**********
Chương 179: Chỉ còn một phòng!
Hạ An Nhiên thần sắc có chút hoảng loạn.
Mãi cho đến khi người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly ôm cô đến quảng trường rồi đặt cỗ xuống trên chiếc ghế dài, Hạ An Nhiên khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.
Và người bên kia ngồi xổm xuống, cởi giày của cô ra, thần sắc nghiêm trọng giữ chặt lấy chân cổ.
Động tác của đối phương quá điêu luyện và quá thân mật.
Hạ An Nhiên không khỏi co chân lại, nhưng người bến kia đã sớm buồng cô ra trước một bước, thấp giọng dặn dò: "Ngồi ở đây"
HạAn Nhiên cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, nhưng còn chưa đợi cô kịp phản ứng thì bên kia đã chạy mất hút rồi.
Nhìn bóng lưng của người kia, Hạ An Nhiên sững sờ.
Sau gần một phút, người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly lại xuất hiện.
Hạ An Nhiên không biết tại sao, nhưng mơ hồ nhận thấy rằng người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly này hơi khác một chút.
Nhưng Hạ An Nhiên không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: "
Rốt cuộc anh là ai?"
Người đàn ông đeo mặt nạ ngừng lại, hành động vô cũng thân sĩ bắt đầu gỡ mặt nạ xuống.
HạAn Nhiên nhìn khuôn mặt lộ ra kia, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó biểu hiện phức tạp nở một nụ cười, "Hóa ra...!là anh!"
Là Cố Ngôn Duy
Chỉ là, tại sao vừa rồi một số suy nghĩ lộn xộn khác lại hiện lên trong đầu cô?
Haha...!Trong vụ tai nạn xe hơi, Cổ Ngôn Duy đã cứu cô ấy, đó là lý do tại sao cô cảm thấy cái ôm kia vừa rồi rất quen thuộc!
Cố Ngôn Duy tầm mắt rơi vào mắt cá chân của HạAn
Nhiên với chiếc giày đã được cởi ra, rất căng thẳng, "Em bị thương sao? Có đau không?"
Hạ An Nhiên: “...”
Câu hỏi của Cố Ngôn Duythật kỳ lạ.
Chẳng phải vừa rồi anh ta là người đã tự cứu cổ sao? Những tại sao lại hỏi câu hỏi khó giải thích này?
Hạ An Nhiên không bận tâm chuyện này, lại hỏi một cầu khác, " Bùi Kì gọi anh qua sao?" 11 Cố Ngôn Duy vẻ mặt khó chịu, nói: "Tôi nhờ cô ấy giúp đỡ...!Tôi đã lâu không gặp em."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng vô hạn, "Em ở bên cạnh Lăng Mặc, em có sao không?"
Hạ An Nhiên: "Hiện tại tôi không sao, nhưng đừng gặp tôi trong một thời gian." anh,
Mặc dù cô và Lăng Mặc chỉ là xung hỉ một cách ngẫu nhiên nhưng bây giờ cô đã là vợ của anh.
Trước khi Lăng Mặc kết thúc cuộc đời, cô ấy muốn hoàn thành bốn phận của mình.
Hơn nữa cô cũng không muốn Cố Ngôn Duy dính líu đến chuyện giữa cô và Lăng Mặc, miễn gây ra những rắc rối không đáng có.
Chỉ là, ngay sau khi HạAn Nhiên nói xong, một tia nước lao thẳng về phía cô và Cố Ngôn Duy.
Trong nháy mắt, hai người ướt sũng.
Hạ An Nhiên nhìn chết lặng.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên vội vàng tắt vòi phun nước, ngượng ngùng chạy lại, liên tục xin lỗi.
"Tôi đang tưới cỏ, nhưng một trong hai vòi phun nước bị hỏng và phun trúng hãi người, tỗi xin lỗi"
Hạ An Nhiên đã không nói nên lời một lúc trước “thảm họa nhân tạo” này.
Cổ Ngôn Duy không quan tâm đến người trung niên, nhìn HạAn Nhiên ướŧ áŧ nói: "Gần đẩy có một khách sạn, chúng ta thay quần áo đi."
HạAn Nhiên ướŧ áŧ khó chịu, cô gật đầu không từ chối, “Thôi, chúng ta thay quần áo đi
Cố Ngôn Duy đỡ đôi chân đang bị thương của Hạ An Nhiên đi đến một khách sạn gần đó.
Cố Ngôn Duy muốn thuê hai phòng.
Nhưng lễ tân xin lỗi, "Gần đây có quá nhiều người tham gia buổi triển lãm hoạt hình.
Khách sạn của chúng tôi hiện giờ chỉ còn một phòng...!
HạAn Nhiên khẽ nhíu mày.
Cố Ngôn Duy nhìn Hạ An Nhiên, nói: "ít nhất vẫn còn một phòng.
Trước tiên chúng ta đi thay quần áo."
HạAn Nhiên không nói được gì nên miễn cưỡng gật đầu, nhìn thấy vậy, quầy lễ tân lập tức lấy ra một tầm thẻ phòng, tưới cười đưa cho Cổ Ngân Duy....