Chương 4
Bởi vì hôm nay có trận thi đấu, nên Ôn Viễn được tan học sớm. Lúc tới nhà thì trong nhà hoàn toàn im lặng, có một chiếc ô tô màu đen đậu ngoài sân, Ôn Viễn liếc một cái, rồi bước vào nhà.Bà nội đang ở sân sau hái dưa chuột, ánh mắt trời ấm áp dần dần ngã về phía tây. Tóc của bà nội đã bạc trắng hơn phân nữa, giờ đây lại như ánh kim chiếu sáng. Lúc bà xoay người nhìn thấy Ôn Viễn, tiện tay lấy một trái dưa chuột bên cạnh rữa sạch rồi đưa cho cô.
Ôn Viễn cắn hai cái, đôi mắt nheo lại.
Lúc đi vào trong phòng khách, Kiều Vũ Phân đang nói chuyện với người khác, nhìn thấy Ôn Viễn đi vào, vội vàng vẫy vẫy tay với cô. "Viễn Viễn mau tới đây chào hỏi dì Chu đi."
Ôn Viễn gật đầu chào, bà Chu nhìn thấy Ôn Viễn liền lộ ra một nụ cười hiền lành, "Con là Viễn Viễn sao? Đã lớn thế này rồi à!"
"Còn không phải sao, chúng ta đều bị con cái làm cho già rồi."
Ôn Viễn ngượng ngùng gãi gãi đầu, lê lếch đi tới phòng ở lầu hai. Ném túi xách lên bàn học, cả người không hề có hình tượng mà ngồi phịch lên giường.
Điên cả một ngày rồi, cô mệt muốn chết luôn. Lục lọi túi xách, cô nhớ mình còn rất nhiều bài tập chưa làm. Chỉ nghĩ tới thôi thì đã không còn tí sức nào, Ôn Viễn có chút buồn phiền, cầm lấy con gấu Teddy ở đầu giường mà ra sức nắm chặt lấy nó.
Con gấu Teddy này là quà sinh nhật năm ngoái anh trai Ôn Kỳ tặng cho cô, bởi vì cô và Ôn Kỳ luôn cãi nhau, nên những gì anh trai đưa cô luôn xem không vừa mắt. Cho nên vào lúc mà tâm trạng của Ôn Viễn không vui cô luôn ngược đãi nó.
Bây giờ, con gấu Teddy đáng thương đã bị Ôn Viễn dùng lực quá mạnh mà ném nó đến giàn hoa trồng ngay cửa sổ. Ôn Viễn nghĩ lại, vẫn từ trên giường ngồi dậy đứng lên nhặt nó trở về. Trong lúc vô tình cô nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở bên ngoài, cũng vào một buổi tối của ngày kia, chiếc xe có màn che cũng từ từ đi xa dần.
Ôn Viễn thầm tính toán, từ cái đêm đó chú đưa cô trở về. Thì đã gần hai tháng rồi cô chưa gặp lại chú.
Bận rộn đến vậy sao.
Ôn Viễn ôm Tiểu Hùng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng thì thầm.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Viễn lặp tức lê dép đi mở cửa. Ở bên ngoài Kiều Vũ Phân đang bưng mâm trái cây, Ôn Viễn vội vàng cầm lấy cái mâm, để cho Kiều Vũ Phân đi vào phòng mình, "Đang làm gì đó? Không làm bài tập sao?"
Ôn Viễn kéo cánh tay của Kiều Vũ Phân làm nũng: "Con vừa mới về mà. Chờ lúc ăn cơm xong rồi con sẽ làm."
Kiều Vũ Phân coi như không thấy gì, đối với cách kéo dài được bao nhiêu thì kéo của cô thì bà đã quen rồi, ngắt cái mũi của cô, nói: "Con còn nhớ rõ dì Chu không? Chính là lúc khi con còn nhỏ, chúng ta đã ở cùng nhau trong một viện. Về sau bởi vì chồng của dì ấy chuyển nghề, nên họ mới chuyển đi."
Ôn Viễn vẫn mơ màng lắc đầu.
Kiều Vũ Phân bật cười, "Coi trí nhớ của con đó, dì Chu còn nhớ rõ con, nói con trước đây luôn buộc hai chùm tóc rồi tết thành hai cái bím. Còn tìm dì đòi ăn kẹo đường."
Mặt của Ôn Viễn lặp tức đỏ lên, "Tại sao dì Chu lại tới nhà chúng ta?"
"Không có chuyện gì, dì Chu và con trai của dì ấy đi tới trường một chuyến. Lúc trở về thì đi ngang nhà của chúng ta, nên mới vào ngồi một lát."
"Bị mời phụ huynh sao?"
"Ừ, nghe di Chu nói là vì vấn đề yêu sớm." Vừa nói Kiều Vũ Phân vừa bật cười, "Bây giờ chỉ mới là một đứa trẻ, mà đã tìm hiểu những vấn đề này rồi." Bà vuốt vuốt tóc của Ôn Viễn, dặn dò: "Con cũng đừng có gây chuyện ở trường học đó."
Ôn Viễn 囧, nắm lấy tóc mình, "Con không có đâu."
"Không có thì tốt!" Kiều Vũ Phân chỉ chỉ trán của cô, cười đầy mãn nguyện.
Mặc dù Ôn Viễn khí thế hào hùng đảm bảo, nhưng vẫn bị cơn ác mộng ban đêm làm tỉnh giấc. Mơ thấy mình làm người hầu cho một tên đầu gấu cực kỳ xấu trong trường, cả này bị mọi người chọc ghẹo: "Ôn Viễn mau theo xxx đi." Ôn Viễn sợ tới mức vội vàng chạy trốn, nhưng mà họ vẫn không buông tha, vẫn bám theo cô.
Bị đuổi theo, bị đuổi theo, Ôn Viễn giật mình tỉnh lại. Bật người ngồi dậy, vẫn còn kinh sợ mà thở phì phò. Cơn sợ còn chưa lắng xuống, thì cửa phòng đã bị đập: "Ôn Viễn còn chưa dậy sao, sẽ bị trễ đó! Chuẩn bị chờ bị phạt đi."
Ôn Viễn đành vội vàng lau mồ hôi, an ủi chính mình chỉ là một giấc mơ thôi. Cô rửa mặt, mặc quần áo vừa đúng năm phút. Đi tới cửa còn trừng mắt với Ôn Kỳ đang đứng dựa vào cửa cười đầy đắc ý. Liếc Ôn Kỳ một cái rồi nhanh chân chạy xuống lầu.
Cô ngồi trước bàn ăn nhìn đồng hồ, may quá còn ba mươi phút!
Bà nội mang đến cho cô một chén cháo mạch nha, nhìn thấy đôi mắt gấu mèo của cô thì oán trách: "Tối hôm qua con lại đi ngủ muộn phải không? Mấy giáo viên ở trường học cũng thiệt là, cho nhiều bài tập đến vậy, không thể để cho cháu yêu của bà được nghỉ ngơi."
Ôn Viễn vừa gật đầu vừa ăn cháo. Khi ăn hết cháo, cô cắn một cái bánh chiên rồi chạy ra ngoài, cũng không thèm để ý đến lời nói của bà nội ở phía sau: "Quay trở lại, ngồi xuống ăn đàng hoàng."
"Con trễ rồi!" Cô nói qua loa, không cẩn thận mà đυ.ng vào cánh cửa. Trong nháy mắt Ôn Viễn hiểu được thế nào là đau, nước mắt lưng tròng, ra sức cắn lấy cái bánh bao chiên, chạy ra ngoài!
Bà nội Thành nhìn thấy cô vội vội vàng vàng, cũng chỉ biết bật cười rồi lắc đầu.
Trên đường đi tới trường học không gặp trở ngại gì, Ôn Viễn vừa mới ngồi vào chỗ, còn chưa ổn định hơi thở, thì chuông trường đã reo.
Bà mập giẫm lên đôi giày cao gót đi vào, nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên lanh lãnh, nhìn lại bên này thấy một đống thịt. Ôn Viễn có chút lo lắng cho đôi giầy cao gót đó chịu không nổi mà sẽ gãy mất. Nghĩ đến cảnh tưởng đó, cô đã cảm thấy buồn cười.
Ôn Viễn không nhịn được xì cười một tiếng, kết quả là ánh mắt thờ ơ của bà mập quét đến cô.
Ôn Viễn vội vàng nắm lấy tóc của mình, lập tức ngồi ngay ngắn. Vừa mở sách giáo khoa ra, vừa cảm thấy có chút gì đó không đúng. Dựa theo tính của bà mập thì nếu như cô đi học mà có gì mờ ám, nhất định sẽ bị dạy dỗ. Nhưng mà hôm này bà mập không có dạy dỗ cô?
Ôn Viễn ngẩng đầu liếc trộm, phát hiện ra sắc mặt của bà mập không tốt. Theo như lời của Triệu Duy Nhất thì đây là thời kỳ mãn kinh.
Nhắc tới Triệu Duy Nhất, cô mới để ý sáng nay cả Triệu Duy Nhất và Tô Tiện đều không có mặt, tám phần là tối qua sau khi thi đấu xong thì hưng phấn chạy đi uống rượu rồi. Nếu là bình thường thì bà mập đã lên giọng rồi, nhưng mà mấy bữa nay vì trận đấu nên bà ấy mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ôn Viện thở phào, bắt đầu nghe bà mập giảng bài.
Mặc dù bà mập hơi nghiêm khắc một chút, nhưng mà vẫn là một giáo viên chuyên nghiệp. Vẫn rèn luyện hằng ngày, mỗi một tiết bài giảng đều hết sức chặt chẽ, chỉ cần lơ mơ một chút là không theo kịp.
Nhưng mà tiết học này có chút kỳ lạ, năm phút cuối cùng của tiết học, đôi mắt nghiêm nghị quét một vòng, rồi sau đó dừng lại ở trên người cô.
Ngay tức khắc Ôn Viễn như mắc nghẹn, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào môi của bà mập, nghe bà ấy nói: "Ôn Viễn, em đi tới văn phòng với tôi."
Bây giờ là giờ tan học, trong văn phòng rất náo nhiệt.
Bà mập cũng không vội mở miệng, vẫn gạt cô vào góc tường. Ôn Viễn có thể khẳng định hành vi này rất khác ngày thường, nếu như cô đã ở nơi này của bà mập, thì nhất định cô đã phạm chuyện gì lớn rồi. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không phát hiện mình gây ra chuyện gì.
Vất vả đợi tới khi chuông reo vào lớp, các thầy cô giáo trong văn phòng cũng đã rời đi hơn phân nữa. Bà mập mới vẫy tay bảo cô đi lại, ném cho cô một phong thư, "Có biết thứ này hay không?"
Ôn Viễn thấy hơi quen quen, nhất thời đầu nổ oanh một tiếng. Phần ký tên ghi hai chữ "Ôn Viễn", thư tình viết cho Triệu Duy Nhất! Ôn Viễn nhìn phong thư, môi dưới run lên, không biết nói gì cho phải.
"Thế nào, không biết?" Bà mập nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, "Tôi đây đã dạy nhiều năm vậy rồi. Mấy người như em tôi đã thấy rất nhiều, bị bắt thì không thừa nhận, thật có bản lĩnh. Dám làm loạn!" Nói xong bà ấy lấy hai tờ giấy bên trong ra. "Chữ như thế này, tôi nhìn cũng không biết phải là em viết hay không..."
Ôn Viễn bị bà mập dùng dáng vẻ có lý trấn áp, rất lâu sau mới lắp bắp phủ nhận: "Không phải... Không phải em viết..."
"Tên của em, còn không phải em viết sao?" Bà mập tức giận cắt ngang lời cô, "Còn nữa, cả ngày người ở cùng Triệu Duy Nhất trong trường này ngoại trừ em ra thì còn có ai?"
Ôn Viễn khóc không ra nước mắt, đừng nói là cô không có ý với Triệu Duy Nhất , cho dù có cũng không viết bức thư buồn nôn như vậy. Nếu như thư này trong tay cậu ta, nhất định cậu ta sẽ cười đến nổi rớt cả hàm răng.
Nhìn hình dạng nét chữ khá quen thuộc, muốn nói không phải cô viết thì khó mà tin được. Bởi vì chữ viết của cô cực kỳ đặc biệt, tuy không phải là đẹp, nhưng mà cũng không dễ dàng bắt chước.
Nhìn bức thư, Ôn Viễn cắn môi, hỏi: "Cô giáo, cô lấy bức thư này từ đâu..."
"Ở đâu thì em cũng đừng quan tâm." Bà mập chặn lời nói của cô, "Vậy đi, tôi sẽ gọi cha mẹ của em tới, rồi nói chuyện với họ. Còn hai năm nữa thì phải thi vào đại học, cả ngày nghĩ những chuyện này coi có được không. Học sinh thời nay thật là..."
Bà mập vẫn nói nhỏ, nhưng mà Ôn Viễn không nghe thấy gì, bởi vì lực chú ý của cô bị ba chữ "mời cha mẹ" làm cho rung động.
Gọi phụ huynh?!
Tiêu đời rồi?!