Tô Duyệt Nhiên cười xán lạn, cứ như lần đi du lịch kia khiến cô ta vô cùng vui vẻ.
Tiên nữ? Tiên nữ lòng đầy thiện lương, nhưng người trước mắt này lại ác độc như phù thủy, tâm như rắn độc!
Lục Ngạn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, lại ngờ khuôn mặt nhỏ tràn đầy ưu sầu kia.
Đương nhiên Lục Ngạn biết cô ta đang cố ý chuyển chủ đề, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn, cô ta không phải cô gái đó!
“Khoảng thời gian kia, người quay phim thay cô là ai?” Ánh mắt Lục Ngạn nhìn cà phê trong tay, trầm giọng xuống nói.
Trong lòng Tô Duyệt Nhiên giật mình, sự trầm tĩnh cố gắng bày ra như bị phá vỡ, hóa thành một mảng phế tích!
Móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay, cô ta giả bộ không dám tin: “Anh Lục, anh đang nói gì vậy? Em chưa từng dùng thế thân, anh cũng biết em rất có tâm, rất thích diễn mà!”
Tô Duyệt Nhiên nói gì cũng không thể nói chân tướng ra được, nhìn thấy người trước mắt đang nghi ngờ mình, cô ta chỉ có thể cố gắng hết sức xóa bỏ suy đoán của anh ta.
“Tôi hỏi cô một lần nữa, cô gái kia là ai?” Lục Ngạn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Duyệt Nhiên, đôi mắt mở to hơn bởi vì phẫn nộ, trông vô cùng dữ tợn dọa người.
Tô Duyệt Nhiên chưa bao giờ thấy anh Lục trong bộ dạng mất phong thái thế này, trong lòng cô ta, anh ta vẫn luôn là một người anh hòa ái lịch sự, cho dù không vui như thế nào cũng sẽ không lộ ra chút gì với cô ta, vậy nên cô ta có bao giờ nhìn thấy bộ dạng anh ta giận giữ đâu?
“Anh Lục, em bầu bạn với anh lâu như vậy, anh còn không biết là em yêu anh hay sao? Cho tới nay em luôn nghĩ hết các biện pháp để làm anh vui vẻ, cũng luôn ngoan ngoãn không muốn làm anh tức giận!”
Vừa nói, nước mắt Tô Duyệt Nhiên không ngừng rơi xuống, nếu không phải Lục Ngạn biết chân tướng thì e rằng đã bị nét mặt của cô ta lừa gạt.
“Em làm bạn với anh lâu như vậy mà giờ anh lại chất vấn em, có phải anh không yêu em nữa rồi không? Cho nên anh đang tìm lý do đuổi em đi?” Tô Duyệt Nhiên mạnh mẽ cắn răng, diễn ra bộ dáng bi phẫn đến cực độ.
“Là tôi sai rồi, cô thật sự rất thích hợp làm diễn viên!” Lục Ngạn cười lạnh, biết cô ta sẽ không nói thật, anh ta tức giận đứng lên, lấy một tờ báo ra vứt lên mặt Tô Duyệt Nhiên.
“Xem cho kỹ chút, đây chính là chứng minh cô yêu tôi sao?” Luôn miệng nói là yêu, nhưng khi vừa nhìn thấy tờ báo kia thì vẻ mặt của cô ta trở nên khó coi, hoàn toàn trắng bệch không còn chút máu.
“Yêu tôi? Cô thật đúng là yêu tôi quá đi chứ!” Lục Ngạn hung hăng ngiến răng khi nói chữ yêu này, sự chế giễu trong giọng nói như thanh kiếm theo gió mà đến, dọa Tô Duyệt Nhiên sợ đến mức quên cả thút thít.
“Không phải, không phải đâu! Anh Lục!” Tô Duyệt Nhiên còn muốn giải thích, nhưng Lục Ngạn đã nhanh chân rời đi.
“Anh Lục!” Cô ta vội vàng đứng lên muốn đuổi theo, nhưng anh ta đi quá nhanh, chớp mắt đã biến mất khỏi quán cà phê, ngay cả cơ hội đuổi theo cô ta cũng không có.
“Không phải, không phải đâu anh Lục…” Thân thể Tô Duyệt Nhiên mềm nhũn, sụp đổ ngồi dưới đất khóc lớn, thật lòng rơi lệ, hoảng hốt bộc phát trong nháy mắt.
“Mình nên làm gì đây, mình phải làm sao đây?”
Ngay khi Lục Ngạn lái xe vào quán cà phê, người của Mặc Dịch Minh đã nhận được tin tức.
“Quan sát kỹ chút, xem cậu hai Lục muốn đi đâu.” Giọng nói của Mặc Dịch Minh trầm thấp, căn dặn người ở đầu bên kia điện thoại đang theo dõi Lục Ngạn.
Trong lòng Lục Ngạn chỉ nghĩ về cô gái kia, lòng đầy tâm sự thì sao có thể chú ý tới có người đi theo sau lưng mình được chứ, bởi vậy nhiệm vụ theo dõi lần này kết thúc tốt đẹp.
Lúc nhận được địa chỉ, Mặc Dịch Minh tiện tay gửi cho Khúc Nhiễm, anh vô thức cảm thấy Khúc Nhiễm cần cái này.
“Tốt!” Khúc Nhiễm nhận được tin tức, khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc áo khoác màu đen rời khỏi công ty.