Thi thể Giản Phàm đã cứng ngắc, nhưng vẫn còn giữ rõ ràng ánh mắt hoảng sợ, làm cho những ai thấy thi thể hắn đều cảm thấy phát lạnh, rốt cuộc là người nào mới có thể làm cho lão ma đầu ngang dọc đại lục chết với tâm trạng như này.
"Sao. . . Làm sao có thể? Ngốc Ưng Giản Phàm vậy mà lại chết, người nào. . . là người nào gϊếŧ?"
Long Cửu cả kinh lắp bắp hỏi.
Trác Phàm xùy cười nói: "Thi thể là do ta lấy ra, gϊếŧ hắn còn có thể là ai?"
Tất cả mọi người khó tin nhìn về phía Trác Phàm. Tuy ngay từ đầu bọn họ đã đoán được, nhưng bọn họ vẫn khó mà tin được, lão ma đầu sẽ chết dưới tay một tiểu quỷ Tụ Khí cảnh.
Hắn là người có thể đào thoát khi bị tam đại trưởng lão Tiềm Long Các liên thủ truy kích đó!
"Ta biết cửu ca có oán thù sâu nặng với lão nhân này, mà ta lại vừa hay gặp phải, nên thuận tiện làm thịt."
Trác Phàm cười nhạt nói, "Cửu ca, ngươi sẽ không trách ta xen vào việc của người khác chứ?"
"Sao. . . Làm sao lại như vậy?"
Long Cửu thở hồng hộc, hai mắt dần dần đỏ bừng, tức giận nói: "Lão quỷ này hủy Thần Nhãn của ta, hại cả đời lão phu mất hết thể diện. Lão phu hận không thể uống máu, cắn thịt, đào tổ phần nhà hắn, sao lại trách huynh đệ chứ."
"Trác huynh đệ." Đột nhiên, Long Cửu quay người về phía Trác Phàm, trịnh trọng ôm quyền: "Từ nay sau khi, lão phu sẽ coi ngươi làm thân huynh đệ mà đối đãi. Nếu có chỗ cần cửu ca, ngươi cứ việc nói, đừng ngại."
"Aizz, cửu ca khách khí, huynh đệ ta chỉ là tiện tay mà thôi."
Trác Phàm cười khoát tay, làm động tới vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Long Cửu vội vàng đến gần hỏi han: "Huynh đệ đừng động đậy mạnh, cửu ca có tam phẩm liệu thương đan, ngươi ăn vào, trong vòng ba ngày nhất định khỏi hẳn."
Nói rồi, Long Cửu lấy ra mấy cái bình nhỏ. Trác Phàm không cần nhìn, cứ thu hết đã.
Nhìn Long Cửu lo lắng như thế, hai vị trưởng lão còn lại cũng đều nhìn Trác Phàm không chuyển mắt, trong mắt đều là vẻ kinh dị. Long Quỳ quyệt miệng, khó chịu như vừa phải uống một can dấm.
Bọn họ dẫn đội tiêu diệt một nhóm người U Minh Cốc, là lập đại công. Ba vị trưởng lão mừng rỡ như điên, rất là tán thưởng, nhưng so với Trác Phàm liên gϊếŧ U Minh Cốc hai trưởng lão, chút công lao này của bọn họ quả thực như đom đóm tranh huy với hạo nguyệt, quá không đáng nhắc đến.
"Hừ, Trác Phàm không biết là dùng thủ đoạn gì, gặp được cái vận khí db gì mới lấy được đầu hai tên kia. Tụ Khí cảnh sao có thể gϊếŧ được Thiên Huyền cảnh!"
Long Quỳ không phục ngoác miệng lẩm bẩm nói.
Tam trưởng lão quay đầu lạnh lùng nhìn Long Quỳ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, cùng ngũ trưởng lão nhìn nhau, cả hai người đều thở dài.
Trác Phàm cười lạnh lẽo, lớn tiếng nói: "Trác Phàm ta đúng là bởi vì vận khí, mới gặp phải tên trưởng lão mất một tay, mới lấy được đầu hắn. Nhưng mà, không phải may mắn, mà chính là đen đủi. Nếu không phải lúc đó bởi vì lão tử gϊếŧ một tên cao thủ Thiên Huyền, dẫn đến nguyên lực khô kiệt, sao lại bị Giản trưởng lão chỉ còn một cánh tay làm cho trọng thương?"
"Nếu là bình thường, muốn gϊếŧ lão già kia, còn không phải dễ như trở bàn tay? Aizz, tối hôm qua vận khí thực sự quá kém. Không giống một số người, mang một đám người ra ngoài, có vận khí hay không cũng không đáng kể, về an toàn tất nhiên chẳng cần lo lắng. . ."
Trác Phàm lắc đầu thở dài, làm cho Long Quỳ tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Ngươi. . ."
Lôi Vũ Đình thì không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Chuyện tối hôm qua, nàng rõ ràng nhất, Trác Phàm quả thực rất lợi hại, có thể tính kế đến mỗi một chiêu mỗi một thức cùng mỗi lần tâm lý biến hóa của lão đầu kia, nhưng mà còn không lợi hại đến mức có thể tùy thời đơn đấu với đối phương. Trác Phàm nói như thế, rõ ràng là muốn cố ý nhục nhã Long Quỳ.
Lão tử còn mạnh hơn ngươi, lão tử tài giỏi hơn ngươi, công lao của lão tử lớn hơn ngươi, mà lại đều do một mình lão tử tạo dựng. Ngươi thì sao, ngươi cắn ta đê. . .
Hiểu rõ điểm này, ba vị trưởng lão không khỏi mỉm cười lắc đầu.
Bọn họ đương nhiên hiểu, Trác Phàm có thể gϊếŧ chết Thiên Huyền cảnh, tất nhiên đã dùng thủ đoạn không tầm thường, chứ không phải như nói khoác kiểu cản gϊếŧ người, phật cản gϊếŧ phật.
Nhưng dù vậy, có thể trong vòng một đêm liên sát hai tên cường giả Thiên Huyền, cũng đã đầy đủ để bọn họ kinh hãi.
"Lão cửu, ngươi ở lại đây chăm sóc Trác huynh đệ, đồng thời cho mấy trăm tên hộ vệ đóng giữ tiểu viện, ta và lão ngũ đi về truyền tin cho tổng bộ trước."
Long Cửu vui vẻ gật đầu, Long Quỳ và Long Kiệt thì đều sững sờ, sao ngay cả tam trưởng lão cũng xưng hô Trác Phàm là huynh đệ?
Trác Phàm cũng rất thông minh sửa: "Tam ca, ngũ ca đi thong thả a."
Tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão không khỏi lảo đảo cả người, hai người nhìn nhau, đều dở khóc dở cười lắc đầu.
Lão cửu nói không sai, năng lực lớn nhất của tiểu tử này là thuận cán leo lên trên.
Sau khi tam trưởng lão và ngũ trưởng lão rời đi, Long Cửu và mọi người dìu Trác Phàm trở về phòng, Long Quỳ và Long Kiệt thì nhận lệnh chỉ huy hộ vệ đến thủ tiểu viện.
Ngồi đến trên giường, Trác Phàm thở dài một hơi, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc lên, nhìn mọi người: "Các ngươi đều ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với cửu ca.