Ở giữa có một ngày Lệ Mặc không xuất hiện, cho tới buổi tối ngày thứ ba anh mới tới chỗ Đường Lê.Bữa tối hôm nay, nếu anh không xuất hiện, cũng có nghĩa là sẽ không đi nữa.
Đường Lê đã được nhà tạo mẫu trang điểm, tạo kiểu tóc, đeo trang sức và mặc trang phục, chỉ đợi Lệ Mặc tới thôi.
Lệ Mặc một thân gọn gàng đi tới, thấy Đường Lệ đã chuẩn bị mọi thứ xong, anh rất hài lòng.
Đây là điểm tốt của Đường Lê, anh gần như không cần lo lắng gì cả, cô có thể tự chuẩn bị mọi thứ trước.
Lệ Mặc không bước vào phòng, anh đứng ở cửa phòng khách, “Đi thôi.”
Đường Lê dùng một tay cầm váy và đi tới.
Người tài xế đang đứng ở bên cạnh xe, anh ta mở cửa mời hai người vào.
Chờ Lệ Mặc và Đường Lệ ngồi xuống, tài xế mới đi lên phía trước lái xe.
Đường Lê quay đầu nhìn ra bên ngoài, cô mím môi, cuối cùng không nhịn được mà nhìn về phía Lệ Mặc, “Tiệc tối ở đâu vậy?”
Lệ Mặc cũng không nhìn cô, “Đến nơi rồi sẽ biết.”
Chỉ dựa vào câu nói này, Đường Lê đã biết tâm trạng hôm nay của anh vẫn không tốt lắm, cô đành ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Xe chạy tới một khách sạn ở trung tâm thành phố thì dừng lại.
Người tài xế xuống xe mở cửa, Lê Mặc bước xuống trước, sau đó anh xoay người, trên mặt đã nở nụ cười.
Đường Lê ngẩng đầu nhìn anh, đặt tay vào lòng bàn tay anh, cô biết vào lúc này, cô sắp bắt đầu vai diễn của mình rồi.
Đường Lê cùng Lệ Mặc đi về phía khách sạn, vừa đi ngang qua liền có người nhìn thấy, những người này biết Lệ Mặc, tự nhiên cũng sẽ biết Đường Lê.
Mặc dù Lệ Mặc có rất nhiều người phụ nữ ở bên ngoài, nhưng cũng chỉ có Đường Lê mới xuất hiện bên cạnh anh trong những dịp công khai như thế này.
Đường Lê thẳng lưng, như thể cô thật sự là bạn gái của Lệ Mặc, hai người cùng bước vào sảnh tiệc của khách sạn.
Lúc này, không khí đã rất sôi động, sảnh tiệc rất đông người, tiếng ồn ào cũng không nhỏ.
Đường Lê nâng khóe miệng, cố gắng khiến nụ cười trở lên hoàn mỹ hơn.
Lệ Mặc nhìn một vòng, sau khi thấy mấy người quen, anh liền nắm tay Đường Lê đi qua đó.
Những người trong cái giới này đương nhiên giống như Lệ Mặc, chơi bời thoải mái, nhưng sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ.
Nhìn thấy Lệ Mặc đưa Đường Lê tới, những người này lại bắt đầu ậm ừ.
Chờ hai người tới gần hơn, có người nói: "Tiểu bảo bối của Lệ thiếu gia, mấy ngày không gặp, hình như cô lại trở lên xinh đẹp hơn rồi.”
Đường Lê mỉm cười, cô cũng đã quen với cách nói chuyện của những người này, “Những gì Hàn thiếu gia nói thật sự rất khách quan.”
Người đó cười haha.
Lệ Mặc cũng cười, "Cậu tới đây bao lâu rồi?”
Người đàn ông thở ra một hơi, “Đã một lúc rồi, thật không có gì thú vị. Không biết khi nào Lão Trình mới tới.”
Lệ Mặc quay đầu tìm, Đường Lê cũng nhìn xung quanh.
Nhưng mà còn chưa nhìn thấy người muốn tìm, bên cạnh lại có một người cầm ly rượu đi tới.
Người đó nở nụ cười, chậm rãi tới trước mặt hai người, nâng ly rượu trong tay lên, “Lệ thiếu, Đường tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Hai mắt Đường Lê nheo mắt lại, vẻ mặt dần trở lên lạnh lùng.
Sắc mặt Lệ Mặc thì lại không đổi, “Cố thiếu gia.”
Cố Triều Sinh nhấp một ngụm rượu, "Tôi đến sớm, đi dạo một vòng mới nhìn thấy hai người. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không không tới.”
Nói xong, anh ta liền xoay người nhìn Đường Lê, “Đồ trang sức của Đường tiểu thư thật chói mắt. Cô vừa bước vào tôi đã nhìn thấy cô.”
Đường Lê mím môi nhìn Cố Triều Sinh.