"Vì sao lại muốn giải thích?" Thẩm Trường Lưu cười, nhưng tay hắn đã không thành thật mà duỗi đến sườn eo cậu, nhẹ nhàng niết một phen, làm người đang ngồi trên chân hắn mềm nhũn: "Đem em mang ra ngoài, để cho bọn họ nhìn xem chính chủ là ai thì tốt rồi, không cần phải nhiều lời giải thích."
Eo sườn thịt mềm, rất mẫn cảm, eo Mạc Chi Dương lập tức mềm, dựa đầu vào vai hắn thở hổn hển: "Vậy, em nên làm cái gì bây giờ?"
Ngữ khí mang theo sự khẩn trương, còn có một tia tìиɧ ɖu͙©.
"Ngày mai em không có khoá, bồi anh ngoài ăn một bữa cơm đi." Thẩm Trường Lưu đáp lại, tay phải từ sườn eo chậm rãi lướt đến ngực, nhẹ nhàng véo một cái.
Mạc Chi Dương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, eo đột nhiên căng lên, cổ cũng không tự chủ mà ngước lên, nam nhân cộc lốc này, biết mỗi một cái nhược điểm trên người cậu.
Cái cổ mảnh khảnh ở trước mặt, Thẩm Trường Lưu sao có thể không nhấm nháp, dùng đôi môi chậm rãi hôn lên.
Mạc Chi Dương nhắm mắt lại hưởng thụ, lại có chút buồn cười: Tô Bạch gấp không chờ nổi mà dâng tặng đầu người, tôi đây liền không khách khí thu hoạch đâu.
Một tay nâng mặt cậu lên, Thẩm Trường Lưu ngậm lấy đôi môi phấn nộn ướŧ áŧ, chậm rãi bắt đầu xông lên.
Thẩm Trường Lưu có thói quen kỳ quái, chính là rất thích hôn môi cậu, Mạc Chi Dương có đôi khi cũng không hiểu được, hắn tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác này, dù sao bản thân cậu cũng không khó chịu nên liền mặc kệ.
Ngày hôm sau hơn 10 giờ, Mạc Chi Dương đứng ở trước gương, nhìn bản thân, trên người mặc một kiện áo sơ mi màu trắng bên trong, bên ngoài một kiện áo khoác bóng chày màu xanh nhạt, nửa người dưới là quần jean màu lam nhạt cùng giày chơi bóng màu trắng.
Thẩm Trường Lưu nhìn đến, tràn đầy cảm giác thanh xuân, hắn cũng mặc một kiện áo sơ mi màu trắng, áo khoác gió kaki cùng màu với quần tây đen.
"Em có thể hay không đi đổi bộ quần áo khác a?" Mạc Chi Dương đứng ở trước gương, tựa hồ không quá vừa lòng với với cách phối đồ của mình.
Cảm xúc khẩn trương bộc lộ ra ngoài, Thẩm Trường Lưu từ phía sau ôm lấy cậu, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu: "Dương Dương mặc gì cũng đẹp."
Hai người cứ như vậy ra cửa, ăn bữa cơm, khi đi ngang qua cổng vòm màu vàng, Mạc Chi Dương đứng bất động tại quán đồ ngọt, túm tay áo hắn: "Em muốn ăn kem ốc quế."
"Vậy ăn một cái, thời tiết lạnh chỉ có thể ăn một cái."
Thẩm Trường Lưu còn mang khẩu trang, nhưng không có đội mũ.
Chờ một lát, rốt cuộc cũng có kem ốc quế, Mạc Chi Dương thoả mãn liếʍ một ngụm, cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, thích cảm giác trời lạnh lại ăn đồ lạnh này.
Thẩm Trường Lưu cảm giác giống như có paparazzi, nên hắn dứt khoát kéo khẩu trang màu đen xuống, sau đó dùng áo gió từ phía sau đem người bọc lại, kéo người vào trong lòng ngực, cúi người căn một miếng kem ốc quế.
Nhìn một khối kem bị cắn mất, Mạc Chi Dương sửng sốt: Ngạo tào, mẹ nó kem ốc quế của cậu! Bị hàm cá mập của cẩu nam nhân cắn mất!
Nhìn cậu ngây người, Thẩm Trường Lưu đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cậu, đem kem đã tan trong miệng đẩy qua cho cậu.
Dùng áo khoác bọc lấy thân thể cậu, vòng tay trụ eo.
Quả nhiên, nữa giờ sau, trên mạng liền bạo, tuôn ra tin ảnh đế Thẩm Trường Lưu ở bên đường cùng một nam nhân hôn môi, ảnh được chụp thật rõ ràng.
Rõ ràng có thể nhìn thấy Thẩm Trường Lưu cùng một khuôn mặt khác, lúc hôn môi xong, hai người còn đi ăn lẩu.
Người kia căn bản không phải Tô Bạch, có người đào ra được, người đó là thầy dạy dương cầm trong trường học, họ Mạc, năm nay 24 tuổi.
Thẩm Trường Lưu xuất đạo mười năm, không có chuyện tai tiếng nào, hiện tại trực tiếp hăng hái bạo, làm fans đều có chút khó tiếp thu.
Ngày hôm sau Mạc Chi Dương chỉ mặc áo sơ-mi, ngồi ở trên sô pha xếp bằng, hút bạc hà yên, xem trong TV Thẩm Trường Lưu đang nhận phỏng vấn, từ từ phun khói ra: "Tô Bạch kia, giờ đang tức giận đến bốc khói đi?"