Mạt Thế Chi Thần

Chương 10: Gặp Lại.

Tiếng kêu vang lên đánh thẳng vào thính giác của từng người, súng của Huy Lam đã gắn ống giảm thanh nên mọi sự chú ý đều hướng về phía cửa sổ mà Tử Thần vừa bắn vào. Đám người ngoại trừ tên cầm đầu lúc nãy đã đau đến ngất xỉu thì cái đám tép riu còn lại đều đang trợn tròn mắt, dáng vẻ bất cmn ngờ.

" Thiếu gia ... ... ?" Huy Lam để ý mãi cũng không thấy ai, liền nghi hoặc hỏi.

" Có vài vị khách theo chúng ta từ nãy tới giờ rồi." Tử Thần tay đút túi quần, thong thả bước đi.

" Xin lỗi thiếu gia, tôi không nhận ra." Huy Lam vội vàng nhận lỗi.

Bên ngoài ánh nắng chói chang nhưng cả 2 người đều không chảy lấy 1 giọt mồ hôi nào. Đi vòng qua vài tòa nhà trước kia có vẻ là khu dân cư cũ thì Tử Thần bước vào trong một căn nhà có vẻ giống nhà kho, Huy Lam vẫn im lặng đi theo, không nói lời nào.

Tử Thần đưa một tay ra, Huy Lam liền lập tức đặt súng lên tay cậu. Nhìn anh em Tử Gia hơi mảnh khảnh là thế nhưng thực ra toàn hội khỏe như trâu ấy. Một phát súng nhanh chóng bắn ra, tiếng va chạm vang lên nghe rõ ràng trong hoàn cảnh đồng không mông quạnh.

Tử Thần chưa bao giờ là người nói nhiều,  và là người có kiên nhẫn cực kì cao. Tử Thiên từng bị Tử Thần đứng nhìn chằm chằm suốt 8 tiếng, không nói một lời, không di chuyển 1 mm nào và đứng một tư thế suốt 8 tiếng. Bị em trai nhìn chằm chằm đến phát khóc, thật đáng sợ.

" Cậu lên kiểm tra đi. "

" Ấy ấy người anh em, chúng ta nói chuyện một lúc chứ?" Một người đàn ông mặc quần tây, áo sơ mi trắng, vạt áo mở rộng lộ ra khuôn ngực vạm vỡ. Hai tay giơ lên trên cao, tỏ ý đầu hàng.

Huy Lam cầm súng đứng che cho Tử Thần, họng súng chĩa thẳng về phía người đàn ông. Cảm giác cái bóng dưới chân hơi lay động, Tử Thần cười khẽ.

" Ấy ấy, tôi cũng đâu làm gì anh bạn đằng sau cậu đâu. Bỏ súng xuống nào người anh em, phải biết mùi máu thu hút bọn zombie kia lắm đấy nhé. "

" Là anh theo dõi bọn tôi ? " Huy Lam lạnh lùng nói.

" Không phải người của bọn tôi đâu, đã từng mà thôi." Người đàn ông nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

" Bọn tôi vừa tới đây thì tên đó nháo nhào lên, còn trộm mang đi một khẩu súng nữa chứ. Mà giờ đâu có quan trọng, anh bạn kia bắn chết hắn ta rồi, trúng ngay mi tâm đó, kỹ thuật không tồi chút nào. "

Mà thậm chí còn tìm ra nơi bọn hắn ẩn nấp luôn, thiếu niên này tuyệt đối là người nguy hiểm.

" Tử ... ... Thần ? " Một giọng nói mang theo ngờ vực vang lên.

Tử Thần nâng mắt lên nhìn người vừa lên tiếng.

Đi ra từ sau chỗ để những thùng hàng, một người đàn ông khác ló ra. Tử Thần mới đầu nhìn chỉ thấy quen quen, phải một lúc lâu sau khi người đàn ông kia nói lảm nhảm xong mới nhớ ra.

" Lý Ân. " Là thuộc hạ của người buôn súng kia.

Huy Lam hơi ngạc nhiên, thấy Tử Thần gật gật đầu mới buông súng xuống, thành thành thật thật đứng phía sau Tử Thần.

..................................................................................................................................

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, Huy Lam vẫn yên lặng đứng đằng sau Tử Thần. Tử Thần ngồi vắt chéo chân trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không để tâm bất cứ chuyện gì. Trong phòng ngoại trừ hai người còn có một đám người khác, trong đó có người buôn súng lần trước - Ma Tu.

Ma Tu quét mắt một lượt, một đám thuộc hạ đều là tinh anh trong bang đều bị hạ đến nằm rên trên đất không bò dậy nổi, mà người vừa đánh gục tất cả - Huy Lam lại chỉ im lặng đứng yên. Lý Ân cùng nam nhân khi nãy cùng một người mặc áo ba lỗ quần rằn ri còn chưa thoát khỏi bàng hoàng.

" Nếu là mời khách thì xin ngài Ma đây giữ chút lễ nghi, thiếu gia nhà tôi cũng không nên " được " đón tiếp nồng hậu vậy chứ?" Huy Lam liếc mắt nhìn Ma Tu.

" Là lỗi của tôi. " Ma Tu lên tiếng.

Chỉ là các anh em thấy có người nên muốn thử sức mà thôi, hắn cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nếu hai người này không đủ mạnh thì cũng không sống nổi trong mạt thế. Ai ngờ một đám từng nhận huấn luyện đặc chủng lại bị một người đánh cho nửa sống nửa chết, mà thanh niên kia còn chưa cần ra tay. Qúa yếu hay quá mạnh ?

" Chúng ta mới giao dịch qua một lần, Tử Thiếu chắc còn nhớ tôi ? Lần đó quả thực phải cảm ơn cậu." Ma Tu nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt.

" .... " Tử Thần không nói gì, đôi mắt đen nhìn lại Ma Tu, không hề lộ ra một tia cảm xúc.

" Tử Thiếu chắc cũng thấy tình trạng hiện giờ, nơi này cũng quá không quá an toàn, chúng tôi dự định đi tới thành phố Q." Ma Tu nói.

" Thành phố Q ?" Huy Lam nhướn mày. " Nếu tôi nhớ không nhầm thì thành phố Q đâu phải căn cứ người sống sót? Xin hỏi ngài đây đến thành phố Q làm gì ?"

Ma Tu bị sự phòng bị của Huy Lam chặn họng, bình thường thấy được đi cùng đội ngũ lớn thì ai cũng sẽ đồng ý chứ, nhiều người nhiều khả năng sống sót không phải sao.

Ma Tu nghĩ vậy cũng rất dễ hiểu nhưng chỉ áp dụng được với người bình thường, mà Tử Thần lại đíu phải người, sống vừa dai lại còn vừa mạnh, lại có Huy Lam nữa. Anh có lo hơi xa không?

Tử Thần im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng.

" Lam, thành phố Q gần rừng Lâm Hoa không?"

" Có. "

Nam nhân mặc đồ rằn ri đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Huy Lam.

" A!! Chính là cậu. "

" ? " Huy Lam vẻ mặt  "tôi quen anh đéo đâu" nhìn người đang chỉ mặt mình.

" Anh biết cậu ta?" Nam nhân mặc quần tây hỏi.

" Cậu ta ở trong đội đặc chủng đặc biệt, là đội phó. "

" !!!! " Đám người Ma Tu lần nữa sững sờ.

Quốc gia ngoài quân đặc chủng còn có lính đặc chủng đặc biệt, huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, năng lực phản ứng nhanh, là những cỗ máy chiến đấu sống. Xét về năng lực thì một người trong đó chấp 1 tiểu đội lính đặc chủng bình thường không khó gì.

Đúng là 3 gia tộc của Tử Gia có chen " vài cái chân " vào bộ máy chính quyền nhưng Tử Thần chưa bao giờ thực sự đi tìm hiểu cả, có nghe Tử Minh nói qua ba nhà Tế, Vân, Huy trước khi được đưa đến nhà chính đều sẽ trải qua huấn luyện, không đủ tiêu chuẩn sẽ không bao giờ được đặt cho dù là một ngón chân vào nhà chính, nói gì đến phục vụ bọn họ.

" Lính đặc chủng ... đặc biệt ?" Tử Thần nhìn Huy Lam, ý tứ ta nghe không hiểu, cậu giải thích đi.

Huy Lam chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thiếu gia à, không phải ngài hay Thiên thiếu là huấn luyện viên sao?? Vậy sao giờ ngài lại dùng ánh mắt ấy nhìn tôi ??

" Gọi là đặc biệt cũng là vì không phụ thuộc vào quốc gia thôi." Huy Lam giải thích.

" Không phụ thuộc vào quốc gia ?" Nam nhân mặc tây trang ngạc nhiên. " Chẳng lẽ là tư nhân ?"

" Của Nhà nào ?" Tử Thần hỏi.

" Là Mặc Gia. "

" Vậy ... Rốt cuộc các người huấn luyện tàn khốc đến thế để làm gì ?" Nam nhân kia nhịn không được hỏi.

" Nếu không qua được kiểm tra thể chất thì không được bước vào nhà Chính. " Huy Lam nhàn nhạt trả lời.

" Ta không nhớ là có cái này. " Tử Thần nghĩ nghĩ.

" ...... " Thiếu gia à, ngài không phải là huấn luyện viên sao?

Nhìn hai người đối đáp chẳng hiểu đầu đuôi kia cũng làm cho Ma Tu ngộ ra một điều, thanh niên này không đơn giản, chưa kể đến năng lực mà gia thế đằng sau cũng không thể động vào. Phải biết Lôi Long là đội trưởng lính đặc chủng xuất sắc nhất của quốc gia, sau khi xuất ngũ vì vài chuyện mà sa vào hắc đạo rồi cuối cùng làm việc dưới trướng hắn. Mà nhìn biểu hiện vừa rồi, khẳng định Lôi long cũng không đánh nổi thuộc hạ của thanh niên kia.

" Vậy, hai người muốn đi cùng chúng tôi chứ ?" Lý Ân mở miệng đánh vỡ bầu không khí căng thẳng.

" Đến rừng Lâm Hoa chúng tôi sẽ tách ra." Tử Thần nói.

........................................................................................................

" Thiếu gia, sao chúng ta phải đi cùng bọn họ ?" Huy Lam không hiểu.

" Cậu vẫn chưa đủ mạnh, Huy Lam." Tử Thần liếc nhìn Huy Lam đằng sau.

Thân thể Huy Lam hơi run lên, chưa đủ mạnh?? Chẳng nhẽ thiếu gia không hài lòng về năng lực của hắn?

Như đọc được ý nghĩ trong mắt của Huy Lam, Tử Thần nhàn nhạt nói.

" Chỉ với chút kĩ năng mà cậu học được kia ? " Tử Thần nhếch khóe môi. " Đấu tay đôi với Tế Hoa cậu chắc chắn mình giành được bao nhiêu phần thắng?"

" 1 phần. " Huy Lam cắn răng nói.

" Đi với bọn họ cậu có thể tích thêm được chút kinh nghiệm." Tử Thiên liếc mắt qua góc tường cạnh hành lang. " Cậu là người hầu của ta, cứ nghe ta là được rồi. "

Huy Lam nhìn bóng lưng Tử Thần phía trước, cười bất đắc dĩ. Người này vẫn luôn là mục tiêu của hắn, từ khi hắn còn nhỏ cho đến bây giờ người này vẫn tỏa sáng như vậy. Với Tế, Vân, Huy gia mà nói những người này là sự tồn tại vượt trên thần linh, là tín ngưỡng cả đời của bọn họ.

" Ngài là vị thần của tôi. " Huy Lam lẩm bẩm rồi nhanh chóng đuổi theo Tử Thần.

Hình Khải đứng ở góc tường lấy tay che tim, hắn cảm thấy mình vừa nghe được gì đó không nên thì phải. Mà thanh niên kia đúng như lời lão đại nói, quả thực rất khủng bố, thuộc hạ đã bá vậy rồi thì chủ nhân còn kinh dị đến mức nào nữa ???