Mạt Thế Chi Thần

Chương 23: Kẻ Thù Dai

Chỗ ở ấm áp, hơn nữa lại không còn phải nghe tiếng gầm rú như chó kêu của đám tang thi, đám lính sau nhiều ngày không ngủ yên cuối cùng cũng có thể yên tâm đánh một giấc thật ngon. Yểm chớp chớp đôi mắt vốn chỉ là 2 lỗ đen len lén nhìn bọn họ, trốn bên cạnh Tử Thiên liếc liếc sang. Ban nãy đang vứt xác thành 1 góc cho gọn thì thấy có người đến nó liền định ra chào, ai ngờ người kia nhát quá bỏ chạy thục mạng, sau cùng anh trai chủ nhân lại bảo nó không cần lộ diện nên nó chỉ có thể biến thành bé xíu núp bên cạnh nhìn lén.

Tử Thiên vốn chỉ nhắm mắt chứ không hề ngủ, trán anh áp lên trán Tử Thần cố gắng dùng tâm thức gọi em trai tỉnh dậy nhưng người trong lòng vẫn không có động tĩnh gì. Tử Thiên rũ mắt xuống, ánh lửa bập bùng chiếu lên hàng lông mi dày dài như cánh quạt làm tăng thêm vẻ u buồn.

Xu Lam Du tỉnh giấc giữa đêm vô tình nhìn được cảnh này không biết tại sao tim lỡ một nhịp, nhưng lại không dám nhìn lâu liền nhanh chóng nhắm mắt. Người thanh niên kia vì sao lại có vẻ buồn đến vậy? Chẳng lẽ đúng như cậu trẻ nói, người được quấn trong cái bọc đó thực sự là người yêu cậu ta? Nhưng là nam hay nữ ?

Bên ngoài tiếng sấm vang rền cùng tiếng mưa như thác đổ, nhưng bên trong căn phòng nhỏ này lại khiến Xu Lam Du thân là lính đặc chủng luôn đề cao cảnh giác, nhất là hoàn cảnh tang thi có thể tấn công bất cứ lúc nào thế này cảm thấy an toàn kì lạ.

Không biết qua bao lâu vẫn không tài nào ngủ được, Xu Lam Du dứt khoát ngồi dậy lấy cái que gần đó chọc chọc đám lửa rồi lại lấy khẩu súng ra lau lại lần nữa.

" Cậu bạn, tôi là Xu Lam Du, là đội trưởng đội đặc chủng Thất Tu, không ngại xưng danh chứ?""

" Tử Thiên." Giọng nói nhàn nhạt mang theo khí chất lạnh lẽo vang lên.

" Tử Thiên cậu là dị năng giả sao?" Xu Lam Du cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện.

Tử Thiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Xu Lam Du, ánh mắt đầy sự đề phòng và cảnh giác.

" Chỉ là bèo nước gặp nhau, anh quan tâm sao?" Ý là anh hỏi làm gì?

" Hữu duyên tương ngộ, thời buổi tang thi đầy đường, những người sống sót nên đoàn kết chứ, cậu không thấy đúng sao?"

Tôi cũng không phải là " người ", cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ " người ", Tử Thiên nghĩ. Hơn nữa chính con người mới không đáng tin, mặt bồ tát bụng bồ dao găm, nhất là những lúc khó khăn, lương tâm tùy thời có thể đem cho chó gặm, hiến dâng cho quỷ dữ.

" Đội của anh tất cả đều là dị năng giả, có thể tự vệ. "

Xu Lam Du giật mình, người này sao lại biết?

" Đừng chĩa mũi vào chuyện người khác, đội trưởng Xu. " Tử Thiên nhìn thẳng vào Xu Lam Du, giọng nói mang sát khí.

Qủa nhiên cậu ta biết anh thăm dò cậu ta !

Trong đội có Hà Phi là dị năng giả hệ tinh thần, cậu ta có thể thăm dò lực lượng của một người. Hôm qua cậu ta có thử lén thăm dò Tử Thiên nhưng lại không nhìn ra được gì, cậu ta cũng đã nói với Xu Lam Du nhưng người bình thường không thể nào dọn dẹp được 1 đống tang thi như vậy, hơn nữa Tử Thiên còn ôm theo một người và cậu ta không hề có lấy 1 vết thương hay vết bẩn trên quần áo.

Thời gian không biết qua bao lâu, đồng hồ báo thức của Lục Lan liền vang lên tiếng " tíc tíc tíc ", bên ngoài đã không còn nghe thấy tiếng mưa, có lẽ trời đã sáng rồi.

Hà Phi sau một đêm ngủ ngon tinh thần liền thư thái, không nhịn được lại nhìn sang phía Tử Thiên đang chỉnh lại tư thế khiến cho người trong lòng thoải mái hơn. Hôm qua hắn thử thăm dò người này nhưng lại không nhìn ra gì cả, giống hệt như người bình thường, nhưng người bình thường có ai một phát chém văng đầu tang thi như vậy? Lúc đầu bọn họ còn tưởng cậu ta giống Phỉ Tư là lực lượng dị năng giả.

Ngay khi Hà Phi đang chuẩn bị thăm dò lần nữa liền thấy lạnh sống lưng, nhiệt độ trong phòng như đang giảm xuống. Cả đội 5 người lập tức sợ hãi nhìn về phía Tử Thiên đang nhíu mày khó chịu nhìn bọn họ.

" Tôi nhớ rõ hôm qua đã bảo anh đừng chĩa mũi vào chuyện người khác, Xu Lam Du!" Âm thanh đầy tức giận.

" Cậu nói cái gì .... " Xu Lam Du ngơ ngác nhưng lập tức hiểu ý, quay phắt sang nhìn Hà Phi.

" Cậu làm gì thế ?!"

Hà Phi bị ánh nhìn của Tử Thiên dọa sợ, chân đã có chút run rẩy.

" Chỉ là con kiến mới thức tỉnh dị năng mà tưởng mình lớn lắm rồi ?" Còn dám sử dụng dị năng lên em trai yêu quý của anh nữa, thực sự chán sống rồi.

Một áp lực liền đổ ập xuống 5 người bọn họ, áp lực như núi đè nặng lên vai từng người khiến cho chân bọn họ không chịu nổi liền quỳ sụp xuống. Tố Mị thân con gái vốn yếu hơn đám đàn ông liền nằm bò trên sàn luôn, Lục Lan và Hà Phi cũng vậy, cuối cùng chỉ còn Phỉ Tư và Xu Lam Du còn quỳ được.

Tử Thiên nhìn xuống 5 người đang quỳ, trong mắt anh bọn họ còn không bằng con kiến, một đám cao ngạo khi vừa sở hữu chút dị năng yếu ớt mà anh có thể phế đi bất cứ lúc nào. Chính vì sự kiêu ngạo đó mà tận thế mới giáng xuống cho loài người, đừng tưởng các ngươi là bá chủ !

" Thứ dị năng yếu ớt của của các người tôi có thể phế đi bất cứ lúc nào." Âm thanh trong trẻo nhưng lại ẩn chứa uy áp cùng coi thường.

Cả một đám nghe được không khỏi run sợ, là run sợ xuất phát từ bản năng. Người này thật sự quá mạnh !! Mạt thế mới bắt đầu sao lại có người sở hữu dị năng mạnh đến vậy ?!

" Tôi th.. thay mặt... Hà ..P...hi xin...lỗi cậu!" Xu Lam Du khó khăn nói, uy áp đè xuống người khiến anh thực sự khó thở.

Bất chợt Yên vàng kim bay vào đậu lên vai Tử Thiên, sau khi Yên tan biến Tử Thiên cũng thu hồi lại uy áp. Đám người thở hổn hển trợn lớn mắt kinh hãi nhìn thanh niên trước mặt, nhất là Hà Phi.

" Tôi xin lỗi." Hà Phi là người có sai tất nhiên sẽ không trốn tránh.

Khác với Tử Thần chuyện qua rồi không liên quan đến mình thường mặc kệ không nhớ, Tử Thiên là dạng đắc tội là ghim cho đến chết luôn, là tên thù dai có tiếng.

Tử Thiên mặc kệ đám người liền bước ra ngoài, Yểm vẫn là một bóng đen không mặt mũi đang đứng trên một cái xác tang thi. ( Mấy bạn biết Vô Diện trong Spirited Away chứ, Yểm có hình dạng giống thế nhưng không đeo mặt nạ nha.) Thấy Tử Thiên bước ra liền trượt trượt tới, hai tay đưa tới một viên tinh hạch, là của tang thi cấp 1.

Đến khi đám người Xu Lam Du ra liền thấy Tử Thiên đang đứng một mình ở đó, còn lại là một đống tang thi du đãng. Cậu trẻ liền bịt mồm ngăn tiếng hét, âm thanh có thể thu hút rất nhiều tang thi đến.

Dưới chân Tử Thiên là một bãi máu be bét cùng thịt người và nội tạng bị xé nát, những phần xương đã nát vụn. Nếu không nhìn dưới chân thì quả thật là một người thanh niên tuấn tú, đến khi nhìn khung cảnh máu me thì quả đúng là sát thần xuất thế.

Tử Thiên cũng không để ý đến bọn họ nữa mà rảo bước về phía trước, Phỉ Tư thấy anh tiến về phía có nhiều tang thi mà đi liền vô thức muốn mở miệng ngăn cản. Nhưng bọn lại được phen kinh hãi khi đám tang thi không một con nào tới gần Tử Thiên, thậm chí Tử Thiên đi qua trước mặt cũng giống như không thấy.

" Người này..... rốt cuộc là ai ?"