Cô quét mắt qua mọi người, lấy di động, thấy là tin nhắn Triệu Nhất gửi nên mở ra xem.
[Tiểu An, vừa nhận được tin ở một thành phố tuyến bốn của tỉnh B xảy ra sự kiện thần quái. Đồng nghiệp của chúng ta phát hiện tổng cộng năm người chết, đối ứng với ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, hiện trường cũng giống lần ở thôn Dương Liễu không có quỷ hồn nạn nhân. Mặt khác, lúc bọn họ nhận được tin báo án chạy tới thì tất cả đã kết thúc, không thấy được lệ quỷ, cũng làm xổng mất người của tổ chứ bí ẩn đó rồi. Cô cẩn thận một chút, nếu có việc gì nhanh chóng liên hệ lại với tôi.]
Thích An xem xong hơi hơi nhăn mày. Lại là vụ án liên quan đến ngũ hành sao... Cô còn nhớ rất rõ trong vụ Lưu Tiểu Lệ tuy phương thức gϊếŧ người tương ứng ngũ hành, nhưng cô vẫn nhìn thấy quỷ hồn của người chết. Sau đó đến vụ thôn Dương Liễu, vụ trường học, vụ án ở tỉnh B thì không hề có sự xuất hiện của quỷ hồn.
Vụ trường học không có liên quan đến ngũ hành, nhưng thôn Dương Liễu và tỉnh B cách nhau xa như vậy lại xuất hiện tình huống tương tự... Tổ chức này thật không đơn giản.
Thích An nhìn chăm chú điện thoại suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên đối diện một bàn tay vươn tới cướp di động của cô. Cô phản ứng cực nhanh lùi lại, nhấc chân đá trúng phần thân dưới đối phương, sau đó cô mới nhìn rõ người muốn cướp di động của cô là người đàn ông trung niên kia.
Lúc này mặt ông ta đã trướng thành màu gan heo, giống như cực kì đau đớn nhưng lại cố nén không hét lên.
Thích An bình tĩnh thu chân lại, khoanh tay trước ngực mỉm cười: "Ông bác à, giờ đã biết chưa? Nếu tôi muốn hại người thì đã chẳng cần đến nhiều thủ đoạn lung tung như vậy."
Không thể không nói, theo mấy người Triệu Nhất học phòng thân khá tốt, tuy rằng có hơi thâm độc...
Ông ta đau đến mức nghiến chặt răng, thật lâu mới nghẹn ra một câu: "Cô... Di động của cô có gì? Có phải liên lạc với đồng lõa không?"
Thích An nhịn không nổi trợn trắng mắt, nhìn về phía mấy người khác nói: "Mấy người nghĩ gì tôi không thèm để ý, tôi chỉ khuyên một câu thôi: Cách gương xa một chút."
Nói xong cô đánh mắt ra hiệu cho Tùy Uyên ở bên cạnh, xoay người lên tầng hai. Chìa khóa còn trong tay cô, mặc kệ những người khác nghĩ gì, lên tầng xong việc đầu tiên cô làm là tìm đồ che gương trong các phòng. Dù sao đi nữa, nếu hôm nay cô không tới đây thì mấy người này cũng không phải lâm vào nguy hiểm, cho nên cô cần có trách nhiệm với sinh mạng của bọn họ.
Lúc cô che gương mấy người khác không đi lên, ngồi ở phòng khách không biết nói gì, hình như đều đang gọi điện thoại cầu cứu. Mà ngay khi Thích An che xong gương trong phòng cạnh phòng cô, dưới tầng truyền đến một tiếng hét vô cùng thê thảm. Cô ngừng tay chạy như bay theo Tùy Uyên xuống tầng, nghe từng tiếng gào thét kinh hoàng hỗn loạn, trong đó rõ nhất là câu "Tôi chết mất".
Chờ Thích An xuống đến nơi chỉ thấy mọi người hoảng sợ rúm ró trong góc, ánh mắt tập trung vào căn phòng dành cho khách ở đầu kia hành lang. Bà chủ gào khóc điên cuồng, bị hai người khách nữ nâng đỡ ngồi một bên. Người đàn ông trung niên đứng trước bọn họ, vẻ mặt khó coi nhìn trừng trừng căn phòng, thấy Thích An xuống, ông ta trầm giọng: "Ông chủ khách sạn chết rồi, có phải chính cô làm hay không?"
Thích An chọn mi, vừa kinh ngạc vừa không còn gì để nói. Cô không thèm trả lời, đi về phía phòng cho khách. Tầng một có 3 gian phòng làm phòng cho thuê, bên kia hành lang thì là phòng ngủ của ông bà chủ nên không có chìa khóa dự phòng, lúc trước cô chưa vào được, chỉ để Tùy Uyên vào xem thử, nhưng vì anh đang trong trạng thái hồn thể nên không có cách nào che gương. Không ngờ nhanh vậy đã có chuyện.
Thích An liếc mắt qua cánh cửa phòng mở rộng, thấy trên nền gạch trắng máu đỏ tươi chói mắt. Cô bước vào hai bước, thu hết toàn cảnh căn phòng.
Tình hình so với trên tầng có chút khác biệt. Người trên tầng biến mất trước tấm gương phòng khách, còn ông chủ chết trong nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh ngay bên trái cửa ra vào nên máu mới chảy tận ra ngoài. Cửa nhà vệ sinh vẫn đang khóa, nhưng loại khóa này không chắc chắn, chỉ là cái chốt cài bằng nhựa, ngay cả Thích An cũng có thể đá văng.
Cô vòng qua vũng máu nhấc chân dùng sức đạp một phát vào ổ khóa, ván cửa bị đá bật tung đập vào vách tường rồi văng ngược lại, theo cửa mở là một mùi máu tươi nồng nặc.
Trên bồn rửa tay nằm bên phải nhà vệ sinh là một tấm gương dính đầy máu, bồn rửa tay trắng bị nhuộm thành màu đỏ, bên trên còn một đống quần áo ướt đẫm máu. Máu tươi từ mặt gương chảy xuống bồn rửa, chảy tràn mặt đất thành một vũng lớn, tản ra mùi tanh khiến người ta muốn nôn.
Nơi này cũng không hề xuất hiện quỷ hồn.
Thích An nhìn chằm chằm mặt gương máu một lúc mới chậm rãi đi ra ngoài, ngồi xuống chỗ sofa. Cô trầm mặc, lát sau mới ngẩng đầu nhìn bà chủ khách sạn đang khóc thút thít hỏi: "Đừng khóc nữa, nói một chút đi, có phải chồng bà trước kia đã làm chuyện gì trái với lương tâm không?"
Bà chủ nghe câu cô hỏi sửng sốt, ngay sau đó lập tức điên cuồng lắc đầu: "Không có! Đương nhiên là không có! Sao có thể có chuyện đó! Cô nói lời này là ý gì? Chẳng lẽ bảo vì ông ấy làm chuyện trái lương tâm nên mới chết?! Cô dựa vào đâu vu khống chồng tôi?! Cô..."
"Trên tầng một đôi nam quỷ nữ quỷ là có chuyện gì?" Thích An ngắt lời bà ta hỏi.
Bà chủ khách sạn sửng sốt, biểu tình có vài phần hoảng loạn: "Cô... Cô nói cái gì mà một nam một nữ... Chỗ tôi làm gì có quỷ gì đâu..."
Thích An cười cười, nhìn những người khác cố ý tăng âm lượng nói chuyện: "Nếu bà không chịu nói thật, mấy người chúng tôi sẽ phải chết theo bà đấy."
Vừa nói xong mấy người kia cũng không dám bàng quan nữa, gấp rút mở miệng bắt bà chủ nói thật. Đã tới mức này rồi, ai cũng thấy chỗ này chắc chắn là có quỷ.
Người đàn ông trung niên lại khác người, ông ta không truy hỏi bà chủ mà quay sang chất vấn Thích An: "Sao cô biết chỗ này có hai con quỷ một nam một nữ? Cô tận mắt thấy chắc?"
Thích An nghĩ thầm mấy người này cứ ở đây, cô muốn né tránh họ hành động độc lập rất khó, dù sao cô vẫn đeo khẩu trang từ lúc đầu nên không sợ, nói một ít chuyện nửa thật nửa giả là được.
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Không sai, tôi tận mắt nhìn thấy đấy. Tôi sinh ra đã có Mắt Âm Dương. Tôi còn thấy hai con quỷ kia ở trong phòng tôi cơ, bọn họ tuổi xêm xêm nhau khoảng gần 30. Mấy người không tin có thể lên mạng tìm thử xem."
Cô vừa nói xong, người thanh niên chỉ vào bà chủ kêu to: "Khỏi cần tìm, nhìn mặt bà ta đủ biết đây chắc chắn là sự thật!"
Tầm mắt mọi người rơi vào bà chủ, sắc mặt bà ta trắng bệch hoảng sợ, run lẩy bẩy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu. Mọi người châu đầu ghé tai nói nhỏ, có người nóng tính đã túm cổ áo bà ta, giận dữ hét: "Mẹ nó vẫn giả ngu à?! Biết cái gì còn không nói thật ra nhanh lên!"
Anh ta vừa nói vừa không ngừng lắc, lắc đến mức bà chủ ho sặc sụa, mãi mới nói được một câu: "Tôi... Tôi nói..."
Anh ta buông ra, bà chủ bắt đầu kể: "Chồng tôi thật sự chưa làm chuyện gì trái lương tâm mà. Ông ấy với tôi là tái hôn, lúc đầu phải đi ở rể..."
Ông chủ tên Trương Thạch, nguyên bản là một kẻ tay trắng đi làm thuê ở chỗ này, sau đó thường xuyên chung đυ.ng mà lọt vào mắt con gái chủ khách sạn, nhưng nghèo quá nên chủ khách sạn nhất định không chịu gả con gái, chỉ chấp nhận ông ta đến ở rể, vì thế Trương Thạch đi ở rể. Sau này chủ khách sạn mất, nơi này thành sản nghiệp của con gái. Hai vợ chồng son kinh doanh cũng không tồi, có điều lâu ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bà chủ kể có một hôm Trương Thạch đến nhà người thân, lúc về lại phát hiện khách sạn đóng cửa, ông ta thấy không thích hợp nên lặng lẽ mở cửa vào, không ngờ bắt được vợ đang nɠɵạı ŧìиɧ. Lúc sau có lẽ vì bà vợ thấy có lỗi hay sao đó, uống thuốc ngủ tự sát cùng với gian phu ở phòng cuối cùng bên trái tầng hai.
Lại lâu sau nữa, bà chủ quen Trương Thạch qua việc xem mắt, hai người lúc đó mới kết hôn.
Thích An nghe xong nghĩ, hai con quỷ hồn trong phòng vẫn còn đó, lại vẫn duy trì trạng thái đờ đẫn, việc gϊếŧ người có lẽ không phải do họ gây ra. Cô đứng lên đi tới quầy đăng kí, hỏi: "Người khách đêm nay chết trên tầng hai là người bà quen à? Hay là khách lạ?"
"Khách bình thường thôi!" Bà chủ vội vàng đáp.
Thích An cầm cuốn sổ đăng kí mỏng ở trên mặt quầy, ngẩng đầu nhìn bà ta, mở sổ ra cười nói: "Vẫn không định nói thật sao? Chắc bà không biết lệ quỷ gϊếŧ người sẽ tìm kẻ thù trước, sau đó mới bắt đầu lạm sát người vô tội. Bà biết mà không nói chứng tỏ cũng là kẻ thù của lệ quỷ, như vậy, người tiếp đến phải chết chính là bà đó."
Trong sổ đăng kí không ghi lại người thuê phòng đó, khách bình thường thì sao lại không cần ghi chép? Khả năng cao là người chết đó có quen biết vợ chồng ông bà chủ khách sạn, dùng thân phận bạn bè đến ở qua đêm.
Đương nhiên vẫn còn một khả năng nữa, đó không phải người bình thường mà là tội phạm bị truy nã, nên không thể ghi lại thông tin được. Bất kể là kiểu nào thì chuyện bà chủ nói dối cũng là sự thật.
Thích An nhẹ nhàng buông cuốn sổ đăng kí mỏng, nhìn chằm chằm bà ta nói: "Muốn sống thì nói hết chân tướng sự việc ra đi, nếu không chờ lúc lệ quỷ tìm đến nơi sẽ không kịp nữa rồi."
Bà chủ cúi đầu không nói.