"Vẫn là sư huynh quan tâm đến ta nhất, muốn ôm một cái." Mạc Chi Dương đưa tay về phía hắn, dù sao nói vui mừng vì điểm tâm hắn sẽ ghen, nói vui mừng vì hắn, lại không thể tự lừa dối mình, vì vậy không bằng khen hắn.
Đầu tiên khen một chút, sau đó lại làm nũng, y giỏi nhất là dỗ dành nam nhân này.
Nhìn thấy y như thế, trong lòng đều mềm đi một nửa, còn nhớ ghen cái gì nữa, cầm hộp thức ăn bước tới: "Ta không quan tâm ngươi thì quan tâm đến ai đây, chỉ có ngươi mới có thể khiến ta ngày nhớ đêm mong."
Đúng, đúng, ngài nói đúng, Mạc Chi Dương mỉm cười gật đầu, nhưng khóe mắt vẫn luôn bất giác liếc nhìn hộp thức ăn: "Sư huynh đối với ta tốt nhất, ta thích sư huynh nhất."
Lời ngon tiếng ngọt ẩn chứa tâm tư nhỏ, Giang Hạ Niên nơi không biết chứ, vì vậy, còn muốn thu một chút lợi, đặt hộp thức ăn lên giường: "Bánh ngọt còn chưa ăn, sao miệng lại ngọt thế này, để ta nếm thử."
Vừa nói hắn vừa cúi người, nâng cằm y hôn lên, đem môi lưỡi nếm thử, sau đó mới thỏa mãn buông ra: "Dương Dương quả nhiên là ngọt nhất."
"Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?” Mạc Chi Dương một bên nói chuyện cùng hắn để dời lực chú ý đi, một bên duỗi tay mở nắp hộp thức ăn, bên trong có ba loại bánh: Bánh hoa sen, bánh tai đường, còn có ngải oa.
Vừa thấy liền thèm ăn, Mạc Chi Dương lấy một cái bánh tai đường lên ăn, cũng không quan tâm bản thân đang ngồi trên giường.
Thấy y thích, Giang Hạ Niên cũng vui vẻ, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu y: "Dương Dương ăn nhiều một chút, ăn no một chút.” Cho y ăn no, y mới có thể để hắn ăn no.
Không để ý đến suy nghĩ của hắn, Mạc Chi Dương vui vẻ ăn, một lúc sau, ba đĩa bánh ngọt không nhiều lắm đã thấy đáy: "Hết rồi."
"Ban đêm, đừng ăn nhiều quá.” Giang Hạ Niên cười nhẹ, hơi cúi xuống nhìn y chằm chằm: ăn no quá, thao đến nôn ra thì không tốt.
Thấy nụ cười này, Mạc Chi Dương nổi hết da gà, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ quái, hay là mau chóng đuổi người đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện: "Sư huynh, sao ngươi còn ở đây? Nếu bị phát hiện thì phải làm sao?"
Thủ đoạn gϊếŧ con lừa này thật tàn nhẫn, nhưng Giang Hạ Niên cũng không phải lừa, là ngựa, hay là ngựa đực lớn, cho nên bỏ qua lời nói của y, ngồi ở bên giường: "Dương Dương rất sợ?"
“Chỉ là sợ sư huynh bị phát hiện.” Mạc Chi Dương vươn tay nắm lấy ống tay áo của hắn: “Sư huynh, mau trở về đi, Thanh Dương chưởng môn đã ở đây mấy ngày.”
Trọng sinh hai kiếp, Giang Hạ Niên mang theo trí nhớ và võ công mà trọng sinh, thông thuộc mọi ngõ ngách trong võ lâm trang, cho nên mới có thể ra vào một cách không kiêng nể gì như vậy.
Mặc kệ lời nói của y, ngồi ở mép giường, vươn tay xoa bụng y cười nói: "Dương Dương, ăn nhiều như vậy, có phải sẽ không tiêu không?"
"Sẽ không a.” Mạc Chi Dương lắc đầu, về điểm này, làm sao có thể chống cự được, bản thân y có thể ăn năm chén cơm.
Giang Hạ Niên giống như không có nghe thấy, chỉ lo nói: "Dương Dương mới vừa rồi ăn nhiều như vậy, hiện tại đi ngủ, chỉ sợ không tiêu hóa được, bằng không chúng ta cùng nhau tiêu hóa đi?"
Ngươi bị sao vậy, tiểu lão đệ?!
Mạc Chi Dương bị quăng ngã trên giường, mới nhận ra: Tên này căn bản là thèm ăn thân thể của mình, hắn thật hạ tiện!
Đem người áp dưới thân, ái muội vuốt ve cái bụng phẳng lì, Giang Hạ Niên cười nói: "Dương Dương thân hình mảnh mai, dù ăn bao nhiêu cũng không béo được, mỗi lần đi vào toàn bộ, ta đều có thể cảm nhận được chính mình trong đó."
Nghe được những lời này, Mạc Chi Dương bừng một cái đỏ mặt, nắm lấy cổ tay của hắn: "Sư huynh, đây là võ lâm trang, sẽ bị người nhìn thấy."
Cẩu nam nhân nói lời cợt nhả* thật nhiều, hừ!
(*) Cợt nhả: trêu ghẹo, không đứng đắn.
"Là đang ghét bỏ sư huynh?” Giang Hạ Niên có chút không vui, đôi mắt hơi híp lại, lại có dấu hiệu hắc hoá.
Thấy vậy, Mạc Chi Dương cũng không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn nữa, chỉ giả vờ tức giận: "Ta quan tâm sư huynh, sợ ngươi gặp rắc rối, nhưng sư huynh lại luôn hiểu lầm ta."
Nháo một lúc, trắng đen đảo lộn, người sai ngược lại là Giang Hạ Niên: "Là ta không tốt, là ta hiểu lầm sư đệ, Dương Dương yên tâm, trong võ lâm trang này nhắm mắt ta cũng có thể đi lại, nhất định sẽ không khiến sư đệ lo lắng."
Ngoài miệng an ủi, tay đã mở vạt áo ra, cách áσ ɭóŧ ngậm lấy điểm nhỏ nhô lên kia, mờ hồ nhấm nháp, giống như ăn được kẹo đậu đỏ ngon miệng nào đó: "Dương Dương thật ngọt."
Khi nói chuyện, tay cũng không thành thật kéo đai lưng xuống, lột vỏ bọc đường ra, lộ ra viên kẹo bột màu trắng bên trong, hẳn là kẹo sữa dâu tây.
"Ưʍ.” Mạc Chi Dương cắn môi dưới, không dám phát ra âm thanh.
"Dương Dương làm sao vậy?” Giang Hạ Niên có chút hưng phấn, hắn trước kia cũng đã từng ở trên cái giường này thật lâu, hiện tại mình là giáo chủ Kiệt Giáo, y là Võ Lâm Minh Chủ, thân phận như vậy có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Bản dịch này chỉ đăng tại [email protected]#[email protected] và WordPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99. Những nơi khác đều là ăn cắp!
Nhận thấy hắn hôm nay có chút không bình thường, Mạc Chi Dương có chút kỳ quái: "Sư huynh?"
“Mọi người đều nói tà không trấn áp được chính, đây không phải là đang áp chính sao?” Giang Hạ Niên mỉm cười, nói như vậy thật sự không sai, hắn là tà giáo, Dương Dương lại là Minh chủ chính đạo khiến mọi người ngưỡng mộ.
Hiện giờ y đang ở dưới thân hắn, tình thế xoay chuyển, tà đang áp chính.
Nghĩ nghĩ, áp chế y, chậm rãi cởi xiêm y của hai người, đầu xuân tình ý nồng đậm, nhưng xuân sắc còn mang chút lạnh lẽo, Giang Hạ Niên đặc biệt dùng chăn bông quấn lấy cả hai.
Tại sao hắn lại nói nhiều lời cợt nhã như vậy, Mạc Chi Dương hai mắt ẩm ướt trừng hắn, chân móc lên eo hắn, vừa nhẹ nhàng cọ vừa cầu xin: "Sư huynh, vào đi có được không."
“Gọi phu quân, được không?” Giang Hạ Niên dụ y, muốn ép y nói ra lời hắn muốn nghe nhất.
Nhưng Mạc Chi Dương không muốn để hắn thực hiện được, chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, treo chân lên eo hắn: "Ưm, sư huynh, sư huynh ~"
Bị y dùng vẻ mặt cùng đôi mắt kia làm nũng, đem lửa từ trong hai mắt hắn thiêu cháy, rốt cuộc vẫn không nhịn được, chậm rãi thẳng lưng, hai người cuối cùng thở ra một hơi, Giang Hạ Niên đang định chuyển động.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: "Minh chủ."
Trong nháy mắt, động tác hai người đều dừng lại, hai mặt nhìn nhau, giống như đều đang hỏi: vừa mới đi vào, phải làm sao bây giờ?
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nghe thấy thanh âm của Chiêu Càn, người kia vẫn tiếp tục gõ cửa: "Minh chủ? Ngài có ở đó không?"
Thấy hắn không định rời đi, Mạc Chi Dương liền nhấc chân đá người trên người mình xuống dưới giường, dùng chăn bông quấn người còn chưa kịp phản ứng lại, trực tiếp nhét vào trong giường.
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi, Giang Hạ Niên bị quấn lại, sau đó nhét vào gầm giường, nghiêng người đối mặt với vách tường, mặt liền đen lại: Chuyện này?
Mạc Chi Dương vội vàng mặc áo trong, sau đó phủ thêm áo ngoài, cột tóc lại, xoay người đi mở cửa: "Chiêu chưởng môn, đêm khuya tới đây, là có chuyện gì?"
"Mấy ngày trước, bởi vì Tiêu Dao Phái có việc nên không kịp thời trở về, nghe nói Minh chủ bị Kiệt Giáo ám toán, nên cố ý qua đây xem một chút, không có việc gì chứ?" Chiêu Càn liếc mắt nhìn y từ trên xuống dưới một cái.
Hôm nay Minh chủ trông có chút kỳ lạ, chỉ mặc áσ ɭóŧ, khoác áo ngoài, rõ ràng là nhìn rất bình thường, nhưng nơi khóe mắt và lông mày luôn nhiễm chút xuân ý.
Chẳng lẽ đêm xuân này vô biên, cũng đem người nhuộm đến có chút kiêu căng?
Mạc Chi Dương bị hắn ta nhìn chằm chằm đến da đầu tê rần, cũng không biết có nhìn thấy ra cái gì không, cửa đóng lại một nữa, nửa thân dưới tránh trong cửa, chỉ lộ ra thân trên: "Sao vậy? Chiêu chưởng môn."
Thấy y giấu đầu lòi đuôi như vậy, ngược lại càng làm cho Chiêu Càn thêm hoài nghi: "Minh chủ, trong phòng này?"
"Trong phòng làm sao vậy? Mạc Chi Dương nghe hắn ta nói trong phòng, vẻ mặt càng thêm kiên định, nhưng lại càng đem thân mình trốn vào trong, có chút ngượng ngùng:"Chiêu chưởng môn nếu không có chuyện gì, vậy về trước đi, ta đang nghỉ ngơi."
Chiêu Càn đối với những chuyện phong nguyệt này đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhìn thấy y như vậy, lại nghĩ đến tuổi tác, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Minh chủ là đang có hứng thú?"
"Không thể nào, Chiêu chưởng môn đi về trước đi.” Mạc Chi Dương đột nhiên khẩn trương lên, thái độ giấu đầu lòi đuôi như vậy, làm Chiêu Càn dở khóc dở cười.
Chiêu Càn khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn, lấy lòng nói: "Minh chủ còn trẻ, những chuyện này cũng là bình thường. Nếu không hiểu, có thể hỏi ta, Thanh Dương chưởng môn cổ hủ, việc này ta cũng có thể giúp Minh chủ."
Nếu thực sự có thể mượn chuyện này tiếp cận Minh chủ, từng bước dụ dỗ, nói không chừng có thể lừa tới tay, nghĩ đến đây, Chiêu Càn khẩn trương đến cả người run rẩy.
Mạc Chi Dương nhớ thương nam nhân bị mình nhét vào đế giường, chỉ muốn tống cổ hắn ta đi càng sớm càng tốt, đành phải làm ra vẻ xấu hổ: "Chiêu chưởng môn nếu không có chuyện gì, liền trở về đi, ta có thể."
"Này, Minh chủ...." Chiêu Càn vốn dĩ muốn dạy dạy dỗ dỗ, kết quả cửa bang một tiếng đóng lại, cho nên đành phải an ủi bản thân không nên gấp gáp, liền thông báo một tiếng: "Vậy Minh chủ, ta rời đi trước."
Cách cửa, Mạc Chi Dương đáp lại: "Ừ."
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, lúc này Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến người bị mình nhét vào đế giường, liền đột nhiên đau đầu: Mẹ nó, phải làm sao mới tốt bây giờ.
Thận trọng xoay người đi qua bình phong, bước đến bên giường ngồi xổm xuống, nuốt nước bọt, nắm lấy một góc chăn, cùng nhau kéo người ra ngoài.
Nhìn thấy sắc mặt đen thui kia của hắn, Mạc Chi Dương cười nói: "Sư huynh.” Sau đó đem người cùng chăn bông bế lên giường.
Bởi vì dưới giường dơ, nên cả khuôn mặt của Giang Hạ Niên ¢ũng dính đầy bụi, nhìn khuôn mặt vô biểu tình của hắn, Mạc Chi Dương nhanh tay duối tới, giúp lau tro bụi trên mặt hắn: "Sư huynh."
Chuyện này, có khả năng không phải hắn sống thì chính là mình chết, quá khó khăn rồi đi.
Nhưng Giang Hạ Niên thật sự rất tức giận, lại luyến tiếc tức giận với Dương Dương, thanh âm kia của Chiêu Càn, bản thân hắn cũng nghe ra được, hắn ta phong lưu thành tánh, chỉ sợ cũng có tâm tư bất chính với Dương Dương.
Hiện giờ lạnh mặt, cũng chỉ muốn đòi chút lợi tức với Dương Dương, khẽ mím môi mỏng, tùy ý để y chà lau mặt mình.
Hắn vẫn luôn không nói chuyện, đây là chuyện lớn, Mạc Chi Dương lau bụi trên mặt hắn xong, nhún vai: "Sư huynh, thực xin lỗi."
Đều do thói quen ở vị diện trước, mỗi lần Tiểu Nhiên đến, y đều có thói quen đem người cuốn lại ném xuống dưới giường, thói quen trở thành tự nhiên.
“Buông ta ra trước.” Giang Hạ Niên vốn định đứng dậy, nhưng chăn bông bọc quá chặt, không cách nào gượng dậy, đành phải đen mặt, giả bộ nghiêm túc.
Rốt cuộc, hắn thân là giáo chủ, bị người quấn lấy ném xuống gầm giường như vậy, giống như bị bắt quả tang thông da^ʍ, quả thật không còn mặt mũi.
Nhanh chóng đem người ra ngoài, hắn còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vừa đi vào đã bị đá ra ngoài, là ai cũng sẽ tức đến hắc hoá, Mạc Chi Dương đã chuẩn bị tốt cho nhiệm vụ thất bại.
"Dương Dương.” Giang Hạ Niên ngồi dậy, giọng nói không hề dao động, giống như yên tĩnh trước cơn bão.
À cái này?! Bây giờ chết chắc rồi, Mạc Chi Dương căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn.