“Nhưng mà tôi thấy hướng này khá thưa thớt, hơn nữa lại mơ hồ có thể nhìn thấy cái bóng của đống cỏ khô, tôi nghĩ, bên này có thể sẽ là nơi tổng giám đốc Thẩm đang ở.”
Không thể không nói người nhà họ Thẩm thật biết cách sống, phía trước xây một căn nhà nhỏ, ở giữa lại là một khu rừng rậm, phía sau cũng là một khu rừng, như thế khiến cho vị trí của nhà họ Thẩm càng bí mật, cũng làm giảm xác suất người khác lạc đường tìm được.
“Ánh mắt tốt đấy!” Tổng giám đốc Thẩm khen ngợi, hơi khϊếp sợ nhìn cô gái này, nhưng nhìn trái nhìn phải cũng đều không nhìn ra là cô chủ của nhà nào.
“Tổng giám đốc Thẩm, lần này chúng tôi đến đây là muốn cùng bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Thẩm.” Mặc Dịch Minh có chút không vui khi tổng giám đốc Thẩm dò xét nhìn Khúc Nhiễm, duỗi tay ra, kéo Khúc Nhiễm lại, mở miệng cắt ngang ánh mắt dò xét của tổng giám đốc Thẩm.
Tổng giám đốc Thẩm liếc mắt nhìn chằm chằm Mặc Dịch Minh, lập tức nở nụ cười: “Những sự tích quang vinh của tổng giám đốc Mặc tôi cũng đã nghe nói qua, không ngờ rằng cậu lại còn trẻ như vậy, đúng là thiếu niên tài trí kiệt xuất!”
Nhìn Khúc Nhiễm, sau đó lại nhìn Mặc Dịch Minh, cũng coi như là khá thuận mắt: “Hay là như vậy đi, ngày mai trực tiếp tới Thẩm thị ký hợp đồng, tiện thể hợp đồng với Bạch thị tôi cũng thay hai người chuẩn bị kỹ càng rồi.”
“Hả?” Khúc Nhiễm mở to đôi mắt quyến rũ, có chút mơ hồ.
“Sao thế, không muốn hợp tác với Bạch thị à?” Tổng giám đốc Thẩm mỉm cười nhìn Khúc Nhiễm, không hề che giấu sự yêu thích trong mắt: “Đáng tiếc, một cô bé tốt như vậy đã bị người ta bắt cóc mất rồi, tôi vẫn còn có hai đứa cháu trai không có bạn gái đây.”
Dường như có chút tiếc nuối, tổng giám đốc Thẩm khẽ cúi đầu than nhẹ.
Mặc Dịch Minh nhíu mày cười nói: “Mặc Dịch Minh ở đây cảm ơn tổng giám đốc Thẩm. Nghe nói nhà họ Bạch cũng có hai cô con gái, cũng có cả trí tuệ và nhan sắc, sao ông lại không đến nhà họ Bạch cầu hôn thế?”
Mặc Dịch Minh không thích có người có ý đồ với Khúc Nhiễm, đồng thời cũng cảm thấy rất kỳ quái, nếu như nhà họ Bạch và nhà họ Thẩm có quan hệ rất tốt, vì sao lại không kết làm thông gia chứ?
Nói đến chuyện này, tổng giám đốc Thẩm liền cau mày, thở dài nói: “Tôi cũng đã từng có ý này, nhưng mà ông già họ Bạch kia lại nói gen của nhà chúng tôi quá mạnh, sợ tương lai bọn nhỏ đều khí khái hào hùng, con trai thì không sao, nhưng bọn họ sợ con gái lại không có chút dịu dàng nữ tính gì.”
Khúc Nhiễm suy nghĩ một chút, mặc dù tổng giám đốc Thẩm trông cũng giống như trong truyền thuyết lắm, nhưng nhìn ngũ quan kia, đoan chính nghiêm túc, cánh tay trông cũng rất cường tráng.
Nhìn dáng vẻ đau đầu của tổng giám đốc Thẩm, hai người nhìn nhau cười một tiếng, vốn đang nghĩ nên an ủi tổng giám đốc Thẩm thế nào, nhưng còn chưa mở miệng, ông đã tự điều chỉnh trạng thái của mình rồi: “Thôi, tôi không tiễn hai người đâu, hai người tự đi đi, tôi muốn đến nhà họ Bạch bàn chuyện một chút.”
Hai người cứ như vậy mà rời đi, mặc dù trong lòng cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng cảm thấy tổng giám đốc Thẩm đúng là người có ánh mắt tốt.
Hai người đúng là đang có ý định rời đi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, mượn cớ thì quá giả, mà nói thẳng muốn rời đi thì lại không nể tình, quá kiêu ngạo.
“Mặc Dịch Minh, dường như khiêu chiến này có hơi đơn giản…” Khúc Nhiễm cười khổ, rốt cuộc hai người bọn họ có vận may gì vậy, lại có thể hoàn thành dễ dàng như vậy.
“Nói đến vẫn là nhờ có em.” Mặc Dịch Minh vươn tay xoa đầu Khúc Nhiễm, cảm nhận sợi tóc mềm mại trong lòng bàn tay.
“Cái gì? Các người lấy được hợp đồng với cả bốn nhà rồi ư?” Lục Ngạn rống to với người bên đầu kia điện thoại, có chút không dám tin.
“Nói đúng ra cũng không phải là đều lấy được rồi, còn có hai nhà thì ngày mai mới đi ký hợp đồng.” Mặc Dịch Minh từ tốn nói, chơi đùa với tóc của Khúc Nhiễm, tâm trạng rất tốt.
Lục Ngạn: …
“Hai người còn là người à? Hay là bốn vị tổng giám đốc dễ nói chuyện đến thế ư?” Lục Ngạn lắc đầu, trong lòng hơi ngạc nhiên, luôn cảm giác nhiệm vụ mà cha anh ta giao cho anh ta cũng không đơn giản như vậy.
“Nói đúng ra, đây không phải công lao của tôi, Khúc Tiểu Nhiễm mới là người lợi hại nhất.”
Nghe thấy Mặc Dịch Minh nhắc đến tên mình, cô tỉnh táo lại, nhìn Mặc Dịch Minh không hề nháy mắt.
Lục Ngạn có chút ghen ghét với vận may của Mặc Dịch Minh, Khúc Nhiễm quả thực chính là một con cá chép đấy!
“Được rồi được rồi, biết bạn gái của anh lợi hại rồi, cúp đây cúp đây, ngày mốt tôi đi tìm hai người, tiến hành bước kế tiếp.”
Lục Ngạn cảm thấy nghe hai người show ân ái chẳng có ý nghĩa gì cả, dứt khoát cúp điện thoại, để mình được yên tĩnh.
“Anh ấy nói cái gì vậy?”
“Chỉ khen em thật lợi hại thôi.” Mặc Dịch Minh nhớ tới giọng nói chua chua của Lục Ngạn, tâm trạng rất tốt.
“Ừm!” Khúc Nhiễm gật đầu, tiếp tục ôm cốc sữa trà cực lớn của mình, uống từng ngụm lớn.
Hai ngày này Mặc Dịch Minh khá bận rộn, ngày nào anh cũng phải chạy tới chạy lui giữa bốn nhà, xử lý chuyện hợp tác, còn có các loại dự án nữa.
Khúc Nhiễm muốn giúp anh, nhưng mà Mặc Dịch Minh sợ cô mệt, chỉ cho phép cô giúp anh làm mấy chuyện như chuẩn bị hợp đồng mà thôi.
“Có em đứng sau lưng anh, anh rất yên tâm.” Trước khi ra ngoài, Mặc Dịch Minh nói với Khúc Nhiễm, sau đó vội vàng quay người rời đi.
Khúc Nhiễm hiểu rõ ý của anh, anh chạy đôn chạy đáo bên ngoài, công ty mới thành lập còn cần một người thích hợp giúp anh trông giữ, mà cô là người thích hợp nhất đó.
“Trợ lý Khúc Khúc, đây là danh sách phỏng vấn.”
“Để ở trên bàn đi, bảo bọn họ chờ một chút, tôi xử lý xong hợp đồng này rồi lập tức ra ngoài.”
Khúc Nhiễm cũng bận đến mức sức đầu mẻ trán giữa một đống hợp đồng.
Mặc dù hợp tác với vài công ty lớn, nhưng mà nhưng mà hợp tác với mấy công ty nhỏ mới là cơ sở, bởi vì công ty lớn thì muốn chấm dứt thì có thể chấm dứt bất cứ lúc nào lúc nào, không ai nói chắc được, nhưng mà những công ty nhỏ kia, bởi vì bọn họ phải dựa vào Mặc thị để sống sót, vậy nên nếu không đi đến bước đường cùng thì sẽ không dễ dàng hủy bỏ hợp tác.
Khúc Nhiễm nhìn hợp đồng chất thành đống trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy có chút bực bội, nhưng mà vẫn chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Còn chưa vào cửa thì có một giọng nói của phụ nữ truyền tới.
“Tôi còn tưởng rằng là tổng giám đốc Mặc sẽ tự đến đây! Nếu như là tổng giám đốc Mặc, vậy thì chúng ta đợi một chút cũng không sao, nhưng mà chỉ là một trợ lý thì có thể bận chuyện gì chứ? Đây không phải ra oai phủ đầu với chúng ta sao? Tôi nói này, chắc chắn là cô ta đang sợ chúng ta thế mất vị trí của cô ta đấy!”
“Cô này, trợ lý Khúc của chúng tôi rất bận rộn, tổng giám đốc Mặc bàn chuyện làm ăn bên ngoài, trợ lý Khúc quản lý toàn bộ công ty, đương nhiên là bề bộn nhiều việc rồi!” Cô gái đưa tài liệu cho Khúc Nhiễm có chút bất mãn vì người phụ nữ trước mắt ngang ngược càn rỡ, nhịn không được mở miệng nói.
“Ôi! Một công ty to như vậy mà lại giao cho một trợ lý ư? Chắc không phải cô đang nói đùa chứ? Ai không biết còn tưởng rằng trợ lý Khúc muốn soán vị đấy!” Người phụ nữ kia bất mãn mở miệng.
“Cô này, nếu như cô còn nói như vậy nữa, chúng tôi sẽ phải mời cô ra ngoài!”
“Dừng đi! Công ty như vậy, tôi không đến cũng được! Tổng giám đốc cũng chẳng có quyền lực gì, cũng chả biết sau này sẽ ra sao nữa! Chúng ta đều rời đi hết đi!” Người phụ nữ kia đứng lên, lắc mông đi ra ngoài.
“Tần Trân Châu, hai mươi bảy tuổi, trước đây không có bất cứ kinh nghiệm làm việc gì, trình độ đến cấp ba, không có tài năng đặc biệt, hộ khẩu thường thú tại thôn Trấn Khẩu.” Khúc Nhiễm mở cửa đi vào, tiếng giày cao gót truyền vào lòng mỗi người.
“Cô là ai? Sao mà cô biết?” Tần Trân Châu híp mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, cô ta không thể không thừa nhận, người phụ nữ này trông rất đẹp, cũng có khí chất như một cô chủ nhà giàu.
“Tôi là Khúc Nhiễm, là người phỏng vấn hôm nay.”