Thẩm Trường Lưu bằng vào nhân vật này mà nhận được sự hoan nghênh nhất, nhận được hai giải thưởng danh hiệu nam chính cùng ảnh đế.
Mạc Chi Dương rất tinh tế thắt nơ cho hắn, lại cảm thấy không ổn liền điều chỉnh một phen, lúc này mới hài lòng gật đầu, lại phát hiện hắn xuất thần: "Anh đang suy nghĩ cái gì?
"Không có gì." Tay trái Thẩm Trường Lưu đút vào trong túi, nắm lấy hộp vuông kia: "Để em đi lễ trao giải cùng anh, em sợ không."
Mạc Chi Dương ôm lấy eo hắn: "Có anh ở đó em liền không sợ."
Hai người tuy rằng công khai tình yêu rất nhiều, nhưng cùng nhau xuất hiện ở trước mặt thuyền thông, vẫn là lần đầu tiên, đi qua thảm đỏ, đèn flash không ngừng chớp, ồn ào náo nhiệt.
"Có sao không?" Thẩm Trường Lưu gắt gao nắm lấy tay người bên cạnh lại hỏi thêm một lần.
Này đã là lần thứ ba rồi, Mạc Chi Dương bị hỏi đến có chút bất đắc dĩ, thò lại gần thì thầm với hắn: "Còn tốt."
Nào ngờ Thẩm Trường Lưu không biết ngại ngùng, mà hướng theo tư thế sườn mặt cậu, làm trò trước mặt mọi người mà hôn cậu một chút, sau đó cười nói: "Không sao đâu, có anh ở đây."
Mạc Chi Dương oán trách trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng lại không nói gì, hai người tay cầm tay càng thêm chặt.
Người trên đài trao giải nói: "Nam chính tốt nhất năm nay chính là Thẩm Trường Lưu!"
Hội trường nháy mắt phát ra một trận hô hào vỗ tay, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mọi người đều vì hắn mà vui vẻ, Mạc Chi Dương cũng vì hắn mà vui vẻ, thật lòng vui vẻ.
Người đàn ông này tuy rằng vừa chó vừa khờ, có đôi khi còn đặc biệt trà xanh, nhưng không thể không thừa nhận, hắn giờ phút này, ánh đèn vây quanh, bản thân cậu cũng là vì hắn mà tự hào.
Thẩm Trường Lưu lên đài nhận thưởng, cầm cúp trong tay, hưng phấn đến thanh âm cũng có chút run rẩy, nhưng lại không phải vì hắn đoạt giải, mà là một sự kiện khác.
"Hôm nay đoạt giải, muốn cảm ơn người trong đoàn phim, bọn họ đều rất nỗ lực." Thẩm Trường Lưu có chút hồi hộp điều chỉnh microphone một chút: "Hôm nay tôi cũng có một việc muốn nói với mọi người, tôi quyết định rời khỏi giới giải trí."
Quả nhiên, lời vừa nói ra, như một hòn đá làm sao động cả mặt hồ, thậm chí mọi người ở đây và người chủ trì đều ngây ngốc, không biết nên nói gì, Mạc Chi Dương thực nghi hoặc, làm gì vậy?
Thanh âm nói nhỏ khe khẽ dưới đài ngày càng nhiều, Thẩm Trường Lưu tiếp tục nói: "Chuyện này cũng không phải là nhất thời xúc động, là kết quả trãi qua suy nghĩ cặn kẽ, còn nguyên nhân, tôi không hy vọng các vị nghiên cứu tìm tòi."
Vì sao không nói nguyên nhân, vì Thẩm Trường Lưu không hy vọng sẽ có người đối với Dương Dương nói ra nói vào, khi hắn rời khỏi chắc chắn có không ít fans điện ảnh nến làm loạn, đến lúc đó Dương Dương nhất định sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
"Mặt khác, tôi ở đây cũng có một chuyện muốn tuyên bố, từ trước tới nay nhiều năm như vậy, mặc kệ làm chuyện gì tôi cũng đều chưa bao giờ cảm thấy thật sự vui sướиɠ, nhưng sau này khi gặp được em ấy thì đã không còn như trước, giống như được ngâm trong hủ mật ong dâu tây vậy, luôn ngọt đến tận đáy lòng, sinh hoạt cũng có màu sắc.
Nhưng có đôi khi tôi sẽ cảm thấy đáng tiếc, vì không gặp được em ấy sớm hơn một chút." Thẩm Trường Lưu nói xong, tay trái vói vào trong túi, lấy ra một hộp nhẫn, làm trò trước mặt mọi người mà quỳ một gối xuống, đem cúp trong tay tùy tiện bỏ qua một bên, mở hộp nhẫn ra: "Tình cảm cả đời anh dành cho em là tình cảm chân thành nhất, Dương Dương em nguyện ý kết hôn cùng anh không?"
Trận cầu hôn này nằm ngoài dự đoán, Mạc Chi Dương không nghĩ tới hắn đột nhiên làm như vậy, đầu tiên là khϊếp sợ, sau đó nín khóc mà cười, làm trò trước màn ảnh cùng người trước mặt, gật gật đầu, ảnh ngược trong mắt đều là ánh nước.
Bị tiếng vỗ tay vây quanh trên đài, Mạc Chi Dương nhìn người đàn ông quỳ trước mặt, vươn tay ý bảo hắn mang nhẫn lên cho cậu, nhưng lại không biết vì sao, tay hắn vẫn luôn run rẩy, một hai lần cũng chưa mang lên: " Anh run cái gì?"
"Khẩn trương!"