Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 79

TraCucDuaLeo

"Tôi đi công tác nước ngoài về," Ân Giang Hà nhìn đại thiếu gia trước mặt, vốn tưởng rằng gặp lại sẽ khiến lòng mình thanh thản, lại phát hiện mình bị lừa vẫn rất tức giận, "Còn nữa, chúng ta chia tay rồi, cậu kéo cổ tay tôi thế này là có ý gì?"

......

Nhớ lại hắn được một người add WeChat, người đó mỗi ngày cùng cậu tán gẫu chào buổi sáng chúc ngủ ngon, lời nói cũng dần dần ái muội lên, vốn dĩ hắn sắp tốt nghiệp nên không muốn yêu đương, nhưng đối phương chơi cứng chơi mềm, hắn vẫn thích người qua màn ảnh, người à hay tán gẫu với mình.

Lúc đó đối phương hỏi hắn thích mẫu người nào, lúc đó hắn vẫn thích con gái nên hắn trả lời là thích con gái tự tin, hay cười và để tóc dài.

Ngày hôm đó, đối phương cả ngày không trả lời hắn, hắn ngu ngốc cho rằng bên kia xảy ra chuyện gì, lúc trả lời lại đã là đêm khuya, đối phương hỏi: "Chỉ thích như vậy sao?"

Hắn suy nghĩ một lúc, không hiểu tại sao lại hỏi câu này, còn chưa kịp bối rối thì đầu dây bên kia đã gửi đến một gói biểu tượng cảm xúc mèo dễ thương, kèm theo một câu nói.

- Giang Hà, em thích anh, anh ở bên em được không?

Lúc đó hắn cũng yêu đối phương, yêu đối phương qua màn hình đã lâu nên cùng đối phương công khai nói chuyện yêu đương, không ngờ có một ngày hắn sẽ được hẹn hò trực tuyến.

Giọng nói rất ngọt ngào, bức ảnh trung tính và ưa nhìn, lông mày rõ ràng và nụ cười như chọc vào tim hắn.

Sau khi trò chuyện một lúc lâu, hắn thực sự muốn gặp đối phương và phát triển mối quan hệ ngoại tuyến thay vì mối quan hệ trực tuyến.

Đối phương ngượng ngùng do dự một thời gian, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi gặp mặt, thậm chí còn ôm hôn nhau, đối phương bắt đầu cởϊ qυầи áo, hắn cũng không muốn làm chuyện động trời với người mình yêu trước khi kết hôn nên lắc đầu ngăn cản.

Sau khi hắn từ chối, đối phương khẽ thở dài, tháo tóc giả ra, lộ ra vẻ ngoài tuấn tú vốn có, hắn kinh ngạc hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, đối tượng của hắn lại là một đại hán mặc đồ nữ!

Hắn cảm thấy mình bị lừa dối, bỏ đi sau khi nói những lời cay nghiệt, phớt lờ lời van xin và xin lỗi của đối phương trên WeChat, xóa và chặn anh ta, cuối cùng tìm một người bạn để uống rượu cả đêm vì nỗi đau mất tình.

Sau khi uống say, hắn cũng hiểu ra, mối tình hơn nửa năm của mình chỉ là một giấc mộng lớn, không để ý đến cảm giác trong lòng đau đến mức chỉ muốn dùng rượu để tự làm mình tê liệt, trực tiếp ra nước ngoài.

Mất hơn nửa năm để hàn gắn, thậm chí còn không dám đυ.ng vào tình yêu nữa.

Nhưng ai biết rằng khi quay lại sẽ gặp lại người này.

Chàng trai lớn trước mặt có mái tóc ngắn ngang tai tiêu chuẩn, tóc mái ngang trán hơi lệch, ngọn tóc được uốn xoăn nhẹ, tăng thêm một chút sức sống và ánh nắng.

"Lừa dối anh là lỗi của em, em biết là em sai rồi, Giang Hà đừng giận em nữa." Nam hài nhẹ nhàng kéo cổ tay Ân Giang Hà lắc lắc vài cái, tựa hồ là đang làm nũng.

"Tạ Viễn, chúng ta dễ hợp dễ tan, đừng làm việc vô ích nữa." Ân Giang Hà thần sắc bình tĩnh, giống như đang nhìn một người không liên quan gì đến mình, thanh âm càng thêm lãnh đạm, "Tôi đã đem mọi chuyện trước kia quên hết rồi, tôi hy vọng cậu sẽ buông bỏ nó càng sớm càng tốt."

Ân Giang Hà vẻ mặt thờ ơ, không thương tiếc rút tay ra khỏi tay đối phương, quay người rời đi.

Đột nhiên, có người từ phía sau ôm lấy hắn, nam nhân đầu tựa vào trên vai hắn, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lẽ ra em không nên lừa gạt anh, xin đừng lại bỏ rơi em, em đã tìm anh thật lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được..."

Ân Giang Hà lạnh mặt, đưa tay ra và rút bàn tay đang ôm eo mình ra.

Tạ Viễn cảm thấy hành động của hắn không chút do dự, dường như hắn thực sự không lưu niệm mối quan hệ này của bọn họ.

Anh từ khi học cấp ba liền thích Ân Giang Hà, mãi cho đến đại học, anh không muốn thân thiết với tư cách bạn bè đi tới gần, cuối cùng, khi anh cảm nhận được sự dịu dàng của Ân Giang Hà giữa những hàng chữ ôn nhu cùng quan tâm, anh đã biết, anh có thể không cần lại yêu thầm nữa rồi.

Nhưng khi mất hết thông tin từ bên kia, cuối cùng anh cũng biết rằng việc mình làm là sai, thậm chí anh còn trải qua từng ngày trong sự hối hận, khi tôi biết được từ bạn bè rằng Ân Giang Hà đã trở về Trung Quốc, huống hồ là anh đã vui mừng biết bao, cơ hội chuộc lỗi của anh đã đến.

"Buông ra tay!" Ân Giang Hà thấy không thể kéo tay đối phương ôm chặt eo mình, không khỏi kêu lên.

Đột nhiên, một nam nhân trầm thấp tiếng nức nở từ phía sau truyền đến, tiếng khóc kéo dài quanh quẩn bên tai, trên vai nhỏ xuống vài giọt nóng bỏng.

Ân Giang Hà "......"

Hắn nhìn những ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng nói: "Để tôi quay lại nói chuyện với cậu trước đã."

Tạ Viễn bất đắc dĩ buông tay.

Ân Giang Hà quay lại và nhìn thấy cậu bé 1,8 mét trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, hàng mi đen dài và dày ướt đẫm nước mắt, khóe mắt long lanh nước.

Ân Giang Hà trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam hài khóc như vậy, vội vàng vụng về mà dỗ dành anh, "Cậu bây giờ đã lớn rồi, sao lại khóc như vậy?"

"Anh không tiếp nhận lời xin lỗi của em." Người con trai vươn mu bàn tay sờ sờ khóe mắt, nước mắt giàn giụa.

"Nhưng chúng ta đã chia tay." Ân Giang Hà nhíu mày xinh đẹp nói.

Đứa trẻ lớn trước mặt càng khóc dữ dội, nước mắt lã chã rơi xuống, khóc đến đáng thương khiến hắn cảm thấy đau lòng.

"........."

Những ánh mắt xung quanh nhìn vào càng thắc mắc tại sao một chàng trai lớn như vậy lại có thể khóc dở mếu dở như vậy.

Ân Giang Hà lần này hoàn toàn lúng túng, vội vàng dỗ dành: "Cậu... cậu đừng khóc, mạnh mẽ lên, chúng ta có chuyện muốn nói, được không?"

Tạ Viễn mím môi, dùng đôi mắt đẫm lệ đáng thương mà bất lực nhìn hắn.

Ân Giang Hà đau đầu, "Chúng ta hãy tìm một phòng riêng trong quán cà phê rồi nói chuyện thật rõ."

Chàng trai phớt lờ hắn.

Ân Giang Hà bất đắc dĩ: "Vậy chúng ta hãy đến một khu vực ngoài trời trống rỗng và vắng vẻ."

Vẫn là không để ý tới hắn.

Ân Giang Hà cắn răng, "Hãy đến nhà tôi nói chuyện rõ ràng!"

Lần này Tạ Viễn không khóc nữa, gật đầu như giã tỏi.

Ân Giang Hà: "............"

-

Sau khi hắn đưa Tạ Viễn về nhà, Tạ Viễn ngoan ngoãn ngồi đó, không nhúc nhích, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì mà nhận tội.

Ân Giang Hà rót cho anh một ly nước, Tạ Viễn nhận lấy bằng cả hai tay, sau đó nhấp một ngụm.

"Có nói cái gì, hiện tại nói ra hết đi." Ân Giang Hà ngồi đối diện anh, nhẹ nhàng nói, với vẻ mặt xa cách.

Tạ Viễn sắc mặt càng thêm buồn bực, anh cẩn thận đặt ly nước lên bàn, nhìn đối phương hờ hững ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Giang Hà, em thật sự nhận ra sai lầm của mình rồi, đáng lẽ em không nên mua máy thay đổi giọng nói, cũng không nên nam giả nữ trang lừa anh."

"Em thật sự muốn bù đắp cho anh. Em sai rồi, sẽ không lừa anh nữa." Tạ Viễn ngữ khí chân thành, anh rõ ràng là một chàng thanh niên cao 1m8, lúc này, anh thoạt nhìn giống như một con chó lớn đi lạc không thể tìm thấy một ngôi nhà để ở.

"Đã nửa năm rồi, anh bỏ rơi em nửa năm rồi, ngày nào em cũng không nhớ đến anh. Cho anh một cơ hội nữa đi, Giang Hà." Khi Tạ Viễn nói chuyện, có một loại đáng thương khiến người ta đau lòng không có lý do.

Ân Giang Hà bây giờ không biết mình đối với anh có loại tình cảm gì, hắn nói thích anh, tựa hồ thời gian đã cuốn trôi rất nhiều tình cảm, không còn thích anh nhiều như vậy nữa, hắn nói đơn giản là chính mình ghét anh và muốn coi anh như một người xa lạ,  cũng không giống, bởi vì hắn vẫn là sẽ tức giận đối phương lừa chính mình.

Hắn xoa xoa cái trán mơ hồ đau đớn, "Tôi cũng nói rồi, tôi không còn tình cảm như vậy với cậu nữa, dưa hái non không ngọt, cậu đừng cố chấp nữa."

Tạ Viễn nghe ra được, ngụ ý là hắn vẫn không muốn quay lại với anh.

Nghĩ đến đây, hốc mắt không khỏi lại đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú lúc này tràn đầy bất bình cùng bi thương, nước mắt thật lớn từ trong hốc mắt rơi xuống.

Ân Giang Hà đỡ trán: "...... Cậu như thế nào lại khóc?"

Tạ Viễn từ trên ghế sô pha đứng lên, đi tới bên người Ân Giang Hà, ôm hắn vào lòng, dán sát vào người hắn.

Ân Giang Hà có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của đối phương, muốn đẩy tay anh ra, nhưng nghe thấy lời nói của chàng trai thì dừng lại giữa không trung.

Anh nói: "Để anh ôm em một lát, lát nữa sẽ không sao, ôm lần này, em sẽ đi..."

Không biết tại sao, câu nói này như một cái móc câu, nhất thời làm đau lòng Ân Giang Hà.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng không nói gì, để Tạ Viễn ôm hắn một hồi.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, Tạ Viễn mới buông hắn ra, trên mặt lộ ra một tia ôn nhu nhưng lại chua xót nụ cười chậm rãi hiện ra, "Em sẽ chờ anh."

—— Em sẽ luôn luôn chờ đợi anh.

Nói xong, anh rời khỏi nhà của Ân Giang Hà.

Ân Giang Hà hai tay bó gối ngồi ở trên sô pha, trên mặt mặc dù không có biểu tình gì lớn, nhưng nhíu mày lại lộ ra một ít cảm xúc.

Đến tột cùng là bởi vì hắn không thích Tạ Viễn nữa, hay là bởi vì không cởi được nút thắt?

......

Sau khoảng nửa tháng, Ân Giang Hà nghĩ về việc trở lại lần này, hắn phải đi thăm giáo sư đại học đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều.

"Tiểu Viễn, vị tiền bối lợi hại kia đã tới trường học của chúng ta rồi!" Nam sinh ngừng ném bóng rổ, đem bóng ném vào trong tay nói.

Thanh niên bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, uống một ngụm nước khoáng, ánh mắt cũng lạnh lùng, lộ ra vẻ lãnh đạm.

"Học trưởng nào?" Một nam sinh khác hỏi.

"Là Ân Giang Hà!" Nam sinh này ném bóng cho một nam sinh khác, "Hình như là tới đây xem giáo sư Tần, không biết có đi hay không..."

Lời còn chưa dứt, chai nước suối đột nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng động vừa phải, chỉ còn lại bóng lưng của đại thiếu niên đang ngồi trên băng ghế.

"Thì ra là Ân Giang Hà."

"Cái gì? Có vẻ như cậu biết anh ấy trông như thế nào."

Sau khi thiếu niên lấy quả bóng, cậu vỗ tay vài cái rồi nói: "A...... Tiểu Viễn đã đợi anh ấy rất lâu rồi, cậu ấy đã thích anh ấy từ thời trung học, nhưng cậu ấy có lòng tự trọng thấp và cảm thấy mình không xứng với một người tốt như vậy. Sau này, cậu ấy biết được rằng, Ân Giang Hà sau khi tốt nghiệp chuẩn bị ra nước ngoài, có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa, nên đã lấy hết can đảm chủ động theo đuổi anh ấy."

"Vậy tại sao cuối cùng lại không thành?"Nam sinh hỏi.

"Bởi vì sau khi tiểu Viễn biết Ân Giang Hà thích con gái, liền giả làm con gái cùng anh ta yêu đương."

"......"

Tạ Viễn tìm kiếm nhiều nơi, cuối cùng nhìn thấy Ân Giang Hà trên một con đường nhỏ trong trường học, Ân Giang Hà đang cho một chú mèo con nổi tiếng trong trường ăn, hai bên con đường nhỏ rợp bóng cây xanh, yên tĩnh sâu xa.

Sau khi tìm Ân Giang Hà, anh dừng lại, hít một hơi thật sâu và đi đến bên cạnh hắn.

Ân Giang Hà cũng chú ý đến anh, thu tay lại và đứng dậy khỏi nửa ngồi xổm. Con mèo nhỏ trên mặt đất đã ăn no, liếʍ móng vuốt của nó, cuối cùng kêu meo meo mãn nguyện bỏ đi.

"Anh là tới thăm em sao?" Tạ Viễn kỳ thật cũng biết hắn tới đây là gặp Tần giáo sư, nhưng anh vẫn có hy vọng đối phương cũng muốn gặp lại hắn.

"Không phải." Ân Giang Hà cùng anh đối diện, thành thật trả lời.

"Em coi như giả vờ lừa gạt chính mình, là anh tới tìm em." Tạ Viễn cụp mi, thanh âm yếu ớt: "Kỳ thực, em hy vọng anh có thể đối với em thể hiện một chút tha thứ, như vậy em cũng không cần khổ sở như vậy."

Ân Giang Hà chú ý đến thứ gì đó trong tay anh và hỏi: "Đây là gì?"

"Đây là sủi cảo anh thích nhất ăn." Tạ Viễn hít hít cái mũi, đưa sủi cảo về phía trước một chút, "Còn nóng đó."

"Mua cho tôi?" Ân Giang Hà nhíu mày hỏi.

Tạ Viễn gật gật đầu.

Kỳ thật Tạ Viễn là học sinh của giáo sư Tần, vừa rồi bọn họ nói về anh, giáo sư Tần nói rằng anh đang chơi bóng rổ, vì vậy bây giờ Tạ Viễn mồ hôi đầy đầu, chẳng lẽ là sau khi biết hắn đang ở đây nên tìm hắn sao?

Ân Giang Hà ánh mắt trầm ngưng, trong lòng không biết có cảm giác gì, nhưng hắn phát hiện mình đối với Tạ Viễn thái độ không thể lại cứng rắn.

Thấy hắn không nhúc nhích, Tạ Viễn nhét hộp bánh bao vào trong tay Ân Giang Hà, khó khăn cười nói: "Vậy em không quấy rầy anh nữa."

Kết quả là, cười cười lại thành như ủy khuất mà khóc.

Ân Giang Hà: "........."

Tạ Viễn nói xong liền cúi đầu, vừa định xoay người rời đi, lại nghe nam nhân nói với anh: "Tôi tựa hồ cũng không còn quá chán ghét cái quan hệ kia nữa."

Tạ Viễn ánh mắt cứng đờ, ngây người tại chỗ, người phía sau tiếp tục nói: "Tôi lại không giận cậu như vậy."

Tạ Viễn nghe từng chữ từng chữ, quay đầu lại nhìn Ân Giang Hà với đôi mắt đỏ hoe.

"Vậy anh... Anh muốn cùng em làm lại từ đầu sao?" Tạ Viễn lấy hết dũng khí hỏi.

"Vậy còn phải xem biểu hiện của cậu."

Trà Cúc Dưa Leo

Còn 1 chương nữa thôi là kết chính truyện rồi aaaaaaaa!