Bên trong quán rượu.
Một giờ sau, bên trong phòng một mảnh hỗn độn, các loại bình rượu rải rác rơi đầy đất, Lâm Ngọc Linh hơi có chút choáng váng đầu tựa ở trên người của Hà Thanh Nhàn.
Trong khi Hà Thanh Nhàn mệt mỏi đang cầm bình rượu, Lâm Ngọc Linh không chút khách khí vỗ vào vai của cô, cười nhạo nói: “Còn nói muốn chăm sóc tớ, cậu bây giờ còn say hơn tớ đã “Đừng quấy rầy” Hà Thanh Nhàn đẩy ra tay của Lâm Ngọc Linh, tìm một tư thế thoải mái nghiêng người ngủ.
Tuy rằng số lần Lâm Ngọc Linh uống rượu rất ít, thế nhưng cũng không có tệ như Hà Thanh Nhàn, hơn nữa trong lòng cô từ đầu đến cuối đều là chuyện Chu Hoàng Anh, cho dù là uống rượu cũng không thể quên được.
Bỗng nhiên bụng dưới căng thẳng, Lâm Ngọc Linh đơn giản giao Hà Thanh Nhàn cho bạn của cô ấy nói: “Các cậu giúp tớ chăm sóc cậu ấy, tớ đi WC trước”
Tất cả mọi người uống giống nhau, chống đỡ chút lý trí cuối cùng đồng ý với Lâm Ngọc Linh.
Ra khỏi cửa, không có điểm chống đỡ, cồn lên đầu bước chân Lâm Ngọc Linh có chút mất trật tự, phải biết rằng, cô ngày hôm nay lúc hà Thanh Nhàn rót rượu cô uống cũng không ít.
Thật vất vả mới miễn cưỡng đi tới WC, bởi vì nghĩ nhiều, cô cũng đã quên xem biển hiệu, trực tiếp đẩy ra cánh cửa gần nhất đi vào.
“Lâm Ngọc Linh?”
Đúng lúc này, bên tai cô bỗng nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng.
Cô hơi nheo mắt lại, đôi mày cau lại nhìn qua, nhìn thấy ở cửa đang đứng cách đó không xa là một người đàn ông, cô có chút kinh ngạc: “Đàn anh? Anh tại sao lại ở chỗ này, hiện tại em đang ở nhà vệ sinh nữ!”
Nghe lời của cô Chung Thành bất đắc dĩ hé môi: “Ngọc Linh, chúng ta là đang ở WC nam.
Nam, WC nam?
Lâm Ngọc Linh trừng lớn hai mắt, không tin nổi nhìn xung quanh, khi nhìn đến đến trên vách tường dán một áp-phích lộ liễu,cô không thể không thừa nhận, nơi này chính là ‘WC nam, dù sao trong nhà vệ sinh nữ sẽ không dán những thứ này.
Lúc này, bên tai đỏ lên: “Đúng, đúng không? Em, ha ha ha ha”
Cô lúng túng nở nụ cười ra sau tai, gương mặt vô tội.
Chung Thành thở dài, đưa tay đỡ lấy cô: “Anh mang em đi ra ngoài,như thế nào lại uống nhiều rượu như vậy”
“Không có! Em mới không có uống rượu, đây đều không phải là rượu, là…tổn thương, đem tổn thương nuốt vào trong bụng, người sẽ không còn thương tâm!” Lâm Ngọc Linh giơ cao tay lên, hướng phía hai bên quơ.
Khuôn mặt nhỏ nhần lớn trừng bàn tay, säc mặt nhiễm một tầng hồng nhuận do rượu.
“Ai…” Anh bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy cánh tay cô đem cô mang ra khỏi nhà vệ vén vài sợi tóc sinh nam trước.
Lâm Ngọc Linh cười hì hì xoa cổ của anh ống như anh em võ bả vai anh: “Quả nhiên anh là vương gia có năng lực nhất! Nói, anh muốn cái gì, tất cả trầm đều thỏa mãn anh!”
Cái này?
Chung Thành đỡ trán, không nói gì cũng không biết làm sao gọi cô tỉnh, xung quanh mắt cô rõ ràng mang theo nước mắt, vừa say rượu vừa khóc, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, khiến cô buồn như vậy.
Anh đè nén những suy nghĩ đau lòng đối với cô, giả vờ thoải mái tìm một phòng yên tĩnh, đem cô đặt ở trên ghế sa lon.
Cảm giác được dưới thân mềm mại xúc cảm, Lâm Ngọc Linh thoải mái giật giật tứ chỉ, giống như con vật nhỏ, chà xát đệm dựa, rất không có hình tượng ôm một gối ôm lớn hơn người cuối cùng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhìn bộ dạng yên tĩnh của cô khi ngủ, trong lòng Chung Thành không khỏi mềm nhũn, vô ý thức đưa tay vì cô vén lên vài sợi tóc rơi xuống.
Đúng lúc này.
“Âm một tiếng, cửa bị người đá văng, hai ba người mặc quân trang màu đậm xông vào bên trong phòng.
Chung Thành lại càng hoảng sợ, thần sắc có chút sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Vẫn không thấy rõ người tới là ai.
Chỉ cảm thấy trước mặt một trận gió lướt qua, ngay sau đó Lâm Ngọc Linh đã bị bế lên. Ngửi thấy được hương vị quen thuộc, cô không khỏi đem khuôn mặt nhỏ nhắn hướng trong ngực người chôn sâu vào, tham lam ngửi hương vị: “Mùi, thơm quá.”
Ánh mắt Chu Hoàng Anh trầm xuống, lạnh lùng nhìn lướt qua phía sau Chung Thành, ôm cô rời khỏi phòng.
Những quân nhân còn lại cũng theo sau anh rời khỏi Cái nhìn kia, đầy sự cảnh giác cảnh cáo.
Một nỗi sợ hãi vô danh dấy lên trong lòng Chung Thành, một lúc lâu mới lắc đầu, đem những tâm tình này ném ra sau đầu rời phòng.