Chương 66
Tuy nói Tôn Vân có năng lực, vừa làm cố vấn vừa là chuyên gia kỹ thuật, nhưng công việc chính thức của anh là phiên dịch, vì vậy khi nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp cùng đi với anh ta đến đây nên chưa hình dung sẽ có chuyện gì mà khi người con gái này dùng ánh mắt như kẻ thù nhìn về phía anh thì trong lòng anh có cảm giác khó chịu xuất hiện.Anh là người rất đa nghi, tạm thời chưa hiểu gì nhưng sau cùng Tôn Vân suy nghĩ cũng hiểu nguyên nhân Hách Tịnh nổi giận, buồn khổ thì buồn khổ, chuyện này không thể trách anh, lãnh đạo đã ra lệnh không dám nghe sao? Coi như anh là người nham hiểm đi, nhưng về phương diện đạo đức anh không có gan để quyết định nha, anh chỉ là một thượng úy nho nhỏ, không có năng lực lớn như vậy lừa dối được mọi người!
Vì vậy Tôn Vân cảm giác mình vô tội, càng quấn lấy Hách Tịnh muốn đem hiểu lầm làm sáng tỏ, đổi lại cô chỉ lạnh lùng thoáng nhìn trả lời qua loa cho xong, mà lúc này đây người nào đó cũng chứng tỏ rằng mình cũng không có "Giận chó đánh mèo". Đan Nhĩ Tín nhìn thấy mặt anh ta không tốt nên xua đuổi anh ta ra ngoài cấm xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đoạn thời gian sau khi diễn tập chấm dứt tâm tình Hách Tịnh sa sút, trước mặt nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Đan Nhĩ Tín chán ghét, khi đó tồn vong trước mắt cùng sinh cùng tử không kìm lòng được, bây giờ nhìn lại càng giống một câu chuyện cười, cô rất lo.
Nhận thấy được tâm tình của cô, Đan Nhĩ Tín cũng không bình tĩnh, anh bám lấy cô chất vấn: "Em nghĩ muốn đổi ý chứ gì? Diễn tập là giả, ở trong quân đội nhiều năm như vậy anh đã sớm quen rồi, nhưng tình cảm của chúng ta là thật, em phải nghe anh, ờ, không phải, nếu chuyện này em thỉnh cầu anh, nhất định sẽ xử lý!"
Hách Tịnh nhìn anh, cũng không có sức trả lời, trong mắt chỉ có mệt mỏi cùng bất lực, làm trong lòng Đan Nhĩ Tín mềm yếu lại giật mình, chừng nhìn không thấy có ai chú ý, tay liền đưa tới trước ở trên đầu cô thở nhẹ, sau đó trượt xuống gương mặt mềm mại của cô dừng lại ở khóe miệng ngón cái vuốt vuốt nói: "Đừng như đưa đám vậy, thời gian em ở đây còn dài loại bộ đội BT này từ từ cũng thành quen."
Ban ngày ban mặt, Hách Tịnh nghiêng đầu né tránh anh quấy rầy, tâm tình vẫn giảm sút, cô nhìn hướng từng dãy chiến hạm màu xám trắng thả neo trong bến cảng, ánh mắt không có tiêu cự, giọng khàn khàn trầm thấp nói: " Lý Mân sẽ bị xử lý như thế nào?"
Đan Nhĩ Tín thu tay lại để vào túi rộng thùng thình, cũng nhìn theo ánh mắt của cô, thành thật trả lời: "Chuyển nghề là tốt nhất, nhưng mà nhà hắn ở làng chài Phúc Kiến, cho nên rất khó tìm được công việc tốt." Khó khăn như vậy mà vẫn dùng cách thức này để rời quân đội, Hách Tịnh cảm giác nghẹn ở cổ họng của càng thêm mãnh liệt, cô ngẩng đầu nhìn Đan Nhĩ Tín: "Anh nói xem, em muốn mua đồ ở trạm kia, có được không?"
Đan Nhĩ Tín sửng sốt một chút mới nói: "Ờ cũng được, hiện tại em có thể đến đó mua, chỉ là chỗ này chim cũng còn không thấy, em nghĩ có thể mua được cái gì nào?"
"Mua lương tâm!"Hách Tịnh đứng lên đi về phía doanh trại, cũng không quay đầu lại.
Mấy ngày kế tiếp theo Tôn Vân giống như không có chuyện gì xảy ra liền hướng doanh trại đại đội A bên này chạy đến, đáng tiếc Hách Tịnh trốn tránh không muốn gặp, thỉnh thoảng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nhiều lần làm cho hỏa khí Đan Nhĩ Tín bốc khói, bởi vì mọi người ở đây rất nhiều chuyện ám chỉ Tôn Vân đang theo đuổi Hách Tịnh.
Đan Nhĩ Tín nổi đóa, sẵn là đối tượng đang có xì căng đan, không, ở chỗ này đã có một đối tượng thật sự bày ra rồi, các người mắt mù hết rồi hay sao? Hách Tịnh vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Vân liền muốn cắn hắn ta một cái, chổ nào nhìn cũng giống như có gian | tình ? Không đúng, cái từ "Cắn" này bản thân đã tràn đầy gian | tình, phải nói là đạp mới đúng !
Một mặt giống như đưa đám, một mặt âm thầm theo dõi cầu may, vì vậy một ngày kia hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc của Chu Hải Phong.
Sếp Chu đóng vai là thần mặt đen, lần này quắc mắt nhìn trừng trừng Hách Tịnh có chút không giải thích được, Đan Nhĩ Tín dường như chột dạ cúi đầu, chẳng lẽ người này lại gây ra chuyện thị phi gì rồi hả ? Hách Tịnh lặng lẽ nghĩ.
"Tôi hỏi, các người xong chưa!Tình cảm còn phải tìm hiểu mất bao lâu?"Sếp Chu đi về phía Hách Tịnh công kích, rống làm cô không giải thích được, sửng sốt một lát sau mới ý thức tới lời nói kia.
Hách Tịnh mặt nhìn xuống: "Chuyện kia là bọn họ làm mà đâu phải cô."
"Bây giờ cô tính làm sao? Cái phản đồ kia đã trở thành quân nhân tàn phế còn phải chuyển nghề, bao giờ các người mới đưa thiệp hồng? Chơi với cái phần tử ở trong hạm đội này sẽ rất nguy hiểm, thỉnh thoảng làm cô thành pháo hoa, một cái nổ tung?" Chu Hải Phong đem tay đánh một phát trên bàn, khí thế hung hăng.
Hách Tịnh biết việc Lý Mân sẽ xử lý, tự nhiên hiểu rõ những chuyện này, biết hiện tại anh ta đang bị chăm sóc đặt biệt, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Tóm lại phía trên lợi dụng nhược điểm về mặt tình cảm của binh lính, không tiếc tổn thương binh sĩ của mình chỉ muốn đạt mục đích mà không thông báo trước. Hơn nữa anh vốn không muốn đi nổ Thuyền Hạm, là có người cố ý hướng dẫn anh!"
Chu Hải Phong mắt hổ trừng, khí thế hoàn toàn hiện ra, tiến lên một bước nhìn gần Hách Tịnh, trừng mắt làm lông Hách Tịnh dựng đứng lên, giống như động tác kế tiếp chính là anh ta sẽ đánh cô, may là khí thế hùng dũng cũng không có phát ra.
"Tín niệm?Tôn nghiêm?Những kiến thức này bọn họ là phần tử chính TMD phải hiểu rõ thì sẽ không bị người khác gài bẫy, cho nổ ngay cả sợi tóc cũng không còn nói chi bọn họ đi đâu tìm tôn nghiêm? ! Cố ý hướng dẫn?Ai hướng dẫn anh đi nổ đồn công an hả? Anh cầm súng chỉa vào người của mình, hoặc là tên tiểu tử này, hay là chúng ta có thể đem anh cho nổ tung!" Chu Hải Phong rống xong, nhìn lại biểu hiện tư thái của Đan Nhĩ Tín không để lại dấu vết nhưng mà đối với Hách Tịnh thì bảo vệ che chở, càng thêm giận đối với anh nên không khách khí, đầu tiên là một cước trên mông anh đạp một cái, đạp xong Chu Hải Phong lại bắt đầu mắng: "Tôi không đánh được bạn gái cậu phải đánh cậu thôi? Tiểu tử thúi! Vốn cho các anh chị nhiều ngày như vậy, tình huống cũng tạo cho như thế nào sao không nói cho rõ ràng, ai ngờ còn thêm dầu vào lửa! Cô ta không biết nói lý lẽ? Mấy ngày nay cậu làm sao rồi hả ? Tiểu tử ngốc !"
Hách Tịnh nhìn trên quần huyến luyện màu xanh của Đan Nhĩ Tín có dấu bị đá một cái, có chút đau lòng, bản thân cô liền bao che, trước sau như một không sợ thế lực, nhiều ngày buồn bực nay bị Chu Hải Phong rống làm cho nổi buồn tan thành mây khói, biến thành lửa giận cô cũng rống: "Tự nhiên sếp lại đánh người ta? Vừa đánh vừa mắng, không trách được mọi người đều nói làm lính giống như giặc cỏ, không nghiêm sẽ loạn, những cấp trên như ngươi mới có nhiều binh lính càn quấy như vậy!" Mắt nhìn nghiêng, rõ ràng khi dễ anh ta, anh ta nói giới tri thức lắm trò, cô còn dạy bảo, cũng không tin anh có can đảm đánh cô, cùng lắm thì trở về cục công an Cục tiếp tục làm phiên dịch!
Chu Hải Phong bị tức đến thở hổn hển, liền nói một tiếng"Nam nữ gây nhau" anh ta dùng tay chỉ Đơn Nhĩ Tín căn dặn: "Người yêu của anh, tự mình giải quyết, hiện tại giải thích rõ với cô ấy!" Nói xong chống nạnh hướng về phía cửa sổ nhìn.
Nhìn Đan Nhĩ Tín bị đánh vẫn không có ủy khuất gì, Hách Tịnh ý thức được Chu Hải Phong vẫn gọi cô là người yêu của Đan Nhĩ Tín, mọi việc rắc rối rồi đây, cô cố nén bạo lực hỏi Đan Nhĩ Tín: "Anh đã nói cái gì?"
Đan Nhĩ Tín hít sâu một hơi mới nói: "Thật ra thì, chuyện Lý Mân em mà quan tâm sẽ bị rắc rối, chuyện không như em tưởng đâu rất phức tạp, đối với anh ta mà nói có lẽ đây là kết cục tốt nhất."
Thấy Hách Tịnh trợn mắt anh vội vàng giải thích: "Quân nhân phải tuyệt đối phải trung thành cùng phục tùng mệnh lệnh, nếu đã là cơ quan quốc gia, lúc thi hành nhiệm vụ đừng nói có cấp trên chỉ huy, nếu như có nghiêm hình bức cung cộng thêm thuốc khống chế, chúng ta cũng không thể làm ra chuyện phản bội quốc gia phản bội tổ chức, em bình thường cũng rất hiểu, làm sao lại không biết chuyện mà đi đến đây?"
Đan Nhĩ Tín thở dài, nhìn trong mắt của Hách Tịnh mang theo tia bất đắc dĩ: "Em chưa qua huấn luyện quân sự, nên không thể hiểu cũng là chuyện bình thường. Nhưng bọn anh bao gồm cả Lý Mân ở chỗ đội viên hạm đội, đều trải qua khảo nghiệm cùng huấn luyện đặc biệt, nếu bị bắt sẽ làm như thế nào khi bị phát hiện nói dối, mặc dù trong lòng có áp lực, đau đớn cũng phải nhẫn nại chịu đựng, điều đơn giản nhất nhưng trong lòng anh ta không chịu đựng được, sớm mất đi tư cách phục vụ ở hạm đội. Sự kiện lần này, vốn dĩ cấp trên muốn cho anh ta một cơ hội thể hiện mình nhưng không ngờ trở nên như vậy."
Cuối cùng Đan Nhĩ Tín lại bổ sung một câu: " Mặc dù diễn tập quân sự là giả chiến tranh, nhưng chúng ta tập huấn tất cả đều là vì thắng lợi trong tương lai, vì vấn đề này hy sinh lớn hơn cũng là có thể. Mỗi lần diễn tập đều có thương vong, cùng có những chiến sĩ hi sinh so với Lý Mân, chuyện này thật không là cái gì."
Hách Tịnh vốn tỉnh táo tự kiềm chế mình, chỉ là tình huống của Lý Mân quá đặc biệt, cô cảm thông cho vấn đề của anh ta vì người thân mà không sợ chết uy hϊếp cấp trên, bị nỗi tuyệt vọng thống khổ của anh ta lây sang, không tự chủ được liền đem tình cảm của mình để vào. Thật ra thì chuyện đã qua, trong tiềm thức của cô sớm hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là tình cảm vẫn còn động lại, cô cũng không có tìm TônVân tranh luận, chỉ do tinh thần bị tổn thương mà thôi, hiện tại bị Đan Nhĩ Tín vạch trần cô giống như bong bóng xì hơi, lập tức yên lặng.
"Đúng là phụ nữ, suy nghĩ nông cạn, bây giờ nhìn giống như xe bị tuột xích!" Chu Hải Phong lạnh lùng khinh thường nói, Hách Tịnh không thể phản bác, lẳng lặng chào một cái muốn đi về.
Chu Hải Phong dường như còn có lời muốn nói, Hách Tịnh cũng không chú ý đến tôn ti trật tự, nghiêng đầu nhanh chóng rời đi, làm mặt Chu Hải Phong biến sắc sau đó bèn giải thích một câu: "Em đi giải quyến chuyện phụ nữ đây!"
Có lẽ do gần đây không thích ứng kịp với khí hậu nơi này, cũng có thể do tâm lý không ổn định nên ảnh hưởng đến chu kỳ sinh lý, từ 15 tuổi đến nay Hách Tịnh chưa bao giờ rối loạn kinh nguyệt, ừ, giờ rối loạn rồi.
Cảm thấy phía dưới một luồng nhiệt chảy ra ngoài, trong lòng Hách Tịnh liền lo lắng, chỗ này cách ký túc xá nữ còn một đoạn, Hách Tịnh vội vàng cáo từ sau tăng nhanh bước chân, phía sau còn có âm hồn bất tán cố tình đi theo.
Đan Nhĩ Tín mấy bước vượt qua cô, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Em bị làm sao vậy"
Hách Tịnh giận đến đỏ mặt, lớn giọng: "Anh còn ngăn cản nữa thì sẽ có chuyện!" Gấp gáp không chút nghĩ ngợi quay lưng đi, ra lệnh cho Đơn Nhĩ Tín: "Xem phía sau quần của em có dơ không?" Lúc trở về ngang doanh trại khó tránh sẽ gặp phải không ít người, trong quân đội thứ không thiếu nhất chính là nam nhân, nếu bị nhìn thấy cô rất mất mặt.
Đan Nhĩ Tín cũng không có ngu, những lời này kết hợp với câu nói kia với Chu Hải Phong, lập tức hiểu rõ, mặt cuối xuống còn hồng hơn mặt Hách Tịnh, giương mắt nhìn sang, giọng rất nhỏ nói: "Không có."
Hách Tịnh quay đầu lại nhìn tâm trạng của anh, bực bội tự nhiên biến mất, trong lòng liếc mắt khinh thường nói: "Lúc này còn biết xấu hổ, lúc trước giở trò lưu manh sao không xấu hổ” Phải nói nam nhân là loại sinh vật kỳ lạ, hai người làm chuyện thân mật nhất cũng đã làm, mỗi lần anh tức giận cũng chỉ nói"Lên giường" không nói thì là "Ân ái", mười phần là lưu manh, vậy mà tình huống sinh lý bình thường ngược lại xấu hổ?
Vậy đây chính là làm ra vẻ đạo mạo nhưng là mặt người dạ thú, Hách Tịnh rất hiểu, tránh cho Đan Nhĩ Tín hóa đá, vội vàng trở về ký túc xá, mà nam nhân ở phía sau không kịp phản ứng rống lên một câu: "Hôm nay cho em nghỉ phép, không cần quay lại làm việc!"
Lãnh đạo cũng đã lên tiếng, Hách Tịnh mừng rỡ hưởng thụ "Quy tắc ngầm" này, đang đắp chăn nằm ở trên giường nhắm mắt nghĩ ngơi, cho đến lúc chạng vạng Trương Anh Tử ôm hai bình giữ nhiệt vội vã vào cửa.
Một bình giữ nhiệt là họ tự có, dùng cho những ai không có đồ đựng cơm đem về phòng, một cái khác còn lại thì mới tinh, Hách Tịnh để sách xuống nhíu mày hỏi thăm Trương Anh Tử.
Không nghĩ tới biểu tình Trương Anh Tử so với cô còn khác lạ hơn, mắt tỏa sáng lấp lánh, cả khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ không thể tin, xem ra vẻ mặt rất kỳ lạ, chị ta để hộp cơm xuống cũng không có giải thích, từ trên giường níu Hách Tịnh lên liền hỏi: "Em với tiểu tử Đan Nhĩ Tín đang yêu nhau hả ?"
Hách Tịnh hết ý kiến, cả đại đội A đều biết vậy mà Trương Anh Tử với cô có quan hệ thân thiết, nhưng chị lại là người sau cùng biết tin, đây là như thế nào nha, muốn điên lên được! Bởi vì dạo gần đây Đan Nhĩ Tín giống như động kinh, đang tìm cơ hội thông báo cho mọi người biết anh và cô quen nhau.
Biết được đáp án, Trương Anh Tử vừa mừng vừa giận, có chút buồn bã, thở dài một hơi nói: "Tâm tình của chị thật là phức tạp, chị là người nhìn Đan Nhĩ Tín lớn lên, bây giờ có em dâu tốt xem như cũng yên tâm; mặt khác em là em gái tốt của chị, bộ dạng xinh đẹp, lại bị nó cướp đi chị không cam tâm, em nói xem tại sao chị sinh ra không phải là con trai vậy? Hay em là nam nhân cũng được, chị sẽ gả cho em"
Chị này thật là rắc rối! Hách Tịnh cả ngày chưa ăn cơm, đã rất đói bụng, đưa tay lấy hộp giữ ấm mở ra, hộp cũ đựng cơm, Hách Tịnh suy nghĩ một chút lại mở hộp mới ra, nắp vừa mở, một mùi hương cay nồng nóng hổi xong vào mũi, là canh gừng, Hách Tịnh ngây ngẩn cả người, đây không phải là phong cách của Trương Anh Tử.
Quả nhiên, một giây sau Trương Anh Tử có chút không vui liền nói: "Biết tiểu tử kia mười năm rồi, cũng không được nó chăm sóc như vậy. Ta là chị mà khi cần hắn còn ra giá trao đổi, ai ngờ đến nó thế nhưng ba chân bốn cẳng chạy vào nhà ăn nhờ đầu bếp nấu canh gừng, hừ, thật là cưới em dâu liền quên chị!" Trương Anh Tử vẫn gật gù đắc ý, trong nháy mắt đem mọi việc của Hách Tịnh thu vào.
Hách Tịnh đem canh gừng rót một chén ra ngoài, một chút một chút mím môi, ngẩng đầu nhìn Trương Anh Tử một cái: "Lần sau nếu chị có việc, em sẽ thông báo cho đội trưởng Chu ."
Trương Anh Tử giống như dây cót đến cuối trong nháy mắt ngừng lại tất cả lời nói, đầu tiên là há hốc mồm cứng lưỡi, mặt đỏ tai hồng, đợi đến khi cực kỳ tức giận, Hách Tịnh đã uống xong một chén canh gừng xuống bụng, bắt đầu từ từ ăn cơm.
Nửa ngày sau Trương Anh Tử có chút chột dạ thanh âm tức giận mới truyền tới: "Em đừng nói lung tung, chị với anh ta không có gì, Chu Hải Phong người nọ không tốt, lừa gạt chị đi tìm anh ta, chọc chị nổi giận, sau đó anh ta còn nói, ai ya, gần đây chúng ta gặp mặt tương đối nhiều, không được nha . . . . . ."
Hách Tịnh ăn thức ăn say sưa ngon lành, vừa nghe Trương Anh Tử giải thích, thầm nghĩ: Chị Trương à, em có nói hai người có cái gì sao?
Một câu nói rất hay như mùa đông ấm áp, nhưng lời nói có chút lạnh, mà hành động đem so với ngôn ngữ càng thể hiện rõ vấn đề, hợp với uống một tuần lễ canh gừng, vào lúc tối khi hoàng hôn xuống, Hách Tịnh lại đến phía đông rừng dừa, cô tự nói với chính mình, cô phải đi ngăn cản Đan Nhĩ Tín lại đừng lãng phí gừng với đường.
Ánh trăng sáng tỏ trên bờ cát, màu lam đậm của nước hòa vào cát trắng cộng thêm trên bờ có đôi nam nữ xinh đẹp làm cảnh tối nay như tranh vẽ.
"Đừng nấu canh gừng nữa."Hách Tịnh lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng trước mặt, xem như đã nói ra mục đích của chuyến đi này.
Biểu tình Đan Nhĩ Tín trong nháy mắt nhìn rất khó coi, anh do dự một chút mới mở miệng: "Ừ, việc đó, em có phải không khỏe không? " sợ cô hiểu lầm, vội vàng bổ sung: "Là anh nói vấn đề kia, vấn đề của con gái đó."
Hách Tịnh không trả lời, xem như là chấp nhận.
Đan Nhĩ Tín liền có chút gấp gáp: "Xem ra lần trước Hoàng Đình không có nói láo, bệnh viện đông y ở thành phố G rất nổi tiếng, hai ngày nữa nghỉ phép anh dẫn em đến đó khám bệnh."
Hách Tịnh có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: "Khi nào anh trở nên nói nhiều như vậy rồi hả? Vấn đề này của con gái rất bình thường mà ."
Mặt Đan Nhĩ Tín vốn ngượng ngùng cùng tức giận: "Không bình thường, một chút cũng không bình thường! Năm đó mẹ của anh . . . . . ." Anh rùng mình một cái im miệng, nhớ tới mẹ mình mất sớm, đây không phải chuyện tốt để nhắc lại, tâm tình của anh lập tức trầm thấp xuống.
Hách Tịnh cho là anh nhớ tới mẹ nên thương tâm, vội vàng đáp ứng theo lời của anh: "Được rồi, em đi là được, anh không sợ phiền thì dẫn em đến đó."
Thấy cô chấp nhận, Đan Nhĩ Tín mới thả lỏng ngồi ở trên bờ cát, tiện tay cởϊ áσ khoác để trên đất kêu Hách Tịnh ngồi lên: "Trên đất rất lạnh, em ngồi trên này đi."
Hách Tịnh thuận theo ngồi ở bên cạnh anh, thấy Đan Nhĩ Tín trầm mặc không nói, suy nghĩ một chút liền chủ động hỏi: "Mẹ anh là người như thế nào?"
"Mạnh mẽ, sĩ diện, thà chết cũng không khuất phục, tánh khí nóng nảy, thậm chí đến tuổi già còn có chứng cuồng loạn, hàng năm đều được thầy thuốc đến nhà khám bệnh, trong người lại có bệnh hậu sản." Đan Nhĩ Tín dường như không chút nghĩ ngợi liền nói ra.
Nghĩ đến Quý Lan "bị bệnh cuồng loạn" ít nhiều gì cùng có liên quan đến Lương Thanh, Hách Tịnh im lặng không nói, cô nghĩ không biết bọn họ có được người nhà chúc phúc hay không? Lương Thanh là một mặt, còn có Quý gia thì sao?
"Ông bà ngoại anh sẽ rất đau lòng."Hách Tịnh lại hỏi.
Đan Nhĩ Tín gật đầu một cái: "Còn có các cậu của anh, cậu hai của anh lúc trẻ tham gia quân đội bị thương nên không có vợ, con cậu cả thì một trai một gái, nhưng anh họ của anh lúc mười mấy tuổi đã qua đời, lúc đó anh ta được mười lăm tuổi, mới vừa thi đậu cấp hai, cùng bạn học đi ra ngoài ăn mừng có xảy ra xung đột với đám người lưu manh, bị người ta đánh thương nặng mà chết. Khi đó cả nhà đều ở đây bởi vì mẹ anh phát bệnh, nên lúc mợ chạy đến bệnh viện cũng không kịp nhìn anh họ lần cuối.Cậu vì đau lòng nên xảy ra tai nạn xe suýt bỏ mạng, vì vậy mợ rất ghét mẹ anh, nói bà là khắc tinh nên làm cả nhà bị tai họa liên tục. Nhưng sau này cậu cũng rất thương anh, xem anh như là con của ông, còn có chị họ, cũng đúng lúc này đây anh sống rất tốt vì vậy mợ càng thêm ghép mẹ con anh."
Đan Nhĩ Tín giống như rất bình tĩnh nói những lời này, Hách Tịnh hồi tưởng lại tai tiếng trước kia của Đan Nhĩ Tín nói anh sống rất bừa bãi là"Có người cố ý vu khống sao", có thể là do người mợ này làm.
"Anh không có trách bà ấy, anh họ là người rất thông minh, từ nhỏ nổi tiếng khắp nơi, văn võ song toàn, anh Nhĩ Nhã còn không bằng, làm trưởng nam nhà họ Quý anh ta được nhiều người kỳ vọng, mà anh, kém anh ta quá nhiều. Cho nên khi mẹ nói muốn anh sửa thành họ Quý, bọn họ không cho, mợ còn tranh cãi ầm ĩ một trận với mẹ anh, nói chúng ta lòng dạ đen tối. Thật ra thì không phải vậy, lúc đó, trong lòng anh rất buồn nghĩ sao năm đó người chết không phải là anh, mà là anh họ."Giọng Đan Nhĩ Tín giống như đang kể chuyện xưa, Hách Tịnh nghe ra trong giọng nói của anh rất bi ai, nóng giận vì bệnh của mẹ, cha thì lạnh lùng xa cách, còn người thân trách móc không thương, không có niềm vui, có thể tuổi thơ Đan Nhĩ Tín thương tâm cỡ nào, mà anh rất muốn được thương yêu.
Anh so với cô kém may mắn hơn, bởi vì trong quá trình anh trưởng thành không có người nào quan tâm yêu mến giống như Hách Kính đối với cô, như vậy có phải hay không anh sẽ yêu thương cô, đồng thời cũng không làm tổn thương đến cô? Trong phúc chốc, Hách Tịnh trở nên yếu lòng, cô quyết định không so đo, không nói những lời khó nghe với anh nữa .
Nắm bờ vai của anh, đem đầu anh từ từ kéo vào trong ngực nhẹ nhàng xoa, Hách Tịnh nhẹ giọng hỏi: "Nick name của anh là‘ quý thị nhất nặc ’ là anh và bọn họ có cam kết gì hả?"
Rõ ràng cảm thấy bắp thịt trên người Đan Nhĩ Tín cứng lại, một lúc sau anh mới từ từ nói: "Trước khi mẹ qua đời có nói muốn sửa lại họ cho anh, khi đó mợ không có phản đối nữa, nhưng anh không muốn. Sau này anh vào quân đội, ông ngoại cam kết với anh, khi nào muốn trở về nhà họ Quý thì hoan nghênh trở lại."
Thì ra là như vậy, Hách Tịnh không hỏi anh tại sao lúc đó không bằng lòng, nhưng không nhịn được lại hỏi: "Vậy trong tương lai anh chuẩn bị sửa họ sao?"
"Anh không biết, tùy tình huống thôi." Đan Nhĩ Tín chợt lật người, cái đầu ở trong ngực của cô lại chôn sâu một chút, lẩm bẩm nói: "Bất kể đổi họ hay không, anh đã tính toán con cháu sau này phải có trách nhiệm hiếu kính bọn họ, chỉ là, nếu như chúng ta sinh được nhiều con, sẽ có một người mang họ Quý."
Hách Tịnh dùng sức vỗ đầu anh một cái: "Ai sinh con cho anh!" Còn có chính sách của nhà nước nữa!
Lúc kết thúc diễn tập cùng tổng kết xong, đoàn đại biểu phỏng vấn trao đổi quân sự của Mỹ cũng đem chương trình làm trong ngày, Tôn Vân danh nghĩa trao đổi thiết tha thăm hỏi Hách Tịnh, nhưng bị cô ôn hoà từ chối nên đành quay về. Hách Tịnh nói lý do là: tôi biết đao phủ gϊếŧ người là phụng mệnh làm việc, gϊếŧ người cũng là trừng phạt đúng tội, nhưng tôi vẫn có thể lựa chọn không thích đao phủ đó, chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Đối với chuyện này, khi việc thành công trong lòng Đan Nhĩ Tín rất vui, ngoài mặt không có biểu hiện gì, vỗ vai Tôn Vân một cái bộ dạng giống như"Anh em ta cùng một nhà", còn lôi kéo anh ta và đám người Trình Vĩ cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, nói gần nói xa không quên biểu đạt bản thân mình đối với bốc đồng của "bạn gái" có một chút bất đắc dĩ, cũng cường điều là nam tử hán đại trượng phu không thể so đo với con gái, cho dù cô có thái độ không tốt, Tôn Vân ngàn vạn đừng để trong lòng.
Trình Vĩ uống nhiều quá lớn miệng nói: "Tôi cảm thấy Hách phiên dịch rất tốt, một cô gái thông minh như vậy còn xinh đẹp nữa, tâm lại lương thiện, cô ấy mấy ngày trước còn nhờ tôi tìm người đưa tiền cho Lý Mân, mượn cớ là tiền tử, lần thứ nhất chính là hai mươi vạn, công tác mấy năm của Hách phiên dịch đưa ra số tiền này khẳng định không dễ dàng."
Nghe lời của anh ta, Tôn Vân trợn to hai mắt mặt không thể tin, trán Đan Nhĩ Tín khẽ co rúm, anh xem như đã hiểu, cái gì gọi là của người phúc ta.