“Tôi chính là Thái Cực y tiên, từ hôm nay cậu sẽ là truyền nhân của tôi, có được Thái Cực Kinh và Sinh Tử ngọc, hành ý tế thế, giúp thiên hạ cũng là giúp bản thân…” Diệp Phi cảm thấy mình đang ở trong một khoảng không mù mịt, kèm theo giọng nói truyền âm là một lượng lớn thông tin tràn ngập trong đầu anh.
Võ đạo y thuật, châm pháp kỳ diệu, pháp quyết tu hành, không ngừng xung kích… Khi miếng Sinh Tử ngọc tràn vào lòng bàn tay, Diệp Phi không kiềm nổi hét lên một tiếng: “A!”
Lúc Diệp Phi tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ở bệnh viện, trên người đầy rẫy vết thương.
Khó khăn lắm anh mới nhớ ra mình bị một nhóm người đánh tới tấp rồi đuổi ra khỏi quán bar.
Cơn đau từ trên đầu truyền đến đã xác nhận chuyện này.
Chỉ là anh vẫn còn hoảng hốt phát hiện cảnh trong mộng vẫn còn rõ ràng: “Lẽ nào giấc mơ lúc nãy là thật? Chuyện này quá nực cười!”
Diệp Phi lầm bầm một câu nhưng lúc nhắm mắt lại anh khϊếp sợ không thôi.
Trong đầu của anh đúng là có một bộ “Thái Cực Kinh”
“Sao giấc mơ này lại chân thực như vậy?”
Diệp Phi vẫn không tin, liền mở “Thái Cực Kinh” ra bắt đầu tu luyện theo những phương pháp trên.
Chỉ cần tu luyện không được thì miếng Sinh Tử ngọc và “Thái Cực Kinh” chỉ là chuyện cười.
Nhưng sự thật lại khiến Diệp Phi sửng sốt.
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ anh cảm thấy trong người có một luồng khí nóng nhỏ.
Sau đó, luồng khí nóng lan khắp cả người.
Luồng nhiệt đi đến đâu thì chỗ đó đều cực kỳ thoải mái.
Đồng thời, trong lòng bàn tay trái của anh có hình vẽ thái cực hiện lên hình miếng ngọc Sinh Tử mơ hồ…
Màu trắng là sống, màu đen là chết.
Mỗi bên đều có bảy miếng ánh sáng, bóng mờ nhạt nhưng các lớp thì rất rõ ràng.
Diệp Phi cho rằng anh vô ý bị dính hình vẽ, cho nên chà xát cổ tay lên chân mấy lần nhưng phát hiện hình vẽ thái cực vẫn không bị chà mất..
Hơn nữa còn bắt đầu chuyển động.
Tiếp đó một dòng thông tin xuất hiện trong đầu anh:
Trạng thái: Có mười ba chỗ bị trầy xước, tổn thương ngũ tạng cấp ba, đầu bị chấn thương nhẹ.
Nguyên nhân sinh bệnh: Bị nhóm người bạo hành.
Chữa trị hay hủy diệt?
Diệp Phi ngây ra, đây là thứ đồ chơi gì?
Anh vô thức phát ra mệnh lệnh chữa trị. Anh vừa ra lệnh xong thì miếng Sinh Tử ngọc bắt đầu chuyển động, tiếp theo đó là một luồng sáng trắng tiến vào cơ thể anh.
“Ầm!” sau đó cơ thể anh xảy ra thay đổi khác thường.
Mạch máu không khống chế được nóng lên, tiếp đó toàn thân nóng rực. Diệp Phi cảm nhận được tế bào trong cơ thể kết nhóm chạy loạn xạ trong.
Xương cốt cũng không ngừng vang lên răng rắc.
Không lâu sau, thân thể Diệp Phi đột nhiên rung lên, đau đớn toàn thân hoàn toàn biến mất, vết trầy xước trên cánh tay và trên mặt cũng lành lại.
Đồng thời, ánh sáng trắng trên hình vẽ Thái Cực cũng mờ đi một chút.
“Đây là bàn tay chữa trị vàng mà.”
Diệp Phi phấn khích, người ta phục hồi đồ cổ, tranh chữ, còn Sinh Tử ngọc của anh lại có thể phục hồi bệnh tật.
Xem ra tất cả cảnh trong mơ đều là thật.
Đây đúng là trời cao ban ơn mà.
Diệp Phi bật dậy khỏi giường bệnh, chạy nhanh đến khoa nội trú với tốc độ nhanh nhất.
Anh đẩy cửa phòng bệnh của mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm.
Nhìn người mẹ gầy guộc như que củi đang nhắm nghiền mắt của mình, Diệp Phi vội vàng chạy tới, đặt tay trái lên bụng của bà.
Trạng thái: Thiếu máu, tổn thương cơ tim, sỏi mật, khối u ác tính…
Nguyên nhân sinh bệnh: Lao động cực khổ trong thời gian dài, ăn uống không đều độ, đúng giờ, bì trúng gió lạnh gây ra…
Chữ trị hay hủy diệt?
Diệp Phi bật thốt lên: “Chữa trị!”
Miếng Sinh Tử ngọc lại chuyển động, năm luồng ánh sáng trắng tiến vào cơ thể của Thẩm Bích Cầm.
Trong nháy mắt cơ thể của mẹ nuôi anh trở thành bãi chiến trường, vô số tế bào đang sôi trào, như thể có hàng ngàn con ngựa đang chiến đấu xông lên phía trước.
“Ầm” Không lâu sau, Thẩm Bích Cầm hơi nhúc nhích.
Diệp Phi theo bản năng hô lên: “Mẹ!”
Thẩm Bích Cầm từ từ mở mắt, nước da tái nhợt hơi hồng hào: “Diệp Phi, mẹ đói bụng…”
Diệp Phi mừng rỡ khóc nấc lên.
Anh rút tay trái về, đồng thời phát hiện trên miếng Sinh Tử ngọc chỉ còn lại có một luồng sáng trắng.
Rõ ràng, bệnh tật và thương tích càng nghiêm trọng thì ánh sáng trắng sẽ bị tiêu hao càng nhiều.
Diệp Phi không suy nghĩ cách khôi phục lại ánh sáng trắng, anh chỉ muốn chăm sóc mẹ anh.
Mười lăm phút sau Diệp Phi nấu một bát trắng cho mẹ nuôi của anh, cẩn thận đút cho mẹ anh ăn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Bích Cầm thèm ăn trong sáu tháng qua.
Sau khi ăn xong, Diệp Phi đi gọi vị bác sĩ xinh đẹp kia đến phòng của mẹ anh.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cả kinh: “Chuyện này sao có thể?”
Thẩm Bích Cầm khỏe lại rồi.
Thẩm Bích Cầm biết cơ thể của mình không còn gì đáng ngại, có nói thế nào bà cũng đòi xuất hiện.
Ngoài sợ chi phí bệnh viện ra, bà còn sợ nằm viện hơn cả năm trời rồi, bà muốn trở về nhà sớm một chút để cảm nhận hơi thở cuộc sống bên ngoài.
Diệp Phi không ép bà được, chỉ đành làm thủ tục xuất viện.
Khi làm thủ tục, Diệp Phi còn tưởng rằng trong tài khoản không còn bao nhiêu tiền nhưng không ngờ lúc thối tiền lại anh còn được chín vạn rưỡi.
Anh hỏi thăm mới biết hôm qua có người chuyển vào tài khoản anh mười vạn.
Diệp Phi kiểm tra thì mới biết người đó chính là Đường Nhược Tuyết.
Anh cảm thấy ấm áp, trong lòng Đường Nhược Tuyết vẫn có anh.
Diệp Phi để lại năm nghìn cho mẹ mình, số tiền còn lại anh chuyển trả lại cho Đường Nhược Tuyết, sau đó thu dọn đồ đạc xuất viện.
Chỉ là Diệp Phi vừa dìu mẹ anh tới cổng thì ba chiếc siêu xe đã đậu sát người bọn họ.
Vừa nhanh lại chuẩn.
Bánh xe suýt chút nữa đã nghiền nát ngón chân của Thẩm Bích Cầm.
Diệp Phi giận dữ quát lên: “Chạy xe kiểu gì vậy? Bộ đi cho kịp giờ đầu thai hả?”
Thẩm Bích Cầm khẽ khuyên anh: “Diệp Phi, bỏ đi, bỏ đi.”
Chiếc siêu xe lùi xong vừa dừng lại thì cánh cửa bị đẩy ra, một thanh niên xỏ khuyên tai xông ra mắng: “Dám chửi cậu Hoàng, mày muốn chết à?”
Sau đó nhóm người Hoàng Đông Cường và Viên Tĩnh xuất hiện.
“Ai ôi, là Diệp Phi à? Thằng nhóc chịu đòn hay nhỉ? Nhanh như vậy đã xuất hiện được rồi?”
Nhìn thấy Diệp Phi, Hoàng Đông Cường lập tức nghiêng người, mỉm cười đi về phía Diệp Phi: “Mình đồng da sắt à?”
“Mẹ mày cũng xuất viện à?”
“Mượn không được tiền, chuẩn bị về nhà chờ chết sao?”
“Có muốn tao quyên góp bộ quan tài bằng gỗ lim không?”
Nhóm người kia nhìn Diệp Phi với ánh mắt mỉa mai và khinh thường, cười lớn lên.
Viên Tĩnh vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, nhìn thấy Diệp Phi càng thêm chán ghét.
Hình ảnh Diệp Phi hèn mọn quỳ xuống mượn tiền ngày hôm qua khiến Viên Tĩnh mất hết hứng thú nhục nhã thay anh.
Diệp Phi gằn giọng: “Hoàng Đông Cường, mày nguyền rủa mẹ tao, bộ muốn chết sao?”
“Muốn chết? Con mẹ mày là cái thá gì?”
Hoàng Đông Cường gõ giày xuống đất, bộ dáng rất kiêu ngạo: “Ai cho mày lá gan chống đối tao?”
Giọng nói của gã đeo khuyên tai vang lên: “Hôm qua ăn đòn chưa đủ à?”
Mấy cô gái xinh đẹp kia che miệng cười khẽ.
“Quỳ xuống, dập đầu, xin lỗi.”
Hoàng Đông Cường chỉ vào Diệp Phi nói: “Nếu mày làm vậy tao sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu không mẹ con các người sẽ bị đưa đến nhà xác.”
Diệp Phi nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo: “Các người đừng khinh người quá đáng.”
Hoàng Đông Cường cười mỉa mai: “Khinh người quá đáng thì sao? Không phục à?”
Mấy tên đàn em đi theo, lắc lắc cổ bao vây Diệp Phi.
Viên Tĩnh lãnh đạm nói: “Diệp Phi, đừng cậy mạnh mau quỳ xuống xin lỗi đi, Đông Cường không phải là người anh có thể trêu chọc.”
“Chàng trai à, chàng trai, có chuyện gì thì từ từ nói!”
Lúc này Thẩm Bích Cầm cũng khư khư giữ chặt Diệp Phi đang tức giận, đứng trước mặt anh cười với Hoàng Đông Cường: “Cậu chủ Hoàng, trước đây tôi cũng đến làm công nhà cậu. Tôi cũng biết mẹ cậu, cậu có thể nể mặt tôi đừng thiển cận như Diệp Phi được không?”
“Nó còn trẻ không hiểu chuyện, cậu rộng lòng tha thứ cho nó một lần đi.”
Thẩm Bích Cầm cười cầu hòa.
“Nể mặt bà?”
Hoàng Đông Cường cười mỉa mai phun nước bọt lên người Thẩm Bích Cầm: “Bà là cái thá gì? Tại sao tôi phải nể mặt bà?”
“Một bà già chết tiệt còn dám đứng trước mặt tôi nói nể mặt, mẹ nó bà bị khùng à?”
Đối với những người khác mà nói, thái độ thô lỗ, vô lễ như vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục bọn họ nhưng Thẩm Bích Cầm không dám nói lại, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.
Bị sỉ nhục, chế giễu, bắt nạt, cũng không dám gây chuyện không phải là vì rộng lượng mà vì đây là lựa chọn đau thương duy nhất của những người thấp cổ bé họng như bọn họ.
“Mày dám đối xử với mẹ tao như vậy? Muốn chết phải không?”
Diệp Phi nắm chặt hai tay, trên mặt tràn đầy tức giận, định lao về phía trước nhưng lại bị mẹ anh giữ lại.
Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Diệp Phi, Viên Tĩnh rất tức tối: “Diệp Phi, anh còn cậy mạnh phải không? Đông Cường là người mà hai mẹ các người có thể đắc tội được sao?”
“Nhanh quỳ xuống đi, cũng đâu phải anh chưa từng quỳ đâu. Mọi người đều rõ cả, đừng làm bộ làm tịch nữa.”
Cô ta cố gắng hòa giải, một là vì cô ta không có cảm giác thành tựu khi chà đạp Diệp Phi, hai là thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt người ngoài.
Chỉ có điều Diệp Phi hoàn toàn không cảm kích: “Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không bao giờ quỳ nữa.”
Viên Tĩnh mất kiên nhẫn: “Anh không nghe tôi khuyên thì kệ anh.”
“Không có tôi khuyên, anh coi chừng cái mạng của mình đi.”
Cô ta kiêu ngạo hếch cằm.
Diệp Phi hoàn toàn không khách sáo nói: “Cút!”
Viên Tĩnh cười lạnh lùng nói: “Đông Cường, em mặc kệ anh, anh muốn làm gì thì làm.”
“Cậu Hoàng, Diệp Phi không hiểu chuyện, xin cậu thông cảm. Cậu yên tâm đi, sau này Diệp Phi sẽ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu.”
Thẩm Bích Cầm nhìn thấy tia dữ tợn lộ ra từ trong mắt Hoàng Đông Cường thì vội vàng kéo Diệp Phi ra sau lưng: “Hôm nay xin cậu quên chuyện này đi.”
“Chút tiền này là thành ý của tôi, mời cậu Hoàng và các anh em ở đây uống trà.”
Thẩm Bích Cầm móc ba ngàn từ túi áo ra, cúi đầu hèn mọn nhét vào túi của Hoàng Đông Cường.
“Bốp!” Hoàng Đông Cường tát một bạt tai vào mặt Thẩm Bích Cầm.
Thẩm Bích Cầm theo bản năng kinh ngạc thốt lên: “Cậu… Hoàng”
“Bốp!”
Lại một cái tát vang lên giòn giã,
“Loại giun dế như bà cũng dám bảo tôi thông cảm?”
Không đợi Thẩm Bích Cầm hoàn hồn, Hoàng Đông Cượng lại đá một cước.
Thẩm Bích Cầm rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau.
“Vυ't!”
Đúng lúc này bóng người của Diệp Phi lóe lên.
Hoàng Đông Cường còn chưa thấy rõ thế nào thì cảm thấy cần cổ của anh ta bị kéo căng lên.
Diệp Phi túm cổ Hoàng Đông Cường, sau đó ném vào cửa kính một chiếc ô tô hạng sang với tốc độ quá nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng.
“Ầm!”
Cú va chạm kinh hoàng, khiến cửa kính ô tô vỡ tung, ngay lập tức đầu của Hoàng Đông Cường tóe máu.
Sức mạnh doạ người.
Chuyện này còn chưa kết thúc, tiếp đó Diệp Phi dùng tay ném Hoàng Đông Cường vẫn còn đang choáng váng trên mặt đất, sau đó đạp mạnh lên cánh tay của anh ta.
“Răng rắc!”
Tiếng răng rắc vang lên, trong nháy mắt Hoàng Đông Cường gãy xương tay trái.
Một tên đồng bọn trước tiên là ngây ra sau đó là xông về phía Diệp Phi.
Diệp Phi không thèm nhìn, trở tay đánh gã ta một cái bay ra xa năm mét.
Miệng mũi chảy đầy máu.
Những người có mặt ở đó đều sững sờ.
Ai cũng không nghĩ tới, Diệp Phi lợi hại như vậy, hung hãn như vậy.
Thẩm Bích Cầm cũng há to miệng.
Diệp Phi không mở miệng, ngoắc tay với những người con lại: “Bọn mày lên một lượt đi.”
Bốn người gào thét xông tới.
Diệp Phi trực tiếp dùng tốc độ và sức mạnh nghiền ép bọn họ.
Quyền đánh cước đấm.
“Bôm bốp” Diệp Phi mạnh mẽ đánh ngã bốn người lao tới, mặt mũi sưng bầm, tay chân gãy lìa.
“Mày…” Hiện trường khϊếp sợ.
Mấy cô gái xinh đẹp khó tin nhìn anh, tại sao tên ăn hại này lại biết đánh nhau?
“Tại sao lại như vậy?”
Viên Tĩnh không thể nào chấp nhận kết quả trước mặt được. Diệp Phi thật sự lại có thể đánh bại nhiều người như vậy?
Cô ta là muốn nhìn thấy Diệp Phi quỳ xuống cầu xin tha thứ, chứ không phải nhìn thấy Diệp Phi đánh chết đồng bọn của cô ta.
Mấy người đang đứng hóng hớt xung quanh, ai nấy cũng kinh sợ, thậm chí còn có người sùng bái nhìn Diệp Phi. Trong lòng Viên Tĩnh chợt run lên.
Một luồng lửa giận vô cớ xông thẳng lên đầu cô ta.
Diệp Phi bị cô ta bỏ rơi nên là kẻ trắng tay mới đúng. Sao đột nhiên anh lại trở nên lợi hại như vậy?
Lẽ nào anh đã chơi thuốc ở bệnh viện?
Đúng, nhất định là như vậy nếu không sao anh lại mạnh như vậy?
Sau đó, Viên Tĩnh âm thầm cắn răng: Cho dù anh thật sự có thể đánh nhau nhưng bây giờ là xã hội gì? Anh đánh nhau được, nhưng anh đánh thắng dao, thắng súng, thắng nhà nước không?
Không có bằng cấp, không có bối cảnh, không có nhân mạch, đời này anh chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.
Sau một hồi tự an ủi, mình trái tim Viên Tĩnh cũng dần trở nên nhẹ nhõm.
Lúc này, Diệp Phi chính chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Đông Cường.
“Thằng nhóc mày dám đánh chúng tao?”
Hoàng Đông Cường cũng trợn mắt ngoác mồm, nhưng khí thế vẫn hùng hổ: “Mày có biết, đυ.ng đến tao sẽ có hậu quả gì không sao?”
Không đợi người sau nói xong, Diệp Phi đã tát một cái lên mặt Hoàng Đông Cường.
Hoàng Đông Cường rơi hai cái răng, cả miệng đầy máu.
Tiếp đó, Diệp Phi bóp cổ Hoàng Đông Cường nói: “Mày nói cho tao nghe thử xem là hậu quả gì?”
“Diệp Phi, được rồi!”
Viên Tĩnh giận dữ đứng ra: “Anh đã gây họa rồi, dừng tay lại đi, nếu không anh sẽ hối hận…”
“Bốp” Diệp Phi lại tát lên mặt Hoàng Đông Cường: “Gây họa gì?”
Hoàng Đông Cường nổi giận gầm lên một tiếng: “Mày là đồ vô lại!”
“Không phục?”
Diệp Phi lại tát thêm một cái.
Hoàng Đông Cường bụm mặt, vẻ mặt oán độc nhưng cũng không dám cãi lại.
Viên Tĩnh tức anh ách: “Anh…”.
Trong lòng cô ta chỉ có Hoàng Đông Cường dạy dỗ Diệp Phi còn Diệp Phi thì lại không có tư cách tàn sát bừa bãi Hoàng Đông Cường.
Diệp Phi nhẹ nhàng vỗ mặt Hoàng Đông Cường: “Nói cho tao biết, hậu quả gì, gây họa gì?”
Hoàng Đông Cường rất tức tối nhưng cuối cùng chỉ đành cắn răng nói: “Hôm nay tao nhận thua, rốt cuộc mày muốn thế nào?”
Diệp Phi siết chặt cổ họng Hoàng Đông Cường chắc như đinh đóng cột nói:”Tự tát mười cái, xin lỗi mẹ tao, bồi thường, nếu không tao sẽ phế mày.”
Thẩm Bích Cầm kéo tay Diệp Phi nói: “Diệp Phi, bỏ đi con.”
Hoàng Đông Cường nhìn ánh mắt Diệp Phi tự nhiên lo sợ vơ cớ.
Tuy anh ta cảm thấy hôm nay bị Diệp Phi bắt đúng là rất nhục nhã, nhưng anh ta tin Diệp Phi nói được làm được.
Bởi vì anh ta cảm thấy Diệp Phi đã trở thành người khác, không còn là tên ăn hại mà anh ta muốn làm gì cũng được.
Thậm chí Hoàng Đông Cường còn cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ đầu ngón tay của anh.
Chỉ cần anh ta đối chọi nữa thì sẽ càng thê thảm hơn. Hôm nay nhịn nhục trước đã, ngày khác lại nghĩ cách thủ tiêu hai mẹ con này. Trong đầu Hoàng Đông Cường lóe lên suy nghĩ.
Thế là anh ta khó nhọc cúi đầu với Thẩm Bích Cầm: “Dì à, xin lỗi…”
Sau đó anh ta lại từ vả mặt mình mười tát, lấy ra mấy ngàn tệ bồi thường.
Tuy vẻ mặt Thẩm Bích Cầm tỏ ra lo lắng nhưng nghe được lời xin lỗi vẫn là cảm thấy hãnh diện.
Diệp Phi nhìn chằm chằm Hoàng Đông Cường, bắt được vẻ oán hận toát ra từ trong mắt anh ta liền biết sớm muộn gì Hoàng Đông Cường cũng sẽ trả thù.
Suy nghĩ của anh vừa xoay chuyển, miếng Sinh Tử ngọc lập tức sáng lên.
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Phi hiện lên một dòng thông tin:
Tình trạng: ung thư gan giai đoạn đầu, bệnh giang mai, gãy tay.
Nguyên nhân sinh bệnh: ăn chơi phóng túng quá độ, bị người đánh đập…
Chữa trị hay hủy diệt?
Diệp Phi không chút do dự lóe lên ý nghĩ hủy diệt anh, anh biết, đó là khiến tình trạng bệnh nặng thêm.
Một luồng sáng màu đen tràn vào cơ thể Hoàng Đông Cường.
“A!” Hoàng Đông Cường vô cớ kêu lên thảm thiết, sau đó trượt khỏi bàn tay Diệp Phi, rớt xuống đất.
Ung thư gan thời kì cuối.
Diệp Phi hét lên một tiếng: “Cút đi!”
Hoàng Đông Cường mang theo bọn người Viên Tĩnh rời đi trong ánh mắt ngập tràn oán hận.
Nhìn bóng lưng chật vật của Hoàng Đông Cương, trong mắt Diệp Phi lóe lên tia sáng.
Đây là một kẻ đã chết…