Edit: Cacao
Diệp Cửu Thu dọc theo đường nhỏ về dưới bóng cây, Hà Sơn Kiến vẫn còn ngồi ở chỗ kia, không biết suy nghĩ cái gì. Thấy Diệp Cửu Thu trở về, ánh mắt hắn ý vị không rõ liếc nhìn một cái, trong lòng biết Diệp Cửu Thu tuyệt đối có tiểu thủ đoạn gì đó, nhưng lại không quan tâm lắm.
“Hà sư huynh, ngươi suy nghĩ cái gì?” Diệp Cửu Thu làm như không có việc gì ở ngồi xuống bên cạnh hắn, cười khẽ hỏi, “Rất khi ít thấy bộ dáng sư huynh phát ngốc.”
Hà Sơn Kiến nhướng mày, nguyên lai hắn nhìn qua như đang ngẩn người? Hắn tự giễu cười cười, không biết vì sao, có lẽ bởi vì đều là “dư nghiệt” Âm Thi Tông, cảm thấy nói chút tâm tư của mình với Diệp Cửu Thu cũng không tồi.
“Sư phụ ta đã chết.” Hà Sơn Kiến nói, “Tuy nói là sư phụ, bất quá ta cũng không có vận may như ngươi, có một sư phụ như Phong trưởng lão. Ở trong mắt lão, mấy tên đệ tử chúng ta chỉ là lợi thế để củng cố địa vị trong tông, đặc biệt là ta, ta biểu hiện càng tốt, tương lai khả năng được truyền chức tông chủ càng lớn. Ta thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa chết dưới mệnh lệnh của ông ta.”
Diệp Cửu Thu cũng không nghĩ tới Hà Sơn Kiến sẽ nói cái này với hắn, hắn giật mình, ngay sau đó nghiêm túc lắng nghe.
“Giữa bọn ta chẳng có tình cảm sư đồ gì đáng nói, chẳng qua nếu ta chết trong tay một người khác, ta nghĩ ông ta đại khái cũng sẽ gϊếŧ người kia. Không phải vì báo thù cho ta, chỉ là bởi vì quân cờ quan trọng nhất không còn mà thôi.” Hà Sơn Kiến thở dài, “Trái lại, ta nghĩ nếu ta có năng lực, vẫn phải vì ông ta mà báo thù.”
“Sư huynh suy nghĩ vấn đề muốn báo thù hay không sao?”
Hà Sơn Kiến bị hắn hỏi, hơi hoàn hồn một chút, nghĩ đến chính mình cư nhiên cùng đại thiếu gia nói mấy cái này, hắn liền vẫy vẫy tay: “Hiện tại nói mấy cái này cũng còn quá sớm.”
“Sớm lập một mục tiêu cũng không có gì là không tốt.” Diệp Cửu Thu cong mắt, nghiêm túc nhìn hắn, “Mặc kệ Hà sư huynh quyết định như thế nào, nếu có chỗ nào ta có thể giúp đỡ, nhất định phải nói với ta.”
Hà Sơn Kiến bị hắn nhìn đến xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác hừ lạnh một tiếng: “Còn tưởng rằng ngươi đã tiến bộ, kết quả vẫn là thiên chân như vậy.”
Diệp Cửu Thu cười nhạt không đáp, có lẽ tương lai hắn sẽ thay đổi, nhưng hiện tại, hắn vẫn có kiên trì của chính mình. Hắn không nghĩ muốn biến thành người như Bạch Nhiên, tuy rằng có khả năng người như Bạch Nhiên càng thích hợp với Tu chân giới lạnh nhạt tàn khốc này.
Lúc này, Phong Ngọc Thư cũng từ trong Thanh La Tông đi ra, hắn đi đến bên cạnh hai người, đấu lạp bị gió nhẹ nhàng vén lên, lộ ra đoạn cằm thon gọn cùng khóe môi khẽ mím.
“Đi thôi.” Hắn nói.
Diệp Cửu Thu đứng lên, chợt trái tim đột nhiên nảy lên.
Về nhà...
Trong lòng hắn chợt dâng lên ý niệm này, thoang thoảng nhàn nhạt, chua xót, cũng có ấm áp, đảo qua đủ loại tư vị quanh quẩn trong lòng.
Âm Thi Tông ở Đại Sở Quốc, Diệp phủ ở Đại Yến Quốc. Đại Sở quốc ở phía Tây của Tây đại lục, Đại Yến Quốc lại ở phía Đông của Tây đại lục, ở giữa cách nhau mấy trăm vạn dặm. Nếu chỉ dựa vào ngự kiếm bay phi hành, không biết phải đến năm nào tháng nào mới tới nơi.
Cho nên lúc này cần phải mượn dùng Truyền Tống Trận giữa thành trì với thành trì.
Thời điểm lúc trước Diệp Cửu Thu vẫn là tay mơ trong tu chân, bị Thi Sát lão tổ lừa bịp, còn tưởng rằng thật sự phải phi hành mấy trăm vạn dặm. Sau mới biết được, có Truyền Tống Trận, nếu như suốt đêm lên đường, nhiều nhất không quá một tháng, hắn liền có thể trở về Đại Yến Quốc.
Ba người bọn họ che giấu dung mạo, vẫn từ Song Ngư thành xuất phát, tiêu phí một bút linh thạch mượn Truyền Tống Trận, một đường đi hướng phía Đông.
Trong ba người bọn họ, người có tiền nhất lại là Diệp Cửu Thu. Bởi vì toàn bộ gia sản của Thi Sát lão tổ đều ở trên người hắn. Cũng bởi vì có hắn ở đây, cho nên ba người mới có thể gánh vác được đại lượng tiêu phí để đi xuyên Tây đại lục.
Truyền Tống Trận cũng không thể dùng liên tục, trên đường cũng có chỗ yêu cầu ngự kiếm phi hành, thông thường là sơn lĩnh hoang dã, lúc này cũng chỉ có thể phiền toái Phong Ngọc Thư. Đồng thời, Diệp Cửu Thu dùng lực lượng Tứ Phương Châu, thế mà cũng tiện đường tìm được không ít thứ tốt, cũng coi như là đền bù phí dụng Truyền Tống Trận.
Bọn họ cũng không cần vội vã để đuổi thời gian, cho dù là Diệp Cửu Thu bức thiết muốn trở lại Diệp phủ, cũng ở thời điểm cách nhà càng ngày càng gần, bỗng nhiên trở nên hoảng hốt thấp thỏm, nói đơn giản là cận hương tình khϊếp*, bởi vậy cũng tùy ý ba người ấn theo bình thường mà đi, từng ngày tiếp cận Đại Yến Quốc, không hề thúc giục.
* Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
Dọc theo đường đi ba người đều tận lực tránh tu sĩ bình thường, ở nơi dân cư thưa thớt, bọn họ vẫn cõng quan tài trên lưng, lấy tự thân linh lực uẩn dưỡng, chỉ có ở phụ cận thành trì, mới thả xuống cho vào túi trữ vật. Bất quá Diệp Cửu Thu bên này lại bất đồng, có khi Diệp Cửu U sẽ đi ra, y thân pháp quỷ dị, ngay cả Phong Ngọc Thư cũng không phát hiện được y. Trên đường không ít linh dược đều là Diệp Cửu Thu phát hiện, sau đó y đi trước hái về.
Mà gặp phải yêu thú có thể giao cho Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến động thủ, dù là hai người bọn họ ra tay, cũng coi như là dưới sự chỉ đạo của Phong Ngọc Thư, hảo hảo rèn luyện mài giũa.
Chỉ là dù đích đến có xa xôi, cuối cùng cũng có một ngày sẽ tới.
Gần hai tháng đường, cuối cùng vào một ngày nào đó, ở biên cảnh Đại Yến Quốc, một đạo kiếm quang thoáng hiện, tiếp đó trên mặt đất xuất hiện ba đạo thân ảnh thon dài cõng quan tài.
Diệp Cửu Thu đứng trên một gò đất, thị lực cực tốt nhìn thấy quân đội đóng quân phía xa, đó là quân đội Đại Yến Quốc.
Sau khi hắn thấy cờ xí Thanh Long phiêu đãng trong quân doanh, kinh hỉ giữ chặt ống tay áo Hà Sơn Kiến, kích động lải nhải: “Hà sư huynh Hà sư huynh! Mau xem! Đó là Ứng Long quân của Đại Yến Quốc ta! Tướng quân của bọn họ là Ngụy tam thúc, ông hiện tại nhất định là bên trong ở quân doanh! Ta nói với ngươi, phủ đệ Ngụy tam thúc bọn họ ở ngay cách vách nhà ta, khi ta còn nhỏ thường đến phủ ông chơi!”
Hắn lập tức như là trở về trước kia làm một tiểu thiếu gia Diệp phủ không biết phiền não là gì, đôi mắt sáng lấp lánh, nắm ống tay áo Hà Sơn Kiến xong, lại đến nắm Phong Ngọc Thư, lá gan cực lớn cầm cánh tay Phong Ngọc Thư, làm nũng nhăn mũi hướng Phong Ngọc Thư cười: “Sư phụ sư phụ, ta mang người về nhà gặp cha mẹ ta, bọn họ là người tốt. Còn có đại ca nhị ca tiểu muội của ta, bọn họ so với ta còn thông minh hơn nhiều, người có muốn thu bọn họ hay không?”
Hắn hoan hoan hỉ hỉ nói một đống lớn, làm cho Hà Sơn Kiến một bên ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, cho rằng hắn bị cái gì bám vào người, giống như là lập tức nhỏ đi mười tuổi. Rốt cuộc nhận thức Diệp Cửu Thu lâu như vậy, Hà Sơn Kiến vẫn chưa từng gặp qua thời điểm đại thiếu gia hoạt bát khiêu thoát* như vậy.
* Suy nghĩ khác người, không bình thường, hay gọi là suy nghĩ thoát tuyến.
Chỉ có Phong Ngọc Thư, ánh mắt vẫn trước sau như một, đạm nhiên bình tĩnh.
Nói đến miệng khô lưỡi đắng, Diệp Cửu Thu mới dừng lại, hướng hai người cười xin lỗi, tự giễu nói: “Có chút khẩn trương...” Thanh âm hắn hạ thấp xuống, “Ta bị bắt đi lâu như vậy, cũng không biết bọn họ trải qua có tốt hay không... Không, bọn họ nhất định là trải qua rất không vui.” Nói, miễn cưỡng cười rộ lên, cười giống như khóc.
“Trở về nhìn xem không phải là tốt rồi sao?” Hà Sơn Kiến nhíu mày nói, hắn từ nhỏ không cha không mẹ, không cách nào cảm thụ được tâm tình Diệp Cửu Thu lúc này. Nhưng xem bộ dáng Diệp Cửu Thu, hắn lại ẩn ẩn hâm mộ. Có thể cửu biệt được gặp lại mà khẩn trương kích động, loại tâm tình này hắn cả đời cũng không cảm thụ được.
Phong Ngọc Thư cũng bỗng nhiên mở miệng: “Muốn đi qua nhìn xem sao?” Hắn chỉ chính là quân doanh Ứng Long quân.
Tu sĩ tu chân tu chính là trường sinh đại đạo, tu chính là vũ hóa* thành tiên, tu chính là chặt đứt hồng trần, bởi vậy rất ít có tu sĩ trà trộn tiến vào triều đình phàm tục, miễn cho dính đến nhân duyên mà gặp nạn. Bởi vậy muốn đi quân doanh Ứng Long quân, bọn họ không cần lo lắng đυ.ng phải đồng đạo.
* Mọc cánh
Diệp Cửu Thu nghĩ nghĩ, liền gật đầu. Hắn muốn trước tiên hỏi thăm Ngụy tam thúc tình huống trong nhà một chút, có cái chuẩn bị tâm lý. Cũng muốn gặp Ngụy tam thúc khi còn nhỏ luôn thích ôm chính mình ngồi trên vai ông chơi.
Tu sĩ muốn ẩn mình trong quân doanh của phàm nhân mà không bị phát hiện, đó là việc bết sức nhẹ nhàng.
Diệp Cửu Thu thăm dò vị trí chủ trướng, liền lặng lẽ đi qua. Phong Ngọc Thư cùng Hà Sơn Kiến ở bên ngoài chờ hắn.
Bộ dáng cõng quan tài có khả năng tác động quá lớn đối với Ngụy tam thúc, Diệp Cửu Thu ngẫm lại, trước khi tiến vào lều trại, vẫn là tính toán thu quan tài vào trong túi trữ vật. Nhưng trong chớp mắt hắn thu hồi, thân hình Diệp Cửu U chợt lóe, liền từ trong quan tài đi ra, biến mất ở quanh thân hắn.
Diệp Cửu Thu đã sớm từ bỏ tìm kiếm nơi Diệp Cửu U ẩn nấp, hắn nghĩ đại khái là Cửu U không muốn bị cất vào túi trữ vật, cho nên mới đi ra ngoài. Vì thế cũng không để ý, vén lều trại đi vào.
Trong chủ trướng, có một nam trung niên cao lớn đang cúi đầu nghiên cứu bản đồ chiến lược, tướng mạo của ông anh tuấn kiên nghị, toàn thân trên dưới đều tràn ngập khí tức túc sát vô cùng lạnh lẽo.
“Ngụy tam thúc.” Diệp Cửu Thu bày ra cấm thanh cấm chế, bước về phía trước, thanh âm mang theo tiếng cười, nhưng tiếng cười lại nhịn không được run rẩy, “Ngụy tam thúc, nguyên lai người ở trong quân doanh là bộ dáng này, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.” Khi ở nhà, ông luôn ôn hòa vô hại như là một trưởng bối nhà bên bình thường.
Ngụy Sâm Mưu* nghe được thanh âm quen thuộc, trong nháy mắt còn tưởng chính mình gặp ảo giác. Nhóc con kia sao có thể xuất hiện ở bên trong quân doanh của chính mình?
* Tên ông này mỗi chỗ một kiểu, tra trên Google lại mất chữ ở giữa, tra trên từ điển thấy chữa "Sâm" là hay nhất nên dùng. "魏堔谋" nguyên tên ai bt nhắc với.
Nhưng khi ông ngẩng đầu, thấy thiếu niên đứng trước mặt, bừng tỉnh từ trong choáng váng: “... Cửu Thu?”
“Ngụy tam thúc, là ta.” Diệp Cửu Thu cười, cong cong khóe mắt đỏ bừng, “Ta đã trở về.”
Không sai, là Cửu Thu, là Cửu Thu! Ngụy Sâm Mưu nhìn Diệp Cửu Thu lớn lên, coi thành hài tử của chính mình, sao có thể nhận sai hay nhận không ra? Cho dù Diệp Cửu Thu xuất hiện quá mức đột ngột, ông cũng không truy vấn nhiều. Ông lôi kéo Diệp Cửu Thu ngồi vào tấm nỉ lông dê, cẩn thận nhìn thiếu niên đã hơn nửa năm không thấy, gương mặt nhanh chóng rút đi ngây ngô.
Ông là tướng quân lên chiến trường gϊếŧ người, còn là đại tướng quân mưu kế chất chồng, ánh mắt rất độc, liếc mắt một cái liền nhìn ra Diệp Cửu Thu cùng trước kia bất đồng. Hắn không còn là hài tử được bọn họ dưỡng như trân bảo phủng trong lòng bàn tay nữa, lúc này mới nửa năm thời gian, ánh mắt đứa nhỏ này liền bất đồng với dĩ vãng, bịt kín bóng ma, nhiễm một tầng huyết quang, hắc ám ẩn thật sâu dưới đáy mắt.
Đứa nhỏ này, đã gặp qua huyết, gϊếŧ qua người.
Ngụy Sâm Mưu đau lòng vô cùng, càng thêm hận người đã mang Diệp Cửu Thu đi. Nhưng ông không muốn thất thố trước mặt thiếu niên, cũng không muốn vội vã đi bóc trần vết sẹo trong lòng thiếu niên, ông miễn cưỡng khắc chế tức giận trong lòng, giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên: “Cửu Thu, nói cho tam thúc, ngày đó là môn phái tu chân nào bắt ngươi đi?”
Diệp Cửu Thu cả kinh: “Tam thúc, người làm sao biết ta là bị môn phái tu chân mang đi?”
“Ngươi đột nhiên biến mất, Diệp đại ca bọn họ tìm không thấy ngươi, đoạn thời gian kia thủ đô bởi vì chuyện này mà nháo đến ồn ào huyên náo. Sau lại kinh động hoàng thất, trưởng công chúa mời tới một vị đạo nhân.” Trong mắt Ngụy Sâm Mưu hiện lên một tia cảm kích, “Sau khi vị đạo nhân kia dạo qua phòng ngủ của ngươi một vòng, nói cho chúng ta biết ngươi là bị tu sĩ bắt đi.”
Ông như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi: “Đại ca cùng nhị ca ngươi vì tìm ngươi, tìm hiểu mấy chỗ môn phái tu tiên, nói là muốn đi bái nhập sư môn, thẳng đến khi tìm được ngươi ở Tu chân giới mới thôi.”
Diệp Cửu Thu cũng sắc mặt đại biến: “Bọn họ bái nhập môn phái nào?” Hắn còn nhớ rõ, Thi Sát lão tổ đã nói qua, toàn bộ Diệp phủ chỉ có một mình hắn có thiên phú tu luyện. Đại ca cùng nhị ca hắn không có thiên phú tu luyện, làm sao có thể gia nhập môn phái?
Ngụy Sâm Mưu trầm mặc, dưới ánh nhìn chăm chú, chớp mắt cũng không rời của thiếu niên, cắn răng nói: “Sau khi bọn họ rời nhà, đến nay vẫn không có tin tức.” Cũng vì Diệp Cửu Thu như bây giờ, ông mới có thể nói với hắn sự thật, mà không phải biên một lời nói dối hống hắn.
Nhưng ông vừa mới dứt lời, liền nghe thấy “oanh” một tiếng trầm vang, chủ trướng nơi bọn họ ngồi nháy mắt rách toạc ra, chỉ có hai người ở giữa hoàn hảo không tổn hại gì, ngay cả góc áo cũng không nhấc lên nổi.
“Cửu U!” Diệp Cửu Thu đột nhiên đứng lên.
Làm ra động tĩnh này không phải hắn, mà là Diệp Cửu U!
“Ta trốn đi trước.” Diệp Cửu Thu nhanh chóng báo Ngụy Sâm Mưu một câu, trước khi có người ở quân doanh tới phát hiện ra hắn, bỗng chốc biến mất ở trước mắt Ngụy Sâm Mưu.
Ngụy Sâm Mưu nhìn lều lớn bị tổn hại, lại nhìn vị trí nơi Diệp Cửu Thu bỗng nhiên biến mất, càng thêm sâu sắc hiểu rõ Diệp Cửu Thu hiện tại không giống với quá khứ. Một đoạn thời gian ngắn như thế, lại thay đổi lớn như vậy, ông cơ hồ có thể tưởng tượng được hài tử kia đã trải qua quá trình thay da đổi thịt gian nan như thế nào.
Ông hít sâu một hơi, đem thương tiếc cùng buồn bã trong lòng áp xuống, thần sắc uy nghiêm, ngữ khí kiên định, không cho phép nghi ngờ hạ lệnh: “Có thích khách đột nhập, hôm nay trong quân tăng mạnh đề phòng!”