Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn

Chương 5: Đàn ông có vợ thì khác hẳn

Edit: Lam

Beta: Dii

_____________________________________

Bên trong xe bảo mẫu.

"Có phải anh trai anh ép buộc em không?"

"Cái gì?" Lộ Tinh Thần sau khi lên xe vẫn luôn chơi game trong điện thoại, nghe được Lạc Hải hỏi chuyện, đầu ngón tay run lên, trên màn hình, nhân vật của cậu nháy mắt đã toi mạng.

Lộ Tinh Thần thiếu chút nữa muốn quăng cả điện thoại.

Cậu đành phải từ bỏ ý niệm tiếp tục chơi game, ngẩng đầu: "Không phải, là tôi tự nguyện."

Lộ Tinh Thần hỏi: "Sao anh lại cảm thấy Lạc Hàn ép buộc tôi?"

Lạc Hải thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Haiz, anh ấy vẫn như vậy, không có tâm, khi anh học cấp ba, dù có phát sốt đến 40 độ thì vẫn buộc anh phải đến trường, còn nói với anh, truyền nước có thể để buổi tối truyền, còn việc học thiếu thì không bổ sung vào được."

"Trời đất chứng giám, nhà anh cũng không phải thuộc dạng nghèo khó gì, cũng không phải không thể mời gia sư về dạy, dù một học kì anh không đến trường cũng không có vấn đề gì!"

Có lẽ Lạc Hải cảm thấy mình nói như vậy có hơi quá phận, liền đổi đề tài: "Anh ấy khắc nghiệt với người khác, nhưng đối với bản thân mình còn khắc nghiệt hơn."

Lộ Tinh Thần làm bộ khó hiểu, dụ dỗ anh tiếp tục nói.

Lạc Hải thật sự có rất nhiều oán niệm đối Lạc Hàn, khi nói về chuyện này của anh trai, tên này liền nói liên miên: "Em biết không, anh ấy là người cực đoan đến mức mặc kệ đầu bếp nữ chuẩn bị đồ ăn đa dạng thế nào, bữa sáng vĩnh viễn chỉ có bánh mì nướng trắng cùng bánh mì, chưa bao giờ ăn thứ khác. Từ lúc anh có ký ức, nhà anh đã đổi không biết bao nhiêu là đầu bếp, đều như vậy. Cuối cùng mẹ anh cảm thấy quá phiền nên nói chuyện đó với anh ấy, nhưng bất luận như thế nào cũng không thể làm anh ấy thay đổi, cái này vẫn luôn được giữ đến tận bây giờ."

Lộ Tinh Thần quá là bất ngờ.

Lộ Tinh Thần nghe chuyện của Lạc Hàn từ trong miệng của những người hầu nên cũng có một ít hiểu biết. Tuy rằng đám người làm kia dùng từ rất cẩn thận, nhưng lời trong lời ngoài nhiều ít cũng sẽ có chứa một ít ý kiến chủ quan.

Lộ Tinh Thần ở bên thứ ba, đương nhiên cũng biết được bọn họ muốn nói cái gì.

Một người đàn ông có thể hà khắc đối với bản thân và người nhà đến trình độ nhất định, tuyệt đối không dễ ứng phó.

Trách không được tác giả giữ hắn đến tận lúc cuối cùng, đợi sau khi nam chính trưởng thành mới hoàn toàn đánh bại được hắn.

Lộ Tinh Thần hiếu kỳ nói: "Nếu anh ấy không tốt như vậy, sao lúc trước anh còn khuyên tôi nên chấp nhận gả cho anh ấy?"

Lạc Hải sửng sốt: "Anh, không phải...... Anh chỉ muốn thời gian ở cùng bên em nhiều một chút?"

Lộ Tinh Thần quay đầu về hướng mà Lạc Hải không thể nhìn thấy, rồi hướng lên trời trợn mắt.

Giả nhân giả nghĩa.

Trong chớp mắt, ô tô đã đi vào cổng của trường học, ngừng ở kế bên một khu dạy học.

"Để anh đưa em đi đến lớp học." Lạc Hải mở cửa xe bảo mẫu và nói.

Lộ Tinh Thần không tin Lạc Hải thiệt tình muốn đưa cậu đi đến lớp học.

Lộ Tinh Thần và Lạc Hải đều học ở đại học Ninh Thành, hai người học khác khoa, thời gian có thể gặp được nhau cũng không nhiều lắm. Lê Nhất Chu thì khác, cậu ta và Lộ Tinh Thần đều cùng khoa cùng lớp, khi ở trường học, cơ bản là làm cái gì cũng dính với nhau.

Cũng đúng, bởi vì Lộ Tinh Thần làm duyên cớ, nên Lê Nhất Chu mới có thể quen biết với Lạc Hải.

Phun phun, cậu không có rảnh mà trở thành cầu nối của anh ta và Lê Nhất Chu. Anh muốn đi gặp người thì tự tạo cơ hội mà đi một mình đi, chứ đừng có đem tôi ra làm cái cớ!

"Không cần đâu, tôi tự đi cũng không có vấn đề gì."

"Sao có thể, bây giờ em di chuyển cũng không tiện, dù có thế nào anh cũng——" Lạc Hải kinh ngạc mà nhìn đứng bên ngoài đầu Lộ Vũ Thần.

"Anh Lạc Hải, buổi sáng tốt lành, anh em hôm nay nói anh ấy muốn đi học lại, sợ bất tiện, nên em ở đây chờ anh ấy." Khuôn mặt Lộ Vũ Thần mang theo nụ cười ngọt ngào.

Lộ Tinh Thần giải thích nói: "Vũ Thần và tôi vừa lúc học cùng khu với nhau, cho nên buổi sáng chúng tôi đã nói với nhau rằng em ấy sẽ ở đây đợi tôi."

Lộ Vũ Thần cong cong mi mắt: "Đúng vậy, anh Lạc Hải cứ yên tâm, em cũng không phải con nít nữa, nhất định sẽ chăm sóc anh hai thật tốt."

Lộ Tinh Thần kinh ngạc nhìn cô một cái.

Người em gái có vẻ không giống với miêu tả trong sách cho lắm, thoạt nhìn cũng không thẹn thùng như vậy, cô ấy nói chuyện rất tự nhiên và hào phóng.

Ừm, không tồi.

Có lẽ miêu tả trong sách cũng không hoàn toàn đúng tuyệt đối, ít nhất cô em gái này làm cậu rất thích.

Lộ Tinh Thần đỡ vai Lộ Vũ Thần: "Sắp tới giờ học rồi, anh cũng nên đi nhanh đi, đừng đến trễ."

"Được rồi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm." Rốt cuộc thì Lạc Hải cũng rút lui.

Lộ Tinh Thần không gật đầu, chỉ nói phải suy nghĩ thêm.

Lạc Hải không vui mà nhìn chằm chằm bóng dáng người ngồi xe lăn vừa biến mất ở trong thang máy, anh ta nhìn tài xế rồi búng tay một cái, ý bảo đối phương lái xe đi.

Sở dĩ Lộ Tinh Thần tới trường học, là bởi vì cậu nhớ rõ, trong truyện có đề cập đến vào thứ hai sau khi nguyên chủ bị tai nạn, Lê Nhất Chu ở trong văn phòng của thầy hướng dẫn, phát hiện một bản đơn lẻ sách cổ* mà Lạc Hải vẫn luôn tìm kiếm.

*Sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc.

Lạc Hải không có bất kì sở thích đặt biệt gì, sở thích duy nhất của anh ta là sưu tầm những quyển sách cũ này.

Ở khúc dạo đầu của quyển sách anh ta có quen biết với một ông lão.

Người này là bà con xa thân thích của nhà họ Lạc, tính tình kì lạ, ngày thường hiếm khi lui tới nhà họ Lạc, chỉ ru rú trong nhà.

Nhưng không ai ngờ đến, trong tay vị này lại nắm không ít cổ phần của nhà họ Lạc, sau khi ông lão qua đời đã để toàn bộ cổ phần của mình cho Lạc Hải. Lạc Hải cũng nhân cơ hội này hoàn toàn bước vào trung tâm quyền lực của tập đoàn Lạc thị.

Cuối tuần nào Lạc Hải cũng đến thư viện, lý do chủ yếu là vì muốn tìm một số quyển sách cổ không có trên thị trường, sau đó ra giá cao mua lại hoặc là dùng một ít biện pháp thu hoạch, sau đó cầm đi tặng cho ông lão họ Lạc kia.

Có thể nói, đây là khởi đầu của Lạc Hải.

Việc hiện tại Lộ Tinh Thần có thể làm chính là nắm chặt khởi đầu này trong tay.

Cậu cần phải tìm được quyển sách cổ trước Lê Nhất Chu và Lạc Hàn.

Lộ Tinh Thần tới hơi trễ, cũng không nói trước với Lê Nhất Chu là hôm nay cậu sẽ đến trường nên Lê Nhất Chu không giữ chỗ cho cậu.

Cậu tùy tiện tìm chỗ ngồi ở cuối lớp rồi bắt đầu nghe giảng.

Trong lúc này, Lộ Tinh Thần nghe được vài tin tức về Lạc Hải, cũng hỏi xem Lạc Hải ăn cơm ở đâu.

Lê Nhất Chu chắc cũng đã hẹn anh ta ăn cơm chung, không cần nghĩ cũng biết, hai người này chắc chắn đã bàn bạc với nhau rồi.

Lộ Tinh Thần cũng không muốn bản thân làm một cái bóng đèn sáng mãi ngàn năm.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, muốn nhanh chóng tan học, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cúi đầu gõ lộc cộc một hàng kí tự trong app trò truyện, sau đó ấn nút gửi.

Kẹt xe trên cầu, cây cầu này là trung tâm giao thông lớn nhất của Ninh Thành.

Bên trong một chiếc xe màu đen, cứ mỗi lần tài xế Vương đạp phanh, thì lại một lần quay đầu lại nhìn nhìn ghế sau.

"Chú muốn nói cái gì?" Hành vi khác thường của ông cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của người đàn ông phía sau.

"Cậu Lộ gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi có thể đón cậu ấy về nhà không, ông chủ, tôi có thể đi không?"

"Cậu Lộ?" Ngồi ở bên cạnh Lạc Hàn, người đàn ông có diện mạo hơi nữ tính mở miệng, "Là con trưởng của nhà họ Lộ, Lộ Tinh Thần đó hả?"

Người vừa nói chuyện tên là Nguyễn Vũ, là bạn tốt thời đại học của Lạc Hàn, sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại ra nước ngoài học lấy bằng tiến sĩ, năm ngoái được Lạc Hàn bỏ ra số tiền lớn mời về, hiện tại đang giữ chức phó chủ tịch của Lạc thị.

"Ừ."

"Hai người kết hôn rồi?"

Lạc Hàn chậm rãi quay đầu lại, Nguyễn Vũ sờ mũi, thanh âm cũng nhỏ lại: "Nếu không thì sao cậu ta dám kêu tài xế của cậu tới đón chứ."

Lạc Hàn gật đầu, xem như trả lời.

"Cậu cũng quá keo kiệt, kết hôn là chuyện lớn như vậy, dù không tổ chức lớn, nhưng ít nhất cũng mời đám bạn tốt này tới ăn một bữa mới đúng chứ."

Trầm mặc một lát, Lạc Hàn nói: "Cậu ấy không muốn quá nhiều người biết."

"Cậu đồng ý sao?"

Lạc Hàn cười nhạo: "Vì sao tôi không đồng ý?"

Nguyễn Vũ: "......"

Cũng đúng, người bạn thân này của hắn cái gì cũng hơn người, đối phương cũng không muốn kết hôn, thực sự rất hợp ý hắn.

Tưởng tượng đến người bạn vạn năm kim cương vương lão ngũ* âm thầm kết hôn, Nguyễn Vũ nói: "Ôi, nhớ tới năm đó tôi theo đuổi cậu rất lâu, ngay cả một ánh mắt cậu cũng không cho, còn nói cái gì mà không có hứng thú với đồng tính. Kết quả quay lưng lại một cái liền cưới vợ, còn nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều nữa chứ, quả nhiên, miệng lưỡi đàn ông đều là gạt người ——"

Ánh mắt của Lạc Hàn như viên đạn bay tới, Nguyễn Vũ nhanh chóng câm miệng.

Bên trong xe an tĩnh vài giây, âm thanh của điện thoại di động lại vang lên, lão Vương do dự một lát, không dám click vào để xem nội dung.

"Xem đi, cậu ta lại nói gì đó."

Lão Vương nhanh chóng mở ra: "Cậu Lộ nói, nếu tôi không rảnh thì cũng không sao, cậu ấy có thể ngồi xe của cậu hai về nhà."

Nguyễn Vũ vuốt cằm: "Này, quan hệ giữa Lộ Tinh Thần và em trai cậu quả thật không tầm thường, Lạc Hàn, cậu không sợ đến lúc đó cậu ta cắm sừng cậu à?"

Sắc mặt Lạc Hàn trầm xuống: "Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu."

Lão Vương, người mở ra cái đề tài này, trong lòng đang gào thét kêu gọi năm trăm anh em đến cứu mạng lão.

Lạc Hàn theo thói quen mà sờ soạng nút tay áo, lâm vào trầm tư. Một lát sau, hắn ngẩng đầu: "Đổi hướng đi."

Lão Vương: "???"

Lạc Hàn: "Bây giờ đi."

Ông chủ thay đổi quá nhanh khiến lão Vương trở tay không kịp.

Nguyễn Vũ tốt bụng giải thích: "Nếu đổi hướng, sau khi chú đưa ông chủ xong sau đó lại đi đón vợ ông chủ, người ta chắc đã sớm ngồi xe cậu hai về rồi."

Tay Nguyễn Vũ vươn lên chỗ dựa lưng phía trước, vỗ lên vai lão Vương, giàu thâm ý nói: "Ông chủ của chú quan tâm đến chú quá nha."

Quan tâm?

Đương nhiên ông chủ sẽ không quan tâm đến tài xế của mình.

Lão Vương cẩn thận quan sát sắc mặt vị kia thông qua kính chiếu hậu. Lạc Hàn thoạt nhìn cũng không khác với bình thường lắm, nhưng trong mắt lão Vương, nhất định trong lòng ông chủ nhà mình đang diễn ra một vở kịch rất chi là sống động.

Quả nhiên, đàn ông có vợ thì khác hẳn, dù là loại người như ông chủ cũng cảm thấy trên người tỏa ra hào quang.

Hết chương 5.

***Kim cương vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:

Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình.Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài.Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.

(nguồn Ngôn tình-Ký ức)