Hạ Sốt

Chương 51

Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giữa buổi Lộ Vô Khả đi toilet, trùng hợp gặp cô bạn gái nhỏ của Dương Thiên Thành.

Ở tuổi này phần lớn con gái đều để mặt mộc, cô gái này mặt đã đầy phấn, tô son môi đỏ chót, đi chơi còn không quên mang theo đống đồ trang điểm.

Cô bạn gái của Dương Thiên Thành đang cong mông dựa vào bồn rửa tay nhìn gương kẻ mắt, trong miệng nói xấu giáo viên không cho trang điểm. Cô chị em bên cạnh cũng trang điểm đậm không khác gì cô ta, phấn mắt dày đặc trên mí mắt, cũng ở bên cạnh nhìn gương tô son.

"Ê, người mày coi trọng không phải cái túng hóa à dạng tầm thường, mới nãy tao hỏi thăm từ chỗ Dương Thiên Thành, cấp ba còn xảy ra tai nạn xe cộ đó, vừa trông chính là tên ham chơi."

Lộ Vô Khả còn chưa vào toilet, bước chân dừng lại.

Người chị em của cô ta rõ ràng rất có hứng thú: "Tao cứ muốn chơi với loại người này đấy, tuần trước cái tên lớp bên cạnh ngay cả hôn cũng không biết, tức chết tao."

"Tao nói nè, người bên cạnh Dương Thiên Thành ngoại trừ Trình Ngụ Lễ ai cũng không phải là hạt giống tốt, nhìn là biết đều là dạng mày thích, mày chắc có thể tìm được người mình thích."

"Dương Thiên Thành có nói anh ta bị tai nạn ra sao không?"

"Không, anh ấy không nói với tao, đúng là huynh đệ tình thâm." Bạn gái Dương Thiên Thành đang cầm bút kẻ mắt, mắt trợn trắng.

"Nhưng mà làm gì có chuyện tao hỏi không ra chứ," cô gái đắc ý cầm điện thoại đưa cho chị em cô ta, "Tao đi tìm một anh hỏi, vừa hay anh ta cũng biết người này, trước kia học cùng trường."

Chị em cô ta cầm điện thoại đọc tin nhắn giữa cô ta với người nam kia, đọc được một nửa giọng điệu cao tám độ: "Từng đâm chết người á?"

Cô chu môi: "Đúng vậy, những hai người, mạng mình suýt chút nữa cũng không còn, cấp ba tạm nghỉ học một năm."

"Không ngồi tù luôn? Trong nhà có lai lịch lắm à?"

"Sao có thể không có lai lịch được, tập đoàn Thẩm thị."

"Trời đất ơi."

Lộ Vô Khả ở bên ngoài nghe trộm, mặt không gợn sóng.

Nếu hôm nay bọn họ bàn luận là chuyện của người khác, cô một chữ cũng không thèm nghe, nhưng cô biết bọn họ đang nói đến Thẩm Ngật Tây.

"Nhưng tiếc là có bạn gái rồi." Cô gái tiếc hận.

"Có bạn gái thì sao, cướp là được."

Bạn gái Dương Thiên Thành vừa dứt lời, cánh tay bị người chị em đυ.ng đυ.ng.

Lộ Vô Khả đi vào đến bồn rửa tay mở nước rửa tay.

Bạn gái Dương Thiên Thành nhận ra cô chính là người Thẩm Ngật Tây dẫn theo hôm nay, miệng như không có việc gì ngậm lại, tiếp tục đánh phấn mắt, giống như vừa rồi không có bát quái chuyện của Thẩm Ngật Tây.

"Cái bảng mắt này đẹp thật." Chị em của cô ta tìm lời nói.

"Thật à, gần đây tao chỉ dùng nó thôi."

Lộ Vô Khả cũng không quan tâm bọn họ, rửa tay xong liền đi ra.

Cô vừa đi hai cô gái đó lại nói tiếp, giọng bạn gái Dương Thiên Thành không nhỏ, còn cười lanh lảnh.

"Xong rồi, tao thấy mày không cần phí sức nữa đâu, tên đó rõ ràng thích kiểu trong sáng mà, tao thấy mày muốn theo đuổi được người ta trước tiên phải như Chu Đình Đình lớp bên cạnh."

Chị em cô ta ghét nhất chính là Chu Đình Đình lớp bên cạnh, tức giận đến cù cô ta, ở bên ngoài hành lang cũng nghe được tiếng cười đùa của bọn họ.

Lúc Lộ Vô Khả quay lại vừa lúc chạm mặt Trình Ngụ Lễ đang đi ra ngoài nghe điện thoại, anh ta vừa đẩy cửa ra, tầm mắt tự nhiên rơi xuống trên người Lộ Vô Khả, hướng cô gật đầu chào.

Lộ Vô Khả cũng lịch sự đáp lại.

Cô đẩy cửa đi vào ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngật Tây, Thẩm Ngật Tây dang rộng chân không biết cầm điện thoại bấm cái gì, cô mới vừa ngồi xuống đã bị anh ôm qua, theo bản năng nhéo nhéo chút thịt mềm mại trên eo cô.

Thẩm Ngật Tây đang trả lời tin nhắn của , Diệp Tùng Liên biết anh đã trở về, bảo anh tối về nhà ăn cơm.

Lúc Thẩm Ngật Tây xem tin tức hay trả lời tin nhắn sẽ không né tránh Lộ Vô Khả, ngược lại bình thường không có việc gì thích ôm cô lại đây cùng nhau xem, Lộ Vô Khả cũng quen rồi.

Kết quả liền nghe được Dương Thiên Thành bên cạnh như thấy chuyện gì kỳ lạ, kéo dài ngữ điệu: "Chậc chậc chậc, cậu hai Thẩm, không phải trước kia rất chán ghét việc con gái nhìn điện thoại cậu sao? Ai vượt rào thì liền kết thúc, hôm nay xảy ra chuyện gì thế, sửa tính rồi?"

Nghe giọng điệu này, chính là đang trêu chọc.

Lộ Vô Khả nghe vậy ngạc nhiên một chút.

Bị anh nuông chiều quen, dần dần cô đã quên thật ra Thẩm Ngật Tây không phải là người tốt tính.

Trong mắt anh chứa ý cười nhẹ, nửa đùa nửa thật nói giỡn với Dương Thiên Thành: "Không cho xem, bạn gái sẽ giận dỗi tôi mất."

Lộ Vô Khả: "......"

Anh chỉ biết nói bậy bạ, nói xong còn tự mình cười cười.

Dương Thiên Thành lại nhìn Lộ Vô Khả thêm vài lần, mang theo sự tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.

Trong phòng tiếng nhạc ồn ào, Lộ Vô Khả dùng giọng nói chỉ có Thẩm Ngật Tây nghe được hỏi anh: "Trước kia anh thật không cho ai nhìn điện thoại mình à?"

"Em nói đi?"

Thật ra không phải trong điện thoại có thứ gì không muốn cho người khác xem, chỉ đơn giản là anh không thích hành động đó.

Thẩm Ngật Tây tiếp tục rũ mắt trả lời tin nhắn của Diệp Tùng Liên, nhắn xong ghé vào tai cô nói: "Em nhìn thấy đó, tối nay cùng nhau về nhà ăn cơm."

Lộ Vô Khả lại chỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không nói gì.

"Sợ người lạ à?" Thẩm Ngật Tây hỏi.

Lộ Vô Khả lắc đầu.

"Em đi không?"

Cô cúi đầu nghịch tay Thẩm Ngật Tây, lát sau mới mở miệng: "Đi."

----------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ s1apihd.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Dựa vào tướng mạo của Thẩm Ngật Tây đi đâu cũng có thể gây ra họa cho một đống cô gái nhỏ, chắc chắn dáng vẻ bố mẹ anh cũng phi thường.

Buổi tối Lộ Vô Khả gặp được Diệp Tùng Liên, quả nhiên mẹ Thẩm Ngật Tây thật xinh đẹp, ngũ quan nhu hòa dịu dàng hiền thục, trên người là khí chất tự nhiên hào phóng của phần tử trí thức.

Thẩm Ngật Tây không giống mẹ, hẳn là tương đối giống cha.

Ba Thẩm tối nay không rảnh, không về nhà ăn cơm, trong nhà chỉ có Diệp Tùng Liên, còn có con trai lớn nhà họ Thẩm mới từ công ty về và ông nội Thẩm Ngật Tây, Thẩm Nghiêm Lâm.

Lúc Thẩm Ngật Tây dẫn Lộ Vô Khả trở về, Diệp Tùng Liên bảo người làm thêm trà tiếp khách, nói Thẩm Ngật Tây dẫn con gái người ta về nhà cũng không nói một tiếng.

Thẩm Ngật Tây cười nói: "Đây không phải là dẫn về cho ngài nhìn sao."

Diệp Tùng Liên đối với cô gái con trai dẫn về rất tôn trọng, không có tìm tòi thăm dò thân thế cô hoặc chuyện khác, ngược lại trò chuyện rất tri thức, còn nói đây là lần đầu tiên thằng nhóc này dẫn con gái về.

Chính bởi vì sự lịch sự và tôn trọng của bà, khiến cho người ta có cảm giác xa cách.

Nhưng mà có Thẩm Ngật Tây ở đây, Lộ Vô Khả không cảm thấy khó xử chút nào.

Căn bản Thẩm Ngật Tây mang cô về chính là trình diện cho mẹ anh nhìn xem, đều đỡ giúp cô trong mọi lời nói, để cô không cảm thấy không thoải mái.

Nói chuyện được một nửa, thì anh trai Thẩm Ngật Tây cùng khách từ trong phòng đi ra, chắc là bàn chuyện làm ăn.

Anh trai Thẩm Ngật Tây thấy anh về hỏi thăm mấy câu, rồi đưa khách xuống lầu ra về rồi mới quay lại phòng khách, anh trai Thẩm Ngật Tây tương đối giống mẹ, ôn hòa và kiêu ngạo, quan hệ giữa hai anh em cũng không tệ lắm, có thể nhìn ra được từ trong cuộc đối thoại tự nhiên, thoải mái.

Sức khỏe ông cụ nhà họ Thẩm mấy năm gần đây không tốt lắm, thẳng đến lúc ăn cơm tối mới ngồi trên xe lăn lộ mặt, là anh của Thẩm Ngật Tây đi lên lầu đẩy xuống.

Trong nhà này người Thẩm Ngật Tây không thân thuộc nhất chính là ông cụ Thẩm, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng ông nội rồi không nói gì thêm.

Rõ ràng trông ông cụ Thẩm là người rất hòa ái, gương mặt hiền từ.

Lúc ông cụ Thẩm ngồi xuống chỗ chủ vị, đầu ngón tay Lộ Vô Khả để trên bàn vô thức cuộn lại, cô nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.

Giáo dưỡng và phép tắc ở nhà họ Thẩm thực sự rất tốt, trong lúc ăn cơm rất yên lặng, không nói chuyện.

Cơm nước buổi tối xong Thẩm Ngật Tây dẫn Lộ Vô Khả ra ngoài đi bộ một vòng, sau khi trở về Lộ Vô Khả đến phòng tắm tắm rửa, đang tắm một nửa Thẩm Ngật Tây đi vào.

Vòi sen trong phòng tắm tỏa ra hơi nóng ướŧ áŧ, mông lung như làn sương mờ ảo.

Lơ lửng trong không khí, lưng dán trên gạch men lạnh lẽo.

Bọt nước theo đường cong chảy xuống.

Màn đêm mờ mịt, bấp bênh.

Du͙ƈ vọиɠ ở trong bóng tối như sóng ngầm thăng trầm.

Âm thanh nhỏ vụn cào lòng người từ trong cửa kính mờ thoảng truyền ra, xao xuyến câu lấy bóng đêm quyến rũ này.

Trên ngực Thẩm Ngật Tây có vết sẹo, tối hôm đó Lộ Vô Khả nằm trong lòng anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về vết sẹo đó.

Đây không phải là lần đầu tiên cô để ý tới vết sẹo ấy, Thẩm Ngật Tây phát hiện ra cô có thói quen này từ trước, đầu ngón tay luôn theo bản năng hướng tới chỗ đó, như là có điều gì đó đang hấp dẫn cô vậy.

Ban đêm Lộ Vô Khả ngủ không quá an ổn.

Từng giấc mộng thay phiên nhau lặp đi lặp lại, mở mắt rồi lại nhắm mắt, nhắm mắt lại là cơn ác mộng quen thuộc không có điểm dừng.

Buổi tối ngày đó Lộ Vô Khả không chỉ nhìn thấy mẹ và bà nội.

Còn có Thẩm Ngật Tây.

Anh ở dưới ánh đèn, cả người toàn là máu.

-----------

Hôm sau Lộ Vô Khả tỉnh lại Thẩm Ngật Tây đã không còn ở đây nữa.

Trong trí nhớ lúc sáng sớm tinh mơ hình như Thẩm Ngật Tây hôn hôn trước người cô, lại hôn hôn miệng cô.

Lúc ấy Lộ Vô Khả buồn ngủ quá, bị anh làm phiền không kiên nhẫn chui vào trong lòng anh.

Hình như Thẩm Ngật Tây cười cười, nói bên tai cô anh đi tập luyện.

Mấy ngày nữa Thẩm Ngật Tây phải thi đấu, tối hôm qua người cộng sự Hứa Tri Ý xử lý hết công việc rồi bay đến thủ đô trong đêm, hôm nay hai người gặp nhau liền bắt đầu tập luyện.

Tối hôm qua Lộ Vô Khả ngủ không ngon, huyệt thái dương trướng đau, tay ôm đầu muốn ngồi dậy mới phát hiện cả người bị bọc kín mít trong chăn.

Cô nằm xuống lại.

Cái hành động này Lộ Vô Khả chưa từng làm qua, buổi sáng một khi cô đã tỉnh lại rất khó để ngủ tiếp, cô nằm trên giường lười biếng nửa tiếng, đầu óc trống rỗng, ánh mắt trống rỗng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Qua thật lâu cô mới lấy lại tinh thần, từ trên giường bò dậy rửa mặt.

Cửa sổ sát đất trong phòng Thẩm Ngật Tây từ nơi này có thể nhìn đến vườn hoa dưới lầu phía Tây Nam, Lộ Vô Khả ngồi trên giường xem người ta cắt tỉa hoa cỏ một lúc, có thể nhìn thấy xa xa một đầu tóc hoa râm đang ngồi trên xe lăn.

Cũng không biết Lộ Vô Khả đang nhìn người hay là nhìn cảnh, sắc mặt nhàn nhạt.

Cô chống cằm nhìn một lúc lâu, từ trên giường đứng lên, lúc đi ra ngoài không thấy màn hình điện thoại trên giường không ngừng nhấp nháy.

Lộ Vô Khả ở thang máy gặp người phụ nữ đã gặp ở sảnh ngày hôm qua, vẫn trang phục nghiêm túc chỉnh tề như ngày hôm qua, đi đôi cao gót, trang điểm vừa đứng đắn vừa đoan trang.

Người phụ nữ cười chào hỏi cô, Lộ Vô Khả hỏi cô ta một câu có thể đi đến vườn hoa dưới lầu không.

Người phụ nữ nói có thể.

Lộ Vô Khả nói cảm ơn, nhìn thang máy một đường đi xuống.

Chỉ một ngôi nhà họ Thẩm, từ cửa chính đi ra vườn hoa hai chân Lộ Vô Khả lại đi đến hơi mỏi, mới nãy ở trên lầu còn nhìn thấy người cắt tỉa cây cảnh trong vườn khi đến nơi thì không thấy nữa, nhưng chiếc xe lăn kia vẫn còn đó.

Ông lão ngồi trên xe lăn, trên sống mũi là mắt kính gọng vàng, mặc dù đã bước vào tuổi xế chiều thân thể có bệnh nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo phi thường, đang xem sách để trên đùi.

Lộ Vô Khả cứ đứng đó nhìn, không tiến lại gần.

Qua một lát hình như ông cụ Thẩm đọc sách có hơi mệt, nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó khép sách lại, bỗng nhiên mở miệng: "Cô bé, thấy ta đang đọc sách nên không dám đi vào sao?"

Lộ Vô Khả sửng sốt một chút, cô nhìn xung quanh, xung quanh không có người khác.

Ông lão quay người lại, giọng nói hiền từ dịu dàng, nói với cô: "Thấy có bóng người vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích, chân không mỏi à? Vào đi."

Tuy biểu cảm Lộ Vô Khả bình tĩnh lạnh nhạt, thực tế trong lòng cô do dự một chút, đi vào.

Thật ra ông cụ Thẩm không quan tâm cô, tiếp tục đọc sách của mình, Lộ Vô Khả đi vào sau đó tìm ghế dài ngồi xuống.

Đêm qua có trận mưa to, cỏ dưới chân ẩm ướt, mùi bùn đất bốc lên.

Lại nửa tiếng trôi qua, chắc ông lão ngồi thật sự đã mệt rồi, định lấy điện thoại gọi người đến đây đẩy ông về, nâng mắt thấy Lộ Vô Khả.

"Cô bé."

Lộ Vô Khả ngẩng đầu lên khi đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình.

Ông cụ Thẩm hỏi cô: "Con muốn vào nhà không?"

Lộ Vô Khả gật gật đầu.

Cái dáng vẻ không thích nói chuyện này của cô, nếu người không quen biết thấy chắc tưởng cô là người câm.

Ông cụ Thẩm nhìn cô gái do thằng cháu trai chết tiệt dẫn về, tốt xấu gì trên đường đi cũng có người có thể tâm sự với ông về đứa cháu trai này, có chút ganh tị hỏi: "Có thể phiền con thuận tiện đẩy ta về luôn được không?"

Lộ Vô Khả không nghĩ tới vị trước mắt bình dị gần gũi như vậy, chớp chớp mắt.

Ông hỏi: "Không được sao?"

Lộ Vô Khả rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Không phải ạ."

Cô bước tới.

Ông lão này cả đời bệnh nặng nên gầy thành da bọc xương, cả cơ thể cũng chỉ còn lại bộ xương, ông cụ Thẩm chính là, bề ngoài thoạt nhìn trông cứng cáp mạng khỏe, nhưng thực tế chỉ là áo khoác ngoài rỗng mặc lên người.

Lộ Vô Khả lại nhớ tới bà nội.

Trước khi bà nội qua đời cũng như thế này, ở bệnh viện giày vò hai ba tháng, gầy không ra hình người, nắm tay bà như là đang nắm xương.

Có điều bà nội mới qua đời cách đây mấy ngày trước, mà phảng phất như đã đi qua một thế kỷ.

Mỗi ngày Lộ Vô Khả đều nhớ tới bà nội, thật lâu thật chậm.

Ông cụ Thẩm nói một câu gọi tinh thần cô quay lại: "Có phải tính tình thằng nhóc đó tệ lắm đúng không?"

Lộ Vô Khả biết ông hỏi chính là Thẩm Ngật Tây, lúc ông cho rằng cô sẽ không đáp lại, cô đã mở miệng: "Không ạ."

Ông cụ Thẩm còn tưởng rằng lỗ tai mình hư rồi, cười hỏi: "Thật sao?"

Hỏi xong còn tự mình cười, từ trong mũi hừ một tiếng: "Ta thấy trên đời này chẳng có ai xấu tính như nó cả."

Lộ Vô Khả nghĩ nghĩ, thật ra là có.

Chính là cô.

Ngay cả Thẩm Ngật Tây cũng nói tính cô xấu, quả thực ngày nào cô cũng đều giận dỗi anh.

Rõ ràng ông cụ Thẩm rất thương đứa cháu trai này, dọc đường đi cùng Lộ Vô Khả hàn huyên rất nhiều về Thẩm Ngật Tây.

Nói anh từ nhỏ đã không chịu nghe theo sự sắp đặt trong nhà, ngày ngày ở bên ngoài ăn chơi, chỉ kém sống cùng với xe.

Lại nói tính nết cháu ông thật sự lớn, mấy năm trước cãi nhau với người trong nhà liền chạy đi trời cao hoàng đế xa.

Cư nhiên Lộ Vô Khả lại nghiêm túc nghe ông cụ Thẩm nói chuyện, trên gương mặt lớn bằng bàn tay hết sức chuyên chú.

Cô suy nghĩ, thì ra bởi vì mẫu thuẫn trong nhà nên Thẩm Ngật Tây mới đến Lan Giang.

Chuyện này Thẩm Ngật Tây chưa từng nhắc tới với cô, lúc mới vừa bên nhau cô từng hỏi Thẩm Ngật Tây vì sao đến Lan Giang.

Lúc ấy hình như Thẩm Ngật Tây nói là cách xa thủ đô.

Dọc đường đều là ông cụ nói, Lộ Vô Khả không rên một tiếng.

Một đời người giai đoạn cô độc nhất chính là tuổi già, con cái có gia đình sự nghiệp của mình, cháu trai cháu gái có việc học của mình.

Rốt cuộc ông cụ Thẩm cũng tìm được người có thể tâm sự cùng, như nói mà không hết chuyện.

Lộ Vô Khả đưa người đến cửa phòng.

Ông cụ Thẩm nói cảm ơn với cô: "Cô bé đừng chê ta hôm nay nói nhiều, vất vả mới tìm được người trò chuyện, nói hơi nhiều chút."

Thật ra Lộ Vô Khả có thể cảm giác được ông cụ Thẩm không đối đãi cô như là bạn gái của cháu trai mình, ngược lại giống đối đãi như bất luận người làn nào trong nhà. Bọn họ cũng sẽ không muốn phí sức phản đối chúng ta, trong mắt mắt bọn họ tình yêu lúc hơn hai mươi chỉ là trò đùa, không cần kinh ngạc, lúc tuổi trẻ thích chơi như thế nào thì chơi, bọn họ sẽ không quan tâm.

Lộ Vô Khả không nhận lời cảm ơn của ông ta.

Ông cụ Thẩm mói cả buổi sáng cũng có chút mệt, thần sắc rõ ràng mệt mỏi, nhưng vẫn ráng chống đỡ cười: "Cô bé, hôm nay cảm ơn con."

Ông duỗi tay mở cửa, lại không biết vì sao động tác bỗng nhiên ngừng lại.

Ông cụ đột nhiên hoảng loạn, một bàn tay ấn vào ngực, tay kia di chuyển xe lăn, đi qua chỗ cái bàn.

Kết quả lúc tay đang run rẩy lấy thuốc không cẩn thận đυ.ng rớt bình thuốc.

Bình thuốc màu trắng lạch cạch một tiếng rơi trên đất lăn xa, không với được.

Hô hấp của ông đã bắt đầu dồn dập, lúc này mới nhớ tới trước cửa còn một người, khuôn mặt tái nhợt vẫn gắng gượng ôn nhu cười Lộ Vô Khả một cái.

"Cô bé , giúp ta lấy bình thuốc nhỏ kia một chút."

Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng trên gương mặt tái nhợt như tờ giấy của ông cụ, vài giây sau đi vào phòng, bước qua chỗ bình thuốc, nhưng cô lại không nhặt bình thuốc lên.

"Cô bé," ông cụ Thẩm run môi, nói: "Đưa bình thuốc cho ta."

Lộ Vô Khả giống đứa bé nghịch ngợm, duỗi tay là có thể nhặt được bình thuốc đưa cho ông, nhưng cố tình cô không làm.

Rốt cuộc ông ta cũng phát giác ra không thích hợp, mi nhăn rất chặt, gian nan chuyển xe lăn qua đó.

Trong ánh mắt Lộ Vô Khả rất sạch sẽ, không có bất luận tạp chất gì, chỉ là đơn thuần nhìn ông ta thống khổ.

Ông cụ Thẩm đã qua được bên này, định từ xe lăn cúi người xuống lấy, từ trên xe lăn té xuống.

Lộ Vô Khả cắn cắn khóe môi, cúi đầu lạnh nhạt nhìn ông ta, không đến đỡ.

Ông cụ Thẩm đuổi cô tránh ra, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào bình thuốc.

Bình thuốc bị đá văng ra.

Chai thuốc màu trắng rầm vang, lăn long lóc ra chỗ khác.

Tay ông ta ấn chặt lên ngực, mở to hai mắt nhìn không thể tin tưởng được, ung dung bình tĩnh mới nãy biến mất không còn, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói, chút giáo dưỡng cuối cùng cũng không ngăn ông ta mắng chửi người.

"Cô làm gì vậy!"

Lộ Vô Khả thực vô tội nhìn ông: "Không biết nữa."

Tối hôm qua ác mộng quấn lấy đáy mắt cô, trên làn da yếu ớt trắng đến chói mắt ấy đã hiện quầng thâm.

Bệnh trạng, mảnh mai.

Cô chậm rãi ở ngồi xổm xuống trước mặt ông ta, nhẹ nhàng nói một câu: "Lời này khả năng ông phải hỏi Chung Ánh Thục."

Cô vừa dứt lời, nguyên bản ông ta đang duỗi tay muốn lấy bình thuốc bỗng nhiên ngừng lại.

Lộ Vô Khả như đang hỏi: "Còn nhớ rõ bà ấy không?"

Ông cụ Thẩm run tay chậm rãi quay đầu lại nhìn cô.

"Năm đó ông vì một người công nhân ung thư lừa gạt đuổi người ta đi, không gánh vác không trị liệu, bức một nhà người ta về quê quán sống không được, cuối cùng không đàm phán ổn thỏa, một chiếc xe đâm chết người."

Lộ Vô Khả ngữ khí bình đạm, giống chỉ thuật lại chuyện xưa của người khác.

Ngực ông ta phập phồng kịch liệt, rốt cuộc cũng biết cô là ai.

Cô bất quá chỉ là một sinh mạng từng bị ông ta ném dưới đất tùy ý giẫm đạp, quả nhiên mạng cô không phải là mạng, nhiều năm như vậy gặp lại, ông ta đã không nhận ra cô là đứa bé mặc đồng phục sọc xanh xen trắng năm đó.

Lộ Vô Khả như không nhìn thấy thống khổ của ông ta: "Có hối hận năm đó sao không đâm chết tôi luôn không?"

Ông ta một câu cũng không nói ra được, hô hấp đã không nổi nữa.

"Đâm chết, thì sẽ không có ngày hôm nay."

Khuôn mặt to bằng bàn tay của cô thực thuần, giống như tiểu thiên sứ cũng giống tiểu ác ma.

"Thế nào? Cảm giác sắp chết như thế nào? Ông có muốn nếm thử không?"

----------

Chiếc xe đua màu vàng đang rong ruổi trên đường đua, cát đá bụi đất tràn ngập.

Bài khí thanh gào rống cơ hồ sắp đem đua xe xé rách khai, không muốn sống mà tiêu tốc độ.

Ngay từ đầu Thẩm Ngật Tây với Hứa Tri Ý hai người còn rất quy tắc mà chơi, sau lại liền tùy ý, càng chơi kiểu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Thẳng đến giữa trưa hai người mới chơi đủ rồi, lúc này Thẩm Ngật Tây rảnh rỗi mới phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, là Trình Ngụ Lễ gọi tới.

Anh gọi lại cho Trình Ngụ Lễ, bên kia Trình Ngụ Lễ rất nhanh liền nhận máy.

Lúc này xe chậm lại như rùa bò, giọng nói Thẩm Ngật Tây đều biến lười không ít: "Chuyện gì?"

"Thẩm Ngật Tây, kế tiếp tôi muốn nói với cậu chuyện này."

"Cái gì?"

"Chuyện năm đó cậu bị tai nạn xe cộ đã qua lâu lắm, khả năng trước đó tôi ấn tượng có chút mơ hồ, nhưng hôm nay nhớ tới."

Trình Ngụ Lễ giống như hít một hơi thật sâu: "Bạn gái cậu chính là cô gái năm đó cậu suýt nữa tông phải."

Giọng nói vừa dứt, trên mặt đường nhựa vang lên một tiếng lốp xe phanh lại chói tai.