Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 54: Trong phòng có quỷ, chạy (2)

Tính luôn tài liệu của giáo viên thì ở đây có khoảng hơn hai mươi cái kệ sách, tôi nôn nóng cầm đèn pin, bắt đầu tìm kiếm, sau lưng tôi, Diệp Nhã Tuyết đang canh chừng.

Tôi xem một lượt các kệ sách, trên mỗi kêh đều dán nhãn chú thích, trong đó có giấy khen của trường trước đây, rồi vài thứ linh tinh nữa, rất nhiều thứ, tôi tìm một hồi mà vẫn không phát hiện được gì bất thường.

“Đúng rồi, tìm ảnh tốt nghiệp đi, không chừng có thể phát hiện được gì đó.” Đầu tôi lóe lên, nhớ tới tấm ảnh kỳ lạ ở nhà, tôi vội vàng tìm mớ ảnh tốt nghiệp.

Khó khăn lắm tôi mới tìm được kệ sách đựng ảnh tốt nghiệp, ở đây chứa ảnh tốt nghiệp của các lớp, nó nằm trong một xấp túi giấy, tôi từ từ lật tìm.

Theo ánh đèn pin, tôi bắt đầu lục lọi, dù phòng hồ sơ rất an toàn, nhưng tôi cũng chẳng dám ở lâu, chỉ cần tìm được thứ cần tìm, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.

Rốt cuộc hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì? Nếu có thể biết, không chừng tôi sẽ tìm ra được chân tướng của chuyện này, nhưng tìm một hồi tôi mới xấu hổ phát hiện ra, hai mươi năm trước vốn chưa có chụp ảnh.

Vậy là hai mươi năm trước đây không lưu lại bất cứ thứ gì, chuyện này cũng không lạ, nếu muốn giấu diếm, thì chẳng cần giữ lại bất cứ gì, nghĩ vậy, mặt tôi hơi tái.

Mặc dù không có ảnh tốt nghiệp cách đây hai mươi năm, nhưng mười năm trước thì có, trong bức ảnh này, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra điểm khác thường, đúng rồi, có những gương mặt trắng bệt kỳ lạ, giống hệt các gương mặt trong bức ảnh treo ở phòng tôi.

Hình như họ đều đã chết rồi, nhưng khi họ có mặt trong bức ảnh này, đương nhiên, những người xung quanh sẽ không phát hiện ra điều đó, mỗi lớp đều có một, hai người, trong này có tất cả năm lớp, tính ra là hơn mười người đã chết.

Điều này khiến lưng tôi toát mồ hôi lạnh, có phải lời nguyền này đã có từ lâu rồi hay không, kéo dài từ mười năm trước tới nay? Lẽ nào ngay khi chúng tôi bước chân vào ngôi trường này, đã bị lời nguyền bám lấy?

Không, không thể nào, suy đoán của tôi chắc chắn là sai rồi, tự trấn an mình xong, tôi lại bắt đầu tìm kiếm. Lúc này, Diệp Nhã Tuyết run rẩy nói: “Hay là chúng ta đi đi, chỗ này âm u quá.”

“Đừng lo, có tớ ở đây, cậu không cần sợ.” Tôi vừa nói vừa tranh thủ lục lọi các xấp hồ sơ, trong một xấp giấy, tôi đã tìm thấy thêm được một tấm ảnh khoảng mười năm trước, hay nói cách khác, tôi có được ảnh của ba lớp chuyên văn rồi.

Trong mỗi tấm ảnh đều có những gương mặt tái xanh, gần như, mỗi lớp có ít nhất là một người, nhiều nhất là năm.

Tôi liên tục lục tìm ảnh, tấm nào cũng có gương mặt ảm đạm, nhìn rất khác với những người đứng chung, bọn họ, da dẻ đều trắng xanh, nụ cười quỷ dị, nhìn thật đáng sợ.

Lớp chuyên văn trước đây đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều người bị như thế vậy? Trong ảnh, hơn một nửa số người mặt mày tái xanh, chỉ còn một vài người là bình thường, nhìn thấy nó, lòng tôi trầm xuống.

Xem ra, bị nguyền rủa không chỉ có mỗi lớp chuyên văn, mà các lớp khác cũng có, nhưng không nhiều như lớp chuyên văn mà thôi, có phải là do từ lớp chuyên văn lan sang hay không? Tôi vừa suy nghĩ miên man, vừa lục tìm ảnh tiếp.

Đúng lúc này, ánh mắt tôi sửng sốt, tròng mắt khựng lại, trong tay tôi có một tấm ảnh, thời gian ghi trên tấm ảnh này, là năm năm trước.

Đây là tấm hình tốt nghiệp vô cùng kinh khủng, trong đó, dù thầy giáo hay học sinh, mặt đều trắng nhách, ngay cả hiệu trưởng cũng có một nụ cười quỷ dị, mà quần áo trên người họ, cũng là màu xám.

Cảnh tượng vô cùng kinh sợ, mà trong sự kinh sợ đó, tôi phát hiện được điều bất thường, đúng vậy, trong đó, có duy nhất một người sống sót. Người này là một nữ sinh xinh đẹp, cô ấy đứng giữa, mỉm cười, giữa những gương mặt trắng nhách xung quanh, chỉ có màu da của cô ấy là bình thường, cả lớp học này đều là người chết, từ giáo viên chủ nhiệm cho tới hiệu trưởng, chỉ còn mỗi cô ấy, giống như là hạc giữa bầy gà.

“Người duy nhất còn sống sao?” Tôi nhìn tấm ảnh rồi run rẩy lẩm bẩm, tôi ngây người ra, có vẻ như, sự tình không đơn giản như tôi suy đoán.

Đúng lúc này, tôi hơi nghiêng đầu qua, bỗng thấy một bức thư rơi ra từ xấp cảnh, một bức thư rất cũ, được viết bằng bút máy rất nắn nói, tôi không nhịn được, bắt đầu mở ra xem.

Ánh đèn pin mờ nhạt rọi lên tờ giấy cũ kỹ, nó khiến tôi không được thoải mái cho lắm, bức thư này rất kỳ lạ, nội dung lộn xộn.

‘Vào lúc ngươi mở bức thư này ra

E là ngươi đã rước lấy một mối họa, những gì được viết dưới đây, ngươi nhất định phải nhớ, ngàn vạn lần không được quên.

Thật ra, chân tướng không đáng sợ.

Thật ra, cái đáng sợ nhất chính là lòng người.

Chân tướng không nằm trong căn phòng này.

Bởi vì

Trong căn phòng này không chứa bất cứ thứ gì, những gì ngươi muốn thấy, được chôn cạnh cây Tùng lớn nhất.

Dưới gốc cây có một loại cỏ.

Loại cỏ này tên là “cỏ tai quỷ”.

Bây giờ, ngươi hãy chạy đi.

Chân tướng ở ngay trước mắt! Hãy nhanh chạy đi! Chạy nhanh đi! Nhanh!’

Tôi đọc những dòng chữ trong thư, sau đó thản nhiên thu hồi ánh mắt, giọng xem thường: “Viết tào lao.” Chỉ có điều, sau khi xem xong, tôi cũng chẳng kịp xem thêm tấm ảnh nào ảnh, cất chúng lại chỗ cũ, tôi kéo Diệp Nhã Tuyết chạy nhanh ra ngoài, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.

“Sao vậy, sao lại kéo mạnh vậy chứ, cậu làm tớ đau đó.” Diệp Nhã Tuyết bực mình nói.

“Im đi, chạy nhanh!” Tôi quát khẽ, tiếp tục kéo Diệp Nhã Tuyết chạy như điên, muốn rời khỏi đây thật nhanh. Vừa rồi là tôi giả vờ thôi, sau khi đọc xong bức thư, tôi liền hiểu ý đồ của người viết nó.

Bức thư này không phải muốn nói cho tôi biết chân tướng được giấu ở đâu, bức thư có cách dùng từ kỳ lạ, lặp lại liên tục, là muốn cảnh báo với tôi. Trong thư, từ thứ nhất ở câu thứ nhất, từ thứ hai ở câu thứ hai, từ thứ ba ở câu thứ ba, tạo thành một thông điệp khiến tôi sởn tóc gáy: Trong phòng có quỷ! Chạy đi!