Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 139: (24) Mật mã sinh mệnh

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, "Phải làm sao đây, một khi cúp điện sẽ không có mạng, vô pháp xem được email kia."

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Em sẽ nghĩ biện pháp khác, mạt thế cho dù có điện cũng không nhất định duy trì được internet. Hơn nữa cách hack mật mã hòm thư, em cũng không rõ nó có giống thế giới hiện thực hay không." Vì vậy nàng mới đem việc này đặt sau chuyện tìm mục tiêu bảo vệ.

Chỉ là, Tiêu Mộ Vũ có chút sầu lo: "Không có điện, buổi tối liền sẽ thực phiền toái, cho nên cần tìm một ít đồ vật chiếu sáng, đương nhiên mình sẽ tính sau, trước mắt nhìn xem có thông tin quan trọng nào bị những đội khác bỏ qua không."

Tiêu Mộ Vũ nhịn không được lại suy nghĩ đến cánh cửa sắt kia, vừa rồi nàng đã quan sát kỹ, mật mã khóa cũng không bị phá hư, mặt trên có chút dơ, nương ánh sáng có thể nhìn đến rất nhiều vân tay lung tung rối loạn.

Loại mật mã khóa này hoàn toàn không lưu lại dấu vết mài mòn, hơn nữa từng có người động qua nên không thể phán đoán nó có bao nhiêu con số, giữa hoàn cảnh này, nếu không tìm được nhắc nhở sẽ vô pháp giải mật mã.

"Cần phải tìm ra mật mã trên cửa." Tiêu Mộ Vũ dựa vào bàn làm việc, ánh mắt khắp nơi nhìn quét, trong lòng tự hỏi.

"Hoàn toàn vô dụng, không có lời nhắc làm sao giải được? Hệ thống đang chơi xỏ chúng ta sao?" Phía trước Tiêu Mộ Vũ tra xét máy tính, cho dù không có nhắc nhở nhưng vẫn có thể tìm được manh mối, nhưng loại cửa sắt này phải làm sao đây? Tả Điềm Điềm nghĩ không ra.

Tiêu Mộ Vũ nghe xong Tả Điềm Điềm nói, trong đầu đột nhiên trào ra một ý niệm, tức khắc lẩm bẩm: "Đúng vậy, nếu cánh cửa này rất quan trọng, hệ thống tất nhiên sẽ sáng tạo điều kiện làm chúng ta mở, vô luận đơn giản hay khó khăn đều sẽ không im lặng như vậy, khiến chúng ta hết đường xoay xở. Trò chơi này phức tạp đến thế nào, cũng phải dựa theo nguyên tắc: Tìm được manh mối thông quan, tìm không thấy manh mối thất bại, nó không thể bỏ mặc người chơi rơi vào ngõ cụt."

Tôn Khải Ngũ là người đứng đầu viện nghiên cứu này, cánh cửa sắt kia thuộc loại bảo mật toàn cầu, Tôn Khải Ngũ khẳng định biết mật mã, thậm chí rất có thể hắn là người đặt ra mật mã. Nếu hệ thống giả thuyết người chơi có thể mở cửa, nó dĩ nhiên sẽ cho nhắc nhở, bằng không bố trí tại tầng ba này liền vô nghĩa. Nếu như vậy, nơi có khả năng nhất chính là văn phòng Tôn Khải Ngũ.

"Cẩn thận kiểm tra văn phòng Tôn Khải Ngũ." Tiêu Mộ Vũ lập tức đem ánh mắt khóa chặt văn phòng, cẩn thận đánh giá.

Mặc dù trong phòng rất lộn xộn, nhưng không có nhiều vật dụng bị thiếu hụt trong ngăn tủ và kệ sách phía sau.

Tả Điềm Điềm cùng Thẩm Thanh Thu bắt đầu xem xét khắp nơi, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lại không tự chủ dừng ở mấy quyển sách bị vứt một bên trên bàn. Đa số là sách chuyên môn về sinh học, nhưng nàng phát hiện có mấy quyển rõ ràng xõa tung, thoạt nhìn được lật tương đối nhiều.

Tiêu Mộ Vũ tùy tay cầm một quyển lại đây, là《 Ngày thứ tám sáng thế》, quyển sách này nàng đã từng nghe nói qua, nhưng không có xem kỹ.

Nàng lật xem mục lục, toàn bộ quyển sách chia làm ba phần mười chương, từ chương 1 "Hắn là một người phi phàm, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả"*,  đến chương 10 "Ta phát hiện bí mật thứ hai của sinh mệnh".

*Thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy, ý chỉ một nhân vật siêu phàm.

Ba nội dung không thể thiếu trong giảng thuật di truyền học, gồm cấu trúc và chức năng của DNA, RNA cùng protein. Thoạt nhìn là một quyển sách khoa học nghiêm túc, nhưng trên thực tế nó chỉ giới thiệu ngọn nguồn phát triển ngành sinh vật học, liệt kê nhiều danh nhân và những nghiên cứu trọng đại trong lịch sử.

Tôn Khải Ngũ là một giáo sư chuyên ngành, hắn thường xuyên xem một quyển sách nói về lịch sử sinh học được xuất bản từ mười mấy năm trước, tựa hồ không thích hợp.

Tiêu Mộ Vũ lật nhanh qua, thấy rõ ràng dấu vết trên một số trang, tình cờ là những chương giảng thuật về protein. Nàng đọc lướt một chút, đều là các nghiên cứu về protein trên nhiều lĩnh vực, phần lớn chưa từng nghe thấy.

Mà bên kia, Thẩm Thanh Thu cùng Tả Điềm Điềm cũng phát hiện một cái đồ vật. Có một tấm bảng trắng nhỏ nằm phía bên trái bức tường, mặt trên viết những gì đều bị người lau đi, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra vài chữ trên cùng do bút marker để lại,  "Mật mã sinh mệnh."

"Mộ Vũ." Thẩm Thanh Thu gọi nàng một tiếng.

Thẩm Thanh Thu duỗi tay sờ sờ tấm bảng, bởi vì mấy chữ này gây xích mích thần kinh của nàng, hơn nữa tấm bảng được lắp một cách kỳ quái, chỗ lồi ra quá thô, rất không hợp lý.

Vì thế nàng mò mẫm bốn phía, phát hiện sau lưng tấm bảng có một khe cắm, vừa mở ra liền có thể nhấc lên tấm bảng.

Sau khi nhấc lên cũng không có đồ vật gì đặc thù, chính là một bức họa về sinh vật học. Đây là danh sách tổ hợp DNA mang thông tin di truyền, sau đó tổng hợp thành nhiều chuỗi peptide.

Tiêu Mộ Vũ tạm thời cầm sách đi tới, ánh mắt nàng không hề chớp mà nhìn chằm chằm.

Tả Điềm Điềm không học ngành sinh vật, cô chỉ biết vài điều cơ bản cho nên nhìn bức họa như lọt vào trong sương mù, bất quá cô vẫn hiểu được đôi chút, trên bản vẽ hai chuỗi DNA bị đứt gãy, một trong số chúng đang bắt cặp để hình thành sợi xoắn kép. Ở vị trí ghép đôi dùng vòng tròn màu đỏ phóng đại, có thể nhìn thấy chữ viết trên hai chuỗi DNA đó. Chính là bốn chữ cái A, T, C, G, tương ứng với U,A,G,C trên RNA.

Tả Điềm Điềm phí thật lớn công sức để hiểu, nhưng đầu óc càng lúc càng ong ong, cô sắp ngất xỉu rồi!

Nhưng Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ rất quen thuộc với thứ này, đây là cách phiên mã và dịch mã cơ bản nhất trong di truyền học. Bảng bên phải được gọi là mã codon, mỗi loại mật mã ứng với một loại protein, bảng mã này sẽ cung cấp trình tự cơ sở DNA, tức là DNA mã hóa bốn loại ATCG, người xem sẽ biết được trình tự RNA nào có thể dịch mã, và những loại hợp chất nào có thể tạo ra axit amin.

Trong tâm trí Tiêu Mộ Vũ, quyển sách, bảng trắng, bức vẽ, chữ cái, mật mã sinh mệnh, tất cả thông tin này ùn ùn kéo đến xoay quanh loạn thành một đoàn, nhưng ánh mắt nàng càng lúc càng chuyên chú, những thông tin lộn xộn kia cũng dần dần lắng đọng trong óc nàng.

Thẩm Thanh Thu có thể nhìn ra nàng đang tổng hợp suy luận, bởi vì sự sáng rọi trong mắt nàng khiến người si mê không ngừng nảy nở. Vì thế Thẩm Thanh Thu một lời cũng chưa nói, si ngốc mà nhìn Tiêu Mộ Vũ, tình yêu trong mắt không chút nào che giấu.

"Thanh Thu, Tiểu Tả, chạy nhanh xem xét sách vở cùng giấy tờ của hắn, mặc kệ là cái gì, xem có thể tìm thấy một đoạn danh sách DNA hay không." Tiêu Mộ Vũ nói xong bắt đầu lật quyển sách trong tay.

Lọt vào trong tầm mắt đủ loại nội dung chuyên ngành, sạch sẽ không có bất luận dấu vết gì, lật qua một lần nữa cũng không có.

"Đinh, chúc mừng các vị tiến vào viện nghiên cứu Nặc Như, hệ thống phát hiện người chơi Tiêu Mộ Vũ đã kích hoạt nhiệm vụ thăm dò bí ẩn. Hệ thống hữu nghị nhắc nhở, trong vòng mười phút nếu không thể đi vào mật thất, toàn bộ manh mối bị tiêu hủy, nguy hiểm không thể biết trước!"

"Ồ, xem ra em đã đoán đúng, thấy em sắp giải được mật mã, nó liền đứng ngồi không yên." Thẩm Thanh Thu nói, nhanh chóng lật tìm.

Ba người xem xét một trận cũng không phát hiện được gì, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ có chút nôn nóng, "Không đúng, không đúng, trừ bỏ danh sách DNA, còn phải có bảng mật mã, mật mã là con số, không phải axit amin, nhất định em đã bỏ sót cái gì rồi."

"Axit amin liên quan đến con số như thế nào?" Thẩm Thanh Thu một bên nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt dừng trên quyển sách Tiêu Mộ Vũ đang cầm.

"Mộ Vũ, vì sao em lựa chọn quyển sách này?"

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt: "Bởi vì nó có dấu vết bị lật xem, hơn nữa giáo sư Tôn là một người có thành tựu trong ngành, em không nghĩ một quyển sinh học cơ bản có chỗ nào đáng giá hắn xem."

Nàng lại nhịn không được lật một lần, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, chỉ là khép sách lại nhìn thoáng qua mục lục, thấy được tiêu đề 10 chương trong đó.

Tiêu Mộ Vũ vội nhìn số trang, lật tới tiêu đề của một chương kia, trang 384 nội dung khá bình thường, tìm không thấy cái gì liên quan đến axit amin protein, thẳng đến trang 386 mới xuất hiện tên axit amin trên bức vẽ bên phải, hết thảy đều được tìm thấy trên trang này, thậm chí bên trái thấy được ba con số, từ đoạn thứ hai bắt đầu, được đánh dấu là 1,2,3 bằng bút chì khá nhạt.

"Những con số nơi này có ý nghĩa gì? Chỉ số dòng sao?" Tiêu Mộ Vũ đang tự lẩm bẩm, đột nhiên Thẩm Thanh Thu lại ra tiếng, "Mộ Vũ, nơi này có hai tờ giấy."

Thẩm Thanh Thu tìm thấy gì đó trong khe hở giữa bàn và ngăn tủ, nàng mỉm cười rút ra, một tờ trong đó có chữ viết bằng bút đỏ, là một loạt chữ cái.

Tả Điềm Điềm vội đi qua nhìn, CGT, TAC, CGC, ACG, CCT, GCT, CCT, ATC, TAC.

Tả Điềm Điềm lúc này cũng minh bạch một chút, kích động nói: "Có phải hay không dựa vào nguyên tắc ghép đôi trên bản vẽ, viết ra RNA đối ứng với nó?"

Thẩm Thanh Thu khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

Tả Điềm Điềm vội vàng theo đó viết ra một đám tương ứng, cuối cùng có điểm loạn trí, "Tiêu đội, đây là aladin, methionine, aladin, cysteine, glycine, là chuỗi kết thúc, cho nên mặt sau không cần glycine nữa phải không?"

Tiêu Mộ Vũ điểm cái thứ hai, "Methionine là mã codon, nói cách khác nó hợp thành chuỗi peptide ban đầu, alanin đứng trước cũng nên loại bỏ."

Sau khi nói xong, nàng liền mở ra trang sách kia cho mọi người cùng xem, "Tôi nghĩ rằng axit amin hẳn là tương ứng với số dòng trên trang này, căn cứ mã hóa, aladin là dòng 4, methionine là dòng 6..... Arginine dòng 13, đẩy xuống từng cái một, mật mã chính là 628913."

Vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn thời gian, chỉ còn lại 2 phút 21 giây, Thẩm Thanh Thu nhìn tờ giấy khác trong tay, ánh mắt hơi ám, tạm thời cất vào.

Ba người chạy nhanh lên lầu, Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, giơ tay đè xuống, 628913, tích một tiếng, mật mã sai.

Tiêu Mộ Vũ sắc mặt biến đổi, Tả Điềm Điềm cũng nóng nảy, Thẩm Thanh Thu đứng ở phía sau Tiêu Mộ Vũ, duỗi tay đè lại tay nàng, bình tĩnh nói: "Thử một lần ngược lại."

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, hít vào một hơi gõ ngược lại, chỉ thấy đèn xanh bật sáng, sau đó rầm một tiếng, cánh cửa sắt dày nặng từng chút mở ra, phơi bày thế giới bị che giấu bên trong.

Hành lang bên trong dán đầy những việc cần chú ý, mặt trên từng điều kỹ càng tỉ mỉ khắc nghiệt nhắc nhở, đều cho thấy ở chỗ này tiến hành nghiên cứu thập phần có tính nguy hiểm.

"Khó trách bọn họ mua sắm nhiều thiết bị phòng hộ cao cấp như vậy, nguyên bản đều đặt ở nơi này." Thẩm Thanh Thu xem đến thẳng nhíu mày.

"Đây là phòng thí nghiệm virus cấp bậc toàn cầu, cần thiết phải xây dựng độc lập, áp suất âm cần được duy trì, không khí phải được lọc nghiêm ngặt, bọn họ cũng quá lớn mật." Tiêu Mộ Vũ có chút do dự, theo lý thuyết đám người Nặc Như đã chạy đến đại bản doanh, hẳn là không lưu lại virus bên trong, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng mạc danh nghĩ tới tang thi nửa thân ở giếng thang, trong lòng càng thêm khẩn trương.

"Nhanh thay đồ phòng hộ, nhớ rõ đừng chạm bất cứ thứ gì, nơi này có vùng giảm xóc hắn là không sao, chờ lát nữa rời đi, ăn mặc quần áo trực tiếp tiến vào phòng tiêu độc, tắm rửa xong mới có thể ra ngoài."

Ba người đổi tốt quần áo, các nàng không có tùy tiện đi vào bên trong, hơn nữa nơi đó còn có một tầng cửa, cũng vào không được.

Các nàng liền thăm dò ở khu giảm xóc cùng khu nghỉ ngơi thông thường, tìm thấy một căn phòng lớn, trên cửa có thiết trí mật mã, Tiêu Mộ Vũ thử dùng lại mật mã ngoài cửa lớn, đều giống nhau.

Vừa bước vào, bốn chiếc giường giữa phòng khiến các nàng chú ý, trên mỗi chiếc giường đều có thiết bị giam giữ, còng sắt khống chế tay chân đầu, hiển nhiên không phải giường bình thường, dùng để làm gì vừa xem hiểu ngay.

Phía sau có bốn ngăn tủ, dán bốn cái nhãn ABCD, Tiêu Mộ Vũ lập tức nghĩ tới số hiệu trên người tang thi, mà ngăn tủ kia cũng thiết mật mã, gồm bốn số.

"9527." Tiêu Mộ Vũ thấp giọng nhắc nhở, Thẩm Thanh Thu điều chỉnh tốt, bang một tiếng, ngăn tủ mở ra.

Bên trong là một quyển nhật ký thật dày, ghi chép lại tình huống mỗi ngày liên quan đến B9527, tên gọi Sở Bình.

Mặt trên viết: Ngày 16 tháng 4, thí nghiệm viên Sở Bình, số hiệu B9527.

Thuốc tiêm lượng 5 ml, thí nghiệm viên hôm nay trạng thái tinh thần tốt đẹp, nhiệt độ 36,3 độ C, huyết áp 114/79, tỷ lệ trao đổi chất cơ bản.....

"Đây hẳn là những thí nghiệm đầu tiên, còn có thí nghiệm viên ký tên." Tả Điềm Điềm nhìn, trong lòng nói không nên lời tư vị, bởi vì tới ngày 20 tháng 4, ghi chép bắt đầu xảy ra vấn đề, não của Sở Bình xuất hiện tình trạng phóng điện dị thường, cơ thể mất nước nghiêm trọng, nhiệt độ cơ thể là 39,2 độ C, huyết áp giảm sâu và càng lúc càng tồi tệ.

Trong đó một tờ viết ngày 23 tháng 4, người ghi chép cũng thay đổi, là bút máy viết xuống tới.

"Kiểm soát không được, virus hoàn toàn mất khống chế. B9527 bắt đầu khát máu, móng tay sinh trưởng cực nhanh, ý thức tan rã, da mất độ đàn hồi do thiếu nước nghiêm trọng, thực nghiệm của chúng ta thất bại! Tế bào ung thư đã bị diệt, nhưng người lại trở thành xác sống, xong rồi."

-----------------------------------

P.S Tác giả học chuyên ngành hóa sinh, chương này thật quá khó khăn đối với tôi (khóc chít chít).