Nam Chủ Hôm Nay Cũng Không Tra

Chương 30: Ngốc khuê nữ của nhà địa chủ (17)

Edit: Dưa Hấu

Beta: Mễ Mễ

__________________________

Ngày hôm ấy Phó Minh Tu trên Kim Loan Điện cự tuyệt hôn phối trước mặt mọi người, chính là đem mặt mũi An Bình hầu đều dẫm xuống lòng bàn chân, tuy là sau khi Cố Tương Quân trọng sinh đã cố gắng tranh thủ đủ độ hảo cảm hắn, cũng bị quăng mặt mũi đi mất.

"Đem tâm tư của con thu lại một chút, hao tổn hết tâm cơ lui hôn ước với Tam hoàng tử, kết quả là người ta căn bản chướng mắt con." An Bình hầu lời nói, gọn gàng dứt khoát, đâm vào trái tim của con gái.

Cố Tương Quân tức giận đến nỗi đem đồ trong phòng lại đập nát một lần nữa, bọn hạ nhân thấy cơn giận ngút trời nên không dám ra, gần đây đại tiểu thư tính tình không tốt lắm, lâu lâu lại tới một hồi như vậy.

Nàng đứng ở giữa đống mảnh sứ vỡ đầy đất, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, thiên hạ này tại sao lại có nam tử cự tuyệt chuyện tốt như vậy, nàng rốt cuộc không tốt chỗ nào, vì cái gì đời trước hắn coi mình là ánh trăng sáng, đời này ngay cả ngói mẻ cũng không bằng!

Chuyện này kêu nàng ta làm sao mà cam tâm? Có thể nói ả không ái mộ Phó Minh Tu đến nỗi không phải hắn thì không thể, chi bằng nói là do sau khi nàng trọng sinh luôn có một cái chấp niệm, muốn chứng minh lựa chọn của chính mình không có sai!

Cho nên khi biết Phó Minh Tu rời kinh thành mà đi trước một ngày, nàng liền suy nghĩ tính toán vấn vương sự tình kế tiếp, nàng vì muốn cùng Phó Minh Tu ở bên nhau, đã trả giá nhiều như vậy, nàng không cho phép chính mình thành giỏ tre múc nước biến thành công dã tràng.

Có lẽ là ông trời thương hại, xe ngựa đến thành trấn tiếp theo, khi nàng đến khách điếm qua đêm, ngoài ý muốn lại gặp được Phó Minh Tu.

Nàng ta cũng không có trực tiếp tiến lên, mà vào ngày hôm sau, cố ý dàn dựng chuyện chính mình bị sơn tặc chặn gϊếŧ, hình dung bản thân mình chật vật bổ nhào vào trước xe ngựa của Phó Minh Tu mà cầu cứu, là ai nhìn thấy, cũng sẽ không nhẫn tâm thấy chết mà không cứu.

Phó Minh Tu mặt vô cảm mà xốc mành trong xe ngựa lên, nhìn người ngã vào trước xe ngựa, Cố Tương Quân một thân chật vật với vết thương chồng chất.

"Cầu xin ngươi, cứu...... cứu ta!" Cố Tương Quân làm bộ lơ đãng mà ngẩng đầu, khi nhìn thấy Phó Minh Tu, sau khi sửng sốt một lúc lâu trước mắt mới sáng ngời nói, "Là ngươi! Phó đại nhân, ngươi hẳn là còn nhận ra ta......"

"Nhận ra, là cái người mập mạp kia hại nương tử ta phải khiêng đi ba dãy phố." Phó Minh Tu phất phất tay, để cho người đi hỗ trợ.

Cố Tương Quân chỉ cảm thấy một cổ máu huyết ứ đọng nghẹn ở trong lòng, đây thật là thủ phụ đại nhân đời trước đối với mình cầu mà không được sao?!

Cố Tương Quân mướn bọn sơn tặc, vốn chỉ là diễn kịch mà thôi, lúc này Phó Minh Tu để cho người đi hỗ trợ, những người đó cũng biết ý tứ mà ứng phó rồi hai người lùi lại rồi liền chạy mất.

Cố Tương Quân thấy Phó Minh Tu hoàn toàn không có ý tứ xuống xe ngựa tới đỡ mình, chỉ có thể tự mình bò đứng lên, đang muốn mở miệng nói chút gì đó, liền nghe Phó Minh Tu lại nói: "Ngươi là đặc biệt ở chỗ này chờ ta sao?"

Cố Tương Quân:...... Cái này cmn nàng ta phải nói tiếp như thế nào?

"Phó đại nhân tại sao lại nghĩ như vậy!" Cố Tương Quân căng da đầu mà nói, "Ta muốn đi Lăng Châu......"

"Ngươi muốn đi đâu, không cần nói với ta." Phó Minh Tu căn bản không muốn đi xuống nghe Cố Tương Quân nói, thời điểm ở Thao Thiết lâu, hắn liền đối với người này tâm sinh ra kiêng kị, lúc này ở chỗ này lại gặp được, lại có loại cảm giác quả nhiên đang chờ đợi mình tới.

"Ngươi nói ngươi không phải đặc biệt ở chỗ này chờ ta, như vậy ngươi sao lại biết thân phận của ta." Phó Minh Tu lạnh lùng nói, "Ta không nhớ rõ khi nào cùng cô nương nói qua tên họ lẫn nhau."

Cố Tương Quân cả người cứng đờ, trong lòng có chút hoảng loạn, là nàng sơ xuất rồi! Nàng quá mức trầm mê với chuyện của đời trước, cho nên quên là Phó Minh Tu của đời này, căn bản còn chưa có để ý đến mình!

"Đó là bởi vì, ta đối với Phó đại nhân vừa gặp đã thầm thương, cho nên mới mạo muội lén hỏi thăm chuyện của ngươi." Cố Tương Quân cúi đầu, chặn lại không cam lòng cùng khuất nhục ở trong mắt, Cố Tương Quân nàng có từng không biết xấu hổ như thế đối với một người nam tử bày tỏ tình yêu chứ!

"Trong nhà ta đã có thê tử, vị cô nương này mong ngươi tự trọng." Phó Minh Tu lười nghe nàng nói chuyện tiếp, nên buông mành xe ngựa xuống ngồi vào một lần nữa xong ra lệnh, "Xuất phát đi."

"Chờ một chút!" Cố Tương Quân như thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân mình đã tự hạ mình, trực tiếp đưa ra lời hứa hẹn, người này thế nhưng lại không hiểu phong tình, "Phó đại nhân, vừa rồi là ta mạo phạm, ta trước đây không biết đại nhân trong nhà đã có thê tử......"

"Lời này chính ngươi có tin không?" Phó Minh Tu trào phúng cười nói, "Ngươi chính là vị đích tiểu thư của An Bình Hầu phủ kia đi, cha ngươi không nói cho ngươi, trong nhà ta đã có thê tử sao?"

Cố Tương Quân đầu ong một tiếng, hắn như thế nào lại biết?!

"Con người cũng nên có đầu óc sâu xa, hy vọng vị cô nương này ngươi cũng nên như vậy." Đối với loại lặp đi lặp lại nhiều lần ăn vạ này, Phó Minh Tu một chút cũng không muốn cấp cho sắc mặt tốt, dù cho bị người ta nói cùng nữ tử so đo không có phong phạm của người quân tử, thì hắn cũng không cho!

Bất luận cái ý đồ ly gián gì thì cảm tình giữa hắn cùng với nương tử của hắn, đều sẽ không bao giờ chia xa!

Phi!

"Nhưng mà...... nơi này là núi non hoang dã, ta chỉ có một mình nên sợ hãi, những tên cướp đó vạn nhất chưa đi xa lại quay trở lại thì làm sao bây giờ?" Cố Tương Quân lần này là thật sự có chút luống cuống, lúc nàng tiến hành cái kế hoạch này, đã suy xét tới các mặt rồi.

Dù cho hắn tạm thời không động tay động chân giúp mình, ít nhất cũng sẽ xem trọng mặt mũi của An Bình Hầu phủ, sẽ mang theo mình đồng hành, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Phó Minh Tu nửa điểm cũng không có ý tứ này!

"Vậy cùng ta có quan hệ gì?" Phó Minh Tu nói, thúc giục nói, "Nhanh lên đi, trước khi trời tối phải tới kịp điểm dừng chân tiếp theo."

Đội ngũ quả nhiên tốc độ nhanh hơn, Cố Tương Quân đứng nguyên tại chỗ, giận đến nỗi cả người đều phát run, đầu óc trống rỗng.

"Phó Minh Tu, ngươi thật sự một chút cũng không sợ sao!" dưới cơn cuồng nộ, Cố Tương Quân hướng về phía xe ngựa vừa rời đi mà quát.

Xe ngựa một chút cũng không ngừng lại, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn, rất nhanh liền biến mất ở chỗ quẹo.

Cố Tương Quân đôi mắt nổi giận đỏ bừng, nàng ha ha nở nụ cười, cười xong bỗng nhiên liền ngồi xổm xuống khóc, tình yêu trong l*иg ngực đối với Phó Minh Tu, theo nước mắt lăn xuống, từng chút biến thành hận!

Nếu không có hắn của đời trước cho nàng hy vọng, nàng làm gì đến nỗi đem chính mình biến thành nông nỗi như vậy, nàng vứt bỏ tôn nghiêm tự đưa mình tới cửa hắn đều không nhìn một cái, quả thực là khinh người quá đáng!

Cố Tương Quân lúc này còn chưa biết, khi trở lại kinh thành sẽ là cái gì đang chờ nàng.

*

Ngoài cửa lớn Trấn Quốc Công phủ, Đường Tịnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa lớn một lúc lâu.

Lục lọi trong trí nhớ, những chuyện có quan hệ với Trấn Quốc Công phủ kỳ thật đã rất mơ hồ, nàng tiến lên một bước, gõ gõ cửa.

Gã sai vặt canh cửa tới rất nhanh, mở cửa, thấy bên ngoài có một cô nương tuổi trẻ đang ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng đó, sửng sốt một chút, "Vị cô nương này, ngươi đến tìm ai a?"

"Ta tìm Quốc công gia của các ngươi." Đường Tịnh nói gọn gàng dứt khoát.

Cha đang một mình ở nhà, nàng muốn đến rồi về nhà mau để bồi cha, không thể ở bên ngoài trì hoãn quá lâu, cha sẽ lo lắng.

Gã sai vặt nghe vậy, ánh mắt tức khắc liền trở nên không thân thiện nữa, cô nương này người không lớn, khẩu khí lại thật ra không nhỏ, đi tới liền muốn gặp Quốc công gia nhà bọn họ!

"Ngươi là người nhà ai, có bái thϊếp không?" Nhưng quý nhân ở kinh thành rất nhiều, gã sai vặt vì phòng ngừa chính mình nhìn lầm lại đắc tội với người ta, vẫn là nên hỏi một tiếng.

"Không có bái thϊếp." Đường Tịnh nói, "Ta chính là người nhà này!"

Gã sai vặt nghe không có bái thϊếp, biểu tình liền có chút không kiên nhẫn, cũng không nghe sau đó nàng nói một câu gì đó, "Không có bái thϊếp là không thể vào, cô nương ngươi vẫn là đi đi thôi, nơi này không phải nơi ngươi nên tới."

Hắn nói liền muốn đóng cửa, Đường Tịnh một phen đè lại cánh cửa, trực tiếp đẩy toàn bộ bản tướng môn ngã xuống dưới.

Gã sai vặt sắc mặt trầm xuống, lập tức liền gọi hộ viện tới, giáo huấn một chút cái người dám can đảm mạo phạm Trấn Quốc Công phủ này!

Nhưng mà tiểu cô nương một quyền một cước, đều không chớp mắt, trực tiếp liền đánh ngã những tên hộ viện đó, cuối cùng ở trong ánh mắt hoảng sợ của gã sai vặt, cũng đem hắn đánh tới, sau đó tiểu cô nương chậm rãi lắc lắc chân mà đi vào Trấn Quốc Công phủ.

Quốc công gia hôm nay nghỉ tắm gội, khó có được thanh nhàn, để cho người dọn một trương ghế nằm ra, hắn thích ý mà nằm ở trên ghế, giơ một cuốn tạp ký ở trong tay lật xem, nhìn nhìn, trước mắt lại hạ xuống một bóng đen.

Hắn tưởng phu nhân nhà mình, ngẩng đầu lên thì lại thấy một tiểu cô nương đứng ở phía trước ghế nằm của hắn.

"Ngươi là ai a?" Quốc công gia hoảng sợ, vội ngồi dậy, hắn khó có được thanh nhàn nên cho hạ nhân trái phải đều lui xuống, chính là muốn một buổi trưa nhẹ nhàng.

Đường Tịnh ghé sát vào hắn, đưa ra một ngón tay chỉ vào mặt của hắn, "Ngươi xem ta có phải lớn lên rất giống ngươi hay không, ta là nữ nhi của ngươi."

"Loảng xoảng ——" một tiếng chén sứ rơi vỡ từ nguyệt môn bên kia truyền đến, Quốc công gia quay qua liếc mắt một cái, liền thấy phu nhân nhà mình vẻ mặt không thể tin được mà nhìn hắn, dường như hắn làm việc gì đại nghịch bất đạo rồi.

"Ta không phải, ta không có, không phải ta làm, ngươi đừng nói bừa, phu nhân nàng nghe ta giải thích!" Quốc công gia sợ tới mức một đầu mồ hôi lạnh, lập tức chạy tới rồi phủ nhận liên tiếp bốn lần.

Đường Tịnh lắc lắc đầu, nhìn về phía nguyệt môn nơi Quốc công phu nhân đang đứng, sửa đúng nói: "A, ta và ngươi lớn lên không giống, cùng nàng lớn lên giống."

Nàng vừa nói, vừa dịch ngón tay giữa Quốc công gia tới trên người Quốc công phu nhân.

Quốc công phu nhân nguyên bản cho rằng, đây là tiểu dã chủng do trượng phu của mình ở bên ngoài sinh ra, nghe được Đường Tịnh nói như vậy, lời vốn đã đến miệng lại nghèn nghẹn nuốt trở về.

Nàng nhìn chằm chằm Đường Tịnh đang nhìn thoáng qua, càng xem càng quen mắt, trái tim cũng bắt đầu bang bang kinh hoàng lên.

"Ngươi, ngươi là......" Trong lòng có một cái suy đoán không có khả năng, nhưng nàng không dám tưởng tượng, năm ấy khi nữ nhi của nàng xảy ra chuyện, nàng như thế nào cũng không dám tin tưởng, nàng sẽ rớt xuống vực mà chết, cuối cùng thi thể cũng không tìm được, chỉ có thể lập cho nàng cái mộ chôn quần áo và di vật.

"Ta là Đường Tịnh, nga, trước kia kêu là Mộc Tịnh Nhan." Đường Tịnh đáp.

Trái tim của Quốc công phu nhân, nháy mắt liền treo lên, nàng vội vàng chạy vào, lôi kéo Đường Tịnh nhìn trái xem phải, càng xem càng thấy đây chính là tiểu nữ nhi của mình, nhưng, có khả năng này sao?

Đều đã qua đi nhiều năm như vậy, nàng vì cái gì mới tìm tới cửa, mấy năm nay nàng lại là sinh sống ở nơi nào?

"Có người muốn gϊếŧ ta, ta chạy ta chạy, chạy trốn rồi đầu bị đập xuống đất, là cha đã cứu ta, mang ta về nhà. Hôm qua mới nhớ tới chính mình là ai." Đường Tịnh sờ sờ đầu của mình, đem vết sẹo trên đầu kia vạch ra, Quốc công phu nhân nhìn lên, tức khắc đôi mắt liền đỏ.

Quốc công gia nghe vậy, trong lòng cũng rất là khϊếp sợ, đối với lời Đường Tịnh nói đã tin một nửa, rốt cuộc năm đó thật là ở phía dưới vách núi tìm được quần áo rách rưới dính đầy máu, hắn sau lại cũng phát động rất nhiều người đi tìm, nhưng mà trước sau cũng tìm không thấy người, mấy năm qua đi, dần dần cũng liền tiếp nhận khả năng khuê nữ đã bị dã thú ăn luôn thật rồi.

"A, người gϊếŧ ta nói, là tiểu thư của An Bình Hầu phủ, muốn gϊếŧ ta." Nàng một hơi nói xong, không đợi Quốc công gia cùng Quốc công phu nhân hoàn hồn, xoay người muốn đi.

"Từ từ, Nhan Nhi!" Quốc công phu nhân một phen kéo cánh tay của Đường Tịnh lại, "Con muốn đi đâu? Hiện tại sự tình còn chưa có biết rõ ràng, con không được đi!"

Cùng Quốc công gia giống nhau, Quốc công phu nhân đối với thân phận của Đường Tịnh cũng tin một nửa, một nửa kia là một loại không dám tin tưởng, rốt cuộc chín năm đi qua, người vốn cho rằng đã chết bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, như thế nào cũng sẽ có loại cảm giác hoảng hốt không chân thật.

"Các ngươi không tin ta sao?" Đường Tịnh kỳ thật đã có chút không kiên nhẫn, nàng phải về nhà bồi cha, tới nơi này chỉ là nói cho bọn họ một tiếng, như vậy liền có người đi tìm Cố Tương Quân tính sổ.

"Không phải không tin, là, là, quá bất ngờ." Quốc công gia có chút nói năng lộn xộn lên, hắn nhìn chằm chằm mặt của Đường Tịnh nhìn qua nhìn lại, cuối cùng xác định, đây thật là nữ nhi của mình a!

"A, vậy các ngươi sẽ thay ta báo thù sao?" Đường Tịnh nghiêng đầu, yên lặng nhìn đôi mắt của Quốc công gia, nếu bọn họ nói không báo thù, nàng liền phải chính mình động thủ.

"Đương nhiên sẽ!" Quốc công phu nhân hồng con mắt tiến lên bắt lấy tay Đường Tịnh, "Nhan Nhi, mấy năm nay, con có phải ăn rất nhiều cực khổ hay không?"

"Không có nha, cha rất thương ta." Đường Tịnh lắc lắc đầu nhỏ, "Được rồi, ta phải về nhà đây, cha còn ở nhà chờ ta."

Đường Tịnh nói xong, nhẹ nhàng tách tay của Quốc công phu nhân ra.

"Nhưng mà nơi này là nhà của ngươi a!" Quốc công phu nhân không muốn để cho nàng đi, chín năm, nàng chỉ có ở trong mộng mới có thể thấy tiểu bộ dáng đáng yêu của nữ nhi, loại cảm giác mất đi mà tìm lại được, làm trái tim nàng một trận rồi một trận, trước sau vô pháp bình tĩnh trở lại được.

"Các ngươi còn có ca ca, nhưng mà cha chỉ có ta." Đường Tịnh sau này lui một bước, "Ta đi đây!"

Nàng nói xong, cũng không quản Quốc công gia cùng với Quốc công phu nhân, xoay người liền chạy đi.

"Ai! Chờ một chút!" Quốc công phu nhân làm sao bỏ được để cho nàng liền như vậy chạy đi.

"Đuổi theo, chúng ta đuổi theo!" Quốc công gia so với phu nhân bình tĩnh hơn một chút, rất nhanh phát hiện Đường Tịnh không thích hợp.

Đường Tịnh đương nhiên biết Quốc công gia cùng với Quốc công phu nhân đang đuổi theo ở sau lưng, nàng nghĩ nghĩ, thả chậm bước chân lại, dù sao lúc trước nàng bị người ta đuổi gϊếŧ rớt xuống vách núi, chuyện này đối với vợ chồng họ khẳng định cũng rất khổ sở, không phải là bọn họ sai.

Chỉ là, tâm tính con người đều là lương thiện trong sáng, thời điểm đầu óc nàng đần độn trống rỗng, được Đường Đức Quý nhặt về, tuy rằng không phải cha ruột, lại so với rất nhiều người cha ruột trên đời này tốt hơn nhiều, trong trí nhớ của nàng, tuy rằng đã tìm được trở về ký ức trước bảy tuổi, lại không có quá nhiều người dính dáng vào trong cảm giác chung bây giờ.

Cho nên, nếu yêu cầu lựa chọn, nàng sẽ không chút do dự lựa chọn Đường Đức Quý.

Mộc Trường Yến với vẻ mặt uể oải đã trở lại, hắn mấy ngày này vẫn luôn muốn gặp mặt Cố Tương Quân một lần, hỏi nàng một chút vì sao không cùng với mình lui tới nữa, đáng tiếc lại trước sau đều bị sập cửa vào mặt.

Hắn vừa đến cửa nhà, đầu tiên là nhìn thấy một tiểu cô nương chạy ra, tiếp theo lại nhìn thấy cha mẹ nhà mình vẻ mặt nôn nóng mà chạy theo ra tới, con mẹ nó hốc mắt còn có chút phiếm hồng.

"Cha, nương? Các ngươi đây là làm sao vậy?" Mộc Trường Yến không chút nghĩ ngợi mà theo đi lên, một bên chạy một bên quan tâm hỏi Quốc công phu nhân, "Nương, ngài tại sao lại khóc?"

"Đó là muội muội ngươi!" Quốc công gia nói, "Ngươi có phải lại đi An Bình Hầu phủ hay không?"

Quốc công gia ngày thường cũng không quá can thiệp vào chuyện giao lưu bạn bè của nhi tử, nhưng là Đường Tịnh vừa mới nói, trước kia chính tiểu thư của An Bình Hầu phủ là người sai khiến đi hạ sát nàng, cứ mặc kệ việc còn chưa có kiểm chứng, nhưng là dưới tình huống thân sơ viễn cận, độ hảo cảm của Quốc công gia đối với An Bình Hầu phủ nháy mắt xuống dưới cả số âm.

"Đúng vậy, làm sao vậy?" Mộc Trường Yến đi theo đi phía trước đi, khó hiểu hỏi.

"Về sau không được đi nữa!" Quốc công phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tên bất hiếu tử này, thế nhưng cùng người hại muội muội của mình có lui tới, còn một lòng say mê không hối hận!

"Còn đi nữa sẽ bị đánh gãy chân!" Quốc công gia bổ sung nói.

"Tại sao chứ?" Mộc Trường Yến cả người đều ngốc, vì cái gì bỗng nhiên thành kiến của cha mẹ đối với Cố Tương Quân lại sâu như thế?

"Bởi vì năm đó người hại muội muội ngươi, chính là nàng!" Quốc công phu nhân không tính toán gạt hắn chuyện này, nếu mà hắn còn rối rắm, nàng liền đánh chết hắn!

Cho nên mới nói, kỳ thật cả nhà phu thê Quốc công, đều rất hung tàn?

Mộc Trường Yến nghe xong cứng ngắc ở tại chỗ, hắn thậm chí có chút không biết nương vừa mới nói gì đó, nhưng mà chuyện kia sao có thể? Cố Tương Quân là cô nương thiện lương ôn nhu như vậy, sao có thể làm ra chuyện như vậy được?

Ánh mắt dừng ở trên người cô nương đang chậm rãi mà đi ở phía trước, cắn răng một cái chạy tiến lên vài bước, ngăn cản đường Đường Tịnh đang đi, "Ngươi là muội muội của ta?"

Đường Tịnh liếc mắt nhìn hắn, a, là người ngày đó bị mình ném văng ra xa, nàng không có hảo cảm gì mà dời tầm mắt đi, không tính toán phản ứng lại với hắn, người này thích Cố Tương Quân, không phải là thứ tốt!

"Tại sao ngươi lại nói, là Cố tiểu thư làm hại ngươi?" Mộc Trường Yến không dám tin tưởng, hắn từ khi thiếu niên bắt đầu biết mến mộ, trong lòng liền có cô nương kia, hắn thậm chí cảm thấy chính mình không xứng với người tốt như vậy, nhưng mà hiện tại lại có người muốn nói cho hắn, người kia cũng không phải tốt đẹp như vậy, thậm chí thương tổn đến người chí thân của mình!

Hắn nhìn Đường Tịnh, càng nhìn, tâm càng thêm rối loạn, khi hắn còn nhỏ cũng từng thích mang muội muội đi chơi, cũng từng cưng chiều, thương yêu nàng, đem đồ ăn ngon giấu ở trong tay áo lặng lẽ đút cho nàng, cái tiểu cô nương này, đích xác chính là muội muội của hắn, dù sao thời điểm nàng xảy ra chuyện đã bảy tuổi, diện mạo lúc bảy tuổi so với hiện tại, kỳ thật biến hóa cũng không phải là rất lớn.

Đường Tịnh bước chân nhanh hơn một ít, "Ngươi đừng đi theo ta, ta chán ghét ngươi."

Mộc Trường Yến biểu tình cứng đờ, "Tại sao?" Muội muội không phải mất tích nhiều năm như vậy, vì sao lại đối với mình nói như vậy?

"Ở cửa hàng vịt nướng, ngươi muốn đánh ta." Đường Tịnh thập phần ngay thẳng mà nói, "Ngươi không phải người tốt, ta không thích."

Trong đầu Mộc Trường Yến, nháy mắt liền nổi lên hồi tưởng lại lúc ở ngoài cửa hàng vịt nướng, chuyện chính mình bị một tiểu cô nương ném bay đi.

"Sao lại thế này? Trường Yến, ngươi đã sớm gặp qua muội muội ngươi sao?" Quốc công gia vừa nghe liền nóng nảy, "Ngươi tại sao không có nhận ra nàng, vì cái gì không sớm mang muội muội về nhà một chút!"

"Ta......" Mộc Trường Yến đầu loạn thành một cuộn chỉ rối, suy nghĩ tán loạn lẫn lộn với nhau, "Ta không biết, ta lúc ấy......"

Hắn lúc ấy nhìn thấy Cố Tương Quân bị người khác khi dễ, cho nên muốn phải vì nàng lấy lại công đạo, muốn đi tìm tiểu cô nương tính sổ. Hắn không có nhìn thấy mặt của tiểu cô nương, cho nên không có nhận ra tới.

Lời này đến miệng, lại như thế nào cũng nói không nên lời.

Trên thực tế cho dù thấy được mặt của nàng, lúc chính mình đang nổi nóng, cũng sẽ không nhận ra được đúng không? Chỉ biết ép nàng tới xin lỗi Cố Tương Quân?

"Quay về lại tìm ngươi tính sổ!" Quốc công gia mắt thấy Đường Tịnh biến mất ở chỗ quẹo vào, vội vàng lôi kéo Quốc công phu nhân đuổi đi theo, đem Mộc Trường Yến ném tại chỗ.

Mộc Trường Yến đôi mắt trợn tròn đến sinh đau, tay đều run nhè nhẹ, hắn đứng yên tại chỗ một hồi lâu, bỗng nhiên xoay người hướng tới An Bình Hầu phủ mà đi, hắn muốn đi hỏi cho rõ ràng, hỏi một câu chuyện xảy ra với muội muội chín năm trước, rốt cuộc có phải Cố Tương Quân làm hay không!

Hắn gõ cửa một hồi lâu, người gác cổng vẫn cứ nói Cố tiểu thư chưa có trở về, hắn cũng không chịu đi, liền như vậy đứng ở cửa chờ.

Rốt cuộc, một chiếc xe ngựa ngừng ở cổng lớn An Bình Hầu phủ không chớp mắt, Cố Tương Quân từ bên trong đi xuống, nàng nhìn qua dung nhan tiều tụy, cũng không biết rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Mộc Trường Yến đi ra phía trước, cản Cố Tương Quân lại.

Cố Tương Quân lúc này vừa mệt vừa đói, chỉ muốn vào nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút cho tốt, lại gặp hắn tới, nàng nhìn thấy Mộc Trường Yến, nguyên bản áp lực ở trong lòng oán khí cùng phẫn hận tất cả đều xông lên, nàng ngay cả ngụy trang cũng lười, chỉ lạnh lùng mà nhìn hắn, "Ngươi tới làm gì, ngươi đi đi, về sau đừng lại đến gặp ta nữa."

Mộc Trường Yến lại cũng không nhúc nhích, "Ta hỏi ngươi một chuyện, ta hy vọng ngươi có thể nghiêm túc trả lời ta, chỉ cần ngươi trả lời, ta về sau liền sẽ không lại đến tìm ngươi."

"Chuyện gì." Cố Tương Quân không kiên nhẫn hỏi.

"Chín năm trước, chuyện xảy ra với muội muội ta, có phải ngươi làm hay không?" Mộc Trường Yến gắt gao nhìn chằm chằm mặt của Cố Tương Quân, không bỏ sót một chút ít biểu tình gì của nàng.

Cố Tương Quân thình lình bị hỏi đến vấn đề này, theo bản năng liền có chút hoảng, ánh mắt của nàng không tự chủ mà né tránh ra, "Ngươi nói bậy gì đó! Sự tình của muội muội ngươi, cùng ta có quan hệ gì?"

Nàng phủ nhận sạch sẽ, nhưng mà biểu tình cùng ánh mắt của nàng lại bán đứng bản thân mình, trong nháy mắt này Mộc Trường Yến chỉ cảm thấy chính mình như rơi vào động băng, có một loại cảm giác gọi là chưa hết giận đã bị đè nén thêm.

Hắn những năm gần đây đang làm cái gì?

Hắn nâng niu một người thương tổn tới muội muội mình, nâng niu nhiều năm như vậy?

"Thật sự không có sao?" Cũng không biết có phải bởi vì phẫn nộ tới rồi cực điểm rồi hay không, ngữ khí của hắn ngược lại bình tĩnh xuống.

Cố Tương Quân lúc này đã trấn định, "Tránh ra, ta không biết ngươi đang nói cái gì!"

Dù sao Mộc Tịnh Nhan đã ngu ngốc, lại nói chuyện của chín năm trước, chết không đối chứng, ai cũng không có khả năng tra được tới trên đầu nàng.

Nàng rốt cuộc là như thế nào làm được sau khi hại một người, còn yên tâm thoải mái hưởng thụ việc người khác đi theo cưng chiều, nâng niu mình?

Mộc Trường Yến giơ lên tay, hung hăng mà hướng đến trên mặt Cố Tương Quân, "Cố Tương Quân, ngươi thật sự rất ghê tởm." Mình yêu thương nàng nhiều năm như vậy, cũng thật ghê tởm!

"Tất cả mọi chuyện xảy ra cho muội muội ta, đều là ngươi làm đi." Mộc Trường Yến đôi mắt giận đỏ bừng, hắn thích Cố Tương Quân là không giả, nhưng việc này không đại biểu hắn không có đầu óc, đó là muội muội của hắn, là muội muội hắn từng ôm ấp, từng yêu thương, từng thân thiết a!

Cố Tương Quân bụm mặt, sắc mặt biến đổi đột ngột, "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi tránh ra!"

Nàng đột nhiên đẩy Mộc Trường Yến ra, chật vật mà chạy vào An Bình Hầu phủ, tại sao lại như vậy, ngốc tử sao có thể nhớ rõ, nàng ta tại sao muốn gợi chuyện này lên!

Cả người ả đều run bần bật, muốn trấn định lại, nói cho chính mình không cần phải sợ, nhưng mà đó là Trấn Quốc Công phủ, nếu là muốn đối phó nàng, căn bản chính là dễ như trở bàn tay!

Không thể cứ để như vậy đi, Phó Minh Tu không cần nàng, Quốc công phủ cùng nàng kết thù, trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên gương mặt của Tam hoàng tử, đúng rồi, nàng còn có đường lui!

Ả vội vàng chạy vào phòng, run rẩy thay quần áo, trang điểm chải chuốt cho chính mình xong, từ cửa sau rời An Bình Hầu phủ mà đi.

Mà lúc này, Mộc Trường Yến có được đáp án mà hắn muốn, đón gió lạnh băng mà chạy về phía trước, hắn một đường hỏi tìm người, cuối cùng tìm được tiểu viện của Đường gia.