"Ha ha, đừng lo lắng, lão đại lợi hại như vậy, sẽ không sao đâu." Lý Mạc Phàm tự tin, cậu ấy và Dương Á Thịnh từng được tôi cứu mạng, nên trong lòng đã khâm phục tôi từ lâu rồi.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, tôi tự cảm thấy mình thật sự bất lực, nếu đêm qua tôi phát hiện sớm hơn một chút, có lẽ sẽ không phải chịu đựng tình cảnh kinh khủng đó, giờ còn sống, thậm chí tôi còn không dám nhớ tới cảm giác địa ngục kia.
Tôi phải nghĩ cách để mình trở nên mạnh mẽ hơn, ngày hôm qua đối với tôi là một bài học lớn, nếu chỉ cứ ỷ y vào chút thông minh của mình, chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, trải qua một đêm kinh hoàng, tinh thần tôi đã trở nên cứng cỏi hơn rồi.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Trần Danh Dương trở lại, trên mặt hằn rõ dấu tay, có vẻ như bị cô chủ nhiệm đánh rất mạnh, cũng khó trách, cô chủ nhiệm bị sờ ngực, chắc chắn sẽ rất tức giận, cậu ấy có thể còn sống trở về, cả lớp đã thấy khó tin lắm rồi.
"Ha ha, cũng không tệ lắm, nhiệm vụ hoàn thành rồi." Vương Vũ cười trêu Trần Danh Dương, Trần Danh Dương cũng dương dương tự đắc nói: "Đương nhiên rồi, tớ làm bộ đi theo cô hỏi bài tập, cô rất nhiệt tình, tưởng tớ ham học thật, kết quả là…bị tớ sờ soạng."
"Ôi trời, đúng là cậu không biết xấu hổ, dù tướng cô chủ đẹp thật, nhưng cũng trên ba mươi tuổi rồi." Vương Vũ cười lạnh, mấy nam sinh trong lớp cũng hùa theo trêu chọc.
Trần Danh Dương chẳng thè m quan tâm: "Hừ, suốt ngày cô chỉ biết trách mắng chúng ta, cũng chẳng chịu quan tâm tớ hoàn cảnh hiện tại của chúng ta gì hết."
"Nói đúng lắm, bây giờ có ai còn có tâm trạng mà học hành gì nữa chứ, chẳng biết chết lúc nào." Đổng Văn Phong than.
"Thôi, đừng lo lắng, ngày nào hay ngày đấy thôi, chúng ta đi nào." Giọng của Vương Vũ hào sảng.
"Ừ, chịu thôi." Trần Danh Dương đáp lại, vừa mới gồng mình vượt qua cái chết, thời gian này đúng là lúc phù hợp nhất để nghỉ ngơi, ngoại trừ vài người vẫn còn tuyệt vọng ra, thì đa phần đều đang nghĩ cách làm thế nào để có một ngày sống thật là thoải mái.
Đúng lúc này, Quan Ngọc đi lên bục giảng, Vương Vũ với Triệu Thần Hách nhìn Quan Ngọc, cười lạnh: "Lớp trưởng, cậu có gì chỉ giáo?"
"Chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, tớ chuẩn bị điều tra tiếp đây." Quan Ngọc nghiêm túc.
"Điều tra, điều tra cái gì? Toàn bộ ngôi trường này đều đã điều tra gần hết rồi, ngay cả phòng hồ sơ cũng cháy rồi, phải điều tra ở đâu nữa chứ?" Vương Vũ cười lạnh.
Đúng vậy, Vương Vũ nói không sai, toàn bộ manh mối ở ngôi trường này đã đứt đoạn, ngay cả nơi quan trọng như phòng hồ sơ cũng đã bị thiêu rụi, muốn tìm manh mối, còn khó hơn lên trời.
"Trần Phong, chỗ Trần Phong có thể có manh mối." Quan Ngọc lên tiếng.
"Trần Phong? Chẳng phải cậu ấy đã chết rồi sao?" Vương Vũ cười khẩy.
"Tuy cậu ấy đã chết, nhưng máy tính cậu ấy vẫn còn, chúng ta có thể tìm thêm thông tin từ tài khoản của cậu ấy, nếu biết được mật khẩu, không chừng chúng ta sẽ vào được tài khoản, hơn nữa, còn có thể giải tán nhóm chat của lớp." Quan Ngọc đề nghị.
Lời của Quan Ngọc làm mắt mọi người sáng lên, dù là là nam sinh hay nữ sinh, cũng đều cảm thấy bất ngờ.
"Phải rồi, nếu đúng như vậy thật, thì có lẽ lời nguyền sẽ được gỡ bỏ."
"Thật tốt quá, không chừng cách này hiệu quả đó."
Quan Ngọc nhìn cả lớp, nói từng từ chậm rãi: "Tớ cần người đi cùng, tớ sẽ chọn, hy vọng mọi người có thể đồng ý."
"Không thành vấn đề." Cả lớp đồng thanh.
"Vậy thì tốt, Đoan Mộc Hiên, Trương Vỹ, hai người đi cùng tớ tới nhà của Trần Phong." Quan Ngọc nói.
Tôi hơi giật mình, nhưng cũng không từ chối, còn Đoan Mộc Hiên lạnh giọng: "Được, tớ đồng ý đi điều tra, chỉ cần cậu đừng chỉ đạo tớ là được."
"Không thành vấn đề." Quan Ngọc mỉm cười, sau đó lớp học lại ồn ào. Lúc này, Diệp Nhã Tuyết đi đến chỗ tôi.
"Cậu muốn đi cùng Quan Ngọc đến nhà Trần Phong thật sao?" Diệp Nhã Tuyết hỏi.
"Ừ, đi thử xem sao." Tôi thản nhiên trả lời.
"Hừ, vừa nhìn đã biết Quan Ngọc chẳng tốt lành gì rồi." Vừa nói, Diệp Nhã Tuyết vừa nhìn Quan Ngọc chằm chằm.
"Không phải đâu, toàn do cậu tự tưởng tượng thôi." Tôi thật sự không hiểu tại sao Diệp Nhã Tuyết lại tỏ ra ghét Quan Ngọc như vậy, rõ ràng Quan Ngọc và cô ấy cũng chưa từng đυ.ng chạm gì nhau...
"Hừ, tớ mặc kệ, tốt nhất cậu và Quan Ngọc đừng có bất cứ quan hệ gì." Diệp Nhã Tuyết nói xong thì quay về chỗ ngồi, tôi chỉ biết nhún vai, tiếp tục cùng Lý Mạc Phàm trò chuyện.
Quan Ngọc đi tới chỗ tôi, vào thẳng vấn đề: "Trương Vỹ, tớ và Đoan Mộc Hiên đã bàn bạc rồi, chiều nay chúng ta cùng nhau đi đến nhà Trần Phong, có được không?"
"Được." Tôi trả lời ngắn gọn.
"Quyết định vậy nhé." Quan Ngọc mỉm cười rồi xoay người rời đi. Trong cả buổi sáng, chẳng có gì xảy ra, trong lớp hơi lộn xộn, nhưng cũng may, tạm thời vẫn không có chuyện gì tồi tệ.
Ngay cả Triệu Minh cũng đã có Lưu Thiên bảo vệ rồi, bây giờ, trong lớp không ai dám bắt nạt cậu ấy nữa, nhưng nhìn điệu bộ khó chịu của Triệu Minh, chắc việc phải ở bên Lưu Thiên mỗi ngày cũng chẳng thoải mái cho lắm, ai cũng thấy rõ, vóc dáng của hai người họ chênh lệch rất nhiều.
Ở tại lớp, Diệp Nhã Tuyết và tôi cũng không tỏ ra quá thân mật, bởi vì cô ấy mắc cỡ, tới tận bây giờ, tôi và cô ấy cũng chỉ mới nắm tay, điều này khiến tôi khó chịu vô cùng.
Nhưng tôi cũng chẳng có ý kiến gì, tránh việc cô ấy nghĩ tôi là một tên háo sắc.
Về đến nhà, cũng đã là giữa trưa, tôi buồn bực ngồi xuống ghế sofa, nhìn ba tất bật trong bếp, tôi khẽ thở dài, tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, lúc đó, tôi chỉ khoảng ba tuổi, còn quá nhỏ để có nhiều ký ức, tôi chỉ có thể lờ mờ nhớ được gương mặt và những cái ôm ấm áp của mẹ mà thôi.