Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Chiếc Quan Tài

Q3-Chương 43: Tín nhiệm

Edit: Cacao

Cơm tối được bày ở dưới đình hoa viên, sau khi Phong Ngọc Thư cùng Hà Sơn Kiến đến, Diệp Lăng thành khẩn bày tỏ cảm tạ, đồng thời đưa ra sơn trang ở vùng ngoại ô có thể tùy ý sử dụng. Hà Sơn Kiến nghe thế vốn định hỏi bọn họ vì sao phải dùng sơn trang, lại thấy Diệp Cửu Thu ở bên kia nháy mắt tựa như ra hiệu cho hắn, bởi vậy cũng liền không mở miệng cắt ngang.

Chờ dùng cơm xong, Diệp Cửu Thu liền đến bên Phong Ngọc Thư cùng Hà Sơn Kiến giải thích. Mà Diệp Lăng thấy bọn họ có chuyện muốn nói, tạm thời tránh đi.

Bọn họ đầu tiên là vào phòng, Diệp Cửu Thu lại cẩn thận thỉnh Phong Ngọc Thư bày ra cấm chế ngăn thăm dò ở xung quanh, lúc này mới từ trong nhẫn trữ vật đeo ở trên cổ lấy ra Đạo Điển.

Hà Sơn Kiến chú ý tới đầu tiên không phải ngọc giản, mà là nhẫn trữ vật. Hắn kinh ngạc trừng lớn mắt, tâm nói Thi Sát lão tổ ngay cả cái này đều cho Diệp Cửu Thu sao?

Phong Ngọc Thư so với Hà Sơn Kiến biết nhiều hơn chút, hắn từng gặp qua Thi Sát lão tổ, nhẫn trữ vật này chính là đồ của lão tổ, không có khả năng đưa cho Diệp Cửu Thu. Như vậy xem ra... thần sắc hắn nhàn nhạt, trong lòng biết Thi Sát lão tổ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Diệp Cửu Thu đã cùng Diệp Cửu U thương lượng tốt, mượn cơ hội này cũng cho Diệp Cửu U một cái thân phận chính thức xuất hiện trước mặt người khác.

Vì thế hắn chủ động nhắc tới: “Nhẫn trữ vật là của Thi Sát lão tổ. Lúc trước lão muốn xuống tay với ta, lại bị một người khác dẫn đi. Người nọ chém gϊếŧ lão. Nhẫn này là y cho ta. Ta vẫn luôn không biết nên làm sao nói với các ngươi, bất quá hiện tại tạm thời đã có chỗ đặt chân, ta nghĩ có chuyện vẫn là muốn nói ra.”

Hắn nói đều là thật sự, chỉ là chi tiết cụ thể có một phần bị che giấu, có chút hàm hồ.

Hà Sơn Kiến nghe hắn nói, trong đầu lập tức hiện ra một cao nhân bộ dáng trưởng giả tóc trắng xoá. Hắn có chút khϊếp sợ, nguyên lai Thi Sát lão tổ thật sự đối với Diệp Cửu Thu động thủ, kết quả còn đã chết. Hắn cũng cảm thán Diệp Cửu Thu vận khí tốt, cư nhiên có tiền bối chịu vì ra tay vì hắn. Nhưng hắn lại khó hiểu, Diệp Cửu Thu có cái gì tốt? Vì cái gì cao nhân tiền bối lại coi trọng loại mặt hàng này?

Hắn cơ hồ lập tức liền tin lý do Diệp Cửu Thu thoái thác. Bằng không ai tới nói cho hắn, chỉ bằng vào một người Diệp Cửu Thu, làm sao có thể cướp được nhẫn trữ vật của Thi Sát lão tổ?

Về phần dọc đường đi bọn họ cơ hồ đều ở cạnh nhau, vì sao bọn họ không nhận thấy được vị cao nhân kia tới gần liên hệ với Diệp Cửu Thu —— Hà Sơn Kiến thầm nghĩ, đúng là tiền bối có thể chém gϊếŧ Nguyên Anh lão tổ, cho nên mới làm được đến thần không biết quỷ không hay như vậy.

Hà sư huynh não động thật lớn, lại lần nữa giúp Diệp Cửu Thu đem sự kiện trước sau bổ sung thất thất bát bát, không hề có sơ hở.

Phong Ngọc Thư cũng không nghi ngờ.

Mà Diệp Cửu Thu cũng biết, sư phụ hắn nhất định đã nhìn thấu hắn giấu giếm, nhưng hắn lại khẳng định, sư phụ sẽ không bởi vậy mà hoài nghi hắn phủ nhận hắn. Sư phụ nhà hắn là người giỏi nhìn thấu một người nhất, chính mình là hảo ý hay là ác ý, đều không lừa được sư phụ.

“Hiện tại ta muốn nói chính là ——” Diệp Cửu Thu vươn tay, trong lòng bàn tay phóng ra ngọc giản bích sắc không tì vết, “Cái này, là ta tìm được ở trong nhẫn trữ vật, Đạo Điển.” Hắn rũ mắt, chắc chắn nói, “Chính là Đạo Điển mà sư phụ, Hà sư huynh biết đến kia.”

Hắn vừa nói xong, đến cả Phong Ngọc Thư thần sắc từ trước đến nay vẫn luôn đạm mạc, cũng giật mình trong phút chốc, ánh mắt dừng ở trên ngọc giản, thần thức đảo qua, chỉ cảm thấy trong ngọc giản tồn tại vô số đường nét huyền diệu thâm ảo, là thứ chỉ có thể hiểu ngầm mà vô pháp ngôn truyền, chỉ là một cái chớp mắt, cơ hồ đã làm hắn lâm trầm mê như vậy.

Hắn cũng trong một cái chớp mắt này, xác định đây là Đạo Điển trong truyền thuyết.

Chỉ có Đạo Điển, mới có thể phảng phất như đem thiên địa chí lý đều khắc vào. Làm người xem ngọc giản này, giống như là thấy được rõ ràng từng điều quy tắc pháp tắc đại đạo đều đan chéo quấn quanh ở trong đó.

Hắn ở trong những quy tắc quấn lấy nhau đó, mơ hồ cảm giác được một đạo pháp tắc quen thuộc. Hắn xác định, Đạo Điển này, có thể trợ hắn thoát khỏi tai hoạ ngầm do ma đạo song tu, tùy thời đều có khả năng tẩu hỏa nhập ma ngã xuống.

Như vậy xem ra, Diệp Cửu Thu lấy ra Đạo Điển, tâm ý cũng liền rõ ràng dễ thấy.

“Ngươi...” Phong Ngọc Thư nhìn thiếu niên thần sắc nghiêm túc, sau một lúc lâu, khẽ thở dài một tiếng, “Có tâm.”

Diệp Cửu Thu biết Phong Ngọc Thư đây là nguyện ý tiếp thu, trên mặt vui vẻ, nhanh chóng nói: “Nếu muốn tu luyện công pháp Đạo Điển, tắc cần bắt đầu tìm hiểu tu luyện từ Luyện Khí kỳ. Tu luyện một tầng, mới có thể tìm hiểu tầng tiếp theo.” Hắn chợt trở nên nhỏ giọng, thật cẩn thận nhìn Phong Ngọc Thư, “Sư phụ, nếu người không nghĩ phế đi tu vi một lần nữa bắt đầu, vậy chỉ có thể đơn thuần tìm hiểu pháp tắc.”

Một đường đều tu luyện công pháp Đạo Điển, tu luyện đến cuối cùng, ở trên phương diện công pháp nhất định sẽ áp chế toàn bộ Tu chân giới. Nhưng chỉ tìm hiểu tham khảo, thành bại hay không liền phải xem thiên tư của mỗi người.

Phong Ngọc Thư hoàn toàn không do dự, liền bình tĩnh mở miệng: “Vậy vi sư liền mượn ngọc giản này một đoạn thời gian, lĩnh hội thật tốt.” Con đường hắn đi từ ban đầu đã cùng người khác bất đồng, ma đạo song tu, tu vi càng cao càng nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng tẩu hỏa nhập ma hoặc nổ tan xác mà chết, cùng tìm chết không có gì khác biệt. Cho dù có Đạo Điển đặt ở trước mắt, nhưng hắn vẫn kiên định không thay đổi lựa chọn Đạo ban đầu của chính mình.

Diệp Cửu Thu cũng không có ý đồ thay đổi suy nghĩ của Phong Ngọc Thư, hắn giao ngọc giản vào trong tay Phong Ngọc Thư: “Sơn trang ở vùng ngoại ô vị trí hẻo lánh, là nơi tốt để bế quan. Sư phụ cùng Hà sư huynh liền ở đó bế quan đi. Ta lo xong chuyện trong nhà, cũng sẽ đi đến đó bế quan.”

Đạo Điển vốn là có thể nhiều người đồng thời tìm hiểu, chỉ là giữa những người tìm hiểu không có tín nhiệm, có thể có tư tâm.

Diệp Cửu Thu nghĩ, giữa bọn họ có thể cùng nhau tìm hiểu.

Phong Ngọc Thư tiếp nhận Đạo Điển, khẽ gật đầu, sau khi Diệp Cửu Thu cùng hắn nói rõ vị trí của sơn trang xong, hắn phất tay áo dài, liền cuốn Hà Sơn Kiến bay khỏi Diệp phủ, kiếm quang biến mất trên bầu trời đêm.

Về phần vẫn luôn không mở miệng nói chuyện Hà sư huynh ——

Hà sư huynh tỏ vẻ chấn động quá lớn, như rơi vào trong mộng, nơi này vẫn là hiện thực sao!

Diệp Cửu Thu đứng dưới mái hiên, yên lặng nghĩ, hy vọng bị gió lạnh thổi một hồi, Hà sư huynh có thể nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Có sư phụ ở đây, việc nên biết sư phụ đều sẽ nói cho hắn. Cũng không biết Hà sư huynh sẽ chọn như thế nào.

Kế tiếp, hắn muốn dưỡng thân thể mẫu thân tốt lên, tìm huynh trưởng về, xử lý tốt việc trong nhà rồi, sau đó mới có thể yên tâm cùng sư phụ đi xa.

Hắn chậm rì rì đi trở về phòng của mình, nhìn bài trí trong phòng hết thảy đều như trước, không có chút thay đổi nào, trong phòng cũng được quét tước sạch sẽ, không thấy nửa điểm tro bụi, hắn nhịn không được mím khóe môi nhàn nhạt bật cười, sau đó nhào lên giường của mình.

Mềm mại, có hương vị ánh nắng mặt trời. Hắn chôn ở trong đệm chăn, vui mừng lăn một vòng, đây là có đầu thì có đuôi, hắn lúc trước bị bắt đi ở trên cái giường này, hiện tại hắn lại trở về, cuối cùng cũng viết lên một dấu chấm tròn viên mãn.

Hắn ở trên giường bay nhảy một hồi, trở mình nằm ngửa mặt, dư quang thoáng nhìn, thế mà thấy một người đứng ở mép giường, là Diệp Cửu U, cũng không biết đã đứng ở kia bao lâu.

Diệp Cửu Thu tức khắc đỏ mặt, xấu hổ không thôi, khó có được thả lỏng ấu trĩ một phen, lại bị Cửu U thấy được. Hắn không muốn một mặt không ổn trọng như vậy bị Cửu U nhìn thấy a! Diệp Cửu Thu ứ đọng trong lòng, lại không miệt mài truy đuổi đến cùng hắn vì sao không muốn Diệp Cửu U nhìn thấy.

Hắn thanh thanh yết hầu, quẫn bách chào hỏi: “Cửu U, ngươi đã về rồi? Lúc trước có đi nơi nào sao?”

Diệp Cửu U xem bộ dáng thiếu niên ở trên giường tóc đen rối tung, gương mặt ửng đỏ, quần áo hỗn độn, nhướng mày, lãnh đạm ghét bỏ nói: “Không biết liêm sỉ.” Chính là dáng vẻ này, lấy ra là lại muốn đưa tới bao nhiêu phiền toái?

Không biết nghĩ tới cái gì, y giơ tay sờ sờ hoa văn màu đen trên má trái, thoáng chốc khí tức quanh thân liền lạnh lẽo xuống, lệ khí rất nặng.

Diệp Cửu Thu vô tội lại mờ mịt nhìn y, nói hắn không thành thục thì có thể, nhưng không biết liêm sỉ lại là từ đâu đến?

Bất quá xem bộ dáng Diệp Cửu U lúc này, tuy không rõ nguyên nhân lắm, Diệp Cửu Thu vẫn biết tâm tình y cũng không tốt được bao nhiêu. Ở thời điểm tâm tình Diệp Cửu U không tốt, việc duy nhất hắn có thể làm chính là cam chịu thuận theo không phản kháng, nếu có thể lại xui xẻo làm đậu bỉ cho y vui vẻ liền càng tốt.

Ngoan ngoãn từ trên giường ngồi dậy, hai mắt hắn trông mong nhìn Diệp Cửu U, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Ở bên ngoài gặp được ai sao?”

Diệp Cửu U không hề ứng hắn, ngược lại một tay bắt lấy hắn, đem hắn kéo xuống giường xong, chính mình xoay người ngồi lên.

“Đêm nay ngươi ngủ trên mặt đất.” Diệp Cửu U chỉ chỉ dưới giường, rồi sau đó dứt khoát lưu loát nằm xuống, xoay người, đưa lưng về phía Diệp Cửu Thu, còn không xem biểu tình ngu xuẩn kinh ngạc trên mặt Diệp Cửu Thu.

Vì cái gì muốn cướp giường hắn? Cửu U không phải từ trước đến nay đều ngủ trong quan tài sao?

Diệp Cửu Thu đáng thương hề hề chân trần đạp lên trên mặt đất, nhìn chằm chằm gần như đem bóng dáng Diệp Cửu U xuyên qua, nhưng nhân gia cũng không quay người để ý đến hắn. Nhìn chằm chằm đến cuối cùng ngược lại là hai mắt của mình đau, hắn hướng về phía bóng dáng trên giường ủy khuất nhăn mũi, kết quả vẫn là uể oải chạy đến nhà ở cách vách ôm chăn màn gối đệm tới, ngủ ở dưới giường.

Trở về ngày đầu tiên, giường của chính mình cũng không được ngủ, nói thế nào thì cũng phải ngủ ở trong phòng của mình!

Thời điểm Diệp Cửu Thu nhắm mắt lại, còn nghĩ có phải hắn nên cảm tạ Cửu U thủ hạ lưu tình không đuổi hắn đuổi ra nhà hay không?

Có lẽ là về đến nhà nên an tâm, có lẽ là trong phòng có một người khác làm hắn an tâm, Diệp Cửu Thu rất nhanh liền nặng nề ngủ, trên môi mang ý cười.

Mà Diệp Cửu U nằm ở trên giường, cũng đem gương mặt chôn vào trong đệm chăn, trong lòng nảy lên chua xót cùng hoài niệm nhàn nhạt. Còn có thể về đến nhà, trở lại phòng của chính mình, nằm trên cái giường này, y so với Diệp Cửu Thu, còn muốn càng thêm cảm kích hết thảy những việc này.

Đệm chăn xoã tung mềm mại, y nhịn không được cọ cọ, thử thăm dò nhẹ nhàng trở mình, không để ý một cái, liền học bộ dáng của Diệp Cửu Thu lúc trước ở trên giường lăn một vòng. Ý thức được điểm này sau, sắc mặt y tối sầm, kéo chăn liền đem chính mình bao lại, nhắm mắt.

Tuy rằng y ngủ không được, nhưng nhắm mắt, trong căn phòng đầy khí tức quen thuộc này, tùy ý để ký ức kéo chính mình về quá khứ xa xôi, cũng có thể làm như một đêm mộng đẹp.

Trên giường dưới giường, đêm nay, đều yên lặng có cái giấc mộng tốt đẹp.

Hôm sau.

Diệp Cửu Thu bị tiếng phá cửa “phanh” một cái bừng tỉnh.

Hắn đột nhiên nhảy lên, theo bản năng trước tiên nhìn trên giường, lại thấy trên giường đã trống không, ngay cả đệm chăn cũng đã sửa sang lại, hoàn toàn không giống như là có một người ngủ tối hôm qua. Hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía cửa, kinh ngạc kêu lên: “Thanh Thanh?”

Người đến là Ngụy Thanh Thanh, nữ nhi của Ngụy tam thúc, tuổi cùng hắn tương đương, dung mạo tốt đẹp, tính cách thất thường, đối với hắn hồi nhỏ mà nói chính là một nhân vật vô cùng đau đầu.

“Diệp Cửu Thu, ngươi quả nhiên không chết a.” Ngụy Thanh Thanh bước đến đây, vây quanh hắn quấn quấn mấy vòng, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn nhìn hắn có chỗ nào thiếu cánh tay thiếu chân hay không, kiểm tra xong mới nói, “Cha ta nói với ta, ta thiếu chút nữa không tin.”

“Ngày hôm qua liền nghĩ tới xem ngươi, bất quá ngươi vừa mới trở về, liền để lại ngươi cho Diệp bá bá bọn họ. Hôm nay ngươi liền đi với ta!” Ngụy Thanh Thanh cười đến xán lạn, “Ta ở sảnh ngoài chờ ngươi, rửa mặt xong rồi liền tới đó tìm ta!”

Nàng nói xong, liền lại hấp tấp chạy ra, hình như là đặc biệt tới xác nhận Diệp Cửu Thu có thật sự ở đây hay không, có phải chân chính mạnh khỏe hay không.

Diệp Cửu Thu nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, nghĩ đến lời Ngụy tam thúc nói, chính mình sau khi mất tích nàng liền khóc vài ngày, lại xem hiện tại nàng vì hắn bình an trở về mà không chút nào che giấu vui sướиɠ, trong lòng không khỏi mềm mại, nghĩ đến một cô nàng phiền toái như vậy cũng có một mặt không tồi a.

Bất quá hắn lập tức lại nhớ tới lời Ngụy tam thúc nói, oa oa thân gì đó... mặt hắn lại đau khổ xuống, chuyện này đến tột cùng là nói giỡn hay vẫn là nói giỡn đâu? Gạt người đi!

“Nàng không tồi.” Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm Diệp Cửu U, làm Diệp Cửu Thu không biết vì sao lại chột dạ cả kinh.

“Ta chỉ xem nàng là muội muội, ngươi phải tin tưởng ta.” Diệp Cửu Thu theo bản năng buột miệng thốt ra, nói xong mới xoay người, khẩn trương nhìn Diệp Cửu U.

Diệp Cửu U không thể hiểu được liếc mắt nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên lại cường điệu việc này. Y tin hay không cùng Diệp Cửu Thu có quan hệ gì? Lời này nên nói cùng phụ mẫu muốn ôm tôn tử đi?

“Ta thật sự xem nàng là muội muội.” Diệp Cửu Thu hoảng loạn nói, trong tiềm thức hắn chính là không muốn Diệp Cửu U hiểu lầm.

“Ta đương nhiên biết ngươi chỉ xem nàng là muội muội.” Diệp Cửu U không kiên nhẫn ứng phó, người này còn muốn nói bao nhiêu lần mới bằng lòng bỏ qua?

“Ngươi thật sự tin ta?”

Diệp Cửu U lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn một cái, không phải tin tưởng hắn, chỉ là tin tưởng chính mình thôi.

Diệp Cửu Thu một lòng lúc này mới trở xuống bụng, nhẹ nhàng thở ra: “Đi thôi, hôm nay đi hỏi một chút các huynh trưởng đi môn phái tu tiên nào, thừa dịp sư phụ cùng Hà sư huynh bế quan, chúng ta đi tìm hiểu trước. Nếu có chỗ nào phiền toái, lại tìm bọn họ hỗ trợ.”

Diệp Cửu U gật đầu tán đồng.