Khẩu Vị Nặng

Chương 44: Tìm được em

Tôi lôi di động ra nhìn nhìn, bất đắc dĩ nói: “Đã qua năm phút đồng hồ rồi.”

Tư vấn viên gật đầu, “Đúng vậy, em đã xem di động tới lần thứ mười rồi, bình quân nửa phút một lần.”

Tôi đứng lên, “Không được, em muốn đi tìm Tiền Đường.”

Tư vấn viên giữ chặt tôi, “Gấp cái gì chứ, không phải còn năm phút nữa sao.”

“Đây là ý kiến vớ vẩn của anh, em đâu có đồng ý.”

“Nhưng em ngầm chấp thuận.”

Lúc này, một bóng người cưỡi xe đạp “Vèo” một cái bay qua trước mặt chúng tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đạp kia đã “Vèo” một cái bay trở lại.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Tiền Đường xuất hiện giống như thiên thần.

Tuy rằng hiện tại tôi rất muốn nhảy lên rồi lao vào vòng tay của Tiền Đường, nhưng mà… ặc, vừa mới ầm ĩ xong, tôi vẫn còn hơi ngượng ngùng, huống chi trước mắt còn có một cái bóng đèn công suất cao…

Tư vấn viên cười tủm tỉm nói: “Cậu chạy xe nhanh quá nhỉ.”

Tiền Đường không nói chuyện, đỗ xe tiến lên vài bước kéo tay tôi ra khỏi tay tư vấn viên, lúc này tôi mới phát hiện sắc mặt Tiền Đường vô cùng tối tăm, đến cả đèn đường cũng không thể làm cậu ấy bớt u ám.

Tư vấn viên cũng cảm thấy không ổn, bỏ lại một câu “Hai người trò chuyện đi, tôi đi trước.” sau đó liền chạy mất, thân thể khỏe mạnh khiến cho người ta nhìn mà cảm thán, mới nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tiền Đường cầm tay tôi thật chặt, xoay người sải bước đi, tôi gần như bị cậu ấy kéo chạy về phía trước, làm ơn đi người anh em, phiền ngài suy nghĩ cho cái chân ngắn của tôi một chút đi mà!

Lúc đi qua xe đạp, tôi nắm chặt lấy nó, “Tiền Đường, xe đạp của anh không lấy về sao?”

Tiền Đường thấy tôi bất động, dứt khoát đi tới gỡ tay tôi ra, sau đó trực tiếp khiêng tôi lên vai!

Anh đẹp trai à, ngài muốn náo loạn cái gì chứ…

Tôi không kêu, cũng không phản kháng. Bởi vì hiện tại đối với Tiền Đường, phản kháng là không có hiệu quả, chỉ có ngoan ngoãn thuận theo mới là biện pháp tốt nhất, nếu tôi mà kêu to … *nhìn trời* khéo ngày mai cậu ấy sẽ lại muốn qua diễn đàn giúp admin xóa chủ đề mất …

Tại cái nơi tấc đất tấc vàng này, kỳ lạ là trường học vẫn không hề thiếu mấy cái xó xỉnh hẻo lánh, hoàn toàn không ăn nhập gì với sự ồn ào náo động bên ngoài. Tiền Đường khiêng tôi đi vào một bãi cỏ cách đó không xa, trên đó có trồng mấy gốc cây, trời tối quá nên tôi thật sự không nhận ra đó là loại cây gì nữa, nhưng mà hiệu quả che dấu của mấy cái cây này thật đúng là không còn gì để nói. = =

Tôi dùng cặp mắt 5. 2 nhìn lướt qua khắp nơi, chung quanh đây dường như chỉ có hai chúng tôi, tốt lắm.

Tiền Đường hiện tại rất tức giận, một khi cậu ấy tức giận liền không nói lời nào, không bạo lực cũng không hợp tác. Cho dù là giờ phút này, khi cậu ấy thả tôi xuống mặt cỏ cũng rất để ý, không dùng sức quá mạnh, sợ tôi ngã bị thương. Động tác nhỏ bé vậy thôi cũng khiến lòng tôi thật ấm áp, đầu óc cũng nóng lên, vì thế tôi ôm cổ cậu ấy chủ động hôn lên. Cánh tay Tiền Đường đang đặt trên lưng tôi nắm thật chặt, tôi chủ động hình như khiến cậu ấy rất kích động, cậu ấy ngậm lấy miệng tôi, hôn thật kịch liệt.

Cỏ dưới thân hơi cứng rắn, cách một lớp quần áo mỏng manh, đâm vào sau lưng tôi rất đau, đương nhiên, nếu so sánh với cái loại đau nhức nóng bỏng trên miệng thì thật sự chả nhằm nhò gì. Khốn kiếp, tôi thu lại lời vừa nói mới rồi, tên nhãi này biết chăm sóc cái khỉ mốc, hiện tại cậu ấy chính là cầm thú, mà tên cầm thú này rõ ràng đang muốn cắn tôi đến chết!

Giống như bản năng liếʍ miệng vết thương ở các loài động vật, Tiền Đường hôn hít thỏa mãn rồi, liền nằm trên người tôi, nhẹ nhàng liếʍ môi tôi, vừa như là an ủi, lại như đang hồi tưởng dư vị nụ hôn.

Tôi vỗ nhẹ vai cậu ấy, “Anh đẹp trai à? Có thể để em đứng lên trước hay không, cỏ ở đây cứng quá…”

Tiền Đường ý thức được bản thân suy nghĩ không chu đáo, liền có chút áy náy. Cậu ấy kéo tôi từ trên mặt đất lên, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, phủi sạch sẽ mấy cọng cỏ trên người tôi, rồi lại kéo tôi vào trong lòng, từ phía sau ôm lấy tôi .

Tôi muốn nói chút gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hiện tại nói cái gì cũng đều dư thừa, cho dù Phương Khả Nhiên kia thật sự có ý khác với Tiền Đường thì có làm sao, Tiền Đường của tôi sẽ không phản bội tôi, tôi tin chắc như thế.

Tiền Đường dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ tôi, cậu ấy ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Tiểu Vũ, về sau anh sẽ cách xa Phương Khả Nhiên một chút, em cũng phải cách xa Trương Bác một chút.”

“Tiền Đường, anh không cần phải như thế. Em tin tưởng anh, thật đó. Bộ dạng anh như vậy, kẻ khác có háo sắc cũng không tránh được, đây không phải là lỗi của anh. Nhưng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, trong mắt anh chỉ có em, trong mắt em cũng chỉ có anh, vậy là đủ. Cho nên, nên làm gì thì cứ làm đi… đương nhiên, nếu như có người vô lễ với anh, nhất định phải phản kháng!”

“Tiểu Vũ, anh cũng tin tưởng em, nhưng khi anh nhìn thấy Trương Bác nắm tay em, anh vẫn sẽ tức giận.”

Tôi vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của cậu ấy, “Đính chính một chút, anh ta không nắm tay em, anh ta chỉ là muốn ngăn không cho em đi tìm anh thôi.”

“Mặc kệ, tóm lại anh không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào chạm vào em, chuyện này không có quan hệ gì đến lòng tin cả — thực tế là giữa hai chúng tôi đã có đủ sự tin tưởng rồi — đây chỉ là một loại phản ứng bản năng mà thôi, anh yêu em, em chính là người của anh, anh không muốn thấy bất kỳ ai khác đυ.ng vào em, cho dù có ý nghĩ đó thôi cũng không được.”

“Được rồi, em hiểu mà, về sau em sẽ chú ý vấn đề này, anh cũng nên để cho em tự giác một chút. Bất quá… Trương Bác đối với em quả thực không có cái ý kia, anh ta chỉ không muốn nhìn thấy Phương Khả Nhiên quấn quít anh thôi.”

“Anh biết.” Tiền Đường đáp ứng, đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy lỗ tai tôi khẽ cắn.

Tôi giật mình, đẩy đẩy cậu ấy, “Này, anh làm gì đó?!”

“Tiểu Vũ.” Tiền Đường lại bắt đầu dây dưa, giọng nói trở nên khàn khàn. Cậu ấy lôi kéo tay tôi, đặt lên một cái vật thể cứng rắn lại tỏa ra hơi ấm.

Tôi sợ tới mức vội vã rút tay về, “Làm ơn đi! Anh phát dục cũng phải nhìn tình hình chứ!”

Tiền Đường chống hai tay về phía sau, không biết xấu hổ cười cười, “Anh không nhìn tình hình, chỉ nhìn người thôi.”

Bản mặt dày của tôi đỏ lên, “Đi đi đi, nên trở về ký túc xá rồi, sắp tắt đèn đó.”

Tiền Đường: “Tiểu Vũ, anh dẫn em tới chỗ này.”



Ra khỏi cửa đông, ngồi xe hơn mười phút, liền đến một khu nhà nhỏ. Lúc này tôi mới biết được, chú Tiền đã sớm chuẩn bị nhà cho con trai kết hôn, nghe nói đã mua từ vài năm trước rồi, tưởng vô tâm trồng liễu không thành, vài năm nay giá nhà ở lại tăng vọt như cưỡi hỏa tiễn, tôi nghĩ chú Tiền nhất định nằm mơ cũng mơ thấy đang đếm tiền đếm đến chảy nước mũi.

Tiền Đường mở cửa kéo tôi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Hiện tại căn nhà này trên danh nghĩa vẫn là tên cha mẹ anh, chờ hai chúng ta lĩnh giấy chứng hôn xong, liền chuyển đổi. Đến lúc đó trên giấy tờ bất động sản sẽ là tên anh và em.”

Tôi đấm vào vai cậu ấy, “Anh được lắm, giấu diếm rất giỏi, đến giờ em mới được biết.”

Tiền Đường cười, “Em cũng đâu có hỏi.”

Tôi dạo qua một vòng trong phòng khách, phát hiện có chút bất thường, “Chỗ này hình như không giống nơi không có người ở? Muốn kết hôn cũng phải chờ hai năm nữa, làm sao hiện tại lại đã đầy đủ mọi thứ như vậy rồi? Nói, không phải anh định kim ốc tàng kiều đấy chứ!”

*Kim ốc tàng kiều: xây nhà vàng giấu người đẹp, xuất phát từ điển tích thời Hán Vũ Đế ở Trung quốc.)

Tiền Đường cầm lấy tay tôi, dịu dàng cười, “Căn nhà này đã sớm sửa sang ổn thỏa rồi, còn lại đều do anh tự mình sắp xếp, mỗi tuần còn có người giúp việc theo giờ đến quét dọn… Ba mẹ anh cũng không biết.”

Tôi lại càng thấy kỳ quái, “Anh làm vậy để làm gì?”

Tiền Đường: “Không phải em vừa nói sao, kim ốc tàng kiều.”

Ặc, cuối cùng tôi hiểu được tên nhóc này có ý định gì. Dù sao căn nhà này về sau cũng sẽ là của chúng tôi, sớm khai phá giá trị của nó một chút cũng tốt. Nói thật, tôi và Tiền Đường rất thiếu thốn không gian riêng tư, lúc ở trong trường, ở nơi công cộng đều phải chú ý chung quanh, không thể quá thân mật, lúc ở nhà … *nhìn trời*, nếu có người lớn ở nhà, nếu tôi và Tiền Đường thân thiết quá mức, sẽ có cảm giác như là đang gây án…

Tôi ngồi lên sofa, “Xem TV một lát nhé?”

Tiền Đường: “Phí truyền hình còn chưa có đóng.”

Tôi gãi đầu, “Vậy phòng bếp có cái gì ăn không?”

Tiền Đường áy náy nhìn tôi, lắc đầu.

Tôi bất đắc dĩ, “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

Tiền Đường dáng vẻ nghiêm túc nói: “Trong phòng ngủ có cái giường lớn.”

Tôi: “…”