Thay Lời Vong Linh

Chương 71: Nghênh dương cổ trấn 7

Hai người đứng dậy, cảnh giác nhìn về phía tiếng chân truyền tới. Thanh âm vang lên từ trong ngõ nhỏ, càng ngày càng đến gần. Tùy Uyên kéo Thích An ra phía sau anh, nhìn chằm chằm hướng bên kia.

Cùng với âm thanh rõ hơn, rất nhanh hai người đã thấy một cái chân thò ra khỏi đầu ngõ: Chiếc giày vải xanh đen, bên trên có hai mụn vá, hơi bẩn, giày rất lớn, là chân của đàn ông. Thích An đã gặp qua chiếc giày này không lâu trước đây, nó ở trên chân của Vạn Kim. Người tới... Không, quỷ tới hẳn là Vạn Kim.

Tuy rằng họ mới ngồi nói chuyện với Vạn Kim, mà lúc ấy ông ta vẫn có lý trí, hoàn toàn không giống một lệ quỷ oán khí chưa tiêu, nhưng giờ phút này Thích An và Tùy Uyên vẫn hết sức cảnh giác. Rốt cuộc nếu Vạn Kim khống chế được tình huống, ông ta hoàn toàn có thể ở trong thế giới thật gặp bọn họ mà không cần phải lưu lại một ảo cảnh từ quá khứ.

Người trong ngõ nhỏ đã bước hẳn ra, đúng là Vạn Kim thật. Khác biệt với người lúc trước họ gặp, trên người ông ta bây giờ là một bộ đường trang đỏ thẫm, tóc chải gọn gàng, nhìn như còn vuốt cả sáp. Ông ta vẫn đeo kính đen, chỉ thiếu mỗi cái gậy, dưới cổ áo đường trang lộ ra khi đi lại loáng thoáng thấy được vết siết của dây thừng đỏ rực.

Hôm qua hai ông cụ kia đã nói Vạn Kim mặc quần áo đỏ treo cổ, ông ta đi ra khỏi ngõ, kéo theo một khối sắt to bị buộc vào chân. Tiếng vật nặng bị kéo lê lúc nãy cô và Tùy Uyên nghe được chính là do cục sắt phát ra. Ông ta đi một bước, cục sắt lại bị kéo lê một chút.

Giờ phút này Thích An phân vân không biết nên trốn hay là nên bình tĩnh chờ đợi. Vạn Kim làm quỷ mà hai chân bước đi trên mặt đất, lại còn kéo theo cục sắt, thật sự kì quái. Nếu là lệ quỷ thì phải xông lên tấn công bọn họ mới đúng, mà ông ta cứ chậm rề rề, giống như chỉ muốn dọa dẫm bọn họ vậy. Nhưng nếu là người vẫn có lý trí mà bọn họ đã từng gặp, vậy tại sao lại muốn đưa họ vào không gian trong quá khứ nói chuyện? Sao bây giờ không nói chuyện, chỉ dùng cách quái dị này bước đến chỗ họ?

"Đi!" Tùy Uyên bỗng nhiên gọi Thích An, kéo cô xoay người chạy. Anh nói: "Tôi đoán Vạn Kim đã tính được sẽ có một ngày này, nhưng ông ta không muốn làm bị thương người khác nên trước khi chết mới làm một điều gì đó ức chế lệ khí của mình, sau khi chết phải kéo theo một khối sắt như vậy. Lúc này ông ta còn đi lại chậm chạp có khả năng vì vẫn đang áp chế bản thân, chúng ta phải đi nhanh, nếu không đến khi ông ta mất khống chế sẽ phiền toái."

Thích An quay đầu nhìn lại thấy Vạn Kim vẫn chậm chạp dịch chân, chỉ có phần đầu hơi nghiêng nghiêng như đang nhìn bọn họ. Ông ta đeo kính đen, Thích An nhìn không thấy vẻ mặt, nhưng nếu còn ý thức nhất định ông ta đang nhẫn nhịn rất thống khổ.

Có điều chỉ chạy chắc chắn không trì hoãn được lâu. Vạn Kim không chết ở khu này nhưng lại xuất hiện ngay cạnh hai người, chứng tỏ dù họ chạy đi đâu ông ta cũng biết. Biện pháp duy nhất bây giờ chính là giải đáp lời nhắc nhở.

Nhưng... Mấy câu thơ đó rốt cuộc có ý gì?

Tùy Uyên dắt Thích An chạy vào quán trà hôm qua họ ngồi, xoay nười khép cửa nói: "Chỉ trốn cũng không ổn, phải nhanh chóng cởi bỏ nhắc nhở."

Thích An thở hổn hển vì chạy, mở miệng: "Ngựa và chuột, hai loài động vật này gần chư chẳng có liên hệ gì với nhau cả, không biết rốt cuộc ám chỉ cái gì, chẳng lẽ trong trấn có đồ án nào vẽ hai loài vật này?"

Cô vừa nói xong bỗng linh quang chợt lóe: "A, không đúng không đúng, có liên hệ! Là 2 trong 12 con giáp!"

Trong xã hội hiện đại tuy nói là ai cũng biết mình cầm tinh con gì, nhưng trừ khi ăn Tết thì bình thường chả ai nghĩ đến nó, cho nên Thích An tới giờ mới nhận ra nếu nói hai loài đó có liên hệ gì thì chắc chắn chỉ có 12 con giáp.

"Nhưng mà..." Thích An lại nhíu mày: "Nếu là con giáp thì tôi vẫn chưa hiểu câu này có ý gì."

Năm con ngựa, năm con chuột, vẫn không liên quan đến hai câu sau. Từ từ... Ngoại trừ chỉ năm thì... Mười hai... Đúng rồi, trừ chỉ năm 12 con giáp còn dùng để chỉ...

"Canh giờ." Tùy Uyên trầm giọng: "Là thời gian, giờ tý, giờ ngọ."

"Không sai! Nếu là canh giờ thì liên quan đến hai câu sau rồi!" Thích An nói: "Giờ ngọ, giờ tý, giao lộ hẻm tây, dưới hiên ngói đen. Vậy là chúng ta phải chờ giữa trưa hoặc nửa đêm đến đó mới có phát hiện?"

Tùy Uyên hơi hơi cúi đầu, nhíu mày không biết nghĩ gì, lát sau mới mở miệng: "Vậy giữa trưa chúng ta qua xem, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy chúng ta thiếu thiếu cái gì."

Thích An nhìn di động: "Còn nửa tiếng nữa là đến 11 giờ."

Theo cách tính giờ của người cổ đại, một canh giờ bằng hai giờ đồng hồ, giờ ngọ là từ 11 giờ đến 1 giờ trưa, vậy chỉ cần bọn họ đến hẻm tây lúc 11 giờ là sẽ có hai tiếng tìm kiếm manh mối.

Nhưng Tùy Uyên nói còn thiếu gì đó. Thoạt nhìn như câu đố đã được giải, trong lòng cả Tùy Uyên lẫn Thích An vẫn có cảm giác trống rỗng, giống như thiếu mất mắt xích quan trọng nào đó không nghĩ ra được.

Tùy Uyên đến trước quầy lấy giấy bút, ngồi xuống bàn với Thích An viết ba câu kia ra. Theo lý thuyết, hai câu sau chỉ địa điểm thì khả năng câu trước chỉ thời gian là rất lớn, bọn họ nghĩ đến giữa trưa và nửa đêm cũng khớp, hẳn là không sai được. Hiện tại ba câu này ý muốn giữa trưa hoặc rạng sáng đến dưới mái hiên giao lộ hẻm tây, không thấy chỗ nào không thích hợp cả.

Hai người nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu cũng không ra manh mối khác, thấy thời gian sắp đến liền đi về phía ngõ nhỏ phía tây.

Lúc trước Vạn Kim xuất hiện ở ngay chỗ này, mà giờ hai người đến lại không thấy đâu. Tuy không biết ông ta có thể thình lình xuất hiện hay không, nhưng dù ông ta có tấn công họ vẫn phải đến đây.

Hai hẻm nhỏ cách nhau không xa, vì tiết kiệm thời gian, Thích An và Tùy Uyên phân công mỗi người tìm một cái. Trong lời nhắc nói ở giao lộ hẻm tây nên không cần tìm sâu bên trong, chỉ cần tìm dưới hàng hiên đầu hẻm là được.

Kết quả giống như dự cảm của họ, không có thu hoạch. Tuy nói chưa đến 12 giờ nhưng tìm gần một tiếng ở chỗ bé như vậy mà không được gì, kết quả đã rất rõ ràng. Hai người ngồi trong một cửa hàng thương lượng.

Mỗi người tự trầm tư suy nghĩ, im lặng chốc lát sau Tùy Uyên bỗng hỏi: "Vì sao nhất định phải là giữa trưa hoặc nửa đêm? Chỗ này không khác gì lúc nãy chúng ta đến, vậy khoảng thời gian này có ý nghĩa gì?"

Đúng vậy, đã chỉ rõ thời gian nhất định trong lúc này sẽ phát sinh một việc gì đó. Thích An cắn môi nghĩ nghĩ, đứng dậy ra khỏi cửa hàng chậm rãi nhìn quanh một vòng. Đột nhiên cô chú ý tới một thứ trên tường...

"Là cái bóng!"

Cô quay lại nói với Tùy Uyên: "Mỗi giờ cái bóng sẽ thay đổi dựa vào hướng của mặt trời, anh xem!"

Tùy Uyên đi tới, thấy đối diện vách tường có một cái bóng... Bóng của mái hiên?!

Dưới ánh mặt trời giữa trưa, một góc mái hiên hắt bóng trên bức tường sát bên cạnh, theo thời gian trong ngày tạo thành những cái bóng dài ngắn khác nhau.

Chính là vậy, nhất định không sai! Thích An có thể trăm phần trăm khẳng định, lần này không nhầm được!

Hai người lập tức đến thẳng chỗ hẻm nhỏ, tìm bóng mái hiên hắt lên tường, cái bóng đã hơi biến dạng nhưng vẫn rõ ràng một hình tam giác. Vách tường bằng gạch đỏ, hình tam giác chỉ thẳng vào một cục gạch, manh mối họ tìm nhất định ở trong đó! Không phải ngõ này thì sẽ là ngõ kia!

Tùy Uyên tìm dụng cụ đến, nhắm ngay khối gạch đập xuống, không tốn mấy phút đã đập vỡ hết xung quanh chỗ đó. Cũng may bức tường này vững chãi, không thấy bị nghiêng lệch hay có dấu hiệu gì là sắp sụp. Mất thêm ít công sức, hai người gỡ cục gạch đó xuống, nhưng không thấy gì cả.

"Còn cái ngõ kia." Thích An không thất vọng, vì trong lòng cô tin chắc họ đã phá giải được lời nhắc nhở kia. Nhưng sự việc tiếp theo lại dội cho cô một gáo nước lạnh.

Không có, không có gì cả. Hai đầu hẻm nhỏ không phát hiện ra bất cứ thứ gì.

"Tại sao vẫn sai?" Thích An vô cùng thất vọng, hai hàng mày cũng nhíu chặt. Tất cả manh mối đều khớp, lời nhắc kia không phải như vậy sao? Thời gian, địa điểm, ý nghĩa của thời gian, rõ ràng là như vậy, tại sao lại có lỗi...

"Đừng gấp, càng cấp sẽ càng rối." Tùy Uyên bình tĩnh hơn, anh vẫy tay với Thích An rồi xoay người về cửa hàng. Sai cũng không sao, vẫn còn cơ hội để suy nghĩ cẩn thận.

Thích An đi theo anh, thở dài: "Ông ta nói rõ một chút thì tốt rồi, phức tạp chết đi được. Chỉ có ba câu nói ngắn ngủn, còn cất giấu nhắc nhở gì nữa sao? Hoặc là tôi nghĩ sai rồi, ngựa và chuột không phải chỉ thời gian."

"Có lẽ không sai đâu." Tùy uyên mở tờ giấy ghi nhắc nhở ra, ngón tay xoa nhẹ, trong lòng nảy ra một ý nghĩ nhưng lại bị anh phủ định.

Hai người tạm thời không nói, an tĩnh tự hỏi.