Vương Triều Kim Ngọc 6: Ngưng Hoa

Chương 37: (H)

Bạch Tuyết Lam ôm Tuyên Hoài Phong vào phòng, tiện chân đá cửa phòng đóng lại.

Hắn đặt Tuyên Hoài Phong lên giường, lòng dạ nóng rần như mặt trời to lớn treo trên không trung bên ngoài kia. Đã vậy, Tuyên Hoài Phong uống rượu, gò má ửng hồng, miệng vừa liên tục lẩm bẩm than nóng vừa đưa tay cởi nút cổ áo, hình ảnh biếng nhác ngây thơ ấy sinh động đến nỗi khiến cho người ta loạn trí.

Nhìn cổ áo mở phân nửa khiến cần cổ tựa bạch ngọc lộ ra kia, Bạch Tuyết Lam cũng nhịn chẳng nổi mà cởϊ áσ. Tới bên giường ngồi xuống, đang định tháo thắt lưng da trên quần âu, cơ thể Tuyên Hoài Phong chợt dựa tới, chủ động ghé đầu lên bắp đùi hắn, dùng ánh mắt kinh ngạc ngước lên nhìn Bạch Tuyết Lam chằm chằm, trong con ngươi mờ mịt ngập nước.

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đúng là say thật rồi.”

Đưa tay gãi cằm Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong không hề kháng cự, mặc cho đầu ngón tay Bạch Tuyết Lam vuốt ve cằm mình như chú mèo con được người ta gãi ngứa. Bạch Tuyết Lam vuốt mấy cái mới dời đầu Tuyên Hoài Phong khỏi bắp đùi mình, đặt lên giường. Vừa cởi thắt lưng da ra, có thứ gì đó mềm mại nóng ấm đột nhiên ập tới từ sau lưng. Hóa ra Tuyên Hoài Phong không muốn nằm trên giường, thừa dịp mem rượu trong người xoay mình ngồi dậy, miễn cưỡng dựa người lên lưng Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam vừa buồn cười vừa bực mình. “Bình thường nói thêm một câu cũng xấu hổ, hôm nay uống mấy hớp rượu lại muốn lật trời đây.”

Bạch Tuyết Lam quay về phía món ăn ngon miệng tự động dâng lên kia. Huống chi hắn trước nay luôn ăn không đủ no, vừa nói vừa xoay người ôm lấy Tuyên Hoài Phong.

Đang xxxxx, Tuyên Hoài Phong lại không biết điều, miệng lải nhải gì đó, hai tay hướng lên ôm cổ Bạch Tuyết Lam mà lắc lư qua trái qua phải, tựa hồ như muốn chơi đánh đu.

Bạch Tuyết Lam ngạc nhiên nói: “Đây là trò chơi gì của đám tây dương đây?”

Tuyên Hoài Phong lèm bèm hỏi ngược lại: “Sao anh cứ lắc la lắc lư thế, hoa cả mắt.”

Bạch Tuyết Lam cười phá lên: “Chỉ hoa mắt thôi hả? Anh thấy em có mà say đến không biết trời đất gì thì có.”

Hắn cười, Tuyên Hoài Phong cũng lại cười theo hắn.

Tuyên Hoài Phong cởϊ qυầи, đại khái là vải mắc ở mắt cá chân gây khó chịu, y bèn làm càn nhấc chân lên. Bạch Tuyết Lam không đề phòng, thiếu chút nữa bị y đạp xuống giường, vội vàng đè y lại, nói: “Đừng quấy, giữ sức đợi lát nữa “dày vò”, ngoan.”

Tuyên Hoài Phong hiện giờ bị hơi rượu ăn mòn lí trí, nghe hắn nói những lời ám chỉ ám muội này cũng chẳng phản kháng, ngược lại còn cười một tiếng, lẩm bẩm học theo Bạch Tuyết Lam: “Ngoan.”

Thấy Bạch Tuyết Lam đè lên người mình, y cũng tưởng là đùa giỡn, thừa dịp Bạch Tuyết Lam cởi vớ cho mình không chú tâm để ý, y bỗng nhiên ngồi dậy, bò vào trong lòng Bạch Tuyết Lam, cũng muốn đè Bạch Tuyết Lam xuống.

Bạch Tuyết Lam vốn định nhấc y lên, nhưng nhìn y đáng yêu như vậy thì mềm lòng, theo đà ngửa người ngã xuống giường, bất đắc dĩ hỏi: “Hôm nay em muốn xử anh đó hả?”

Tuyên Hoài Phong không đáp, tự tìm niềm vui như trẻ nhỏ, hai chân kẹp hai bên người Bạch Tuyết Lam, dùng tay trái sờ một cái phải mò một cái.

Bạch Tuyết Lam không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, khàn giọng nói: “Cục cưng, xxxxxxx.”

xxxxxxx

Chỉ chốc lát, Bạch Tuyết Lam hỏi: “Sao lại bất động rồi? Em mau tiếp tục đi.”

Tuyên Hoài Phong không còn hứng thú như khi nãy nữa, lông mi chớp chớp lộ vẻ uể oải của kẻ say, muốn đi ngủ.

Bạch Tuyết Lam vội vàng nói: “Ui, em không được ngủ…”

Lời chưa dứt, Tuyên Hoài Phong đã mệt mỏi ngả xuống, nằm trên l*иg ngực trần trụi của Bạch Tuyết Lam, nhắm mắt lại.

Nếu là thường ngày, Bạch Tuyết Lam rất cam tâm thành tấm nệm cho người yêu, nhưng vào thời điểm tên đã lên cung thế này thì sao lại có thể không bắn? Tuy điệu bộ mơ màng buồn ngủ của Tuyên Hoài Phong rất đáng yêu, song Bạch Tuyết Lam vẫn không nén được, gọi hai tiếng, thấy Tuyên Hoài Phong bất động liền ôm lấy người trong lòng mình, đặt y nằm ngửa trên giường.

Tuyên Hoài Phong say chuếnh choáng, ngủ mà như không ngủ, mặc cho Bạch Tuyết Lam định đoạt, chỉ thỉnh thoảng lắc lắc cổ chân trần trụi xinh đẹp.

xxxxxxx

Qua mấy lần triền miên như vậy, thật hiếm thấy Tuyên Hoài Phong không xấu hổ đẩy ra, cũng không thấy chịu đau kêu khổ, lần nào cũng hết sức tận hứng. Chờ Bạch Tuyết Lam sung sướиɠ vui vẻ, dùng hết cái sức mạnh hơn người của mình không còn một mống thì xa xa ngoài cửa sổ, ánh ban mai tựa như da thịt nhận được “yêu thương” của Tuyên Hoài Phong, hiện sắc hồng vô cùng quyến rũ.

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới coi như thỏa mãn, ôm Tuyên Hoài Phong tay chân mềm nhũn đến phòng tắm tắm rửa qua, trở về giường thϊếp đi.

Bạch Tuyết Lam ôm Tuyên Hoài Phong vào phòng, tiện chân đá cửa phòng đóng lại.

Hắn đặt Tuyên Hoài Phong lên giường, lòng dạ nóng rần như mặt trời to lớn treo trên không trung bên ngoài kia. Đã vậy, Tuyên Hoài Phong uống rượu, gò má ửng hồng, miệng vừa liên tục lẩm bẩm than nóng vừa đưa tay cởi nút cổ áo, hình ảnh biếng nhác ngây thơ ấy sinh động đến nỗi khiến cho người ta loạn trí.

Nhìn cổ áo mở phân nửa khiến cần cổ tựa bạch ngọc lộ ra kia, Bạch Tuyết Lam cũng nhịn chẳng nổi mà cởϊ áσ. Tới bên giường ngồi xuống, đang định tháo thắt lưng da trên quần âu, cơ thể Tuyên Hoài Phong chợt dựa tới, chủ động ghé đầu lên bắp đùi hắn, dùng ánh mắt kinh ngạc ngước lên nhìn Bạch Tuyết Lam chằm chằm, trong con ngươi mờ mịt ngập nước.

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đúng là say thật rồi.”

Đưa tay gãi cằm Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong chẳng hề có ý kháng cự gì, mặc cho đầu ngón tay Bạch Tuyết Lam vuốt ve cằm mình như chú mèo con được người ta gãi ngứa. Bạch Tuyết Lam vuốt mấy cái mới dời đầu Tuyên Hoài Phong khỏi bắp đùi mình, đặt lên giường. Vừa cởi thắt lưng da ra, có thứ gì đó mềm mại nóng ấm đột nhiên ập tới từ sau lưng. Hóa ra Tuyên Hoài Phong không muốn nằm trên giường, thừa dịp mem rượu trong người xoay mình ngồi dậy, miễn cưỡng dựa người lên lưng Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam vừa buồn cười vừa bực mình. “Bình thường nói thêm một câu cũng xấu hổ, hôm nay uống mấy hớp rượu lại muốn lật trời đây.”

Bạch Tuyết Lam quay về phía món ăn ngon miệng tự động dâng lên kia. Huống chi hắn trước nay luôn ăn không đủ no, vừa nói vừa vởi quần áo rất nhanh, xoay người ôm lấy Tuyên Hoài Phong.

Đang cởϊ qυầи Tuyên Hoài Phong, y lại không chịu ngoan ngoãn, miệng lải nhải gì đó, hai tay hướng lên ôm cổ Bạch Tuyết Lam mà lắc lư qua trái qua phải, tựa hồ như muốn chơi đánh đu.

Bạch Tuyết Lam ngạc nhiên nói: “Đây là trò chơi gì của đám tây dương đây?”

Tuyên Hoài Phong lèm bèm hỏi ngược lại: “Sao anh cứ lắc la lắc lư thế, hoa cả mắt.”

Bạch Tuyết Lam cười phá lên: “Chỉ hoa mắt thôi hả? Anh thấy em có mà say đến không biết trời đất gì thì có.”

Hắn cười, Tuyên Hoài Phong cũng lại cười theo hắn.

Chiếc quần dài của Tuyên Hoài Phong đã bị cởi ra hơn nửa, đại khái là vải mắc ở mắt cá chân gây khó chịu, y làm loạn nhấc chân lên. Bạch Tuyết Lam không đề phòng, thiếu chút nữa bị y đạp xuống giường, vội vàng đè y lại, nói: “Đừng quấy, giữ sức đợi lát nữa “dày vò”, ngoan.”

Tuyên Hoài Phong hiện giờ bị hơi rượu ăn mòn lí trí, nghe hắn nói những lời ám chỉ ám muội này cũng chẳng phản kháng, ngược lại còn cười một tiếng, lẩm bẩm học theo Bạch Tuyết Lam: “Ngoan.”

Thấy Bạch Tuyết Lam đè lên người mình, y cũng tưởng là đùa giỡn, thừa dịp Bạch Tuyết Lam cởi vớ cho mình không chú tâm để ý, y bỗng nhiên ngồi dậy, bò vào trong lòng Bạch Tuyết Lam, cũng muốn đè Bạch Tuyết Lam xuống.

Bạch Tuyết Lam vốn định nhấc y lên, nhưng nhìn y đáng yêu như vậy thì mềm lòng, theo đà ngửa người ngã xuống giường, bất đắc dĩ hỏi: “Hôm nay em muốn xử anh đó hả?”

Tuyên Hoài Phong không đáp, tự tìm niềm vui như trẻ nhỏ, ngồi trong lòng Bạch Tuyết Lam, hai chân kẹp hai bên người hắn, dùng tay trái sờ một cái phải mò một cái.

Bạch Tuyết Lam không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, khàn giọng nói: “Cục cưng, em sờ xuống dưới chút nữa đi.”

Tuyên Hoài Phong quả nhiên sờ xuống dưới, Bạch Tuyết Lam liền vui vẻ rên lên một tiếng.

Chỉ chốc lát, Bạch Tuyết Lam hỏi: “Sao lại bất động rồi? Em mau tiếp tục đi.”

Tuyên Hoài Phong không còn hứng thú như khi nãy nữa, lông mi chớp chớp lộ vẻ uể oải của kẻ say, muốn đi ngủ.

Bạch Tuyết Lam vội vàng nói: “Ui, em không được ngủ…”

Lời chưa dứt, Tuyên Hoài Phong đã mệt mỏi ngả xuống, nằm trên l*иg ngực trần trụi của Bạch Tuyết Lam, nhắm mắt lại.

Nếu là thường ngày, Bạch Tuyết Lam rất cam tâm thành tấm nệm cho người yêu, nhưng vào thời điểm tên đã lên cung thế này thì sao lại có thể không bắn? Tuy điệu bộ mơ màng buồn ngủ của Tuyên Hoài Phong rất đáng yêu, song Bạch Tuyết Lam vẫn không nén được, gọi hai tiếng, thấy Tuyên Hoài Phong bất động liền ôm lấy người trong lòng mình, đặt y nằm ngửa trên giường.

Tuyên Hoài Phong say chuếnh choáng, ngủ mà như không ngủ, mặc cho Bạch Tuyết Lam định đoạt, chỉ thỉnh thoảng lắc lắc cổ chân trần trụi xinh đẹp.

Bạch Tuyết Lam tách hai đầu gối y, khẽ nói: “Cục cưng, anh sắp vào đây.”

Dường như Tuyên Hoài Phong nghe không hiểu hắn nói gì, y hé nửa mắt, ánh mắt mông lung, bộ dạng kia thật đúng là vô cùng diễm lệ động lòng người.

Từ lúc bước qua cửa, “khí chất đàn ông” của Bạch Tuyết Lam đã ngưng tụ lại trên cơ thể, bị Tuyên Hoài Phong quấy phá một lúc, thứ đó đã sớm cứng rắn, trướng bí, co giật phát đau. Hắn lập tức nắm lấy đôi chân Tuyên Hoài Phong, vọt nhanh vào nơi mềm mại ngọt ngào ấy.

Tuyên Hoài Phong như bị đánh lén, ánh mắt đột nhiên trợn to, cổ họng bật thốt “A” lên một tiếng.

Bạch Tuyết Lam thầm hoảng hốt, nghĩ mình dùng sức hơi mạnh, “người say rượu” kia lại sẽ làm loạn lên ngay. Ai ngờ Tuyên Hoài Phong chỉ nức nở hai tiếng, song lại không hề phản kháng gì. Y chẳng qua chỉ dùng đôi mắt ngân ngấn nước tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Bạch Tuyết Lam đang phủ phía trên mình.

Trái tim Bạch Tuyết Lam nóng lên, lòng cũng mềm xuống, tựa như miếng bơ đặt trong chảo dầu, bị hòa tan chẳng chút dưa thừa. Hắn hôn lên trán y, nhẹ nhàng nói: “Không đau, ngoan, sẽ hết đau nhanh thôi.”

Khống chế sức lực, chậm rãi ra vào mấy lần, nhìn sắc mặt Tuyên Hoài Phong dịu đi đôi chút mới bắt đầu dong ruổi.

Tuyên Hoài Phong ban đầu còn hơi tủi thân, nhưng khi quen với động tác của Bạch Tuyết Lam, hòa trong cảm giác khó chịu kia, y cũng cảm nhận được chút sung sướиɠ ngọt ngào.

Bạch Tuyết Lam vừa hưng phấn tiến nhập vào cơ thể người phía trước, vừa cúi đầu hôn y. Nhìn nụ hôn của mình lưu lại trên da thịt y vô số đóa hoa tình đỏ nhạt, thâm tâm hắn chợt cảm thấy tuyệt diệu không lời nào diễn tả.

Có lẽ do uống rượu, hai người dai sức hơn bình thường, cơ thể như dính chặt lấy nhau, điên đảo tới tối tăm trời đất, tựa như từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay, họ vẫn luôn hòa quyện lấy nhau, làm chuyện “kịch liệt nhất” trên thế gian này.

Chẳng biết qua bao lâu, lửa tình cháy đến cực thịnh, đôi mắt Tuyên Hoài Phong càng thêm ướŧ áŧ, qua một lần va chạm của Bạch Tuyết Lam, nước mắt y lăn tăn rơi xuống.

Đột nhiên, Tuyên Hoài Phong ngửa thẳng cổ, cổ họng thốt ra âm thanh khàn khàn mềm mại: “Tuyết Lam…”

Bị dòng nhiệt nóng bỏng bên trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát run, toàn bộ cơ thể lẫn tay chân y thoáng chốc xụi lơ.

Bạch Tuyết Lam ngừng động tác, nằm trên người y, thở dốc từng hồi.

Cơ thể hai người thấm đẫm mồ hôi, khăn trải giường phía dưới cũng loang lổ dấu vết. Ngửi được mùi hương kí©ɧ ŧìиɧ lan tỏa khắp phòng, hai người bỗng cảm nhận được cảm giác thỏa mãn, sung sướиɠ.

Ngẩng đầu nhìn những hoa văn chạm rỗng đầy trần nhà hồi lâu, Tuyên Hoài Phong mới cảm nhận được tay chân mình ở nơi nào. Y đẩy Bạch Tuyết Lam đang nằm trên người mình qua một bên, tự xoay người, biến thành y nằm phía trên hắn.

Cúi đầu nhìn Bạch Tuyết Lam, y chỉ cười ngây ngốc.

Bạch Tuyết Lam cũng cười, hứng thú hỏi: “Em còn chưa tỉnh rượu sao?”

Tuyên Hoài Phong không đáp lời hắn, đưa tay ra trước mắt, nhìn về phía bàn tay mình.

Hóa ra y vô tình đặt tay lên bụng dưới Bạch Tuyết Lam, chạm phải thứ gì đó dinh dính, thật chẳng biết đây có phải thứ khi nãy mình lên đến cao trào mà bắn lên người Bạch Tuyết Lam hay không.

Trong nụ cười của Bạch Tuyết Lam mang theo chút ái muội, dỗ dành y. “Đây là đồ tốt, là thứ ngon nhất trên đời. Để anh nếm thử xem.”

Nắm lấy bàn tay Tuyên Hoài Phong, đưa đầu lưỡi liếʍ một cái.

Tuyên Hoài Phong thấy nhột, rút tay về, suy nghĩ một chút, lại đưa tay tới trước miệng, cũng vươn đầu lưỡi liễm một cái.

Bạch Tuyết Lam vội vàng kéo tay y ra, buồn cười nói: “Nguy rồi, chờ em tỉnh lại mà nhớ tới chuyện này, liệu anh còn đường sống không hả? Ngoan nha, chờ sáng mai, anh phải cẩn thận nhìn xem mấy chai rượu kia là rượu tiên rượu thánh gì mà lại kỳ diệu thế này.”

Hai tay đỡ eo Tuyên Hoài Phong, để y chuyển thành tư thế ngồi trên người mình.

“Tạm thời chưa ăn đồ ngon vội, dạy em thứ này chơi còn thích hơn. Nào, em ngồi lên cái thứ cưng cứng này xem, chơi vui lắm nhé.”

Bạch Tuyết Lam vốn chỉ định dùng lời nói kiếm chút “lời lãi” mà thôi, hắn cho rằng Tuyên Hoài Phong sẽ không chịu. Ai mà ngờ được, Tuyên Hoài Phong say rượu lại trở thành cậu người yêu nghe lời nhất trên đời. Bạch Tuyết Lam nói muốn y ngồi, y quả nhiên liền di chuyển cơ thể ngồi xuống.

Nhưng đã là say rượu, vậy thì động tác sao có thể khéo léo lưu loát cho được. Động tác ngồi xuống kia bị lệch ra rất nhiều. Cái nơi quan trọng kia bị đè mạnh lên, Bạch Tuyết Lam đau đến nỗi thiếu điều nhảy cẫng lên.

Gương mặt điển trai của Bạch Tuyết Lam nhăn nhó, vừa tức vừa buồn cười, vội vàng ôm lấy Tuyên Hoài Phong, nói: “Quả nhiên là tự làm bậy, khó mà sống. Vẫn nên để anh ra sức thôi.”

Lật Tuyên Hoài Phong nằm ở phía dưới, kéo lấy vòng eo thon nhỏ của y, tiến vào từ phía sau.

Lần này đương nhiên vẫn chiến đấu vô cùng dũng mãnh, không để sót chút sức lực nào.

Qua mấy lần triền miên như vậy, thật hiếm thấy Tuyên Hoài Phong không xấu hổ đẩy ra, cũng không thấy chịu đau kêu khổ, lần nào cũng hết sức tận hứng. Chờ Bạch Tuyết Lam sung sướиɠ vui vẻ, dùng hết cái sức mạnh hơn người của mình không còn một mống thì xa xa ngoài cửa sổ, ánh ban mai tựa như da thịt nhận được “yêu thương” của Tuyên Hoài Phong, hiện sắc hồng vô cùng quyến rũ.

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới coi như thỏa mãn, ôm Tuyên Hoài Phong tay chân mềm nhũn đến phòng tắm tắm rửa qua, trở về giường thϊếp đi.