Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn

Chương 29: Mùi vị

Edit: Chou

Beta: Dii

_________________

Lúc Lộ Tinh Thần hỏi câu hỏi ấy, Lạc Hàn vừa điều khiển xe quẹo vào một con đường khác.

"Hình như đây đâu phải đường về nhà đâu?" Ngay lập tức cậu quên luôn câu hỏi vừa nãy, hiếu kỳ nhìn xung quanh.

Tuy Lộ Tinh Thần vẫn chưa biết hết đường, nhưng mà con đường ngày nào cũng đi đi về về thì vẫn nhớ được đại khái.

Lạc Hàn: "Ừm, chúng ta khoan hãy về nhà."

Lộ Tinh Thần: "Ồ, vậy tụi mình đi đâu?"

Lạc Hàn lái xe chầm chậm lại: "Đi mua quà."

Lộ Tinh Thần: "???"

Lộ Tinh Thần còn đang không hiểu kiểu gì, xe đã ngừng lại, Lộ Tinh Thần nhìn ra bên ngoài, một cái trung tâm thương mại to chà bá đã ở trước mặt.

Trên màn hình lớn chiếu liên tục đủ thứ quảng cáo đa dạng rực rỡ.

Nội dung quảng cáo thì vẫn vậy, đa số là những quảng cáo về quần áo trang sức xa xỉ này nọ.

"Tò mò lắm à?"

Lộ Tinh Thần gật đầu liên tục như giã tỏi.

Nhìn kiểu gì thì chỗ này chẳng giống chỗ Lạc Hàn sẽ đến chút nào.

Lạc Hàn vươn tay lấy chìa khóa xe: "Đi vào rồi biết."

Dù kiếp trước Lộ Tinh Thần cũng thấy không ít trung tâm thương mại hoành tráng thế này, nhưng cậu không dám bước chân vào cái nơi dùng hàng vạn làm đơn vị mua sắm như thế này đâu.

Từ ngoài nhìn vào, cậu thấy bên trong các tủ kính cạnh cửa sổ đâu đâu cũng là những món đồ hiệu xa xỉ.

Nhìn như một mớ nhân dân tệ đang tỏa sáng bling bling!

Lạc Hàn dẫn Lộ Tinh Thần đi thẳng đến một cửa tiệm trên bảng hiệu chỉ có mỗi một chữ H.

"Anh đến mua gì à?" Lộ Tinh Thần hỏi.

"Không phải ban nãy mẹ cậu nói lát nữa sẽ đến sao?"

Lộ Tinh Thần gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu thật mạnh: "Bà ta không phải mẹ em."

Lạc Hàn hình như cũng thấy hơi khó mở miệng: "Trước giờ tôi chưa từng gặp bà ấy."

Lộ Tinh Thần: "..."

Trùng hợp quá, tui cũng vậy.

Lạc Hàn nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, ít nhiều cũng phải có chút quà cáp chứ."

Lộ Tinh Thần: "Nhưng mà lần đầu em gặp mẹ anh, cũng chẳng có quà cáp gì cả!"

Lạc Hàn dừng bước trước bộ sưu tập mới nhất: "Vậy lần này em cũng mua chút gì đi."

Lúc không biết mua quà gì cho con gái, hãy mua cái mắc nhất.

Đương nhiên, Lạc Hàn cũng biết chuyện này.

Hắn gọi người bán hàng đến nói: "Mẫu này, mỗi loại cứ lấy cho tôi một cái."

Người bàn hàng đáp dạ dạ dạ liên túc, tự nhiên có mối lớn từ trên trời rớt xuống, biểu cảm gương mặt từ được rèn luyện vô cùng tiêu chuẩn cũng không kiềm nỗi sự hí hửng.

Trong lòng Lộ Tinh Thần thầm nghĩ, trong mắt người bán hàng Lạc Hàn đã trở thành cái ví tiền biết đi rồi.

Sau một lúc, người bán hàng bắt đầu gói các món đồ lại cho khách.

Nhìn cô cứ gói hết túi này đến túi nọ, trong lòng Lộ Tinh Thần cũng hơi dây dứt: "Anh không xem lại chút à, lỡ người ta không thích thì sao?"

Người bán hàng: "Cậu Lộ cứ nói đùa, không một quý cô nào từ chối nổi túi sách của hãng chúng tôi đâu?"

Lộ Tinh Thần: "..."

Kệ đi, ông chủ Lạc giàu mà.

Đợi mãi cũng chán, Lộ Tinh Thần bắt đầu đi lòng vòng xem.

Lần đầu tiên Lộ Tinh Thần mới biết, thì ra các thương hiệu xa xỉ cái gì cũng làm, từ quần áo đến trang sức các thứ. Ngắm nhìn một lúc, tầm mắt cậu rơi vào một góc tủ kính không được bắt mắt cho lắm.

Một chiếc nhẫn được làm từ vàng trắng, bên trên có một ngôi sao nhỏ. Dù có trang trí thêm xung quanh thì chiếc nhẫn này vẫn chẳng có ai để ý đến, cho nên mới bị "bỏ rơi" trong góc thế này.

Chắc là do cái tên "Tinh Thần", nên từ nhỏ đến lớn Lộ Tinh Thần chẳng bao giờ từ chối nổi những món trang sức có hình ngôi sao thế này.

Con trai mà, thường chuộng những mấy món đồ có hình dạng đơn giản hơn chút.

Vậy nên, chiếc nhẫn này vừa vắn lọt vào mắt xanh của cậu.

Tuy là thích đấy, nhưng mà Lộ Tinh Thần cũng chưa tính mua.

Tận sau bên trong xương tủy Lộ Tinh Thần vẫn là một người rất truyền thống, luôn cảm thấy những món đồ như nhẫn này không thể tùy ý mua được.

Đặc biệt là nhẫn đôi.

Một cặp nhẫn, một cặp đôi.

Nếu như không gặp được người kia, thì cặp nhẫn này cũng mất đi ý nghĩa của nó.

Lộ Tinh Thần lưu luyến nhìn mãi một hồi lâu, mới quay đi tiếp tục xem thứ khác, hoàn toàn không biết lúc cậu chăm chú ngắm cặp nhẫn kia, người đàn ông cách đó không xa cũng đang chăm chú nhìn cậu.

Lúc thanh toán, Lạc Hàn nói với người bán: "Giúp tôi gói luôn cặp nhẫn kia lại."

Dứt lại hắn liếc qua nhìn Lộ Tinh Thần đang nghiêng nghiêng ngả ngả đứng gần đó, cảm thấy có hơi không ổn lắm, mới sửa lại lời: "Cứ gọi lại, rồi gửi đến công ty tôi."

Người bán kia có kinh nghiệm trong nghề, nghe cái là biết Lạc Hàn đang nói đến cặp nhẫn nào.

Lúc hai người đi, những người bán hàng trong tiệm nghiêm người đứng ngay cửa, cùng cúi người chào họ.

Người quản lý còn bước lên một bước nói: "Cậu Lộ, đây là danh thϊếp của tôi, sau này ngài cần thứ gì cứ việc gọi đến, tôi sẽ mang đến ngay cho ngài."

Nhìn thái độ cung kính như thế, xém tý cậu còn tưởng ông chủ lớn bao trọn hôm nay là mình đấy chứ.

Lộ Tinh Thần vừa về đến nhà, cô đầu bếp đã vội vã chạy đến báo.

"Cậu chủ, thịt bò nhập khẩu cậu bảo tôi chuẩn bị, đã ướp muối xong cả rồi." Cô lo lắng chà xát hai cánh tay mủm mỉm nhìn Lộ Tinh Thần, "Chúng ta bắt đầu nướng được chưa ạ?"

Lộ Tinh Thần: "..."

Cậu vỗ đầu một cái, phát hiện ra bản thân vậy mà quên bén luôn chuyện quan trọng này.

Vì để cảm ơn Lạc Hàn đã cho cậu mượn sách, Lộ Tinh Thần quyết định tự mình xuống bếp làm vài món cho hắn.

Chuyện Lạc Hàn chẳng có hứng thú gì với việc ăn uống, cậu đã biết từ lâu rồi.

Lộ Tinh Thần là một người cứng đầu, chuyện gì cũng phải cố gắng làm cho được.

Ví dụ như ——

Cậu rất tự tin về khoảng nấu nướng của mình, cũng muốn thử xem có thể làm Lạc Hàn thay đổi suy nghĩ không.

Lộ Tinh Thần cảm giác được Lạc Hàn rất thích bữa sáng hôm đó mình làm, nếu bản thân mình nỗ lực thêm một chút, có thể Lạc Hàn sẽ ăn nhiều hơn một chút.

Bản thân Lộ Tinh Thần rất thích ăn uống, thế nên cậu cũng mong mọi người xung quanh mình có thể yêu thích thức ăn hơn.

Lộ Tinh Thần đã xác nhận kỹ, Lạc Hàn không ghét thịt bò.

Thế nên cậu tính làm món tủ của mình lúc còn ở thế giới cũ, bò nướng. Miếng thịt bò thơm phức, ngon miệng, người nào ăn qua rồi cũng tấm tắc khen.

Khuyết điểm duy nhất là hơi cứng, tại vì thịt bên trong đa phần là gân, hơi khó cắt.

Lộ Tinh Thần nhìn lên đồng hồ trên tường, vội vàng kéo tay cô đầu bếp nữ chạy: "Mau mau mau, sắp không kịp rồi!"

Lần đầu tiên Lộ Tinh Thần gặp mẹ kế của nguyên chủ, trong lòng xém không nhịn được cười ra tiếng.

Thảo nào lần trước cậu mơ thấy ác mộng "về người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đầu ngón tay còn kẹp điếu thuốc dở dang, đôi môi thoa son đỏ chót đúng chuẩn 'Mẹ kế độc ác trong phim truyền hình 8 giờ tối'", thì ra nguyên mẫu đang đứng đây.

Vị mẹ kế độc ác trong gia đình giàu có này họ Sở, tên Sở Du.

Hai người lườm nhau một lúc, Sở Du mới hừ một tiếng: "Lâu lắm rồi không gặp ha, Lộ Tinh Thần."

Lộ Tinh Thần: "... Không phải chúng ta vừa mới gọi điện thoại sao?"

Nhắc đến cuộc gọi bị cúp ngang kia, Sở Du muốn sôi cả máu: "Mày còn dám nhắc tới vụ điện thoại, lần nào mày cũng vậy, không bao giờ chịu nghe người khác nói ——"

"Bà Sở."

Lạc Hàn lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang Sở Du.

Lộ Tinh Thần nhận ra Lạc Hàn cũng thẳng thắng thật.

Cậu không muốn gọi mẹ, Lạc Hàn vậy mà cũng dùng cách xưng hô với người ngoài để gọi.

Cộng thêm ánh mắt không thèm quan tâm kia, tất cả đều biểu thị không coi Sở Du như người nhà mình.

Rất tốt, Lạc Hàn đối xử nhiệt tình với Sở Du, thì cậu mới không vui đấy!

Sở Du liếc qua Lạc Hàn, bĩu môi, quay đầu đi vào bên trong.

Hứa Nặc hào hứng ra đón, sau khi chào hỏi với Sở Du xong, bà vui vẻ quay sang nhìn Lộ Vũ Thần trong bộ váy trắng.

"Đây là Vũ Thần phải không, ái chà nhiều năm không gặp, cháu đã xinh đẹp như vậy rồi à!" Bà chăm chú nhìn Lộ Tinh Thần một lúc, mới nhìn sang mấy người đi phía sau, Lạc Hải đang bận nguyên cây đen, "Hai đứa cũng trùng hợp ghê, một đen một trắng, trông hợp đấy."

Nghe cái là thấy có ẩn ý riêng.

Chưa đến giờ ăn cơm, Lộ Tinh Thần cũng chẳng muốn nghe bọn họ tán chuyện về Lạc Hải, bèn nói: "Con xuống bếp xem một chút."

Lúc quay người đi cậu vô tình nhìn sang Lạc Hàn, Lộ Tinh Thần cảm thấy Lạc Hàn phải ở đây tiếp chuyện với đám người này đúng là thảm thật, bèn nhỏ giọng hỏi: "Anh đến giúp em được không?"

Cậu cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, hỏi xong lại thấy bản thân hình như làm chuyện dư thừa rồi.

Người như Lạc Hàn sao mà chịu chịu khổ như vậy.

Dù là đem so sánh với ai, hay so sánh ở phương diện nào, thì người thảm hơn vẫn là mình.

Không ngờ Lạc Hàn lại nói: "Được."

Sở Du kinh ngạc nhìn Lạc Hàn đẩy Lộ Tinh Thần rời đi.

Hứa Nặc biết tối nay Lộ Tinh Thần sẽ đích thân chuẩn bị bữa ăn, còn tưởng là chuẩn bị riêng cho Sở Du, cười nói: "Tinh Thần nói nó có chuẩn bị bất ngờ cho bà đấy, chắc đang đi chuẩn bị đây mà."

"Bất ngờ?"

"Còn không phải nể mặt bà thông gia à." Hứa Nặc mời mọi người vào phòng khách, "Bên ngoài nóng lắm, chúng ta vào trong rồi trò chuyện."

Dù là Hứa Nặc ở nước ngoài lâu rồi, nhưng trong bụng vẫn ưng đồ trong nước hơn.

Hôm nay lại là bữa tiệc đầu tiên Lộ Tinh Thần chính mời người trong nhà, cũng nên long trọng chút.

Vào lúc này các cô các chú đầu bếp đều đang ở trong phòng bếp truyền thống bận rộn đủ thứ, bên nhà bếp kiểu Tây chẳng có một ai.

Thịt bò còn đang nướng, cả phòng bếp đều thơm lừng mùi thịt.

Lạc Hàn rất ít khi vào phòng bếp, vì không thích mùi dầu mỡ ở đây.

Vậy mà lúc này ở đây, xung quanh đều là mùi hương mà mình chán ghét nhất, hắn lại cảm thấy cũng không phải không chấp nhận được.

Lộ Tinh Thần vịnh tay hai bên xe lăn, dùng sức hướng người về phía trước để nhìn thịt bò trong lò.

Đầu cậu cứ hết nghiêng trái lại nghiêng phải.

Vài cọng tóc con không vâng lời cũng lung lay theo.

Hình như lần trước cũng vậy.

Lạc Hàn lại nhớ tới dáng vẻ Lộ Tinh Thần lúc mặc đồ ngủ của hắn đứng trong bếp bận bịu các thứ. Vẫn mấy cọng tóc con không nghe lời đấy, trong vô cùng...

Đáng yêu.

Lộ Tinh Thần quay đầu lại tính nói gì đó với Lạc Hàn, lại thấy ý cười còn đọng lại trên mặt hắn lúc nhìn mình.

Cậu lập tức quên sạch chuyện mình định nói.

Lò nướng kêu một tiếng "ting", Lộ Tinh Thần mới hoàn hồn lại, tính đứng lên lấy găng tay bắt bếp.

"Tôi giúp cậu."

"Không cần không cần." Lộ Tinh Thần từ chối, thật ra chân cậu cũng không sao lắm, cùng lắm thì lúc bước đi trông hơi mất tự nhiên xíu thôi.

Lộ Tinh Thần nhanh tay lẹ chân mở cửa lò nướng, bưng khay thịt nướng ra.

Thịt bò để nguội sẽ cứng lại, không dễ cắt nữa. Lộ Tinh Thần cầm dao, vừa cắt vừa nói: "Úi, thơm lắm nè, anh có muốn thử một miếng không?"

"Không vội." Lạc Hàn đột nhiên nghiêng người sang.

Lộ Tinh Thần cảnh giác hỏi: "Làm gì vậy?"

Lạc Hàn hơi cúi đầu xuống: "Mặt cậu bị dính bẩn."

Lộ Tinh Thần đang cắt thịt, hai tay đều bẩn rồi, tự mình chùi thì cũng chẳng sạch, bèn ngẩng đầu lên: "Lau giúp em với."

Đây trùng hợp lại là một góc nhìn rất thân mật.

Hai người một người ngẩng đầu một người cúi đầu, chỉ cần một trong hai người nhích lên một chút, thì mặt của cả hai sẽ dính vào nhau mất.

Lạc Hàn đang đưa tay ra đột nhiên khựng lại.

Lộ Tinh Thần chờ mãi mới hỏi: "Sao vậy?"

Lạc Hàn nghiêng đầu sang, lườm Lạc Hải chẳng biết đứng bên cửa từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm mình và Lộ Tinh Thần: "Không sao cả."

Dứt lời hắn véo nhẹ chóp mũi Lộ Tinh Thần một cái, rồi mới chùi đi vệt nước thịt bị bắn lên trong lúc cắt.

Sau đó vô cùng thản nhiên đưa ngón tay lên miệng nếm thử, còn nhướng mày nhận xét: "Mùi vị cũng được lắm."

Lộ Tinh Thần trợn mắt há mồm, cứ như là trông thấy chuyện gì khó tin lắm, miệng há to như quả trứng gà.

Cái đó, là mới chùi từ mặt cậu xuống mà!

Lạc Hàn hắn không thấy bẩn sao?

Lộ Vũ Thần cảm thấy cổ mình nghẹn lại đến khó thở.

Ban nãy sau khi hai người Lạc Hàn Lộ Tinh Thần bỏ đến phòng bếp xong, Lạc Hải cũng nói mình có chuyện phải đến phòng bếp.

Linh cảm mách bảo cô chuyện này không đúng lắm, nên cô cũng tìm cớ sang bên này xem thử.

Đúng như dự đoán, Lạc Hải cứ chần chừ ở trước cửa mãi không vào.

Cô cũng chẳng thấy được bên trong xảy ra chuyện gì, tiếng quạt hút trong bếp mở liên tục, tiếng ồn át cả tiếng nói chuyện của hai người, làm cô cũng chẳng nghe thấy.

Nhưng mà, phản ứng của Lạc Hải thì rất rõ ràng.

Ánh mắt anh vừa mang theo hận ý, vừa là không cam lòng, còn một chuyện rõ ràng hơn nữa ——

Đó là tình cảm của anh với Lộ Tinh Thần, tuyệt đối không hề đơn giản.

Tim Lộ Vũ Thần đập mạnh liên hồi.

Chuyện này không đúng.

Chuyện này rất không đúng.

Thời điểm này trong kiếp trước rõ ràng không phải như thế.

Cho đến lúc chết, Lộ Vũ Thần cũng rất chắc chắn Lạc Hải chưa từng có bất kỳ tình cảm nào hơn mức bạn bè với anh trai mình.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?

Hai tay Lộ Vũ Thần nắm chặt thành đấm, nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra, đến cùng là xảy ra sai sót ở đâu mà dẫn đến mọi chuyện lại thành ra như bây giờ.

Trên bàn ăn.

Sở Du cứ nói mãi không ngừng.

Bà ta so với mấy người phụ nữ trong phim còn kinh khủng hơn, hoàn toàn chẳng để ý gì đến cảm giác của những người xung quanh, chỉ cần bà ta vui là được, miệng cứ không ngừng che bai những chuyện Lộ Tinh Thần đã làm trước đây.

Cho dù Hứa Nặc đã nỗ lực hết mình nói đỡ cho Lộ Tinh Thần, cũng không ngăn nổi bà ta chê bai cậu.

Sau đó thì chuyển đề tài, chuyển qua khen con gái mình.

Có người lớn là Hứa Nặc đang ngồi ở đây, Lộ Tinh Thần có muốn nói gì cũng không tiện lắm.

Với lại, "Lộ Tinh Thần" trước đây làm gì, cậu cũng chẳng rõ lắm, chỉ đành ngồi yên, mặc kệ Sở Du nói.

Lộ Tinh Thần mím môi, chuyển sang cầm dao lên cắt bò nướng.

Chắc là do quá lửa hoặc là do con bò này lì quá.

Lộ Tinh Thần cắt mãi chẳng được.

Hứng thú ăn uống của Lộ Tinh Thần cũng chẳng còn, cậu buồn chán đẩy đĩa thịt bò sang bên cạnh, cầm lấy ly nước trái cây lên, một hơi uống cạn.

Giọng điệu của Sở Du cứ lanh lảnh không ngừng, nói chuyện mà cứ như đe dọa người ta.

"Bà thông gia, sau này vất vả cho bà rồi, thằng lớn nhà tôi cứ không hiểu chuyện như vậy đấy."

"Trước khi kết hôn, tôi cứ lo Lạc Hàn nhà bà sẽ ghét bỏ nó, dù gì thì nhà chúng tôi cũng phải thường xuyên đi xã giao khắp nơi, không thể để bị mất mặt quá được."

"Haiz, cũng tại nhà chúng tôi ít khi dẫn nó ra ngoài, cứ thấy nó không hiểu chuyện —— "

"Tôi nghĩ bà hiểu lầm một chuyện rồi."

Lạc Hàn đặt nĩa xuống, ngẩng đầu lên.

Từ lúc Sở Du ngồi vào bàn đến giờ, Lạc Hàn vẫn luôn im lặng không nói gì.

Sau đó món sườn bò được bưng lên, hắn lại chuyên tâm cắt thịt bò, chẳng buồn nhìn Sở Du miếng nào.

Sở Du nhìn thấy ánh mắt hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Thật ra trước giờ Sở Du vẫn luôn không vừa lòng chuyện Lộ Tinh Thần gả cho Lạc Hàn, bà ta chỉ vừa lòng nếu Lộ Vũ Thần có thể gả vào Lạc gia.

Bà ta biết rõ Lộ Tinh Thần chỉ là một cái bình hoa di động, toàn bộ sản nghiệp của Lộ gia sớm muộn gì cũng vào tay của Lạc Hàn.

Nếu như Lạc Hàn lấy con gái bà ta, ít nhiều gì bà ta cũng có thể điều khiển con gái mình từng bước đi vào chuyện làm ăn trong nhà họ.

"Hiện tại Tinh Thần là người nhà họ Lạc chúng tôi, nói em ấy không hiểu chuyện có khác gì không để ý đến mặt mũi nhà họ Lạc chúng tôi?" Lạc Hàn chậm rãi nói tiếp, "Hay nói cách khác, bà đây cảm thấy tôi dạy dỗ không nghiêm, làm bà mất mặt trước mọi người?"

Sở Du: "Tôi không có ý này."

Lạc Hàn gật đầu một cái: "Vậy làm phiền đổi đề tài đi."

Sở Du không cam lòng: "Nhưng cậu nhìn xem, con cái nhà ai lại ăn uống như thế bao giờ, trông thiếu lễ phép như thế không mất mặt à?"

Bà ta là đang nói đến chuyện Lộ Tinh Thần uống cạn cả ly nước trái cây một lúc.

Lạc Hàn lạnh lùng nói: "Bây giờ đang ở nhà họ Lạc của chúng tôi, em ấy là người nhà họ Lạc, muốn làm cái gì là quyền của em ấy, có liên quan gì đến hai chữ mất mặt?"

Lạc Hàn rất kiệm lời.

Có điều mỗi chữ hắn nói, đều đánh thẳng vào trọng điểm.

Nghe thấy những lời này, Sở Du nhìn chằm chằm Lộ Tinh Thần một lúc lâu, đúng là bà ta đã nhìn lầm thật.

"Đồ vô dụng thì nên vứt đi, toàn làm chuyện gì đâu."

Cậu này của bà ta tuy đã nhỏ tiếng nói, nhưng vẫn đủ cho mọi người trên bàn nghe thấy.

Lạc Hàn đột nhiên vẫy tay gọi quản gia Trương đứng bên cạnh, đưa đĩa thịt bò đã được cắt gọn gàng từng miếng cho ông.

"Đưa qua cho cậu Lộ, sau đó đem đĩa của cậu ấy sang đây."

Tác giả có lời muốn nói: ôi xời, thật ra cách làm này của cậu còn có cách gọi khác, đấy là "muốn thu phục một người đàn ông, phải giữ được dạ dày của anh ta trước."