Nhóm người làm nhìn người phụ nữ mặc vàng đeo bạc phun nước hoa nồng nặc, một bộ dáng không dễ chọc kia, đều theo bản năng không dám tới gần cô ta.
Mạnh Hợp cùng Linh Tử các cô nhìn người phụ nữ mới trở về cùng đứa nhỏ, này đại khái là tìm cho Nhan Mộng Sinh thiếu gia cùng tiểu Huyền mẹ kế, vẫn là mẹ kế mang theo con. Mẹ kế được đưa về nhà, bị thương chính là bọn nhỏ, tuy rằng không thiếu mẹ kế tốt bụng, chính là tốt thì ít mà ác lại nhiều, ai cũng không dám bảo đảm người phụ nữ trước mắt này chính là một người tốt.
Hơn nữa nhìn tư thế này, trong lòng cũng càng thêm sáng tỏ.
Các cô hiện tại chỉ hy vọng Nhan gia sẽ không gà chó không yên, bình tĩnh qua ngày đó là tốt nhất.
Phương Trân sai sử mấy người hầu giúp cô ta đem hành lý gì đó đều đưa lên lầu, lúc các cô xách theo rương da sang quý, Phương Trân còn nhẹ giọng nói: "Đều chậm một chút a, đồ vật đều là đồ dễ vỡ."
Vài người đều im lặng, càng thêm cẩn thận mà xách theo rương bao.
Phương Trân cùng người làm cùng nhau lên lầu dàn xếp hành lý, Tề Văn Thành đứng ngốc ở phòng khách, thấy đại thiếu niên so với hắn tuổi không khác gì mấy lại không để ý hắn chút nào, không chiếm được lực chú ý của thiếu niên một chút nào. Tầm mắt vừa chuyển, rơi xuống trên người đứa trẻ vài tuổi kia.
Bộ dáng của đứa trẻ kia hẳn chỉ mới sáu bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn, đang dùng đôi mắt đen nhánh như mực kia xem kỹ chính mình.
Tề Văn Thành cảm thấy, hắn nếu đi tới gia đình mới, kia nhất định phải cùng thành viên trong nhà tạo mối quan hệ, hắn chủ động mà đi ra phía trước, dừng lại bước chân tới chỗ Sở Huyền.
Sở Huyền hơi hơi nâng lên đôi mắt nhìn Tề Văn Thành so với mình cao hơn, nhìn từ trên xuống dưới hắn, trong lòng nghi hoặc, hắn đi tới đây gần như vậy là làm cái gì?
Tề Văn Thành cúi đầu nhìn Sở Huyền cùng mình nhìn nhau, cả người đều tản ra đáng yêu ngoan ngoãn, rồi lại có thể hoặc nhiều hoặc ít nhìn ra vài phần thông minh linh hoạt, đôi mắt kia chớp chớp to tròn làm người cảm giác cất giấu một cổ lanh lợi, lại làm người không chán ghét, ngược lại sẽ bị hắn hấp dẫn.
Hắn hướng tới đứa nhỏ so với mình thấp hơn, thanh âm hữu hảo nói: "Chào em, anh là Tề Văn Thành."
Sở Huyền nhìn chằm chằm khuôn mặt như ánh mặt trời mang theo điểm tươi cười, đáy mắt lộ ra chân thành, thanh âm cũng thực nhu hòa, nhìn dáng vẻ là thiệt tình cùng cậu chào hỏi.
Cậu biết trong truyện gốc một ít cốt truyện, đây chính là bàn tay vàng của cậu. Hiện tại vai chính Tề Văn Thành còn không có bị chèn ép, vẫn là đứa trẻ thiên chân vô tà, Phương Trân chỉ là muốn dựa vào con mình mà trở thành phu nhân nhà giàu.
Sở Huyền nhìn khuôn mặt hắn hai giây, tầm mắt chậm rãi rơi xuống duỗi đến cái tay trước mặt kia, tay đặt ở bên người động nhè nhẹ, cuối cùng bàn tay nhỏ tinh xảo trắng nõn nắm lấy cái tay kia.
"Chào anh, em là Tưởng Huyền." Giọng nói trẻ con mềm mại làm nhân tâm tình thoải mái, Tề Văn Thành không nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn là thực hoan nghênh hắn, trên mặt tươi cười mở rộng chút, nhẹ nắm nắm bàn tay nhỏ mềm mại giống đám mây kia sau mới buông ra.
"Về sau chúng ta liền cùng nhau sinh hoạt nha." Tề Văn Thành cười nói.
Sở Huyền nhấp môi gật đầu.
Chỉ cần Nhan Mộng Sinh không hắc hóa, không đi chèn ép Tề Văn Thành, Tề Văn Thành cũng liền không có cơ hội đi báo thù, chỉ cần tìm cơ hội đem Phương Trân cùng Tề Văn Thành đuổi đi liền ổn rồi.
Tề Văn Thành được Sở Huyền lễ phép tiếp đãi, quay đầu nhìn về phía thiếu niên trên sô pha biểu tình lạnh nhạt, thiếu niên diện mạo như là bị thần minh hôn môi qua, hoàn mỹ không tì vết như vậy, còn có đường cong xương hàm cằm kia, cánh môi mỏng, tóc lười biếng mà nằm bò, lại xa cách lại có vài phần bất cận nhân tình, phối hợp với một thân áo đen, càng là làm tôn lên con người.
Cảm giác thiếu niên có một bộ dáng không phải người tốt...... Tề Văn Thành trộm mà nuốt hạ nước miếng, hạ quyết tâm rất lớn mới dám nâng bước đi qua.
Tề Văn Thành đứng ở chỗ che khuất một ít ánh sáng, ánh sáng chiếu vào người Nhan Mộng Sinh một chút liền ảm đạm đi, hắn lười nhác mà xốc hạ mí mắt nhìn nam sinh trước mắt, đôi mắt không có một tia độ ấm, lại nhàm chán mà thu hồi tầm mắt.
"Thỉnh chiếu cố nhiều hơn." Lời nói rõ ràng, đối với Nhan Mộng Sinh mỉm cười.
Chỉ thấy thiếu niên trên sô pha vươn tay phải vỗ cái trán, trên mặt ẩn ẩn lộ ra không kiên nhẫn, ngay cả mi nhọn giờ phút này đều ở chậm rãi áp xuống, cả người tản ra khí thế lạnh băng không cho phép người tiếp cận.
Tề Văn Thành hít sâu một cái, không có được người nọ đáp lại, cuối cùng chỉ có thể mặt xám mày tro mà tránh ra.
Sở Huyền nhìn Tề Văn Thành như là một con gà trống héo đấu bại giống nhau, cậu còn phải hòa hoãn hai người quan hệ, không thể làm cho bọn họ có mâu thuẫn với nhau được.
"Anh hai vẫn luôn là như vậy, không chịu cùng anh nói chuyện là thực bình thường." Sở Huyền thanh âm mềm mại.
Tề Văn Thành ngẩn người, nguyên lai là như thế này a, hắn nhìn thiếu niên áo đen mới từ sô pha đứng dậy cảm thán nói: "Kia hắn cùng ai đều không nói lời nào sao? Tính cách thật ngầu."
Sở Huyền trợn mắt nói dối: "Đúng vậy, anh ấy cùng ai đều không nói lời nào......"
Còn chưa nói xong, Nhan Mộng Sinh rời khỏi sô pha mở ra tủ lạnh, vặn ra một hộp sữa bò ấm áp ( ủa trong tủ lạnh mà ấm là sao ta) , mắt đen lướt qua Tề Văn Thành nhìn đứa nhỏ phía sau hắn.
"Lại đây uống sữa bò." Âm thanh mát lạnh xẹt qua bên tai, làʍ t̠ìиɦ thần con người thoải mái.
Di... Từ từ, không phải cùng ai đều không nói lời nào sao? Kia hắn hiện tại là cùng ai nói?
Trong lúc đang kinh ngạc, bên cạnh truyền đến nãi hô hô thanh âm, "Vâng." Nói xong, bước chân ngắn nhỏ đi qua, thiếu niên áo đen mặt mày nhu hòa, biểu tình lạnh băng cũng hòa hoãn rất nhiều, cùng với thái độ đối với hắn quả thực là khác biệt vô cùng.
Tề Văn Thành: "......" Này cùng vừa rồi vẫn là một người sao?
Sở Huyền đi qua, tiếp nhận hộp sữa bò Nhan Mộng Sinh đưa qua, phấn phấn chóp mũi nhẹ ngửi một chút mùi sữa, tiếp theo ngẩng đầu uống một ngụp lớn, quai hàm đều căng đến phình phình, thoạt nhìn càng là đáng yêu cực kỳ.
Khi nuốt đến ngụm cuối cùng, không cẩn thận bị sặc mất, Sở Huyền tay nhỏ che miệng, nãi âm khụ vài thanh, gương mặt đều ho khan đến đỏ bừng, hai mắt nước mắt mênh mông, nổi lên tầng tầng hơi nước.
Vẫn là ho khan đến không ngừng.
Nhan Mộng Sinh vỗ vỗ lưng Sở Huyền, một chút một chút, lực đạo không nặng nhưng là lại rất có hiệu quả, khẽ cau mày, ngữ khí hơi mang ghét bỏ: "Uống một ngụm nhiều như vậy làm gì."
Thanh âm Nhan Mộng Sinh vững vàng trong trẻo còn có tiết tấu rất là hữu lực, Sở Huyền thực mau liền không khụ nữa, cậu giơ lên khuôn mặt nhỏ, đôi mắt thủy quang lập loè, đáng thương vô cùng mà nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhan Mộng Sinh nhìn mình.
"Anh hai cho em sữa bò nên em phải uống thật nhiều, bởi vì anh hai đang quan tâm em a." Sở Huyền chớp chớp đôi mắt giống như ngôi sao long lanh.
"......" Bất thình lình khen hắn như vậy, trong lúc nhất thời làm Nhan Mộng Sinh nghẹn lời đến không biết nói cái gì.
Phải sau một lúc lâu, chỉ có thể thấy lỗ tai Nhan Mộng Sinh nổi lên một mạt hồng nhạt.
Hắn vẫn là lần đầu tiên bị người khác trực tiếp khen như vậy, còn dùng đôi mắt vô tội nhìn mình, nói ra lời nói làm người thấy thẹn như vậy.
Sở Huyền nhìn thấy trên lỗ tai Nhan Mộng Sinh màu hồng nhạt đều mau lan tới cổ hắn, lúc này mới nghĩ đến, Nhan Mộng Sinh có lẽ lớn như vậy chưa từng có bị người trực tiếp mà khen qua như vậy, cho dù khen hắn là một đứa nhỏ đi chăng nữa đều vẫn là sẽ thẹn thùng.
Tề Văn Thành nhìn tình cảm anh em ngọt ngào như vậy, hắn cảm thấy hắn thật là một cái bóng đèn, chỉ là cái vô tình chen chân vào cuộc sống sinh hoạt của bọn họ, xấu hổ mà vuốt tóc rời khỏi phòng khách.
......
Vừa mới bắt đầu dạo một vòng quanh nhà còn nước giếng không phạm nước sông, đều tôn trọng nhau như khách, chính là sau một vòng bản tính của Phương Trân chậm rãi liền bại lộ ra tới.
Phương Trân đem Tề Văn Thành đưa đến trường trung học thành thị ưu tú nhất, chỉ có thứ bảy là ở nhà.
Tề Văn Thành không ở nhà, Phương Trân cũng bắt đầu không kiêng nể gì lên, bất quá vẫn còn sống yên ổn, cũng không có làm ra cái gì chuyện khác người. Nhưng cô ta không có thể duy trì lâu, gần đây làm càng ngày càng quá mức.
Trong truyện vốn dĩ là miêu tả Phương Trân như vậy, cô ta từ nhỏ chính là được nuông chiều từ bé, người trong nhà đem cô ta trở thành hòn ngọc quý trên tay, cũng không dám đánh chửi, một lần tính cách cường thế lại vô lý, so với bệnh công chúa còn muốn nghiêm trọng nhiều. Trong nhà cũng là có một cái công ty nhỏ, nhưng là Phương Trân quá thích tiền, vẫn luôn muốn bò lên trên giường Nhan Ba trở thành Nhan thái thái. Nghĩ rằng dù sao vợ hắn cũng chết đã lâu như vậy, còn không tìm tân hoan, cái vị trí kia không để cho cô ta thì cho ai.
Rốt cuộc bị cô ta bắt được cơ hội, chuốc thuốc Nhan Ba, cuối cùng có thai. Lúc này Nhan Ba cũng không đồng ý để cô ta vào Nhan gia, cuối cùng không có biện pháp chỉ có thể thỏa thuận, qu mấy năm ra ngoại quốc, vĩnh viễn không về nước.
Vừa mới bắt đầu đáp ứng được được, lúc biết Nhan Ba đem nguyên chủ đón về nhà mới bắt đầu đứng ngồi không yên, vẫn luôn che giấu du͙© vọиɠ thích tiền như mạng rốt cuộc che giấu không được, mang theo Tề Văn Thành trở về nước.
Vừa mới bắt đầu làm những việc đó, Sở Huyền vẫn là mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng là gần đây càng ngày càng quá.
Sở Huyền mở ra tủ lạnh nhìn nguyên bản bên trong là sữa bò cùng nước chanh đổi thành các loại rượu vang đỏ mà cậu không biết, chỉ là nhìn nhãn hiệu trên bình liền biết rất là sang quý, nhìn đống bình rượu này, Sở Huyền đen mặt, bỏ vào tới mấy bình còn chưa tính, lại còn bỏ kín toàn bộ tủ lạnh?
Nhìn thấy Nhan Mộng Sinh đang xuống lầu, Sở Huyền trong lòng trầm xuống, hắn hiện tại hẳn là còn không biết, nếu biết đến lấy tính tình của hắn khẳng định không thể nhẫn,bệnh trạng rối loạn lo âu thật vất vả mới áp xuống được, ngay cả vết thương trên cổ tay đều không có thêm vết sẹo mới nữa, phỏng chừng thời gian tự lành liền mau không xa, nhưng lại không thể bởi vì người phụ nữ kia ảnh hưởng tái phát lần nữa.
Kia đã có thể mất nhiều hơn được.
Sở Huyền lập tức đem tủ lạnh đóng lại, trên mặt đảo qua một cái, bày ra một nụ cười đáng yêu, đi ra phía trước.
"Anh hai chào buổi sáng."
Nhan Mộng Sinh nhẹ gãi cằm, "Sớm." Nhìn trên tay Sở Huyền thứ gì cũng chưa lấy, nghĩ tới cái gì, ra tiếng hỏi: "Buổi sáng uống sữa đúng giờ chưa?"
Sở Huyền ngẩn ngơ một chút, lập tức gật đầu, "Uống rồi, vẫn uống như bình thường a."
Vậy là tốt rồi. Nhan Mộng Sinh nhợt nhạt mà gợi lên một nụ cười, vừa muốn đi tới tủ lạnh, Sở Huyền một phen giữ chặt hắn, Nhan Mộng Sinh nghi hoặc mà quay đầu lại.
"Em muốn đi ra sau vườn một chút, anh đi cùng em được không." Thẳng nam Sở Huyền lôi kéo Nhan Mộng Sinh tay nhẹ nhàng mà hoảng.
Hắn rũ con ngươi nhìn đứa nhỏ chỉ tới eo mình, chớp chớp mắt đen, trả lời: "Được."
"Anh hai đi ra ngoài trước chờ em đi, em đi thay quần áo đã."
Nhan Mộng Sinh không có nghĩ nhiều rời khỏi phòng khách.
Chờ Nhan Mộng Sinh đi rồi, Sở Huyền gọi Mạnh Hợp lại đây, cậu mở ra tủ lạnh, tay nhỏ chỉ vào rượu vang đỏ trong tủ lạnh, lời nói nghiêm túc trầm tĩnh: "Đống rượu vang đỏ này khi nào thì bị đổi?"
"Ngày hôm qua vào rạng sáng, Phương... Tiểu thư bắt tụi chị đổi." Mạnh Hợp trả lời.
"Vậy sữa bò và nước chanh vốn ở đó đâu?"
Mạnh Hợp do dự một chút thật sự là không biết nên hay không nói, Sở Huyền nhìn cô một cái, biểu tình không vui, Mạnh Hợp thở dài nói: "Cô ta đều ném vào thùng rác rồi."
Sở Huyền khuôn mặt nhỏ thượng tràn đầy âm trầm không phù hợp tuổi này, đáy mắt thần thái cũng lạnh lùng.
"Đem đống rượu này đều ném cho em."
Không chịu xin phép người khác mà tùy tiện động đồ người khác, cũng đừng trách cậu không làm nương tay.
Chờ muốn tới giờ ăn cơm, Phương Trân mới từ trên lầu xuống dưới.
Chờ nhóm người làm đem đồ ăn đều bưng lên, cô ta trên mặt trang điểm hoa lệ nhịn không được ghét bỏ, ngay cả cái miệng tô son cũng chịu không được mà dè bĩu, không tiếp tục đem ánh mắt cao qúy kia phóng tới đồ ăn trên bàn, mỗi ngày đều là ăn cơm nhà gì đó, một chút không có bộ dáng hào môn, cô ta chính là ăn đủ rồi.
Thế nhưng hai cái đứa nhóc này lại ăn rất vui vẻ.
Chậc, tròng mắt Phương Trân đảo một vòng, trở lại trên lầu thay một thân váy đen, lại dẫm lên giày cao gót tinh xảo xuống lầu, phát ra thanh âm cốp cốp cốp, phòng khách yên tĩnh nháy mắt nhiều hơn một cái âm thanh không hài hòa.
Nhan Mộng Sinh đang ăn cơm cầm chiếc đũa tay dừng một chút, đôi mắt nheo lại, Sở Huyền ở một bên nghĩ cũng không cần nghĩ hắn hiện tại khẳng định cảm thấy không thoải mái, bản thân hắn rất chán ghét lúc ăn cơm mà có âm thanh gì đó, mà hiện tại thanh âm lớn như vậy...... Sở Huyền đang muốn nói cái gì đó, Phương Trân thực mau liền đi đến phòng khách, âm thanh giày cao gót cũng càng ngày càng vang.
Phương Trân cầm túi Hermes số lượng có hạn yêu thích nhất nạm toàn kim cương, một thân gợi cảm trang điểm nồng đậm, có cảm giác rắn rết ưu nhã.
Cô ta mới vừa đi hai bước, đột nhiên cảm giác có một tầm mắt lãnh dừng ở trên người mình, cái loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm như là xương sống lưng bị người cạo gió giống nhau, rùng mình mà nổi hết da gà. Phương Trân theo mạt tầm mắt kia nhìn lại, Nhan Mộng Sinh đang mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt lạnh lẽo đâm thẳng đến đáy mắt Phương Trân, con ngươi đen như mực bên trong nói không nên lời làm người áp lực, Phương Trân ánh mắt khẽ biến, tiếp theo hắn thực mau liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm, phảng phất cái gì cũng không có phát sinh.
Ánh mắt sắc nhọn kia cũng thật không giống như là đùa giỡn, này nhất định không phải là một thiếu niên quái gỡ như bình thường mà là một kẻ có ánh mắt.
Phương Trân trong lòng tuy rằng phát mao trong nháy mắt, nhưng là nghĩ lại tưởng tượng, cô ta là một người lớn, sợ tiểu hài tử truyền ra không phải là khiến người ta chê cười sao, miễn cưỡng áp xuống trong cảm giác nổi da gà, bước nhanh ra khỏi tòa nhà.
Móc điện thoại từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại.
"Trấn Hà, tới đón em."
Chẳng được bao lâu, một chiếc siêu xe ngừng ở cách đó biệt thự không xa, nữ nhân bước lên xe.
Người đàn ông choàng qua người Phương Trân thắt đai an toàn, lại khen vài câu nói cô ta đẹp, Phương Trân trên mặt lộ ra ý cười.
"Ở Nhan gia thế nào rồi? Có thích ứng không?" Tề Trấn Hà hỏi.
Phương Trân đạm đạm cười, " Rất ổn."
"Có nắm chắc lên làm Nhan thái thái sao?" Tề Trấn Hà cười đến ôn nhã, nhẹ giọng hỏi.
Phương Trân quay đầu nhìn thẳng hắn, lời nói không nhanh không chậm, hai mắt phát ra cực nóng, "Anh hẳn là hỏi em lúc nào sẽ lên làm Nhan phu nhân."
Nghe đến đó, Tề Trấn Hà bỗng chốc gợi lên một trận cười.
Ở trong cái vòng này của bọn họ, thế giới người trưởng thành nơi nào còn có tình yêu chân chính đáng nói, vừa mới bắt đầu hắn xác thật là bị Phương Trân hấp dẫn, đầu tiên là dung mạo, tiếp theo là cô ta sẽ làm nũng, cũng nghiêm túc mà nghĩ tới cùng cô ta hảo hảo ở bên nhau năm đầu. Nhưng lúc nghe được cô ta nói cần thiết phải về nước lên làm Nhan thái thái, về điểm này tình yêu đã sớm đã biến mất không thấy, nếu như vậy, kia hắn đương nhiên trở thành ngư ông đắc lợi cũng không tồi.
Chỗ tốt bày ở trước mặt, nào có lý không cần?
......
Hôm nay là thứ bảy, xe chuyên dùng đem Tề Văn Thành đón trở về, hắn trở về trên lầu đem tác nghiệp làm xong, mới ra cửa liền nhìn thấy Nhan Mộng Sinh cầm một chậu hoa, hắn không biết là cái chủng loại gì, chỉ cảm thấy đẹp cực kỳ, giống như nữ thần Leah thuần khiết không tì vết. Cành lá tươi tốt nở ra đóa hoa trắng tinh, còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, chỉ nhìn liền rất thư thái.
Nhan Mộng Sinh dốc lòng tưới nước cho hoa, từ biểu tình là có thể nhìn ra tới có bao nhiêu để tâm, nhẹ nhàng mà vuốt ve cánh hoa mượt mà, động tác thật cẩn thận, sợ đem đóa hoa chạm vào liền hư.
Tề Văn Thành rũ đầu tự hỏi, nguyên lai hắn thích chăm hoa a.
Qua một giờ sau, Tề Văn Thành ôm một chậu hoa màu đỏ nhạt, đi đến trước Nhan Mộng Sinh. Nhan Mộng Sinh nhìn hắn ôm đồ vật, trên mặt ập lên vài phần nghi hoặc.
Tề Văn Thành lộ ra một cái nụ cười vô hại, "Em thấy anh Nhan hình như thực thích hoa, bồn hoa này em thấy đẹp, liền mua tới, hy vọng anh Nhan thích." Nói xong, đem kia bồn hoa hướng trước mặt Nhan Mộng Sinh đưa tới.
Trước mắt thiếu niên là anh hai cùng cha khác mẹ của hắn, bọn họ tuy rằng tính cách thực không giống nhau, nhưng hắn sẽ tranh thủ cùng Nhan Mộng Sinh làm tốt quan hệ!
Nghĩ vậy, tươi cười càng nhiệt tình.
Nhan Mộng Sinh nhớ tới hoa bên trong nhà kính đều bị cắt trọc, đã lâu không có hoa mới, trước mắt cái này...... Vừa lúc.
Một tay tiếp nhận chậu hoa, thanh âm lãnh đạm nói câu: "Cảm ơn."
Tề Văn Thành cười lắc đầu, "Không cần khách khí!"
Nhan Mộng Sinh đem hai bồn hoa đều mang vào nhà hoa, đầu tiên là động tác thực nhẹ mà đem bồn hoa Thiên Trúc Qùy của Sở Huyền cho hắn đặt tới trên ghế, đóa hoa cảm nhận được nhà hoa ấm áp, cành cây lại một chút căng căng thân mình.
Đem chậu hoa màu đỏ nhạt tùy ý mà phóng tới trên mặt đất, trên mặt đất đều là hoa trơ trọi, bồn hoa đột ngột xuất hiện này bồn làm Nhan Mộng Sinh rất khó chịu.
Nhìn lâu càng cảm thấy không thoải mái, đem một cây kéo cắt trọc những đóa hoa màu đỏ nhạt đi, nhìn những đóa hoa trên mặt đất chỉnh chỉnh tề tề hói đầu, nhẹ nhàng thở ra.
Toàn bộ mấy chục bồn hoa trong nhà hoa, chỉ có bồn hoa màu trắng Thiên Trúc quỳ ở trên ghế kia là hoàn chỉnh nở rộ.
......
Sở Huyền ngồi ở trên xích đu ở sau vườn, cậu nhìn thấy Tề Văn Thành từ trong nhà ra, biểu tình có chút cô đơn, cùng với cậu khi vừa mới tới biểu tình rất giống nhau, vừa xa lạ vừa cô độc, không có người có thể nói chuyện thổ lộ tình cảm.
Cậu gọi một tiếng tên Tề Văn Thành.
Tề Văn Thành nghe được có người đang kêu hắn, đôi mắt sáng một chút, ánh mắt dừng ở trên đứa trẻ ngồi ở trên bàn đu dây đung đưa.
Thực nhanh hai người nhất ngôn nhất ngữ liền hàn huyên.
Đang nói, Tề Văn Thành nói hắn thích người máy, nhưng từ nhỏ không chơi được, chỉ có thể dốc sức học tập, căn bản không có một ngày là có thể chơi đùa.
Trùng hợp là......
Phòng cậu cất chứa rất nhiều người máy, rất nhiều đều là người máy đồ chơi bán số lượng có hạn trên thị trường.
"Em có, em đều tặng cho anh." Sở Huyền vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tề Văn Thành nhìn Sở Huyền ánh mắt lập tức liền nóng đi lên, hai người hàn huyên như vậy trong chốc lát, Tề Văn Thành đối với Sở Huyền hảo cảm lửa nóng bay lên.
Tề Văn Thành thật sự không nghĩ tới đứa nhỏ như vậy cư nhiên hiểu được nhiều đồ vật vốn có ở quốc gia cậu như vậy, không khỏi kinh ngạc mà hơi hơi mở miệng, trong ánh mắt biểu lộ viết hoa khϊếp sợ.
"Em là đã đi qua nơi đó sao?"
Sở Huyền lắc đầu, "Không có."
"Vậy em như thế nào biết nhiều như vậy?"
"Đọc sách biết đến."
Tiểu Tề Văn Thành nhìn đứa nhỏ Sở Huyền, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng bội phục.
"Nếu tiểu Huyền chưa đi qua, về sau anh dẫn em đi!" Tề Văn Thành vỗ vỗ bộ ngực, lời thề son sắt mà nói.
"Được a." Sở Huyền đôi mắt cong cong, thanh âm mềm mại.
Tề Văn Thành nhìn đứa trẻ nho nhỏ, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, làm trong lòng hắn có một cảm giác trách nhiệm muốn làm một anh trai, hắn là con một trong nhà, cô độc có chuyện gì đều không thể cùng người khác bày tỏ, hắn vẫn luôn muốn có anh chị em, đứa trẻ trước mắt này, có thể hay không chính là nữ thần Leah ban ân cho hắn?
(Chả tìm ra bà nữ thần Leah là ai cả)
Hắn muốn đem đứa nhỏ này sủng ái thật tốt.
Đêm nay Phương Trân không có trở về, Mạnh Hợp các cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, các cô làm cơm luôn là sẽ bị các loại ghét bỏ, không phải không thể ăn chính là không đủ tinh xảo, làm đến các cô hiện tại làm bữa cơm đều phải thật tốt châm chước một phen, không chỉ có phải cho nhóm tiểu thiếu gia chay mặn phối hợp, còn phải làm hài lòng...... Nguyên liệu nấu ăn xa hoa.
Gϊếŧ các cô đi.
Sở Huyền cũng biết gần đây các cô thể xác và tinh thần đều mệt, liền nói muốn ăn lẩu, đêm nay liền không ở nhà ăn, thuận tiện cho các cô hoãn một chút áp lực.
Lúc biết được Sở Huyền muốn đem Xa Ôn Thư cùng nhau gọi tới, Nhan Mộng Sinh ánh mắt khẽ biến, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Bốn người cùng đi ăn lẩu.
Sở Huyền cùng Nhan Mộng Sinh ngồi ở một bên, Tề Văn Thành cùng Xa Ôn Thư ngồi ở một bên, Xa Ôn Thư cùng Tề Văn Thành ăn không hết cay, Sở Huyền lại là không cay không vui, Nhan Mộng Sinh cũng có thể ăn cay. Vì thế liền chọn một phần nồi uyên ương, bên trái là nồi cay hồng có kim dầu hạt cải, một bên là nồi nước tản ra thanh hương.
Không bao lâu, hai cái đáy nồi bắt đầu nổi bọt khí, nước canh nồng đậm quay cuồng, hương thơm nức kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu mũi.
Nước chấm của Sở Huyền hơi cay, cổ mùi hương thoang thoảng khí cay kia thêm nữa nồi cháy phiêu khởi hương cay rát càng là diệu đến không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, còn chưa có ăn sạch là nghe lên chính là phi thường mỹ vị, làm người say mê.
Chờ đồ ăn lên đầy đủ hết lúc sau, bắt đầu hướng trong nồi mà nhúng thịt.
Sương mù mờ mịt bốc lên mang theo hương cay, Sở Huyền gắp một khối huyết vịt, nhúng khối huyết vịt hương vị thanh thanh còn mang theo một vị cay không thể khinh thường. Hương mỡ bò mang hòa tan nháy mắt làm cả người mềm mại. Thịt dê sắc mỏng như tờ giấy, nộn hương đẫy đà, vào miệng là tan. Thịt tôm thịt dính sa tế cay, chín mà không già, mềm ấm trơn mềm, hương vị tinh tế.
(Ultr, edit cái đoạn này mà muốn tiền đình luônT-T)
Sở Huyền hưởng qua nhiều nồi lẩu như vậy, vẫn là cảm thấy nhà này thật sự mỹ vị, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, đáy nồi cay lưu hương dư vị vô cùng.
Sở Huyền ăn rất vui sướиɠ, Nhan Mộng Sinh thấy cậu thích ăn thịt bò, từ trong nồi vớt ra một khối thịt bò bỏ vào chén Sở Huyền.
"Cảm ơn anh hai." Ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thiếu niên đang ưu nhã gắp đồ ăn.
Không biết là cay đến đôi mắt sương mù mông hay là do hói hung cay mắt, Sở Huyền càng thêm cảm thấy Nhan Mộng Sinh đẹp, như là mau rút đi cái vẻ non nớt mà trở nên thành thục tuấn mỹ, chỉ là khi đó thỉnh thoảng liếc xéo lại đây phảng phất mang theo ánh mắt câu nhân là có thể đem người câu đến mặt đỏ nhĩ nhiệt.
Đã có vài cái người phục vụ đỏ mặt.
"Đừng ăn nồi cay." Nhan Mộng Sinh quay đầu đi nhìn Sở Huyền, miệng nhỏ của cậu đều đã cay đến đỏ bừng, đôi mắt mờ mịt hơi nước.
Sở Huyền lắc đầu cự tuyệt, lúc ăn cậu cũng không thể nhượng bộ, "Em không muốn." Nói xong lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai gắp cái bò viên bỏ vào trong miệng, khoe khoang mà nhìn Nhan Mộng Sinh. Viên này hơi to, cũng không phải nhai không nổi, nhưng mà cậu cùng Nhan Mộng Sinh cãi nhau đã quên viên này sẽ phun ra chất lỏng.
Cậu cùng Nhan Mộng Sinh cách nhau thật sự gần, tiểu hàm răng dùng một chút lực, chất lỏng bắn trên mặt, gương mặt trắng noãn nhiễm một chất lỏng giọt vàng nhạt.
Sở Huyền lấy ra giấy vừa muốn cho chính mình lau mặt, dư quang thoáng nhìn thân thể Nhan Mộng Sinh bên cạnh cương cứng vẫn không nhúc nhích, cậu nâng lên con ngươi thủy linh linh hoạt nhìn lại.
Nhan Mộng Sinh trắng nõn tuấn tiếu trên mặt cũng có không thể nói màu vàng nhạt chất lỏng.
Mà hắn đang ở dùng trầm ổn lãnh đạm mắt đen nhìn chính mình.
Phải cho chính mình lau mặt tiểu thủ thủ ngừng ở không trung, không chút nghĩ ngợi liền đi vói qua cấp Nhan Mộng Sinh lau mặt, tay nhỏ thượng động tác ôn nhu cực kỳ, thật cẩn thận.
Đối mặt với ánh mắt âm trầm của Nhan Mộng Sinh, liền chiêu thức sử dụng bán ngốc, nãi thanh nãi khí nói: "Anh hai, như thế nào không cẩn thận như vậy, anh xem chất lỏng đều bắn đến trên mặt."
Nhan Mộng Sinh: "......" Nhìn đứa nhỏ trước mắt này nghiêm trang nói dối, hắn không biết là nên tức giận hay nên cười.
Sở Huyền còn rất cẩn thận mà ghé sát đầu để lau, đột nhiên bị một bàn tay to bao lên mặt, đình chỉ động tác, ngón tay Nhan Mộng Sinh trắng nõn thon dài còn có chút lạnh, hắn cảm giác trên tay của mình nóng hầm hập độ ấm đều phải bị hút đi.
Nhan Mộng Sinh rũ con ngươi, khóe miệng giơ lên ra độ cung nhẹ, "Em cũng không cẩn thận như vậy," mắt đen hơi hơi nhấc lên, bên trong chứa đầy trêu đùa, thanh âm nhẹ nhàng mà ám chỉ: "Cũng không phải lần đầu tiên."
Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt lúc ấy, Sở Huyền khuôn mặt nhỏ gian nan mà xả ra một trận cười: "......"
Nhan Mộng Sinh thuận tay lấy giấy vệ sinh trên tay cậu, vươn tay xoa xoa trên mặt Sở Huyền, lộ ra khuôn mặt trắng nõn nguyên bản trắng nõn mới dừng lại tay.
Hai cái bóng đèn ngồi xem toàn bộ quá trình của Sở Huyền cùng Nhan Mộng Sinh: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Tề Văn Thành: Tôi làm bóng đèn đủ rồi. T-T
-----------------------------------------------------
Chương nào mà dài quá là tui nản nên tui edit hơi lâu nha mn.