Khi đến cửa bán vé của nhà ăn, Hạ An Nhiên trước tiên bưng hai đĩa dưa chuột muối nhỏ, sau đó quay đầu hỏi Lăng Mặc, "Anh thích ăn gì?"
Lăng Mặc không kén ăn.
Sau khi nhìn con mèo hoang nhỏ, anh thản nhiên nói: "Gà chanh."
Đôi mắt lưỡi liềm của Hạ An Nhiên cọng lên, "Tôi cũng thích món này, khẩu vị của chúng ta giống nhau."
Sau khi lấy đồ ăn, Hạ An Nhiên vẫn muốn xem những những món ăn khác.
Các món ăn mà Thu Tử Châu yêu cầu nhà bếp chuẩn bị, cảm thấy không hấp dẫn bằng đồ ăn ở nhà ăn.
Tuy nhiên, sau khi cô ấy lấy ba món, thì mâm cơm đã hơi day.
Hạ An Nhiên vụиɠ ŧяộʍ nhìn Lăng Mặc, trầm mặc nói: "Tôi vẫn muốn xem còn món gì ngon, anh có thể giúp tôi mang về được không?"
Lăng Mặc hiểu ra, anh ấy đã bị lôi kéo đến đây như một phương tiện để phục vụ bưng bê thức ăn cho cô ấy.
Nhưng trước sự van xin của con mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc tự nhiên ngoan ngoãn cầm lấy đĩa thức ăn, nhưng vẫn nghiêm túc nhắc nhở: "Ăn ít thôi, đau dạ dày, phải biết kiếm chế"
Hạ An Nhiên "Ừ" "Tôi biết rồi....Tôi có thể lấy thêm nhiều nhất một hoặc hai món ăn phụ, phải không? "
Lăng Mặc cau mày, bất lực bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên bất mãn rêи ɾỉ “ Rỗ là, ở nhà đã quản chuyện ăn uống, bên ngoài cũng muốn quản, ăn một chút đồ ở tập đoàn của anh, có cần phải keo kiệt như vậy không?"
Lại của sổ của căn tin đồ ăn nhìn một vòng.
Cô vô tình phát hiện ra có loại mận chua tự làm, nhìn chua chua ngọt ngọt rất ngon.
Hạ An Nhiên đưa tay lấy.
Vừa cầm lấy đĩa thức ăn, đột nhiên có một cánh tay khác duỗi ra, kéo mạnh rồi giật lấy đĩa thức ăn trên tay Hạ An Nhiên.
Hạ An Nhiên không ngờ rằng sẽ có người giật đồ ăn, vì vậy cô cau mày nhìn người đó.
Đây là một phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc trang phục chuyên ngành màu đen.
Sau khi lấy đồ, cô ta cố ý nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên, ánh mắt lộ rõ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Hạ An Nhiên nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện, nhíu mày, "Cô có ý gì?"
Cát Mĩ Lộ, người vừa giật lấy quả mận chua của Hạ An Nhiên, lạnh lùng liếc nhìn Hạ An Nhiên, "Chỉ là một số phụ nữ, dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn, dụ dỗ đàn ông ngay khi vừa vào Viện nghiễn cứu, liền cảm thấy bẩn mắt mà thôi."
Hạ An Nhiên nhất thời không nói nên lời, "Tôi dụ dỗ đàn ông của viện nghiên cứu?" Cát Mĩ Lộ trong mắt càng thêm khinh thường, " Vừa rồi chính mắt tôi nhìn thấy cô cùng một người đàn ông ôm nhau, thế nào, hay là tôi nhìn nhầm?"
Hạ An Nhiên đoán ra, đối phương xem Lăng Mặc là người của Viện nghiên cứu.
Theo quy tắc thông thường, những người bên ngoài không thể tùy tiện vào Viện nghiên cứu.
Người bên kia hiểu lầm Lăng Mặc là người trong Viện nghiên cứu cũng có thể hiểu được.
Nhưng những lời ác ý của cô ta thì sao?
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm Cát Mĩ Lộ, "Ồ, cô nói người đàn ông đó, anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi ôm một chút thì đã sao?"
Cát Mĩ Lộ nghe xong, cười khẩy một tiếng, "Tôi nói, làm sao một cái bình hoa như cổ có thể vào được Viện nghiên cứu của chúng tôi, hóa ra là dựa vào quan hệ."
Hôm nay Cát Mĩ Lộ ở trong nhóm chat đã thấy ai đó gửi ảnh của Hạ An Nhiên.
Đã rất khó chịu vào lúc đó.
Viện nghiên cứu của bọn họ, từ khi nào đã trở thành nơi để thảo luận về vẻ đẹp của phụ nữ?
Thật sự làm bẩn thánh địa của Viện nghiên cứu này!
Cát Mĩ Lộ nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên rồi từng bước tiến lại gần, "Mọi người vào viện nghiên cứu của chúng tôi đều có năng lực.
Loại bình hoa không có năng lực như cô, tốt nhất là nên nhanh chóng cuốn gói rời khỏi, đừng làm xấu hổ nơi này".