Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu

Chương 119: BOSS?

Editor: Kiều Tiếu

Nam Tinh đứng ở mép giường, cũng nghe được thanh âm truyền ra từ điện thoại của Tống Cảnh Hiên.

Cô chớp chớp mắt.

Hóa ra là đang nhìn chằm chằm cá lớn.

Nhưng lực chú ý của Miêu Vũ vẫn luôn dừng trên người Nam Tinh.

Túm lấy tay Nam Tinh, cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn cô.

Nhìn nhìn, đại khái vì vết thương trên đầu quá nghiêm trọng, đổ máu quá nhiều, trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn, ngã thẳng lên người Nam Tinh.

Nam Tinh dùng một tay đỡ lấy người, cúi đầu.

"Này, cô không sao chứ?"

Tống Cảnh Hiên vừa thấy tình huống này, lập tức mở miệng.

"Đưa đi bệnh viện."

Nói xong đi lên, tính toán bế Miêu Vũ lên.

Nhưng tay của Miêu Vũ vẫn luôn nắm chặt lấy quần áo của Nam Tinh, nhất quyết không chịu buông tay, Tống Cảnh Hiên mới vừa chạm vào một chút, thân thể của Miêu Vũ liền khẽ co rúm lại.

Hôn mê rồi mà Miêu Vũ vẫn theo bản năng nắm chặt lấy quần áo của Nam Tinh, suy yếu lẩm bẩm.

"Anh không được bỏ rơi em nữa."

Tống Cảnh Hiên nhíu mày.

Chuyện gì thế này?

Hắn mở miệng,

"Xem ra vẫn phải làm phiền cô bạn nhỏ ôm người này giúp chú a."

Nam Tinh khom lưng, nhẹ nhàng bế người lên, đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói.

"Đồ của tôi còn ở trong phòng 1736."

Tống Cảnh Hiên đáp lời.

"Chú sẽ kêu người mang về cho cháu."

Nghe vậy, lúc này Nam Tinh mới ôm người đi ra ngoài.

Bãi đỗ xe ngầm dưới khách sạn.

Nam Tình bị Nam Tinh chọc tức tới mức ngực phập phồng, một đường đi thẳng ra xe của mình.

Mở cửa xe, trực tiếp ngồi xuống vị trí ghế lái.

Chỗ ghế phụ, Tây Nguyên mặc bộ quần áo màu đen, khuôn mặt lãnh ngạnh, cả người mang đậm dáng vẻ của người ngoại quốc có dòng máu lai, khí chất càng thêm xa cách, ngẩng đầu nhìn Nam Tình một cái, giọng nói ngạnh bang bang (*nghiêm túc, cứng rắn).

"Bị bắt nạt?"

Nam Tình xoa xoa giữa mày, một hồi lâu mới mở miệng.

"Chỉ số thông minh của Nam Tinh vẫn ở đó, chắc không đến mức bị kịch bản. Xem ra con bé thật sự động tâm với tên trai bao kia."

Thay vì nói là đang nói chuyện với Tây Nguyên, chẳng bằng nói luôn là đang lầm bầm lầu bầu.

Nói xong, Nam Tình không yên tâm, mở miệng nói.

"Không được, em phải đi xem. Rốt cuộc tên trai bao đáng chết kia đã làm cái gì.

Nói xong, mở cửa xe ra muốn đi xuống xe.

Kết quả cửa thì mở ra rồi, nhưng tay của cô thì bị người nào đó ngồi trên ghế lại phụ bắt được.

Nam Tình liếc hắn một cái.

"Làm gì?"

Tây Nguyên nâng mí mắt, con ngươi thâm thúy lạnh băng quét cameras xung quanh một lượt, từ khi đi vào bãi đỗ xe này, cả người hắn theo bản năng mà đề phòng cảnh giác.

Một hồi lâu sau, thanh âm ngạnh bang bang của hắn mới vang lên.

"Không phải em đã nói nghề trai bao kiếm tiền không dễ dàng, cũng là một nghề gian khổ hay sao?"

Nam Tình bị cặp mắt nghiêm túc của hắn nhìn chằm chằm, lập tức bị nghẹn không nói lên lời.

Lời này, cô đã từng nói qua, lúc ấy là đang lo lắng lòng tự trọng của hắn bị làm nhục nên mới nói như vậy.

Kết quả bây giờ, bạch bạch bạch vả mặt cô.

Cô nhẫn nhịn trả lời.

"Nhưng cái này cũng tùy người, với cái người thông đồng với em gái em, không từ bất kỳ thủ đoạn nào thì, chắc chắn không phải người tốt."

Nhưng hắn lôi kéo tay cô, gắt gao nắm chặt, căn bản không có ý tứ muốn buông ra.

Đang lúc nói chuyện, Tây Nguyên như thể nhận ra cái gì, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.

Nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang lập lòe ánh đèn, đỗ cách đó không xa.

Tây Nguyên nhíu mày.

Chiếc xe này hắn đã gặp qua rất nhiều lần, giờ lại gặp, hắn cũng không cảm thấy đây là trùng hợp.

Nam Tình nỗ lực rút tay ra.

"Uy, anh."

Lời còn chưa nói xong, giọng nói lạnh như băng của Tây Nguyên vang lên.

"Có người theo dõi chúng ta."

Nam Tình sửng sốt một lát, động tác giãy giụa dừng lại.

Dù sao cũng là người lớn lên trong gia đình có tiền, những chuyện bắt cóc vì tiền cô đã nghe qua không ít, thực cảnh giác.

Cô vươn tay, cạch một tiếng đóng cửa xe lại, mở miệng.

"Chúng ta đi trước, chờ về rồi sẽ bảo A Đại đi điều tra."

Nói xong, còn chưa kịp khởi động xe, đột nhiên có một chiếc xe hơi sáp lại gần cạnh xe, chiếc xe ấy có tốc độ cực nhanh, trực tiếp tông vào xe của Nam Tình.

Phanh!

Một tiếng vang lớn kịch liệt vang lên, tín hiệu báo nguy của xe kêu lên inh ỏi.

Trong lúc nguy cấp, Tây Nguyên nâng cánh tay lên, gắt gao bảo vệ Nam Tình.

Cốp sau của xe Jeep bị đâm bốc khói.

Nếu nhìn tổng thể, vấn đề không lớn.

Nam Tình từ trong lòng ngực của Tây Nguyên ngẩng đầu lên, cô không bị sao cả.

Tí tách, máu chảy xuôi xuống theo khớp xương trên mu bàn tay của Tây Nguyên, cả người Tây Nguyên lạnh băng, mặt vô biểu tình.

Nam Tình nhìn thấy Tây Nguyên chảy máu, ánh mắt co rụt lại, cô chưa từng trải qua việc này, có chút hoảng.

Vội vàng rút khăn giấy ra bịt kín miệng vết thương trên tay Tây Nguyên.

Lúc này, chiếc xe màu đen nguyên bản đỗ một bên quan sát, tựa hồ ý thức được gì.

Có hai người đàn ông từ trên xe đi xuống, vội vã chạy về bên này.

Chờ khi đi tới, vừa thấy Tây Nguyên bị thương, khăn giấy tràn đầy máu tươi, có một người trong đó sốt ruột mở miệng.

"BOSS, anh bị thương?"

Tây Nguyên liếc hai người kia một cái, sau đó đạm mạc dời tầm mắt.

Hai người này đang kêu ai đấy.

Ai là BOSS của bọn họ.

Bộ dáng hoàn toàn không liên quan tới mình, nhìn về nơi khác.

Ánh mắt của Nam Tình tràn ngập sự cảnh giác.

"Tôi đã báo cảnh sát, một lát nữa cảnh sát sẽ tới, các người tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Giờ nhìn kỹ mới phát hiện, trong hai người này có một người có diện mạo ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh.

Bên cạnh là một người châu Á, duỗi tay kéo người tóc vàng về sau, thấp giọng nói.

"Peter, BOSS mất trí nhớ, sao anh ấy nhớ rõ chú được."

"Thế làm sao bây giờ?"

Người châu Á kia ngẩng đầu, cười với Nam Tình.

"Vị tiểu thư này, chúng tôi chỉ là hảo tâm đi ngang qua, là người thiện lương nhiệt tâm a, tôi tên Lộ Dịch An.

Vừa rồi đi ngang thấy xảy ra tai nạn xe cộ, mà trận tai bay vạ gió này khiến chúng tôi cảm thấy cực kỳ đau lòng, muốn nỗ lực cống hiến một ít trợ giúp. Thấy vị tiên sinh này bị thương, chúng tôi cũng vạn phần nôn nóng, trong xe chúng tôi vừa vặn có hòm thuốc, nếu có thể giúp được hai vị, chúng tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh."

Nam Tình dùng ánh mắt như nhìn mấy tên ngốc để nhìn hai người bên ngoài.

Cô cười cười với hai người kia.

"Không cần hai vị hỗ trợ, hai vị cứ bận chuyện của hai vị đi."

Nói xong, cô thu ý cười lại, mở cửa xe đi ra ngoài.

Mở cửa sau xe ra, lấy từ dưới ghế ra một hòm thuốc khẩn cấp.

Nhân tiện nhìn thoáng qua chiếc xe hơi ở đằng sau.

Đầu xe hơi bị đâm tới biến hình, ghế lái và ghế bị cũng bị tông tới mức nhìn không rõ bộ dáng ban đầu.

Duy chỉ có người ngồi trên ghế lái, hoàn hảo không tổn hao gì.

Chờ một lát, cửa ghế lái được mở ra, một người lảo đảo từ trên xe đi xuống.

Người kia có thân hình vạm vỡ, lại xăm trổ đầy mình, cả người mang theo mùi rượu, nhìn dáng vẻ là biết đã uống rất nhiều rượu, đi đường cũng không nhanh nhẹn.

Nhưng thật ra, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào Nam Tình, trên dưới đánh giá.

Cuối cùng, lảo đảo lắc lư đi đến trước mặt Nam Tình,

"Cô lái xe thế nào vậy hả?! Nhìn xem đã đâm xe tôi thành hình dạng gì! Nhanh lên! Bồi tiền!!"

Khẩu khí của tên vạm vỡ kia thật không tốt, duỗi tay đùng một cái đã túm lấy cổ tay Nam Tình, kéo người tới trước xe mình.

Lạnh lùng sắc bén hỏi.

"Cô nhìn xem, xe của tôi còn chạy thế nào?"

Nam Tình đột nhiên bị kéo mạnh, lảo đảo mấy bước, đặc biệt là cô còn đang đi giày cao gót.

"Này! Anh, buông ra."

Đứng cạnh ghế phụ, hai người "nhiệt tình hảo tâm" lúc đầu còn thơ ơ, lực chú ý vẫn luôn tập trung trên người Tây Nguyên.