Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 174: Kiên cường

“Điện hạ đi cứu Bích Dao cô nương rồi.” suy nghĩ nửa ngày, Khánh Minh quyết định đem chuyện tình của Hạ Cẩm Thần cùng nhau nói ra, “Bích Dao cô nương kỳ thực cũng không phải và Hạ công tử cãi nhau, mà là bị tân đế nghĩ lầm là tam tiểu thư của Hạ phủ mà bắt lấy, treo ở trên cửa thành, đợi xử tử…”

“Cái gì? !” Hạ Ngữ Mạt kinh hô.

“Không chỉ có là như thế này, tân đế còn dùng rồi trọng binh canh gác, điện hạ lo lắng Hạ tướng quân một người ứng phó không nổi, nên cũng đi rồi…” Khánh Minh cố gắng hết mức đem câu chuyện kể một cách khéo léo: “Điện hạ hẳn là cứu Bích Dao cô nương, sẽ nhanh chóng trở về, cho nên thỉnh Vương phi không nên quá sốt ruột.”

Hạ Ngữ Mạt dừng một chút, hít một hơi thật sâu, khiến đích tình hỗn loạn của bản thân hỗn loạn mà mạnh mẽ bình phục.

Thảo nào tại một khắc Hạ Cẩm Thần tìm đến nàng, nàng cảm thấy là lạ, hiện tại nhớ tới, vậy rõ ràng không phải là nhờ nàng “Tạm thời” chiếu cố Hạ Tử Dục một chút, căn bản là đã quyết định vĩnh viễn uỷ thác rồi!

Bích Dao, là Bích Dao quan trọng nhất!

Nàng bất quá chỉ là bình thường chỉ có dung mạo giống như bản thân trước đây, vì sao lại bỗng dưng chịu nhiều thống khổ như vậy? !

Lần trước cũng là thay thế bản thân, bị Lãnh Diệu Liên bắt lấy.

Mà lúc này đây, vừa thay thế bản thân, bị người ta bắt treo ở trên cửa thành! Nàng vừa mới sinh hạ hài tử a, thân thể của nàng coi như là làm bằng sắt, cũng không có thể chịu đựng nhiều thống khổ như vậy a!

Nàng cũng là một nữ nhân, dựa vào cái gì mà phải thay thế một nữ nhân khác tiếp thu nhiều thống khổ như vậy.

Bản thân luôn luôn được bảo hộ chu toàn, bọn họ cho rằng bản thân mình là hoa gió thổi sẽ đổ, đem toàn bộ nguy hiểm ngăn cách.

Hạ Cẩm Thần cũng vậy, Bích Dao cũng vậy, phu quân của mình càng như vậy!

Hạ Ngữ Mạt áy náy thật sâu, vùng xung quanh lông mày gắt gao mà siết lại, nhìn thấy Sương Nhi, Tử Anh còn có Khánh Minh bên cạnh lo lắng.

Bọn họ thật lo lắng tiểu vương phi này sẽ chịu không nổi, hiện tại là nguy cấp trước mắt, nếu là có một cái gì sơ xuất, như vậy xong đời rồi.

Hạ Ngữ Mạt trầm tư rồi hồi lâu, sau đó chăm chú nói: “Phu quân làm đúng, nếu hắn không đi cứu Bích Dao, ta sẽ hận hắn.” Nàng dừng một chút, lại hít sâu một hơi, trong lúc mọi người mục trừng khẩu ngốc ( ngẩn người),nàng cầm thang tổ yến trong tay Sương Nhi chưa uống hết một hơi thở uống cho xong.

“Khánh Minh!” Hạ Ngữ Mạt biểu tình ôn rốt cục trầm xuống.

“Có thuộc hạ!”

“Xung quanh viện phủ này đến tột cùng có bao nhiêu người dùng để bảo hộ ta?”

“Tính luôn ta, tổng cộng ba mươi lăm người.”

“Lưu lại mười lăm người, còn lại đều đi đến chỗ phu quân.”

“Thế nhưng…”

“Phu quân không ở đây, ta mới là chủ tử.”

Hạ Ngữ Mạt mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói.

Đôi mắt của nàng thâm thúy mà kiên định, từ trong mà tản ra ngoài một khí thế làm cho người khác không thể kháng cự. Rõ ràng là thuần khiết đứng ngoài phân tranh, rồi lại là ngạo khí cô, bức người không dám nhìn thẳng.

Khánh Minh rốt cục minh bạch, vì sao điện hạ lại nói, Vương phi cũng không nhu nhược như biểu hiện thoạt nhìn.

Nàng chỉ là vì trong sự sủng ái của điện hạ, ẩn dấu phương hoa cùng lợi sừng (sừng sắc bén) của nàng, kỳ thực, nàng có thể kiên cường hơn bất cứ người nào.

“Dạ, thuộc hạ minh bạch rồi.” Khánh Minh cúi người, sau đó cấp tốc đi ra ngoài cửa chỉ huy ảnh vệ đội phân bố nhân số.

“Vương phi, ngài không có chuyện sao?” Sương Nhi lo lắng nói.

“Đương nhiên có chuyện.” Hạ Ngữ Mạt căm giận nói, “Bọn họ đều khi ta là tiểu oa nhi ba tuổi, cả đám đều nói sạo gạt ta, toàn đi làm chuyện nguy hiểm! Chết tiệt! Chờ bọn hắn trở về đích, bọn họ nhất định phải chết! ! ! !” Nàng đã sắp giận sôi lên, nổi trận lôi đình rồi, nếu không phải trên bao tử còn treo một quả cầu, nàng khẳng định hung hăng lao xuống núi đem một đám hỗn đản này cho hải cẩu ăn.

“Vương phi bớt giận…” Sương Nhi cuống quít mang nước tới, khiến nàng bớt giận.

“Thế nhưng chứ…” Hạ Ngữ Mạt buông hạ đôi mắt, thở dài, “Tuy rằng bọn họ thực sự rất ghê tởm… Thế nhưng ta nghĩ, ta cũng nên vì những người này bảo vệ ta làm chút chuyện, không để cho bọn họ lo lắng …”

Ánh mắt của nàng rơi xuống cái bụng cao vót của bản thân. Tuy rằng không cam lòng, thế nhưng hiện tại việc có thể làm, đó là bảo vệ tốt cái này tiểu vật nhỏ.

Tuy rằng trong lòng có mơ hồ dự cảm bất hảo, thế nhưng nàng phải kiên cường không phải sao? Phu quân nhất định sẽ tìm đến nàng… Vô luận lúc nào, chỉ cần nàng có trắc trở, phu quân luôn luôn là người thứ nhất vọt tới trước mặt của nàng, hỏi han ân cần.

Bọn họ giống như tâm hữu linh tê, sinh sinh tương tích, vĩnh viễn không thể cách rời…

Cho nên, nàng tin tưởng hắn!

Hạ Ngữ Mạt cầm lấy cuốn nhật ký mà Tư Đồ Hoàng Vũ vì nàng mang về, chăm chú lật ra mà nhìn. Nàng phải nhanh chút tìm được phương pháp khiến tiểu bảo bảo khỏe mạnh, thế nhưng đột nhiên, nàng dại ra.

Nàng trừng to mắt nhìn từng chữ một, thần sắc có chút dại ra.

“Thế nào sẽ… Như vậy?”

************************** hoa hoa lệ lệ tích phân cách tuyến *************************

Địa lao.

“Ngươi không hỏi ta, vì sao muốn làm như vậy?”

Lãnh Diệu Liên đứng ở ngoài địa lao, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Hoàng Vũ đang bị trói.

“Hỏi, ngươi sẽ thả ta đi sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, “Ta nghĩ cái phải hỏi chính là, ngươi muốn xử bọn họ thế nào?”

Đường nhìn của hắn rơi xuống trên người Hạ Cẩm Thần ở địa lao đối diện.

Bản thân hắn bị trọng thương, không chút máu mà hấp hối. Bích Dao đã khôi phục lại thần chí, nàng kinh hoảng thay Hạ Cẩm Thần bảo vệ tâm mạch, nhưng cũng không có thể ngăn cản khí tức của hắn dần dần phân li.

“Ta đã bỏ qua cho hắn rất nhiều lần rồi, khiến hắn chết trong lòng nữ nhân hắn yêu thương, không phải là chuyện tốt sao?” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói, “Ngược lại là ngươi, hiện tại lại có nhàn tình đi quản nhàn sự của người khác chứ… Ngươi sẽ không sợ ta đối với ngươi hạ cổ, cho ngươi vĩnh viễn đích quên đi Tiểu Mạt Nhi sao?”