Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 54: Bị nhốt trong chiến tranh (5)

Trên thực tế, Tô Hàn không ghét cách làm của Du Bảo Văn, thậm chí có chút thưởng thức. Trong lúc nguy cấp, dùng tất cả thủ đoạn sống sót, người có thể làm được điểm này đều không đơn giản.

Nhưng vấn đề là, hiện tại không phải lúc nguy cấp……

Tô Hàn há miệng thở dốc, không biết nói cái gì, nói như thế nào. Hai người không biết chi tiết về nhau, cô đột nhiên nói với người ta, “Tôi không thiếu vật tư, kho hàng tùy thân đã đựng đầy.” hình như đâu có được.

“Làm sao vậy?” Du Bảo Văn kỳ quái mà nhìn Tô Hàn.

Ngay sau đó, cô vỡ lẽ, săn sóc tỏ vẻ, “Không thói quen uống nước mưa thì không cần miễn cưỡng. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở cô, uống hết nước khoáng, sau đó rất khó tiếp tế.”

“Không sao, tôi có thiên phú chuyên gia dinh dưỡng.” Tô Hàn mạnh mẽ giải thích một đợt.

“Thiên phú đều là theo xác suất, đâu phải lần nào cũng có mặt?” Du Bảo Văn không cho là đúng.

Tô Hàn tự nhủ, cô và người chơi bình thường không giống nhau. Không nói đến nhiều lần thông quan, bốn lần tích lũy phó bản sống qua 20—30 ngày, chỉ nói phần thưởng đặc biệt, cô đã cầm tổng cộng 20 giá trị kinh nghiệm. Cả hai cộng lại, cô có thể ném người chơi bình thường hai cấp!

“Vận may của tôi tốt, kích hoạt xác suất thiên phú cao.” Tô Hàn tiếp tục mạnh mẽ giải thích.

“Được.” Du Bảo Văn cũng không miễn cưỡng, lo dùng chai nước khoáng rỗng đựng nước mưa.

Tô Hàn nhìn trong chốc lát, không nhịn được hỏi, “Chai rỗng từ đâu ra?”

“Uống xong nước khoáng, tôi có thói quen thả chai rỗng vào kho hàng tùy thân.” Du Bảo Văn trả lời.

“Nước mưa uống trực tiếp không sạch sẽ, vạn nhất dính trạng thái xấu thì sao?” Tô Hàn cuối cùng tìm được cơ hội nhắc nhở.

Cô đang định nói dùng thuốc tẩy trắng tinh lọc trước, ai ngờ giây tiếp theo, Du Bảo Văn nở nụ cười, “Không sao, nào có yếu ớt như vậy!”

Tô Hàn, “……”

Nước chui vào bụng cô, cô định đoạt.

Rất nhanh, nước mưa chỉ còn lại một chậu.

Du Bảo Văn một lần nữa đưa vấn đề cuối cùng, “Thật sự không cần? Thế tôi không khách sáo.”

“Cứ việc lấy, đừng khách sáo.” Tô Hàn không thèm để ý.

Vì thế Du Bảo Văn cất một chậu nước mưa cuối cùng vào chai nước rỗng.

Lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống truyền đến thông báo, “Ngày thứ 3 ở trò chơi, trước mắt số lượng rương tiếp viện màu trắng 27/50.”

Ba lô trống rỗng có thêm một miếng bánh mì đen và một chai sữa bò.

Tô Hàn nghĩ thật kĩ, đựng cái thùng quá đầy là quyết định sai lầm. Hiện giờ, cô muốn lấy công cụ bên dưới thùng cũng không được.

Bởi vì đồ ăn, nước uống sung túc, hai người làm tổ trong phòng đóng cửa không ra.

Ngày thứ 4, số lượng rương tiếp viện màu trắng 22/50.

Ngày thứ 5, số lượng rương tiếp viện màu trắng 18/50. Thành phố E44 còn lại 15838 người sống sót, trong đó 823 người chơi, 15015 NPC người dân.

Cùng lúc đó, khoai tây dự trữ đã hết, Du Bảo Văn không thể không ra ngoài lần nữa.

Tô Hàn suy xét hồi lâu, không yên tâm đồng đội nhỏ ra ngoài một mình, vì thế đi cùng nhau.

Ai ngờ vừa đi tới cửa, hai người ngây ngẩn cả người —— lúc này phía trước tấm ván gỗ “Bên trong có người mắc bệnh truyền nhiễm, xin đừng tới gần.” có ba nam hai nữ đứng trong hoa viên.

“Năm người cũng lo lắng bị tập kích à?” Du Bảo Văn nhẹ giọng lẩm bẩm.

Trong chớp nhoáng, Tô Hàn nhận ra, “Không đúng, căn nhà không phải của nhóm người đó!” Năm người rõ ràng không nhận ra trong vườn hoa trồng cái gì, đang có ý đồ kéo cây ra xem, động tác cực kì thô lỗ.

“Ý cô là…… Kẻ đột nhập?” sắc mặt Du Bảo Văn biến đổi, lập tức muốn xoay người về phòng, đáng tiếc lúc này đã muộn. Tầm mắt giao nhau, năm người không tự giác lộ ra mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía hai người giống như đang xem con mồi đáng thương không chỗ trốn tránh.

“Chia nhau chạy! Chạy thoát một người là có lời!” Du Bảo Văn nhanh chóng quyết định tìm ra thùng xăng từ kho hàng tùy thân, lập tức hắt trên cỏ. Bật lửa, ngọn lửa lập tức hùng hổ bốc cháy, hình thành tường lửa ngăn cách hai bên.

“Chúc cô may mắn.” Tô Hàn cũng không chậm trễ, tùy tiện chọn một hướng chạy như điên.

Du Bảo Văn chọn phương hướng ngược lại, đồng dạng liều mạng chạy trốn.

“Đuổi theo!”

Vừa dứt lời, hai nam và một nữ đi theo phía sau Du Bảo Văn, mặt khác một nam một nữ đuổi bắt Tô Hàn.

Người trước chạy, người sau đuổi, rất nhanh tới ngã rẽ. Một nam một nữ nhìn xung quanh, “Người đâu?”

“Chạy không xa!” Người phụ nữ quyết đoán nói, “Chúng ta tách ra tìm.”

Người đàn ông gật gật đầu, không quên dặn dò, “Hoan Ca, em phải cẩn thận, có việc cứ gọi.”

“Biết.” Hoan Ca thuận miệng đáp một câu, đi vào lối rẽ bên phải.

Người đàn ông đi bên trái.

Tô Hàn thật ra không chạy vào lối rẽ, mà ngồi xổm xuống, núp trong bụi cỏ cao nửa người. Giờ phút này thấy đuổi theo chỉ có hai người, cô lập tức đánh mất ý định chạy trốn.

Hơi suy tư, cô tìm tới người đàn ông trước. Nhân lúc người ta không đề phòng, cô dùng gậy gỗ đập một cái!

“A!” Người đàn ông lập tức ngạc nhiên. Trăm triệu không nghĩ tới, dưới tình hình một chọi hai, đối phương dám chủ động ra tay.

“Hoan Ca, ở đây!” Người đàn ông cao giọng hô to, đồng thời chính diện nghênh địch.

Cùng thời gian, khóe miệng Tô Hàn giơ lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, cũng lẩm bẩm, “Hóa ra giá trị thể lực không cao.”

Từ tỉ lệ giá trị thể lực giảm xuống cũng biết, giới hạn của đối phương khoảng 200.

Mà trên người cô có đồ bảo vệ, có dược phẩm, giá trị thể lực đầy là 460!

Tính toán rõ ràng, Tô Hàn một bên lấy chủy thủ, một bên xông lên, tính xử lý người này bằng tốc độ nhanh nhất.

Vì thế, hai người đánh nhau.

Hoan Ca nghe thấy tiếng gào lập tức chạy tới. Chỉ là lúc cô chạy tới, đồng đội vừa vặn hóa thành ánh sáng trắng biến mất. Mà kẻ đánh nhau với đồng đội, giá trị thể lực 72%, khóe miệng nở nụ cười lạnh, dáng vẻ không dễ chọc..

Hai người nhìn nhau, trong lòng Hoan Ca toát ra luồng khí lạnh. Gần như theo bản năng, cô xoay người bỏ chạy.

Lúc này, nhân vật con mồi, thợ săn đổi vai.

Nhưng mà Tô Hàn đâu để người ta dễ dàng chạy trốn. Cô chạy tăng tốc, sau đó đột nhiên lao tới, ấn chặt đối phương trên mặt đất, “Hoan Ca đúng không? Tôi có lời muốn hỏi cô, thành thật trả lời.”

Hoan Ca chỉ cảm thấy sức lực người đè bên trên thật lớn, cô không thể động đậy, bất đắc dĩ đồng ý, “Cô hỏi đi.”

Tô Hàn bắt đầu tung vấn đề, “Người chơi?”

“Đúng.”

“Cấp mấy?”

“Cấp 2.” Nhắc tới chuyện này, Hoan Ca rất không cam lòng. Đoàn đội có năm người, khoảng cách cấp 3 chỉ có tí xíu. Chỉ kém 1 giá trị kinh nghiệm, chậm một chút thiếu 5 giá trị kinh nghiệm. Nhưng mà kém một chút, tương đương với thua kém người ta, đồng đội chịu khổ bị loại.

Hoan Ca thậm chí không nhịn được nghĩ thầm, nếu cô và đồng đội lên cấp 3, lúc này có thể là cô đè nặng đối phương tra khảo không?

Nhưng mà trong trò chơi không có nếu.

“Tại sao cướp cái nhà kia?” Tô Hàn tiếp tục thẩm vấn.

Giọng điệu Hoan Ca hờ hững, “Vật tư không đủ, yêu cầu tiếp viện. Quản là trộm hay cướp, có thể sống sót là được.”

Tô Hàn lập tức ý thức được đối phương hiểu lầm. Cô đương nhiên biết có vài người không có điểm mấu chốt, cho nên trọng điểm câu hỏi không ở “cướp”, mà vì sao mục tiêu là “cái nhà kia”.

Cô cũng không sửa đúng, mà tiếp tục hỏi, “Xác định mục tiêu như thế nào? Ngoài cửa chẳng phải treo tấm gỗ ghi người có bệnh truyền nhiễm à?”

“Chuyện ma quỷ này cô cũng tin?” Hoan Ca cười nhạt nói, “Nếu người thật sự có bệnh truyền nhiễm, vì không liên lụy thân nhân, nhất định là sống một mình. Nhưng mà bọn họ bốn khẩu ở cùng nhau, cho nên tuyệt đối là nói dối.”

Mặt Tô Hàn không biểu cảm, tự nhủ đầu óc nhóm người này khá linh hoạt, phân tích nói có sách mách có chứng, “Đã xong việc, tại sao lại theo dõi tôi?”

“Trong nhà có tấm biển mắc bệnh truyền nhiễm đầy đủ vật tư. Như vậy nhà có biển nguồn phóng xạ, có phải bên trong sẽ giấu bảo tàng không? Trong phòng chỉ có hai nữ sinh, kẻ ngốc mới không ra tay.” Hoan Ca hờ hững trả lời.

Biết được tin tức mình muốn, Tô Hàn dứt khoát tiễn đưa người này.

Hoan Ca cố gắng kéo dài thời gian, lòng tràn đầy trông cậy vào ba vị đồng đội khác phát hiện tình hình không đúng, sẽ tới cứu cô. Nhưng mà đợi thật lâu chưa chờ đến người, cuối cùng cô bất đắc dĩ bị loại trừ.

Giá trị thể lực lại giảm, còn sót lại 61%.

Tô Hàn dán băng gạc y tế cho mình, cũng lẩm bẩm tự nói, “Còn ba người……”

Suy nghĩ một lúc, cô quyết định trở về xem tình hình. Vạn nhất Du Bảo Văn bị bắt, chưa biết chừng cô có thể giúp đỡ. Nếu Du Bảo Văn không sao thì đường ai nấy đi. Ban đầu vì an toàn nên cô quyết định tìm đồng đội tạm thời, nhưng sau khi ở chung cô cảm nhận sâu sắc rằng, có người khác ở, làm việc không thuận tiện, không tốt bằng hành động một mình.

Trở lại xem, ngọn lửa ở bãi cỏ nơi cư trú ban đầu đã lan đến căn nhà. Lửa lớn hừng hực thiêu đốt, mắt thấy nhà sắp sập.

Mặc kệ Du Bảo Văn hay ba người đuổi theo, đều không trở về.

Tô Hàn than nhẹ một tiếng, đổi phương hướng đi thẳng.

**

Ngày thứ 6, số lượng rương tiếp viện màu trắng 15/50.

Ngày thứ 7, số lượng rương tiếp viện màu trắng 11/50.

Rương tiếp viện màu trắng dùng tốc độ cực kỳ thong thả vững bước giảm bớt, không biết cuối cùng giấu ở cái góc xó xỉnh nào ……

Tô Hàn tìm khu nhà khác, mỗi ngày làm tổ trong phòng ăn ăn uống uống, sử dụng vật dụng hàng ngày, cuối cùng tiêu hao rớt một bộ phận tồn kho (chủ yếu là vật dụng hàng ngày……), chừa ra không gian.

Tiếp theo, cô không chút do dự nhét ba lô vào kho hàng tùy thân, sau đó tay không hành động.

Hai ngày tới, cô không ngừng tự hỏi, cuối cùng nhận thấy điểm không phù hợp —— gây chú ý nhất không chỉ là bật lửa, còn có ba lô. Có lẽ ở trong mắt NPC, đeo ba lô đều là kẻ có tiền, đáng thử cướp một lần.

Mặt khác, cô cũng từng thấy ở diễn đàn nhổ nước bọt cùng loại, nói cái gì “Có kho hàng tùy thân thật tốt”, “Vật phẩm đeo trên người sẽ bị NPC cho rằng rất giàu có”, “Vật phẩm đặt ở kho hàng tùy thân, sẽ bị nhận định là quỷ nghèo hai bàn tay trắng”……

Bởi vậy, Tô Hàn không chút do dự tiêu trừ tai hoạ ngầm. Đợi thu dọn xong, cô tay không ra khỏi khu chung cư.

Nếu chỉ nghĩ qua cửa, thật ra an an tĩnh tĩnh ở trong phòng là được, dù sao không lo ăn uống. Nhưng nếu muốn thông quan, không thể không làm một số công việc chuẩn bị.

Tô Hàn tự nhủ, xem trước mắt, độ khó của phó bản chủ yếu thể hiện ở tìm kiếm đồ ăn và nước uống. Ngẫu nhiên cần phòng bị cướp bóc, có điều ném ra một ít đồ vật đáng giá là có thể dẫn dắt người rời đi, không quá phiền toái.

Năm ngày cuối cùng, hệ thống nhất định sẽ tăng cao khó khăn, nhưng mà nó sẽ xuống tay ở phương diện nào?

Không tự giác, Tô Hàn nhớ tới bối cảnh của phó bản —— “Bị nhốt trong chiến tranh”. Cô cảm nhận sâu sắc rằng với trình độ vô sỉ của hệ thống, kế tiếp rất có thể chiến tranh thất bại, quân địch vào thành, sau đó người sống sót và quân địch triển khai đánh du kích ở trong thành!

…… Nghĩ vậy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Nhưng mà trái tim chịu không nổi.

Vì đề phòng tình huống xấu nhất xuất hiện, Tô Hàn quyết tâm chuẩn bị trước. Mục tiêu cuối cùng của cô chỉ có một, đó chính là sống đến thông quan!

Tác giả có lời muốn nói: Thuốc khử trùng bỏ ít, không hoàn toàn tinh lọc, có người uống nước sẽ tiêu chảy, tình huống nghiêm trọng. Nhưng có người không cần bỏ gì, trực tiếp uống nước mưa, nước tuyết tan đều không sao, chủ yếu xem thể chất. Cho nên có người không để trong lòng, có người cảm thấy không tinh lọc sẽ xong đời.

**

Chung Duệ (lạnh nhạt): Tôi lại bị quên đi.