Diệp Phi đi vào phòng bếp rửa tay rồi đi ra sân ngồi xuống bàn đá, cười nói với người đàn ông trung niên mập mạp và người đàn bà xinh đẹp: “Cậu, mợ.”
“Ái chà, đây là Diệp Phi hả? Đẹp trai quá”
Trương Tú Tuyết cười duyên một tiếng, khích lệ Diệp Phi: “Tốt nghiệp đại học chưa? Đang làm ở đâu?”
Diệp Phi cười trả lời: “Cháu tốt nghiệp rồi, là bác sĩ có phòng khám riêng.”
“Có phòng khám riêng, tốt, tốt, cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, nghề nghiệp rất cao thượng”
Trương Tú Tuyết giơ ngón tay cái lên: “So với Tư Thành nhà mợ chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt ưu tú hơn nhiều”
Nhưng miệng bà ta khen Diệp Phi, khóe miệng lại khẽ nhếch, xẹt qua một tia khinh bỉ.
Nghe thấy nhắc đến con trai của Thẩm Bích Cầm, đồng tử Thẩm Bảo Đông co rụt, tràn đầy đề phòng, sau đó cũng nở nụ cười: “Diệp Phi? Giống y ba, nam tính quá. Diệp Phi, cậu là cậu cháu, lần đầu tiên gặp, cậu cũng không mang gì, ở đây có này có hơn ba trăm năm mươi triệu, cháu cầm lấy coi như quá gặp mặt: Vừa nói vừa nhét thẻ ngân hàng vào lòng Diệp Phi: “Cố gắng tiến lên, cứu thêm nhiều người bệnh nữa”
Thẩm Bích Cầm vội vàng ngăn trở: “Anh cả, sao lại không biết xấu hổ thế này được…” “Cảm ơn cậu”
Diệp Phi lại cười hì hì nhận lấy: “Cháu nhất định sẽ cố gắng tiến lên”
Nhìn thấy Diệp Phi yêu tiền như vậy, Trương Tú Tuyết càng khinh thường, quả nhiên là người nghèo chưa hiểu việc đời, hơn ba trăm năm mươi triệu đã vui đến như vậy.
“Được rồi, không nói chuyện nữa, mọi người mau ăn đi, anh đã hẹn người môi giới 9 giờ ký hợp đồng rồi”
Thẩm Bảo Đông dừng đề tài: “Ăn xong rồi, em họ, anh đưa em đi”
Thẩm Bích Cầm do dự: “Anh cả, hay là thôi đi”
“Em họ, sao lại nói mấy lời này? Em mà nói nữa anh sẽ tức giận đó?”
Thẩm Bảo Đông trầm mặt: “Dù năm đó em có làm cái gì, nhưng vẫn mãi là người nhà họ Thẩm, bây giờ nhà họ Thẩm phát đạt, cho em một căn nhà có là gì?”
“Mẹ, cậu đã nhiệt tình như vậy, mẹ đừng từ chối nữa”
Diệp Phi cũng phụ họa một câu: “Cậu có gia sản kếch xù, một căn nhà có là gì chứ?”
Trương Tú Tuyết càng khinh thường Diệp Phi, thật đúng là loại người thích tiền bạc.
Sau đó bà ta cười sâu xa, kẻ tâm thường thì vẫn là kẻ tâm thường, bản chất quá thấp, vĩnh viễn sẽ không biết, thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí.
Thẩm Bích Cầm đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Được, em đi cùng mọi người đến công ty môi giới”
Diệp Phi cũng nhanh nhẹn ăn xong hai cái bánh bao, võ võ tay đứng lên: “Cậu, mẹ, cháu và mọi người cùng xem thôi.”
“Có gì mà xem, đến ký tên với công ty môi giới thôi, vừa buồn tẻ vừa nhàm chán”
Thẩm Bảo Đông nheo mắt: “Diệp Phi, cháu cứ tự đi chơi đi, ký xong giấy tờ, cậu gọi cháu đến ăn cơm”
“Cháu không thuộc đường phố Thiên Thành, lại không có xe, đi lung tung chán lắm”
Diệp Phi cào cào đầu: “Thôi, cháu cứ đi với mọi người, còn có thể xem hợp đồng, tránh trường hợp người môi giới lừa mọi người tiền phí lung tung”
Nghe thấy xem hợp đồng, Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết đều nheo mắt, không nhịn được nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Không cần, có cậu mợ là được rồi, hơn nữa người môi giới cũng là người quen, sẽ không lừa chúng ta. Diệp Phi, cháu không có xe để đi à? Chiếc Maserati của mợ, cháu cứ lấy mà lái đi”
Thẩm Bảo Đông đặt một chuỗi chìa khóa trước mặt Diệp Phi: “Tự mình lái xe đi đâu đó mà chơi, đến tối cậu gọi cháu ăn cơm: Trương Tú Tuyết liếc nhìn chiếc Maserati, mới vừa mua chưa được một tháng mà phải cho Diệp Phi lái, trong lòng ít nhiều hơi đau lòng.
Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào.
So với việc để Diệp Phi đi theo đến công ty môi giới, bà ta thà hy sinh một chiếc Maserati.
Diệp Phi lấy chìa khóa: “Được, cháu đi chơi đây”
Thẩm Bảo Đông thở dài nhẹ nhõm một hơi, lôi kéo Thẩm Bích Cầm và Diệp Vô Cửu ăn xong bữa sáng ra cửa, hơi lo sợ Diệp Phi lại muốn theo.
Diệp Phi nhìn bóng dáng ông ta, cười nhạt, nói nhỏ không ai nghe thấy: “Nhà họ Thẩm, hy vọng đừng làm mẹ tôi buồn…”
“Đinh!” Đúng lúc này, di động Diệp Phi vang lên, anh nghe điện, rất nhanh vang lên giọng nói nôn nóng của Đường Nhược Tuyết: “Diệp Phi, anh ở Thiên Thành hả?”