"Đừng đi...."
Trong thanh âm trương dương thuộc về thiếu niên mang theo một tia si mê cùng yếu ớt, làm Yuuya theo bản năng dừng lại bước chân, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Hai tròng mắt giống mèo gắt gao nhìn chằm chằm đoá hoa màu đỏ trước mặt, toát ra mê luyến rõ ràng, hắn tiếp tục mở miệng, thanh tuyến thanh thiển, lại không thể bỏ qua tình thâm trong đoa "Từ lần đầu tiên thấy mặt, tôi đã không thể tự kềm chế yêu người ······"
"Chị, chị thật sự không nhận thấy được tâm ý của tôi sao?"
"Tôi đã nhịn không nổi nữa ······ chị, chị cảm nhận được không, nội tâm cực nóng của tôi, vẫn luôn vì chị nhảy lên ······"
"Tôi là thật sự ······ yêu ······" thở dài từ trong gió truyền đến, chữ yêu kia theo gió tiêu tán, như mang theo vô tận đau thương cùng quyết tuyệt.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng của thiếu niên vỗ về đoá hoa diễm lệ trước mắt, theo từng bộ phận đi xuống, cho dù bị gai bén nhọn đâm vào tay cũng không để ý chút nào, giống như một con sói vì yêu mà phấn đấu quên mình, vì người yêu mà có vết thương chồng chất cũng không tiếc.
Fuuto rũ mắt, đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, lại mang theo khí tức bi thương, làm người nghĩ lao ra ôm hắn.
Yuuya cơ hồ bị kỹ thuật diễn của hắn mê hoặc, trong nháy mắt, cậu thật sự bị hắn cảm nhiễm sự bi thương.
Lúc đối phương trợn mắt nhìn qua, Yuuya vỗ tay: "Cậu diễn thực tốt."
Fuuti ngẩn ra, tựa hồ là có chút ngoài ý muốn Yuuya sẽ xuất hiện ở chỗ này, nghe câu khích lệ kia, hắn câu môi cười, hoàn toàn không có xấu hổ và thẹn thùng khi được "Tán thưởng."
Yuuya thật ra có chút kinh ngạc nhướng mày, người này hôm nay cư nhiên ngoan ngoãn như vậy sao, nói chuyện lại không mang theo kim đâm?
Yuuya đi đến đình viện, ngồi xuống ghế dài, đùa nghịch chén trà trên bàn: "Ngồi đi, tôi pha trà cho cậu uống, nếu cậu muốn ăn điểm tâm, dì Tamako hiện tại đang ở hậu viện."
"Đây là nghệ thuật pha trà?" Yuuya có chút kinh ngạc.
Đình viện này bố trí theo phong cách Âu, có ô che nắng nghỉ ngơi, ghế dài khắc hoa kiểu Âu, nhưng trà cụ bày biện trên bàn lại là nguyên bộ tử sa.
Quỷ dị không phối hợp.
"Đây là yêu thích của anh Kaname, rất thú vị." Fuuto dùng tư thế thập phần không tiêu chuẩn để pha trà, bưng một ly đưa cho Yuuya.
Lông mày run lên, Yuuya nhìn kia ly nước trà màu vàng nhạt, có chút vô ngữ.
"Cậu sai rồi."
"Cái gì?"
"Trà không phải pha như vậy." Tiếp nhận bình tử sa trong tay Fuuto, động tác có chút mới lạ rót nước sôi, tiếp theo châm trà, chờ đến khi một loạt động tác hoàn thành mới đưa cho Fuuto: "Như vậy sẽ tương đối tốt hơn một chút."
"Cậu ······" Trong mắt Fuuto tràn ngập kinh ngạc, động tác của Yuuya tuy rằng thập phần mới lạ, nhưng mọi việc cậu làm đều theo trình tự thậm chí là tư thế cũng đều chính xác.
"Cậu thử xem, hương vị sẽ tương đối tốt, tư thế rót trà nếu không đúng, sẽ ảnh hưởng vị đậm nhạt và mùi hương của trà."
Fuuto theo lời uống một ngụm, giấu đi một tia nghi hoặc, khen: "Quả nhiên là khá hơn nhiều, nguyên bản cậu cũng không phải trừ bỏ bề ngoài không có chỗ đáng khen."
Yuuya cũng đồng dạng sắc bén về quá khứ "Cậu cũng thế, nguyên lai tôi cho rằng toàn thân trên dưới ưu điểm của cậu cũng chỉ có ca hát, hiện tại lại nhiều thêm một cái."
Fuuto cười nhạo: "Làm sao, thực kinh ngạc?"
Yuuya giương mắt nhìn lại "Đích xác, cậu rất muốn làm diễn viên sao?"
Tay vô ý thức sờ chén trà, Fuuto cụp mắt, giữa mày mang theo một tia chua xót "Tôi ban đầu chính là muốn vào giới nghệ sĩ, mộng tưởng của tôi không chỉ là làm một thần tượng ······"
Mặt Yuuya lộ vẻ khó hiểu "Vì sao khổ sở? Nếu cậu có mộng tưởng, không phải là nên hướng tới mục tiêu này sao?"
Mắt đột nhiên trừng lớn, cảm xúc Fuuto trong nháy mắt kích động lên "Cậu thì biết cái gì, nếu thật sự, thật sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi······"
Yuuya nâng chung trà lên, nhìn tầng lá trà ở trong, thanh âm kiên định hữu lực, "Tôi thật sự không hiểu, nhưng nếu đổi là tôi, cho dù là không từ thủ đoạn, cũng muốn đạt được nó."
Hiện tại ánh nắng so với vừa rồi càng nùng liệt hơn, chiếu vào ô che nắng, rơi vào người Yuuya cũng chỉ dư lại một tầng ánh chiều tà hơi mỏng, trong chén trà còn thổi nhiệt khí.
Fuuto trong nháy mắt cứng họng, "Không từ thủ đoạn ······"
Yuuya cong khoé miệng, bất đồng với thẹn thùng, ngoan ngoãn, giảo hoạt thường ngày, mà là mang theo một ít cao thâm khó đoán "Đúng vậy, không từ thủ đoạn."
Có lẽ là Yuuya trong nháy mắt nghiêm túc nói làm Fuuto kinh ngạc, hắn không nói gì thật lâu, chỉ là nhìn chằm chằm vào chén trà, thẳng đến khi Masaomi đi tìm, hắn mới thoáng hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nhìn Yuuya.
"Làm sao vậy?" Masaomi hỏi.
"Không có." Lắc lắc đầu, Yuuya lại biến thành một thiếu niên ngoan ngoãn, rũ xuống đôi mắt có chút tối tăm không rõ sắc thái.
Có một số việc, thật sự là yêu cầu không từ thủ đoạn mới có thể đạt được.
Liền giống như lúc trước, cậu vì sao sẽ rơi vào loại hoàn cảnh này, hiện giờ cậu đã lớn, có một số việc nên đòi lại cậu nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.
Hơn nữa, tính toán thời gian, người kia cũng sắp tìm được mình ······
Yuuya híp mắt, nhìn như tâm tình sung sướиɠ mỉm cười, đáy mắt lại cất giấu hận ý thật sâu.
Thời điểm lữ hành kết thúc trở về, mọi người tựa hồ ăn ý bắt đầu công việc lu bù lên.
Ema muốn học bù, gần đây tựa hồ sắp bắt đầu khảo thí, bởi vậy cả ngày đều đi sớm về trễ, có đôi khi buổi tối ở trường học tự học cho đến khuya mới trở về.
Masaomi và Ukyo càng không cần phải nói, bác sĩ và luật sư đều là chức nghiệp một khi vội lên liền sứt đầu mẻ trán, Ukyo vì phải về nhà nấu cơm, vẫn tận lực bài trừ thời gian, mà Masaomi lại không nhất định, có đôi khi vội lên liền trực tiếp ở bệnh viện dùng cơm.
Azusa và Tsubaki gần đây tiếp nhận một bộ kịch mới, vì phối âm cho nhân vật, đồng dạng cũng là cả ngày không thấy bóng người.
Mà Iori nguyên bản vẫn luôn ở nhà tựa hồ ở bên ngoài tìm được việc mới, mỗi ngày đều ra cửa rất có quy luật, bất quá tới buổi tối, hắn lại ôm một quyển sách thật dày đi gõ cửa phòng Yuuya.
Tuy rằng mỗi lần đều là cực độ không tình nguyện, bất quá tốt xấu gì người này cũng trợ giúp chính mình rất nhiều lần, Yuuya cũng không cự tuyệt hắn.
Trời biết, cậu hiện tại đã không cần học tập tri thức đó, giáo dục Nhật Bản và Thiên triều không giống nhau, cậu sớm muộn gì cũng sẽ trở về, cho nên đối với sách giáo khoa một chút cũng không nhấc nổi hứng thú.
Thời điểm ăn cơm chiều, các anh em đang nói chuyện, Subaru đã từng nói hắn được người huấn luyện chuyên nghiệp nhìn trúng, hắn vốn dĩ liền thập phần thích chơi bóng rổ, hiện tại càng có cơ hội trở thành tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp, anh em trong nhà đều chúc phúc hắn, nhưng thời điểm nhắc tới, Yuuya có thể nhìn thấy sắc mặt Subaru thay đổi trong nháy mắt.
Bất quá này đối với cậu mà nói, đều không quan trọng, trọng điểm là gần đây, cậu luôn hoảng hốt, luôn có cảm giác chuyện gì đó sắp xảy ra.
Tới ban đêm, Yuuya tắm rửa xong trốn vào trong ổ chăn, di động đặt ở đầu giường vang lên.
Cậu sửng sốt, lúc này sẽ là ai gọi tới? Ema không có khả năng, nếu có chuyện gì trực tiếp nói là được, như vậy là Rintaro?
Sau ngày hôn lễ kia, Yuuya cũng không cùng Rintaro trò chuyện qua, chẳng lẽ thật sự là ông ấy?
Cầm điện thoại, mặt trên một chuỗi dãy số xa lạ, Yuuya nhịn không được nhíu mày, này không phải là Rintaro, dãy số này cậu căn bản chưa từng gặp qua.
Nhận điện thoại, Yuuya cũng không mở miệng.
Bên kia điện thoại dẫn đầu mở miệng "Tiểu thiên sứ, em ngủ rồi sao?"
Là Hikaru!
"Sao anh có số của tôi?" Yuuya nghi hoặc hỏi.
"Cái này là trọng điểm sao? Chẳng lẽ Yuuya không hiếu kỳ anh vì cái gì lại gọi điện thoại cho em sao?" Thanh âm Hikaru thập phần sung sướиɠ, phỏng chừng là tâm tình thực tốt.
"Là trọng điểm, sao anh lại biết." Yuuya bất đắc dĩ chấp nhất cái này.
"···..." Tiếng thở dài truyền đến, Hikaru thất bại nói: "Được rồi, đây là do anh thừa dịp em không chú ý trộm nhớ kỹ, tiểu Yuuya, em thật
phá hư không khí, vừa nãy em hẳn là biểu hiện ra thực kinh hỉ, nếu cho anh một nụ hôn thì quá tốt ······"
"Vậy anh đến tột cùng là có chuyện gì?" Mặc kệ bên kia nói như thế nào, Yuuya vẫn trước sau duy trì bước đi của mình, không để ý đối phương nói cái gì, chỉ hỏi điều mình muốn biết.
"Ai ······" Hikaru thu hồi trêu đùa, nghiêm túc nói: "Anh chỉ là nhớ em, Yuuya, anh nhớ em."
Đối mặt Hikaru nghiêm túc như vậy, Yuuya ngược lại không biết nên nói cái gì, "Cuộc gọi ngoại quốc, Hikaru-san, tiền điện thoại thực quý."
Hikaru: "······"
Yuuya có thể nghe được bên kia truyền đến một tiếng thờ dài thực sâu, tiếp theo thanh âm đối phương tiếp tục truyền tới "Yuuya, có một việc, anh cần phải nói cho em."
Nghe được ngữ khí của đối phương nghiêm túc, Yuuya không khỏi có chút nghi hoặc "Cái gì?"
"······ Em còn nhớ rõ nam nhân kêu là Bạch Phi Anh không?"
Trong nháy mắt chốt mở ký ức như mở ra, Yuuya đột nhiên nắm chặt di động, sức lực lớn làm đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào không trung, một lúc sau mới mở miệng: "Nam nhân kia làm sao?"
Thanh âm lo lắng của Hikaru truyền tới, "Yuuya, em có khỏe không?"
"Hắn đâu? Anh muốn nói cho tôi cái gì?"
Hikaru tạm dừng một chút, nói "······ Anh ở Italy bên này, phát hiện tung tích hắn."