vào thu nhập của anh, 3 lên nay anh thiếu nhưng tôi Mặc dù những lời này có vẻ kiêu ngạo, cũng không có ý giúp Mạc Vinh Thành từ chối, nhưng ý tứ bên ngoài của lời nói này, rõ ràng chính là tin rằng anh ta là người thanh chính liêm khiết.
Lục Vương cũng lười phân cao thấp với Mạc Trì Kiên, anh ta luôn tin tưởng vào khả năng phân tích của Tiêu Thành Đạt, anh ta nói cái gì thì chính là cái đó.
“Được, Mạc Vinh Thành tôi cũng không quá khách khí với cậu nữa, chúng tôi đi trước.”
“Tôi sẽ cho người tới tìm anh”
“Được.”
Cho đến khi bọn họ hoàn toàn rời đi.
Lục Vương khinh thường nói: ‘Anh đã từng điều tra Mạc Vinh Thành?”
“Không cần điều tra, nếu như trong tay anh ta có tiền, sẽ không phải tìm đến tôi, mà tự mình thực hiện.”
Điều khiến Tiêu Thành Đạt tự hào, nói chung không phải anh ta có năng lực lớn như thế nào, mà chính là khả năng nhìn người của anh ta vô cùng chính xác. Tuy nhiên, lúc này anh ta lại không cảm thấy một chút vui vẻ nào, ngoại trừ Chu Hoàng Anh thì Mạc Vinh Thành chính là người thứ hai cho dù anh ta có làm cách nào cũng không thể nhìn thấu con người này.
Hoặc có lẽ.
Trên thế giới này, người có thể bị nhìn thấu, vốn không có gì trị gì.