Đồng Nhân Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 30

Tần Tư Đình cúi người xuống, ánh mắt trong trẻo dịu dàng.

“Nhưng mà chú quay về bệnh viện để làm việc, con ở lại nhà trẻ đợi bà đến đón nhé?”

“Chú đẹp trai…” Thời Khả Lạc lại lắc lắc cánh tay Tần Tư Đình: “Bà Hương Hương cũng có thể đến bệnh viện đón Lạc Lạc mà, Lạc Lạc muốn đến bệnh viện thăm Vĩ Vĩ.”

Tần Tư Đình: “…”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần giống với người trong ký ức, người đàn ông khẽ cong môi, đúng là không nói nổi mà.

“Được không chú đẹp trai.” Lạc Lạc gần như dán lên người Tần Tư Đình, cái đầu nhỏ dụi dụi vô cánh tay anh, giọng nói rầu rĩ: “Ba đẹp trai…”

“…Ừm.” Tần Tư Đình khó khăn trả lời, phát ra một âm thanh khô khốc.

Nói xong, anh mới ý thức mình vừa nói gì.

“Hí hí! Lạc Lạc vui quá!” Bạn nhỏ Thời Khả Lạc nhân lúc Tần Tư Đình thất thần, cái chân nhỏ nhảy nhót: “Lạc Lạc có thể cùng ba đẹp trai đi thăm Vĩ Vĩ rồi!”

Tần Tư Đình bất đắc dĩ, nhìn Lạc Lạc, đáy lòng cuộn trào, anh thuận tay cầm cặp sách cho con bé, để cô nhóc chào cô chủ nhiệm rồi đưa đi.



Tầng cao nhất tập đoàn Thời Đạt.

Trong phòng họp, hiếm khi cổ đông lại im lặng ngồi yên một chõ.

Thời Niệm Ca đã hiểu tỏ tường, ánh mắt lạnh nhạt quét một vòng, cất giọng có chừng mực: “Nếu mọi người không thừa nhận chuyện này, vậy cuộc họp kết thúc tại đây.”

Dứt lời, không ai dám động đậy.

“Sao vậy, không hiểu à?” Văn Kha gằn giọng.

Cổ đông: “…”

Không biết ai là người đứng khỏi ghế trước, sau đó mọi người lục tục đứng lên theo, chỉ là rất nhanh, phòng họp đã trở nên vắng vẻ.

Thời Niệm Ca cúi đầu, thở dài mệt mỏi, không lên tiếng.

“Niệm Niệm?” Văn Kha nhìn cô gái đang chất đầy phiền muộn trước mặt, lo lắng hỏi han.

“Phải làm sao bây giờ Văn Kha… Có tin gì từ Tiêu Thị chưa?” Thời Niệm Ca mông lung nhìn chồng tài liệu trên bàn, bàn tay siết chặt, ánh mắt ảm đạm.

“Tiêu Đạt và Tiêu Lộ Dã đều không liên lạc được, tập đoàn Tiêu Thị từ chối gặp mặt, tôi đoán họ đang muốn chơi kèo trên.” Văn Kha rút tập tài liệu Thời Niệm Ca đang nhìn ra, không để Thời Niệm Ca vùi mình vào đó nữa: “Chúng ta cứ đợi thêm, có lẽ còn cơ hội xoay chuyển mọi chuyện.”

“Cũng mong là như vậy.”

Vừa dứt lời, trợ lý đã đẩy cửa vào.

“Tổng giám đốc Thời!” Trợ lý vô cùng hớt hải: “Có tin từ bên Tiêu Thị.”

“Họ nói gì?” Văn Kha hỏi ngay tắp lự, Thời Niệm Ca cũng ngẩng đầu nhin về phía trợ lý đang bối rối.

“Tiêu Thị nói, họ chỉ có một yêu cầu, chỉ cần thỏa mãn được thì họ sẽ lập tức hoàn trả cổ phần cho Thời Đạt.”

“Yêu cầu gì?” Thời Niệm Ca thấp giọng, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

“Là…”

Vài giây sau, trợ lý lấy hết can đảm, lặp lại.

“Là muốn tổng giám đốc Thời kết hôn cũng với ông chủ tập đoàn Tiêu Thị – Tiêu Lộ Dã.”



Bầu không khí trong phòng học đột ngột trầm xuống.

Không gian trống trải, yên lặng như tờ.



Bệnh viện trung tâm Hải Thành người ra vô đông nghẹt, từng tốp người ra vô khám bệnh liên tục.

Lúc này bạn nhỏ Thời Khả Lạc đang đứng trong thang máy, cùng với Tần Tư Đình lên lầu hai sáu thăm Vĩ Vĩ vừa phẫu thuật xong.

Tần Tư Đình: “Lạc Lạc, vào phòng bệnh phải nói khẽ, Vĩ Vĩ vừa phẫu thuật xong, cần phải nghỉ ngơi.”

Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, gật đầu như trống bỏi: “Lạc Lạc biết rồi, Lạc Lạc sẽ nói rất khẽ rất khẽ thôi.”

“Ừm.” Tần Tư Đình thò tay xoa đầu con bé, vạt áo blouse khẽ chạm lên gò má bạn nhỏ Thời Khả Lạc.

Y da, hơi ngứa ngứa.

Nhưng mà, mùi của chú bác sĩ đẹp trai thật dễ chịu.

Hình như còn thơm thơm nữa.

“Chú đẹp trai, sau này Lạc Lạc lớn lên cũng muốn làm bác sĩ giống chú đẹp trai.”

Tần Tư Đình hơi cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn con bé, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

“Hử? Tại sao?” Giọng nói người đàn ông trầm ấm vang lên.

“Bởi vì, mẹ của Lạc Lạc muốn làm bác sĩ, nhưng bởi vì phải kiếm tiền nuôi Lạc Lạc, cho nên phải bỏ giấc mơ làm bác sĩ.” Ánh mắt Lạc Lạc vô cùng chân thành, vẻ mặt lại nghiêm túc: “Nhưng Lạc Lạc cũng cảm thấy làm bác sĩ khám bệnh cho mọi người rất có ý nghĩa, cho nên sau này Lạc Lạc muốn làm bác sĩ.”

“Vậy bây giờ con phải chăm chỉ học hành, mới có thể làm bác sĩ giỏi được, thực hiện giấc mơ của mẹ con.”Tần Tư Đình khích lệ con bé, ánh mắt trầm ổn dịu dàng, tựa như chỉ cần lướt nhìn qua đã có thể thấy được cả đại dương đang xao động.

Dừng một chút, Tần Tư Đình tiếp tục lơ đễnh hỏi con bé: “Lạc Lạc, tại sao hôm đó lại cùng với Vĩ vĩ đến phòng khám của chú?”

“À, bởi vì trợ lý của mẹ con, với tài xế, thêm mẹ con nữa, bị tai nạn… Cho nên hôm đó bà Hương Hương dẫn con đi thăm họ.” Con bé kể hết: “À, phải rồi, chuyện này còn lên tin thời sự nữa đấy… chú đẹp trai, chú nói có phải mẹ con nổi tiếng lắm không?”



“Hửm? Chú đẹp trai, chú có đang nghe Lạc Lạc nói không?”



Tai nạn ba người, lên tin thời sự.

Thời Khả Lạc.

Thời Niệm Ca.

Khuôn mặt giống nhau, lúm đồng tiền giống nhau.



Trong thoáng chốc, cảm giác quen thuộc len lỏi mọi ngóc ngách trong lòng anh.

Trong phút giây ấy, trong lòng anh có một suy đoán mơ hồ dâng trào.

Nhưng chớp mắt, lại bị bản thân anh phủ định.

Sao có thể.

Người phụ nữ lòng dạ sắt đá ấy, tàn nhẫn vô cùng.

Lúc đi dứt khoát, kiên quyết không quay đầu lại.



Im lặng một lúc, người đàn ông từ từ ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt bé xíu trước mặt mình, ánh mắt chăm chú.

Trái tim bắt đầu tăng tốc, rối loạn vô cùng, va đập cõi lòng anh.

“Lạc Lạc…” Tần Tư Đình mở miệng, giọng nói hơi khó khăn, khốc khốc, chua chát: “Mẹ con đâu?”

Con bé không nhận ra người đàn ông trước mặt mình đang ẩn nhẫn bao nhiêu, hơi đăm chiêu, sau đó cười khúc khích: “Chú đẹp trai, chú hỏi mẹ Lạc Lạc có ở bệnh viện không ấy hả?”

Ngẫm nghĩ một lúc, giống như nhớ lại một chuyện gì đó: “Khoảng thời gian xảy ra tai nạn mẹ không về nhà, nhưng sau đó mẹ về rồi, cho nên bây giờ mẹ của Lạc Lạc không có ở bệnh viện.”

Trái tim Tần Tư Đình căng ra, sau đó chậm rãi thả lỏng, mang theo một chút mất mát chua chát.

Thời Niệm Ca không nằm viện.

Mẹ của Lạc Lạc không phải cô ấy.

Có lẽ, chỉ là trùng hợp thôi.