Editor: Aubrey.
Tắt điện thoại di động, Tần Tư Mộc cũng không chơi game nữa, cũng không định đi ngủ, mà mở ra một thư mục trên máy tính, tên thư mục này là Đế Hoang.
Ngay khi mở thư mục, chỉ thấy bên trong là một tập tài liệu dày đặc chữ, tất cả đều liên quan đến game Đế Hoang. Từ kế hoạch thiết kế trò chơi, cho đến kế hoạch quảng bá, từ phân tích dữ liệu cho đến dự đoán lợi nhuận, dưới góc là tên của chủ tài liệu.
Tần Tư Mộc mở tài liệu ra, bên trong ghi lại rất nhiều khả năng có thể xảy ra liên quan đến vấn đề cảm quan của người chơi, cậu cũng viết vào những thiếu sót mà buổi tối hôm nay cậu mới phát hiện được.
Như trong tài liệu cho thấy, Tần Tư Mộc là người phụ trách chính của trò chơi Đế Hoang. Cậu không chịu trách nhiệm chính về thiết kế trò chơi, mà là toàn bộ quá trình vận hành trò chơi và phân tích dữ liệu, dự đoán tiềm năng và thực hiện tối ưu hóa chức năng.
Khi Tần Tư Mộc muốn thực hiện dự án này, cha của cậu, Tần Ngạo không quá coi trọng. Một mặt là vì cậu chơi game không thành thạo, mặt khác, đây là một trò chơi tập trung vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của người chơi, không đơn giản thực hiện. Nhưng vì Tần Ngạo muốn cho con trai cả của mình rèn luyện bản thân, nên mới không có lên tiếng ngăn cản.
Vốn dĩ Tần Ngạo muốn điệu thấp một chút, nếu dự án này thất bại thì sẽ không có người biết, như vậy sẽ không làm xấu mặt đứa con trai cưng của mình. Nhưng trước sự ngạc nhiên của Tần Ngạo, Tần Tư Mộc không chỉ thành công lập ra kế hoạch thiết kế trò chơi một cách đáng tin cậy, mà còn có kế hoạch quảng bá rất đúng chỗ, chi phí và lợi nhuận của toàn bộ dự án được ước tính gần như chính xác với ngân sách mà Tần Tư Mộc đã dự đoán.
Vì Đế Hoang vẫn chưa chính thức được ra mắt, Tần Ngạo cũng chưa định công khai tên của con trai cả ngay lập tức. Vì vậy, Tần Tư Mộc nghiễm nhiên trở thành người phụ trách thần bí của Đế Hoang.
Sau khi Tần Tư Mộc chỉnh sửa xong, cậu gửi tài liệu cho người thiết kế chính của trò chơi, đồng hồ cũng đã điểm mười hai giờ.
Cậu mệt mỏi duỗi thắt lưng, vừa định nằm xuống giường, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Tần Tư Mộc mở ra xem, hoá ra là tin nhắn của thiết kế chính của Đế Hoang, Chu Thiên.
Chu Thiên: [Đại ca! Trò chơi này chỉ mới được phát hành ba tháng. Mà cứ cách ba ngày là cậu gửi cho tớ một đống lỗi! Có phải cậu cố ý muốn tớ thành đầu hói không?!].
Chu Thiên là bạn cùng phòng thời đại học của Tần Tư Mộc, lúc đó trường đại học công nghệ thông tin không có đủ giường nên mới sắp xếp cho các sinh viên ở chung. Lúc đó, Tần Tư Mộc mới nhận ra Chu Thiên là thiên tài trong lĩnh vực lập trình.
Hai người quen nhau đã lâu, nên không cần phải giữ hình tượng gì, thấy Tần Tư Mộc không nhắn lại, Chu Thiên lại gửi một tin nhắn khác.
Chu Thiên: [Tớ mới nhìn thấy cái gì đây? Tài liệu mà hôm nay cậu gửi cho tớ viết cái gì đây?].
Chu Thiên: [Kiến nghị thêm chức năng ly hôn, còn không được kết hôn lại với người cũ là sao? Còn nữa, đề xuất mỗi ID chỉ được kết hôn với một người duy nhất nghĩa là thế nào? Đây là trò chơi, không phải mô phỏng cuộc sống thực!].
Chu Thiên: [Đầu trọc.jpg].
Tư Mộc: [Tất cả các trò chơi trực tuyến đều cho phép người chơi kết hôn nhiều lần, điều này gián tiếp làm giảm sự độc đáo và hấp dẫn của mối quan hệ trong game. Vì vậy, tớ nghĩ chúng ta nên thay đổi một chút].
Chu Thiên: [Ngậm miệng.jpg].
Chu Thiên: [Cậu đừng có xả mấy cái lý luận này nữa, ly hôn xong không thể quay lại cũng được, nhưng mỗi ID chỉ được kết hôn với một người thì không thể!].
Chu Thiên: [Cậu cũng thừa biết chuyện này mà, không thể hạn chế tối đa chức năng kết hôn được. Ai chơi game cũng là để tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu phải chỉnh sửa giống như ngoài đời thực thì còn chơi cái gì nữa? Có khác gì ở ngoài đâu?].
Tư Mộc: [...Ừ].
Chu Thiên: [Sao? Cậu thấy vậy nên thất vọng rồi à?].
Tư Mộc: [Không có, chuyện thiết kế game, cậu lo là được rồi. Tớ muốn đi ngủ].
Chu Thiên: [Lăn.jpg].
Tần Tư Mộc tắt điện thoại, cậu vì sự ngu ngốc tối nay của mình khi yêu cầu chỉnh sửa phần kết hôn mà thở dài. Cậu trằn trọc một hồi, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau.
Tần Tư Mộc đúng giờ tỉnh dậy, cậu rửa mặt, thay quần áo mặc ở nhà xong, bước xuống lầu. Cậu là một người có nếp sống rất quy luật, giờ nào thức dậy, giờ nào ăn cơm, mỗi bữa nên ăn cái gì, cậu đều rất nghiêm khắc tuân theo quy tắc của mình.
Lâu dần, dì giúp việc trong nhà cũng đã quen chuẩn bị thức ăn theo thói quen ăn uống của cậu. Mà hôm nay, khi Tần Tư Mộc xuống lầu, cậu phát hiện trên bàn đã có sẵn một tách cà phê.
Vì thời gian còn sớm, bây giờ trong Tần gia chỉ có Tần Tư Mộc ăn sáng. Cho nên, tách cà phê này chắc chắn là pha cho cậu.
Tần Tư Mộc bối rối, đầu tiên là chán ghét liếc tách cà phê kia, sau đó cậu từ từ đi về phía phòng bếp, mơ hồ hỏi: "Dì ơi, sao sáng nay lại pha cà phê cho con? Sữa của con đâu?"