Không lay chuyển được hắn, Mạc Chi Dương cũng không từ chối nữa, dù sao cũng chỉ đi kiểm tra.
Thúc dục cậu đi tắm rửa, còn Bạc Tư Ngự thì đi tìm Galileo, cả hai phải nói chuyện rõ ràng.
"Cậu có ý gì?” Galileo thẳng lưng nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt không rõ vui buồn, nay lại hiếm khi lộ ra tức giận.
Hai người gặp nhau trong khu rừng nhỏ phía sau ký túc xá.
Bạc Tư Ngự so với anh ta còn bình tĩnh hơn, cùng Galileo đối mặt: "Có ý gì cái gì?"
"Cậu biết rõ tôi muốn tìm một Omega có hương vị sữa, cậu cố ý sao?” Galileo lạnh lùng nói, như thể muốn nhìn thấu người này.
Mấy ngày nay, hắn luôn nói bản thân có việc, sau đó đem hết mọi công việc của liên minh đẩy qua cho mình.
Còn tưởng có việc gì thật, kết quả thật ra là đến để đoạt lấy Omega mà anh ta yêu thích, mấy ngày nay bị lừa xoay mòng mòng, còn giúp hắn giải quyết mọi việc, làm hắn rảnh rỗi dụ dỗ Omega của mình.
"Lúc tôi thích em ấy, em ấy còn chưa phân hoá, tôi cũng không biết em ấy là mùi kẹo sữa dâu tây." Bạc Tư Ngự cảm thấy mình thật oan uổng, còn muốn giải thích.
Kết quả, Galileo không dao động, lạnh giọng hỏi: "Nhưng sự thật chính là cậu cố ý lừa em ấy, cùng em ấy ở bên nhau."
“Tôi không có lừa em ấy.” Bạc Tư Ngự cãi lại, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trầm xuống.
Galileo có thể đoán được, dựa vào cách ăn mặc này của hắn, che kín mít như vậy, còn có biểu hiện kia của kẹo sữa nhỏ mà nói, cậu căn bản còn không biết thân phận thật sự của Bạc Tư Ngự.
"Cậu lừa gạt em ấy, cậu nhất định không nói cho em ấy biết thân phận thật sự của mình, đúng không?” Galileo giống như thợ săn, tóm lấy đuôi cáo.
Giọng điệu đứng đắn, như đang dạy dỗ một đứa trẻ: "Nếu em ấy biết cậu lừa dối em ấy, vậy vẫn sẽ đối xử với cậu như vậy sao? Tình yêu phải dựa trên sự chân thành của cả hai, cậu không nên lừa dối em ấy."
“Tôi cũng không phải cố ý lừa em ấy.” Bạc Tư Ngự muốn giải thích, nhưng lại nhớ ra một chuyện khác: Nếu em ấy biết mình là Chủ Thần mà em ấy ghét nhất? Thì phải làm sao bây giờ.
Thấy hắn không nói lời nào, Galileo tiếp tục dùng lời lẽ chính đáng của mình để khuyên bảo: "Vì vậy, cậu nên rời xa em ấy đi, tôi sẽ chân thành đối xử tốt với em ấy, và đánh dấu em ấy."
Bạc Tư Ngự: "......"
Cái tên gia hỏa này nói nhiều lời cảm tình như vậy, chính là để khiến mình từ bỏ, sau đó tiến lên.
"Cậu còn chưa đánh dấu em ấy, chứng tỏ tôi vẫn còn có cơ hội, tôi sẽ đánh dấu em ấy, sau đó chân thành đối xử tốt với em ấy." Galileo nói rất nghiêm túc và trịnh trọng.
Nhưng tại sao lại khiến người ta hận đến ngứa ngáy hàm răng vậy chứ.
“Không thể!” Bạc Tư Ngự nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng người này, hắn cũng hiểu rõ, chính trực ổn trọng, hơn nữa rất có tâm nhãn, nhìn trúng thứ gì đó sẽ nỗ lực quyết tâm để tranh lấy.
Galileo dường như không có ý định dây dưa với hắn nữa, bỏ lại một câu: “Vậy chúng ta hãy tự dùng bản lĩnh của mình.” Sau đó liền rời đi.
“Khốn kiếp.” Bạc Tư Ngự đỡ trán, ngày hôm qua nghe nói anh ta muốn đến đây, liền dẫn Dương Dương đi ra ngoài, kết quả hôm nay vẫn gặp, tên này thật sự rất có tâm nhãn, muốn anh ta từ bỏ có chút khó khăn.
Mạc Chi Dương ngồi trên ghế, lướt điện thoại di động, những thứ như trí não chỉ có người trong quân đội mới có thể dùng, bình dân áo vải vẫn phải dùng điện thoại di động.
Nằm liệt trên ghế, nghe thấy tiếng mở cửa, đặt điện thoại xuống, nhưng cố ý không khóa màn hình, đứng dậy đi ra ban công: "Em đi giặt quần áo trước, sau đó anh đi tắm rửa đj."
“Được.” Bạc Tư Ngự mang theo tâm sự trở về, bước tới muốn lấy quần áo.
Kết quả nhìn thấy màn hình đang sáng lên, ngay sau đó bước đến đối diện cái bàn, khi nhìn thấy nội dung trang tìm kiếm, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Sự bất an lan tràn từ đáy mắt hắn, quả nhiên cậu đã biết.
Cầm điện thoại một lúc, cũng không biết nên làm thế nào cho đúng.
Mạc Chi Dương giả vờ giặt quần áo, từ khi ở chung với hắn đều là hắn giặt, vì vậy cậu cũng tượng trưng cho một ít bột giặt vào.
Sau đó nhìn nước giặt quần áo đã bị pha loãng, và đợi hắn đến tìm mình.
“Em đã biết?” Vẻ mặt của Bạc Tư Ngự tuấn lãng, vừa sợ hãi vừa lo lắng, trong cổ họng ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Mạc Chi Dương làm ra vẻ mặt không có chuyện gì, vặn nắp hộp đựng nước giặt: "Vâng, đã biết."
Lừa dối chính là lừa dối, dù có giải thích như thế nào thì cũng đều là sai.
Vì vậy, Bạc Tư Ngự mở miệng, rồi lại nuốt trở về, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Em tức giận không?"
Thân là nguyên soái của đế quốc và cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Bạc, vậy mà ở trước mặt cậu lại cẩn thận như một đứa trẻ.
“Đúng vậy, rất tức giận, cho nên vì sao anh không tới hôn em.” Mạc Chi Dương bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giọng nói ngọt ngào mang theo oán trách, nhưng không phải là đang trách móc.
Trong tình cảnh này, câu nói này, giống như đã từng quen thuộc, kẹo sữa dâu tây của cậu vẫn ngọt ngào như vậy.
Mạc Chi Dương chủ động ôm lấy người kia, hai tay ôm lấy khuôn mặt của hắn, đưa đôi môi hồng hào mềm mại mang theo vị ngọt của sữa lên.
Ăn đến ăn lui kẹo sữa dâu tây vẫn ngon nhất, Bạc Tư Ngự ôm eo cậu, giống như chiếc bánh kem dâu tây cuối cùng của buổi trà chiều, cẩn thận nhấm nháp, ăn xong một miếng cuối cùng, mới miễn cưỡng buông ra.
Nhưng vẫn có chút lo lắng, thận trọng hỏi: "Em thật sự không tức giận sao?"
"Thân phận của anh là gì, đối với em mà nói cũng không có ý nghĩa gì lớn." Nói xong, Mạc Chi Dương lại giữ chặt môi hắn lần nữa, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, không có du͙© vọиɠ mà mang theo quyến luyến không muốn xa rời: "Em biết em, em cũng biết anh."
Nhưng mà, nếu em biết anh là Chủ Thần, em vẫn sẽ như vậy sao?
Câu hỏi này, Bạc Tư Ngự chỉ có thể mạnh mẽ khóa chặt trong lòng, không dám để nó ngoi lên, ngoi đầu lên một cái tim liền quặn đau.
Đây chính là viên kẹo sữa dâu tây ngon nhất hắn được ăn, và cũng sẽ là viên cuối cùng, không thể tưởng tượng nổi một thế giới sẽ trở nên cay đắng như thế nào nếu nó mất đi vị ngọt.
Ôn nhu một chút, nhưng cũng nên cảnh báo hắn, không được ỷ vào việc được lão tử thích mà muốn làm gì thì làm.
Mạc Chi Dương vỗ nhẹ vào má trái của hắn: "Bạc Tư Ngự, em là một người xấu tính và nhỏ nhen, nếu anh dám cho em đội nón xanh, em TM* sẽ dám dìm chết anh trong bồn cầu, hiểu chưa?"
(*) Tm: chắc là câu chửi tục (mẹ kiếp, chết tiệt) đại loại z. Bản dịch này chỉ đăng tại [email protected]#[email protected] và W0rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99, những nơi khác đều là ăn cắp!
“Hiểu hiểu hiểu!” Bạc Tư Ngự nhìn đứa nhỏ đang hung dữ, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Chỉ cần Dương Dương thích hắn là tốt rồi, về phần Galileo, cái loại não tàn như anh ta làm sao có thể đấu lại hắn.
Vui đến không chịu nổi, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc: "Vậy anh đi giặt quần áo, Dương Dương em đi nghỉ ngơi đi."
Sáng sớm hôm sau, Mạc Chi Dương lại bị hắn nhấc lên từ trong ổ chăn, nói là phải đi kiểm tra thân thể.
“Sớm như vậy, bệnh viện hẳn là còn chưa mở cửa!” Mạc Chi Dương bị kéo ra khỏi trường học, hai mí mắt trùng xuống, không mở ra nổi.
Ngày hôm qua bản thân đã làm bao nhiêu lần, làm bao lâu, trong lòng không rõ sao?
Bạc Tư Ngự nửa ôm nửa kéo, cuối cùng cũng không còn cách nào, liển đem người bế lên: "Không sao đâu, anh nói bệnh viện sẽ mở thì sẽ mở, chờ kiểm tra xong liền quay về ngủ tiếp, đến lúc đó có quá nhiều người, ngược lại sẽ không tốt."
Vừa ra khỏi cổng trường, một chiếc phi hành khí màu đen liền dừng ở cổng.
Lý thiếu tướng điều khiển, ngửi thấy mùi hương kẹo sữa dâu tây, cẩn thận nhìn lại thì phát hiện một thiếu niên được nguyên soái ôm trong ngực.
Nhìn cách ôm kia, như thể đang ôm cả thế giới, ôm một cách cẩn thận.
Chờ khi phi hành khí khởi động, Lý thiếu tướng liên tục suy nghĩ về một vấn đề, trước đó Galileo tiên sinh đã nói, anh ta tìm thấy một Omega có mùi kẹo sữa dâu tây, muốn vội vàng đánh dấu, bảo ông xin nghỉ thay.
Ngoạ tào?
Lý thiếu tướng đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện ra một điều gì đó phi thường.
Vội vàng lúc không có ai để đi kiểm tra, Bạc Tư Ngự kiểm tra xong mới ôm người quay trở về.
Kết quả ở tầng dưới trong ký túc xá, nghênh diện gặp gỡ Galileo đang ôm một bó hoa hồng đỏ lớn, liền lập tức cảnh giác.
"Em tên Mạc Chi Dương, đúng không?” Galileo trực tiếp xem nhẹ người đang đứng bên cạnh, đưa bó hoa hồng lớn đến trước mặt cậu: "Tặng cho em.”
Mạc Chi Dương nhìn bó hoa hồng lớn này, sau đó lại nhìn người đàn ông có đôi mắt xanh đen trước mặt, vừa định mở miệng.
Kết quả, Bạc Tư Ngự ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, trốn sau lưng Dương Dương, bịt mũi lại, dùng giọng nói rất sợ hãi: "Tôi bị dị ứng với phấn hoa."
Nhìn thấy người này, Galileo ngạc nhiên: Người này bị dị ứng với phấn hoa? Phía sau hậu viện Bạc gia có một tảng lớn hoa hướng dương, chẳng lẽ là vì ăn hạt dưa sao?
Lúc trước chưa từng nghe qua hắn có tật xấu này a.
Mạc Chi Dương thực sự lo lắng: "Anh không sao chứ?"
Chính là cơ hội này, Bạc Tư Ngự đột nhiên mềm nhũn dựa lên vai cậu, dùng tay ôm lấy cổ Dương Dương, yếu ớt nói: "Tôi bị dị ứng với phấn hoa, chúng ta đi nhanh đi."
Theo những hiểu biết của cậu về hắn, người này chắc chắn là đang giả vờ.
Nhưng Mạc Chi Dương vẫn không nỡ vứt bỏ mặt mũi của hắn, chỉ có thể tương kế tựu kế đỡ eo hắn: "Được, chúng ta về trước đi."
Tầng dưới trong ký túc xá, chỉ còn lại Galileo và bó hoa hồng to trong tay vẫn đang run rẩy cuối xuân.
Luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, cái tên Bạc Tư Ngự kia, người trông kỳ lạ, còn có chút kỹ nữ, đúng, kỹ nữ!
Galileo nghĩ, nhìn bông hồng trên tay.
Một Alpha cực kỳ đẹp trai xuất sắc đứng ở nơi đó, đủ để thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Bạch Dung ở cách đó không xa.
Trò khôi hài vừa rồi đều thu hết vào đáy mắt, nhưng Bạch Dung cảm thấy có chút kỳ quái, Alpha ưu tú này rốt cuộc có lai lịch gì, thoạt nhìn hình như rất quen thuộc với Mạc Chi Dương.
Lòng ghen ghét dâng lên, sao cậu có thể có một Alpha tốt như vậy theo đuổi?
Tiêu Nghị tuy không tồi, nhưng so với anh ấy mà nói, nhất định kém hơn một bậc, Bạch Dung nảy ra ý hay, trên gương mặt nở một nụ cười thật tươi đi về phía bên kia.
Khi hai người trở lại ký túc xá, ngay khi cửa vừa đóng lại, Mạc Chi Dương lại bị hắn đè lên tường, đầu người này cọ vào vai cậu, giống như Đại Kim Mao: "Anh không sao chứ?"
“Có chuyện!” Bạc Tư Ngự đột nhiên ngẩng đầu lên, cầm lấy tay cậu ấn lên ngực mình: “Ở đây đau quá, nhìn thấy em được người khác tặng hoa, tim liền quặn đau, đau muốn chết mất."
Chết tiệt, trà xanh này rốt cuộc lại tiến hóa sao? Trà xanh · Quỳnh Dao?
“Vậy thì chết.” Mạc Chi Dương tức giận đáp.
Điều mà trà xanh lo sợ nhất chính là, người đáng lẽ phải nên phối hợp diễn lại làm như không thấy.
Vì vậy, vào lúc này, Bạc Tư Ngự bày ra vẻ mặt cực kỳ đau khổ, hốc mắt ươn ướt: "Dương Dương."
Này, tại sao lại đột nhiên như vậy chứ?
Mạc Chi Dương nói đùa, thuận miệng nói như vậy, tại sao hắn lại đột nhiên làm tư thế muốn khóc xuống trường thành vậy chứ: "Em chỉ nói giỡn."
“Anh biết, anh ở trong lòng em không quan trọng.” Bạc Tư Ngự cúi đầu xuống, ngay cả vai cũng gục xuống, xoay người chỉ để lại một bóng lưng chán nản.
Xoay người: Dương Dương, mau dỗ anh!