Bởi vì Ukyo là đưa lưng về phía Yuuya, cho nên địa phương sau lưng lúc này dính một tầng bơ trắng.
Thoạt nhìn...... Cực kỳ chật vật!
"Ukyo-san!" Ema kinh hô.
Chờ đến thời điểm hắn phát giác xoay người, nhìn thấy chính là vẻ mặt vô thố của thiếu niên.
Đôi mắt trừng lớn như hắc lưu li, thiếu niên bởi vì kinh hoảng, cái miệng nhỏ hồng nhuận khẽ nhếch, thời điểm đối diện với tầm mắt hắn, có chút chột dạ mà dời đi đôi mắt.
"Kia, cái kia, xin, xin lỗi......" Trong tay còn cầm hung khí, đầu cúi xuống, thiếu niên có chút không dám nhìn sắc mặt Ukyo.
Trên người truyền đến một loại cảm giác kỳ quái, lại xem trong tay thiếu niên chỉ còn một nửa tô bơ, Ukyo lập tức liền hiểu rõ sau lưng mình biến thành cái dạng gì.
Hắn nhìn thiếu niên đang kinh hoảng thất thố liền bật cười, hắn có đáng sợ như vậy không?
"Không có gì, anh lên lầu đổi quần áo một chút."
"Kia, cái kia, em bồi anh!"
"Bồi anh?" Ukyo có chút kinh ngạc vì thiếu niên cư nhiên chủ động mở miệng.
"Ân!" Khẳng định gật gật đầu, chuyện này là do cậu sai, nói như thế nào thì cậu cũng muốn gánh vác trách nhiệm, ít nhất, ít nhất cũng là giúp Ukyo giặt sạch quần áo trên người......
Thay quần ái mà thôi có gì mà cần người bồi, nhưng Ukyo cũng không có cự tuyệt, thật sự là do thiếu niên chủ động tiếp cận quá ít, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cũng không biết khi nào mới có thể nhìn thấy em trai chủ động như vậy
Ema cầm tô bơ chỉ còn lại một nửa, nghiêng đầu, có chút nghi hoặc hỏi Juli "Yuuya em ấy...... Gần đây có phải là không còn sợ hãi với nam tính hay không?"
Juli che mặt, hét lớn "Đều do em không cẩn thận, cư nhiên làm Yuuya liền bị nam tính bắt cóc như vậy!"
Ema vô ngữ "Juli, em khoa trương quá."
Đi phía sau Ukyo kỳ thật Yuuya cũng không có bình tĩnh như trên mặt, chẳng sợ người trước mắt vô hại, cậu vẫn sẽ sinh ra một chút sợ hãi, chỉ cần chịu một tí, qua một tí liền cầm quần áo của hắn đi là được......
Ukyo đồng dạng ở lầu 4, cách phòng Yuuya cũng không phải là rất xa, Ukyo mở cửa phòng đi vào, cởi bỏ tạp dề, cởϊ áσ khoác tây trang ra, liền thấy thiếu niên vẫn còn đứng ở ngoài cửa.
"Sao vậy? Em không đi vào sao?"
"Ách...... Không cần, em, em ở bên ngoài chờ."
Luật sư Asahina luôn luôn nói năng rất tốt, đối phó với một thiếu niên chưa trải qua thế sự, căn bản chính là dễ như trở bàn tay.
Ukyo trêu chọc nói, "Yuuya đứng ở ngoài cửa là do ghét bỏ người anh đầy bơ sao?"
"Ai?! Không có, em như thế nào sẽ......."
"Vậy vào đi."
"......"
Khí tràng luật sư vẫn là rất mạnh, Yuuya không tự chủ được liền đi vào, chờ thời điểm nhìn thấy Ukyo cởϊ áσ sơ mi, liền nhịn không được mà run lên.
Tuy rằng là luật sư, nhưng dáng người lại luyện tập thật tốt, một tầng cơ bắp hơi mỏng bao quanh người, vai rộng eo thon.
Hắn cư nhiên liền cởϊ qυầи áo ra như vậy? Còn, còn đi, đi tới!!
Trong lòng Yuuya đang run rẩy, nhìn Ukyo đang tới gần, nhịn không được lui về phía sau, "Anh, anh muốn làm cái gì?"
Nam nhân nửa người trên trần trụi đứng yên trước mặt thiếu niên, cúi người xuống, đôi mắt màu lam nhìn thiếu niên chăm chú "Yuuya...... Lúc trước vẫn luôn không có cơ hội, nếu hiện tại em rảnh, anh muốn cùng em nói chuyện có được không?"
...... Yuuya khóc không ra nước mắt, cậu nào có rảnh? Cậu hiện tại căn bản chính là bị người vây khốn!
Yuuya cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại "Anh muốn nói chuyện gì?"
Người tên Ukyo này, tâm tư luôn luôn kín đáo, bất quá, hắn thân là luật sư nổi tiếng, nếu không có tố chất tâm lý vững vàng cũng không được.
Sau khi em trai và em gái tới đây, hắn liền phát hiện, em trai này thập phần không hợp với nhà họ.
Nói là không hợp với nhà họ quả thực là nhẹ, nếu một hai phải hình dung đến, đó chính là, Yuuya thập phần bài xích bọn họ.
Hắn tự nhận tính tình mình không tồi, tính tình các anh em trong nhà cũng đều thuần lương, người nào đặt ở bên ngoài cũng đều là nhân vật làm người thích, vì cái gì thiếu niên tới nơi này liền biến thành như vậy?
Lúc trước thiếu niên vẫn luôn tránh xa bọn họ, hiện tại khó có được một cơ hội, hắn muốn hỏi rõ ràng chuyện này.
Rốt cuộc mọi người đều là người một nhà, quan hệ với nhau hòa hợp một chút vẫn tương đối tốt hơn.