Chí Dã

Chương 37.1: Sầm Dã cầu hôn (1)

Đây là một nhà hát đậm chất nghệ thuật và khá lâu đời, diện tích không lớn, nằm ngay ở trung tâm Bắc Kinh. Ban quản lý nhà hát không quá chú trọng đến giá trị thương mại, vậy mà vẫn rất thành công ở cả phương diện thương mại lẫn nghệ thuật. Trước giờ chỉ có những chuyên gia âm nhạc tầm cỡ và cực ít ca sĩ thị trường biểu diễn ở đây. Nói cách khác, nếu một ca sĩ thị trường có thể đứng trên sân khấu của nhà hát này, chứng tỏ phẩm chất nghệ thuật của nguời đó đã đạt đến một trình độ nhất định.

Ngoài cửa có một poster biểu diễn được thiết kế theo phong cách tranh thủy mặc, đính kèm dòng chữ: Buổi họp fan đầu tiên của Kim Ngư.

Nắng chiều soi qua ô cửa sổ, Hứa Tầm Sênh ngồi trước bàn để thợ trang điểm tô son, dặm phấn, Nguyễn Tiểu Mộng loay hoay xung quanh, Đại Hùng và Triệu Đàm thì chạy đôn chạy đáo sắp xếp việc bên ngoài. Buổi họp fan của cô có quy mô khá nhỏ, hết sức đơn giản, nhưng đại sảnh với sức chứa tám trăm người gần như đã chật kín.

Thật ra trước đó, Hứa Tầm Sênh không hề nghĩ mình có thể biểu diễn ở đây, cũng không biết sao Sầm Dã lại này sinh ý tưởng này, “giật dây” Triệu Đàm chủ động liên lạc với ban quản lý. Vừa khéo một người trong số họ là fan của Hứa Tầm Sênh, khen nhạc cô “Kết hợp hài hòa giữa nhạc thị trường và cổ phong, đậm nét tao nhã, thanh thoát”. Nhưng Hứa Tầm Sênh đoán, nhất định tên tuổi Sầm Dã có ảnh hưởng không nhỏ trong việc này, dù sao năm ngoái anh từng được mời tổ chức một buổi biểu diễn quy mô nhỏ tại đây. Sự kiện lần này chủ vếu để tuyên truyền cho bộ phim nên phía đoàn phim cũng vô cùng tán đồng. Nếu tất cả cùng chung ý tưởng, vậy thì cô cứ thuận theo thôi. Hơn nữa, cô càng không muốn uổng phí tâm tư của Sầm Dã.

Vừa nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo đã nhắn tin: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

“Mọi việc đều thuận lợi.”

Tối qua cô đến Bắc Kinh, Sầm Dã còn đang ở tỉnh khác chưa về. Tính ra kể từ lần cô về thành phố Tương trước đó, hai người đã không gặp nhau gần một tháng. Có điều, như lời Sầm Dã nói, bất kể bận cỡ nào, muộn ra sao, mỗi ngày anh đều gọi video call với cô, có lúc nói chuyện được vài câu, đôi khi chỉ mở video lên rồi ai làm việc người nấy, nhưng luôn có cảm giác người kia đang ở bên cạnh mình.

Thỉnh thoảng Hứa Tầm Sênh cho rằng Sầm Dã hệt như viên đường phèn, nhìn bề ngoài thô ráp nhưng ngậm trong miệng lại ngọt thanh dễ chịu. Anh có thể quan tâm đến bạn gái mỗi ngày, khiến Nguyễn Tiểu Mộng không ít lần cảm khái: “Thật không ngờ Tiểu Dã lại si tình đến vậy.”

Hứa Tầm Sênh không biết Sầm Dã có si tình không, nhưng mỗi khi nhìn vào mắt anh, phía sau nụ cười chính là sự kiềm chế trong thầm lặng, cô sực hiểu ra, có một số việc chưa bao giờ thay đổi. Cho nên lúc này nhận được tin nhắn của anh, trái tinm cô đập rộn rã.

“Hôm nay, anh có đến không?”

Hôm trước, anh đã nói sẽ gấp rút trở về để tham dự buổi họp fan của cô.

“Anh đang ở gần đó, bây giờ động người, muộn một chút anh sẽ đến.”

“Anh ngồi ở đâu?” Cả hội trường lớn như vậy, nếu anh xuất hiện thì đại sảnh nhà hát sẽ bùng nổ mất.

Vậy mà anh lại úp mở: “Em sẽ nhìn thấy anh thôi.”

Đèn cả hội trường chợt tắt phụt, tiếng vỗ tay vang lên. Một luồng sáng trắng soi vào sân khấu, dàn nhạc khoảng chừng mười người vào vị trí. MC cầm micro ôn hòa giới thiệu từng thành viên phía sau cánh gà, cuối cùng cất cao giọng: “Tiếp theo, mời ca sĩ Kim Ngư của chúng ta.” Không hề có lời giới thiệu dư thừa nào, đây chính là yêu cầu từ phía Hứa Tầm Sênh.

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay vang dội, vô số người hô to nghệ danh của cô, không khí vừa sôi nổi vừa ấm áp. Khi Hứa Tầm Sênh nhấc làn váy chầm chậm bước lên sân khấu, cả hội trường dần tĩnh lặng.

Huy Tử dẫn theo bạn gái ngồi ở hàng đầu tiên, khi thấy cô bước lên, anh ấy không sao ngăn được nụ cười trên gương mặt. Cô bạn gái tò mò: “Đây chính là tay keyboard trong ban nhạc của bọn anh năm đó hả? Bây giờ nổi tiếng như thế, còn biết hát nữa cơ à?”

“Phải, cô ấy hát rất hay, không hề thua tên nhóc Sầm Dã kia đâu nhé. Suỵt, im lặng.”

Giống với tất cả fan trong hội trường, Huy Tử không nén nổi sự hưng phấn, vui sướиɠ và thành kính. Mà ở góc không ai chú ý còn có một chàng trai đội mũ lưỡi trai và đeo kính tối màu, cổ áo jacket dựng thẳng, ngẩng đầu chăm chú nhìn sân khấu. Trương Thiên Dao xem được tin về buổi họp fan này trên mạng, không biết xuất phát từ tâm lý gì lại đi mua vé tham dự.

Lúc này anh ta nhìn chằm chằm lên sân khấu, kinh ngạc phát hiện cô gần như không có gì thay đổi. Gương mặt thanh tú, mái tóc đen nhanh nhánh như dòng thác đổ, cô mặc bộ váy trắng đứng trên sân khấu, trước ánh mắt dõi theo của mấy trăm người mà vẫn có cảm giác thong dong, thư thái như đang đứng giữa đồng có bát ngát. Hứa Tầm Sênh cầm lấy micro, cất giọng hát như dòng nước nhẹ nhàng chảy trôi làm lòng người bình yên.

Trương Thiên Dao bỗng nhớ tới đêm ấy, cô đứng dưới ánh đèn, ôn hòa nói: “Dao Tử, sau này cậu sẽ gặp được người mình thật sự thích, và người đó cũng thích cậu.”

Cũng nhớ đến vô số lần lên sân khấu thi đấu, tất cả bọn họ đều dốc hết sức lực, tiếng nhạc thay cho tiếng gầm thét từ nội tâm mỗi người, ai nấy đều kiêu ngạo, cuồng nhiệt, hăng hái và khát khao chiến thắng. Còn cả những khoảnh khắc anh ta vừa quay đầu liền thấy Tiểu Dã thân mật ôm lấy Hứa Tầm Sênh, trông hai người rất xứng đôi.

Tầm mắt Trương Thiên Dao bỗng nhòe đi. Hóa ra rất lâu sau này, anh ta mới phát hiện, những ngày tháng ở bên cạnh mọi người mới là quãng thời gian quý báu nhất. Nhưng anh ta đã lạc lối rồi, chẳng những không có được nguời mình thích mà cuộc sống cũng không hề thư thái.

Giai điệu nhịp nhàng vang lên bên tai, Hứa Tầm Sênh cầm micro, vừa hát vừa chầm chậm bước đi trên sân khấu, những người hâm mộ bên dưới đều chìm đắm vào thế giới tao nhã được tạo nên bởi giọng hát của Kim Ngư.

Thật ra ban đầu, Hứa Tầm Sênh khá căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô họp mặt fan. Nhưng trước giờ cô vốn không phải người nhút nhát, huống chỉ đến đây đều là những người thật sự yêu mến cô, thế là cô dần thoải mái hơn. Thi thoảng nhìn vào ánh mắt vui vẻ của khán giả, cô lại thấy vui lây, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ: Nếu sau này xuất hiện trước công chúng mà vẫn giữ được cảm giác thư thả thế này, cô chẳng những không khó chịu, né tránh mà còn rất thích nữa là đằng khác. Rốt cuộc cô đã thay đổi, sự thay đổi bắt đầu kể từ khi cô theo Triều Mộ bước vào thế giới danh lợi hào nhoáng. chinh chiến khắp nơi.

Không khí được đẩy tới cao trào, cô ngồi xuống cạnh tay guitar, vừa hát vừa lướt ánh mắt khắp hội trường, vô tình thấy được ai đó đang nhoài người nhìn xuống sân khấu ở cửa sổ tầng hai. Hứa Tầm Sênh thoáng ngơ ngác.

Anh mặc áo khoác đen, tuy chỉ ló ra nửa người nhưng vẫn thấy được đường nét cao gầy. Không biết từ đâu gấp rút chạy đến mà dáng vẻ anh trông bảnh bao, tuấn tú thế kia, dù chỉ một cái nhìn vội vã vẫn toát ra khí chất đại minh tinh không sao che giấu được. Dường như nhận ra Hứa Tầm Sênh đang thất thần vì mình, khóe môi anh nở nụ cười, sau đó giơ hai ngón tay lên ấn vào môi mình rồi gửi nụ hôn gió đến cô. Hứa Tầm Sênh cụp mắt, tiếp tục hát, nhưng đôi môi lại nở nụ cười ngọt ngào khiến tất cả fan đều si mê.

Có thể nói, buổi hop fan lần này của cô diễn ra rất viên mãn. Không khí trong hội trường sôi động và ấm áp, tiếng vỗ tay vang dội trong suốt thời gian trình diễn, ai nấy đều cảm động đến rơi nước mắt, ngay cả người quản lý nhà hát đang ngồi cùng Sầm Dã trên tầng hai cũng hết sức hài lòng.

Bởi vì sự kiện lần này được phát trực tiếp lên mạng, thế nên ngay tối hôm đó, từ khóa “Kim Ngư” và “Phim điện ảnh Khách đến từ nơi nao” cùng lúc lên top 5 hot search.

Bữa tiệc âm nhạc bước vào hồi kết cũng là lúc màn đêm về phủ cả vòm không bên ngoài nhà hát. Rất nhiều người chần chừ mãi không nỡ rời đi, cũng có cánh truyển thông kéo đến chụp ảnh để đưa tin nóng hổi nhất về nữ ca sĩ mới nổi Kim Ngự lẫn vụ scandal tình ái giữa cô và Sầm Thiên vương.

Trước tình hình này, người quản lý mỗi bên đều có biện pháp ứng phó riêng. Phía Sầm Dã tìm người thế thân ngồi trên xe anh và rời đi trước, còn bản thân anh đã âm thầm ngồi trong xe Triệu Đàm từ lúc nào. Hứa Tầm Sênh chụp ảnh với người hâm mộ xong cũng bí mật lên một chiếc xe khác.

Về tới biệt thự, cô không thấy Sầm Dã đâu cả, có lẽ anh vẫn đang bị đám săn tin đeo bám dai dẳng. Sau đêm nay, hẳn lại có tin tức bóng gió về việc Sầm Dã xuất hiện trong buổi hop fan đầu tiên của Kim Ngư, nhưng Tiểu Dã bảo rằng anh cần những tin bên lề như vậy để làm bước đệm cho việc công khai chuyện của hai người.

Đợi một lúc mà anh vẫn chưa về, Hứa Tầm Sênh bèn đi tắm rửa. Đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì thấy bóng dáng ai kia đứng bên cửa sổ. Anh đã cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng có đính hạt ngọc sáng loáng ở cổ áo, tôn lên bờ vai vững chãi mạnh mẽ, vòng eo săn chắc. Nghe được tiếng động, Sầm Dã quay đầu, lớp trang điểm đã được tẩy đi, trông gương mặt anh càng sinh động, đẹp trai hơn. Đôi mắt sâu hun hút ấy đang nhìn cô tha thiết.

Không rõ vì sao, Hứa Tầm Sênh có phần căng thẳng, hồi hộp. Hai người họ chỉ mới tái hợp được hai tháng, vậy mà Sầm Dã đã xua đi hết mọi cảm giác bất an xa cách vốn cắm rễ trong lòng cô bấy lâu nay bằng quan hệ thân mật nhất. Còn bây giờ, sau gần một tháng không gặp nhau, giữa họ dường như có thêm vài phần ngượng ngùng lạ lẫm mà cô không sao nắm bắt được. Cảm giác như chàng trai sôi nổi ngây ngô truớc kia của cô đã chạy đầu mất rồi, giờ phút này chỉ có một minh tinh lạnh lùng, cao ngạo.

Anh chậm rãi bước về phía cô. Đầu ngón tay Hứa Tầm Sênh bỗng nóng bừng rực, vòng eo bị cánh tay mạnh mẽ siết chặt, ép cơ thể cô dựa sát vào ngực anh. Cả người cô râm ran, đằm chìm trong hương vị nam tính của Tiểu Dã mà trước nay cô không hề nhận ra. Cùng lúc ấy, kẻ “có hương vị nam tính” kia vẫn không ngừng bắt nạt cô, ánh mắt anh vừa đong đầy ý cười vừa như có ngọn lửa bùng cháy. Anh không vội hành động, chỉ nhìn cô chăm chú ở khoảng cách cực gần, giống hệt chú sói đang quan sát con mồi.

Hứa Tầm Sênh không kìm được mỉm cười, cất giọng ngọt ngào êm ái: “Anh làm gì vậy…”

Sau đó trời đất xoay chuyển, cô bị anh ném lên giường. Hứa Tầm Sênh khẽ kêu một tiếng, ngay cả ngón chân cũng bắt đầu run rẩy. Anh áp cơ thể cao lớn lên người cô, khàn giọng nói: “Làm gì ư? Đương nhiên là “yêu” em rồi.”

Hứa Tầm Sênh đỏ mặt, cảm thấy câu nói của anh vô cùng lỗ mãng.

Từ sau khi anh chính thức ra mắt, giọng điệu lỗ mãng này đã được sửa đổi rất nhiều. Nhưng lúc này đây, anh lại nhất thời kích động, khó kìm nén tình cảm trong lòng, mới buột miệng thốt ra lời sỗ sàng như vậy. Thấy vẻ mặt Hứa Tầm Sênh biến đổi, Sầm Dã vội sửa lời: “Ý của anh là… làm vài chuyện cùng em ấy mà.”

Hứa Tầm Sênh nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia, mái tóc đen nhánh mềm mượt, thân hình cân đối đầy sức sống, ngay giọng nói cũng tràn ngập hấp dẫn, thế mà câu nói anh vừa thốt ra lại tục tằn hết sức. Cô chợt thấy buồn cười, bèn vươn tay điểm một cái lên sống mũi cao thẳng của anh: “Anh quên mình từng nói “Em muốn ngủ với anh thì ngủ, không muốn thì thôi” sao?”

Chỉ một hành động nhỏ bé đã làm tâm can anh nhộn nhạo. Anh một lần nữa nhào đến, ôm trọn cả người cô trong vòng tay mình, giọng khẽ khàng: “Anh xin lỗi, vừa rồi anh nói sai. Cái tên nói ra câu đó không phải anh đâu, mà là con dã thú bị nhốt trong nội tâm xổng ra ngoài đấy. Em tha thứ cho nó nhé! Vậy giờ em có muốn… ngủ với anh không?”.

Hứa Tầm Sênh trừng mắt nhìn anh rồi kéo chiếc gối ở bên cạnh lên che mặt, sau đó lại nghe được giọng cười trầm thấp của anh vang lên bên tại: “Tuân lệnh! Anh sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi lập tức tới “thị tẩm”.”

Cảm nhận được động tác của anh, Hứa Tầm Sênh nổi máu nghịch ngợm, bèn nhấc chân đá một cú mà chẳng buồn đưa mắt nhìn. Kết quả bàn chân chạm phải thứ gì đó mềm mại và săn chắc. Cô hoảng hốt kéo gối ra, đập vào mắt chính là hình ảnh Sầm Dã vừa đỡ mông vừa chầm chậm quay người lại. Cô ngượng chín cả mặt, vội vàng núp vào gối lần nữa.

Vậy mà hơi thở của ai kia lại phả vào bên gối, trêu chọc: “Cảm giác thế nào, có phải được lắm không? Anh vẫn tập thể hình đều đặn đấy.”

Hứa Tầm Sênh… không muốn bình luận gì.

Ai ngờ bên eo chợt nóng rẫy khiến cơ thể cô run bắn. Bàn tay của anh mò mẫm sâu hơn. Hứa Tầm lập tức giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát được, bèn hét a lên: “Ngừng lại!” Rồi cầm gối đánh vào người anh tới tấp.

Cuối cùng anh cũng chịu dừng tay, buông lời nhẹ tênh: “Thật ra hai năm trước… anh rất muốn làm thế nhưng không dám.” Dứt câu, anh còn nở nụ cười thỏa mãn.

Anh bước nhanh về phía phòng tắm. Hứa Tầm Sênh lật người nằm sấp trên giường, chỗ vừa bị anh chạm vào vẫn còn nóng rực và âm ỉ đau. Cô vừa thẹn vừa giận, nghĩ tới lát nữa ai đó ắt sẽ tiếp tục giở trò xấu xa thì trong lòng không biết nên vui hay bực nữa.

Sầm Dã thả lỏng mình dưới dòng nước tuôn ra từ vòi sen, có cảm giác như được hồi sinh lần nữa, không kìm lòng được mà nhớ đến dáng vẻ Hứa Tầm Sênh ở buổi giao lưu với fan khi nãy. Giờ đây, khi đã tỏa sáng trên sân khấu bằng sức hút và tài hoa không thể che giấu, cô vẫn tựa như một áng mây bình thản không vướng bụi trần. Cô khiến biết bao ánh mắt phải ngước nhìn, lại nhận được tình yêu từ muôn vạn người, nhưng cô vẫn chỉ thuộc về mình anh. Vừa nghĩ tới điều này, Sầm Dã lại cảm thấy trong người cháy bùng lên ngọn lửa.

Cuối cùng anh đã tìm được cô và cô cũng đồng ý trở về bên anh, yêu anh thêm lần nữa. Trái tim anh run rẩy không thôi. Anh biết mình yêu cô sâu đậm nhường nào, muốn khắc cô vào xương tủy liệu có được hay không? Anh chỉ sợ làm vậy vẫn còn chưa đủ. Hơn hai mươi năm sống trên đời, thứ anh khát khao nhất chính là cô. Chỉ có cô và âm nhạc mới khiến anh điên cuồng theo đuổi, mới có ma lực khiến anh dù chết cũng không hối tiếc.

Dòng suy nghĩ miên man khiến thân nhiệt của anh từ từ nóng lên, mặc cho dòng nước vẫn không ngừng xối lên người. Khí nóng lan tỏa từ trong ra ngoài, mang theo tất cả tình yêu và khát vọng, chầm chậm gặm nhấm tâm hồn anh. Sau đó, anh lau sạch nước đọng trên người, chỉ khoác áo choàng tắm rồi mở cửa bước ra.

Trước mắt Hứa Tầm Sênh là một chàng trai điểm tĩnh và sạch sẽ, mái tóc mềm mại ẩm ướt, khuôn mặt sáng ngời đầy sức sống từng khiến ngón tay cô bịn rịn không nỡ rời xa. Anh lẳng lặng bước tới, cô bàng hoàng nhận ra, dường như chàng thiếu niên trong sáng bướng bỉnh năm ấy đã trở về.

Sau đó, khóe môi anh khẽ nhếch, ánh mắt trở nên mơ màng, song Hứa Tầm Sênh vẫn chưa nhận ra điều khác lạ. Anh leo lên giường, động tác coi như vẫn dịu dàng, ép lên người cô. Mái tóc ẩm ướt che khuất đôi mắt, anh trầm giọng nói: “Bảo bối, hôm nay anh sẽ gắng thật nhẹ nhàng, nhưng mà…”

Hứa Tầm Sênh vẫn chưa kịp hiểu: “Gì cơ?”

“Cả tháng rồi đấy.”

Cô tức khắc hiểu ra, khuôn mặt nóng bừng, bên tai là giọng anh dỗ dành: “Hôm nay, để anh thỏa thích nhé, được không? Dù sao ngày mai cũng không có việc gì. Anh… thật sự rất nhớ em.”

Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng cô khe khẽ: “Ừm…”

Nhưng sau đó, Hứa Tầm Sênh mới vỡ lẽ, “thỏa thích” trong từ điển của anh căn bản không cùng một cấp bậc với định nghĩa của cô. Anh cao hơn một mét tám, quanh năm tập thể thao, cho dù hơi gầy nhưng cơ bắp vẫn săn chắc. Hơn nữa, anh đang độ sung mãn, còn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, thể nên nhiệt tình và sức lực anh dành cho cô hiển nhiên không bao giờ cạn kiệt.

Trong khi vóc người cô thanh mảnh gầy yếu, ít tập thể thao, lại coi trọng tình yêu trên phương diện tinh thần hơn là kiểu thỏa mãn về thể xác. Màn đêm ngoài cửa số càng lúc càng thẫm đen, còn cô ở trong phòng đã sức cùng lực kiệt, vậy mà cơn hứng thú của anh dường như chỉ mới bắt đầu đến cao trào.

Đêm ấy, Sầm Dã giày vò cô đến khi trời hửng sáng. Hứa Tầm Sênh đầu choáng mắt hoa, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể mơ màng tính toán số lần của họ rổi âm thầm khóc thét.

***

Ngày hôm sau, hai người ngủ một mạch tới giữa trưa mới tỉnh. Xương cốt Hứa Tầm Sênh đau nhức rã rời. Cô nằm trong lòng anh mà người như bồng bềnh trên mây, thế mà bàn tay anh vẫn vuốt ve bên eo cô, vết chai sần nơi ngón tay tiếp xúc với da thịt khiến cô râm ran không sao chịu nổi.

Thấy đôi mắt cô ngập nước, vẻ mặt rầu rĩ không nói lời nào, trái tim Sầm Dã lại nhộn nhạo, bèn nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai cô: “Thật ra bây giờ anh… lại có thể rồi, chúng ta…”

“Không được!” Hứa Tầm Sênh tỏ thái độ dứt khoát: “Anh dám chạm vào em nữa, em sẽ lập tức về thành phố Tương!”

Sầm Dã lập tức im bặt: “Ừm.”

Cô chợt nhận thấy giọng điệu của mình có phần hung tợn, thế là dịu dàng bảo: “Ý của em là…. chuyện gì cũng nên tiết chế một chút.”

“Hiểu rồi.” Anh lại sung sướиɠ bật cười, ôm cô vào lòng. vừa đùa giỡn thân mật vừa dỗ dành cô.

Hứa Tầm Sênh cảm thấy trái tim mình như chìm trong mật ngọt, cuối cùng vẫn không nhịn được mỉm cuời. Thời gian ơi, có thể trôi chậm một chút không, vì cô muốn đắm mình trong cảm giác ấy, không muốn nghĩ về quá khứ cũng chẳng muốn nhìn tới tương lai. Ước sao khoảnh khắc hiện tại trở thành mãi mãi.

Song dưới ánh mặt trời luôn có bóng râm tồn tại, tia nắng ấm áp sẽ dần tắt, còn chiếc bóng vẫn bám sát theo mỗi bước chân ta đi.

***

Vào lúc Sầm Dā đang ăn trưa cùng Tầm Sênh thì nhận được điện thoại của Lưu Đại Giang. Cúp điện thoại, anh trầm mặc hồi lâu, đôi đũa trong tay mãi không động đậy.

Hứa Tầm Sênh lo lắng: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo u ám, ý cười trên mặt cũng tắt lịm.

“Điều tra ra vụ bức ảnh kia rồi. Là bên Pai sắp xếp.”

Thật ra kết quả này hai người đã dự đoán được từ trước. Nhất thời Hứa Tầm Sênh cũng im lặng, còn Sầm Dã bất chợt đứng dậy, sắc mặt hết xanh lại trắng.

“Anh ra ngoài một chuyến.”

“Anh đi đâu?”

Anh dừng bước trước cửa, bóng lưng cô độc lại vô cùng bướng bỉnh: “Anh đi tìm anh ta.”

Hứa Tầm Sênh biết Sầm Dã đang nói tới ai, cũng biết rõ quan hệ giữa anh và người đó. Bao năm nay, Lý Dược vừa là thầy vừa là bạn của Tiểu Dã, mà anh lại là một người trọng tinh trọng nghĩa, vậy nên luôn ghi lòng tạc dạ ơn nghĩa dìu dắt này. Thậm chí gần đây, anh tự ý hợp tác viết nhạc cho phim điện ảnh Khách đến từ nơi nao, còn định bất chấp quy định của tập đoàn để công khai tình cảm, cho nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy với Lý Dược. Nhưng hiện tại, kết quả điều tra nguồn gốc của bức ảnh năm đó lại chẳng khác nào một con dao đâm sau lưng anh. Sầm Dã thật sự coi Lý Dược là anh em, thế nên sau khi biết được sự tình, phản ứng đầu tiên của anh không phải là lên kế hoạch đề phòng hay tức tối oán giận, mà là trực tiếp đi tìm Lý Dược đối chất.

Hứa Tầm Sênh thấy anh như vậy, trong lòng cũng khó chịu vô cùng: “Có cần em đi cùng anh không?”

“Không cần đâu.” Anh quay đầu lại nhìn cô, đưa tay kéo cô vào lòng. “Trước giờ anh luôn cho rằng, ngoại trừ em ra, anh ta là người hiểu anh nhất. Nhưng mà… bỗng nhiên anh hiểu ra, chính bản thân anh cũng không thật sự hiểu anh ta.”

Nói xong anh rời đi, để lại một mình Hứa Tầm Sênh đứng thẫn thờ tại chỗ.