Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 123: Sợ vợ

Bất luận thái độ Hoàng Đế với Thái Tử như thế nào, tóm lại trong lòng triều thần, hiện giờ bệ hạ tuổi cũng lớn, tuy lần này Thái Tử chỉ giám sát, đi cùng Đoạn Tướng xử lý công việc cứu tế, ít nhất cũng nguyên vẹn trở về, hơn nữa chuyện này cũng xử lý thực tốt, đã là tiến bộ rất lớn, nhưng bọn hắn phát hiện, chính mình thượng tấu tán dương Thái Tử, lại bị bệ hạ không thích.

Cẩn thận hơn nữa, đồng thời bọn họ cũng ghi tạc trong lòng Lưu Ngạn không tốt.

Chúng ta làm thần tử khen con của ngươi đều bị ghét bỏ, ngươi cho rằng ai nguyện ý khen? Nếu ngươi không phải Hoàng Đế, ai thèm lăn lộn mù quáng với ngươi.

Trong cung thoáng trở nên náo nhiệt vì Thái Tử trở về lại vụt tắt, Thái Hậu như cũ cả ngày triền miên giường bệnh, hoàng hậu không có vấn đề quá lớn, lại chưa hoàn toàn khang phục, vì chuyện Thái Tử, cả ngày mặt ủ mày chau, chuyện quản lý hậu cung lại lần nữa gác xuống, hơn nữa nếu nàng chủ động mở miệng kêu Thần phi giao quyền quản lý lục cung ra, có lẽ trong lòng bệ hạ sẽ bất mãn, nếu Thần phi chủ động giao ra, nàng sẽ thực thong dong thu hồi, nhưng hiện tại lại bị chuyện Thái Tử chiếm cứ phần lớn thời gian.

Còn về Vu Uyển Ninh, mấy ngày nay lại trở nên trầm tĩnh hơn, nàng vốn dĩ xinh đẹp, hơn nữa cũng có thủ đoạn, ba năm ngày bệ hạ đều có thể đi Hàm Phúc cung của nàng dùng bữa tối, lúc không khí tốt còn có thể lưu lại nói một lát, so với lúc ban đầu còn hòa hợp hơn.

Lúc sau triều đình có chút thú vị, vì Thái Tử xinh đẹp giải quyết tình hình tai nạn Giang Bắc, Tiền Hoài An chủ động đưa ra Thái Tử tuổi không nhỏ, tới lúc lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, dù cho trong lòng bệ hạ không thích, nếu lúc này còn không cho Thái Tử nghe báo cáo và quyết định sự việc, sẽ bị sử quan hung hăng nhớ một bút, cho nên cũng chỉ có thể cố mà đáp ứng.

Tuy Lưu Ngạn không phải Hoàng Đế tốt, nhưng cái giá và khí thế lại rất cao, mỗi khi trong triều đình quân thần biện luận, trước nay Thái Tử đều là trầm mặc không nói, tính tình này trong mắt triều thần có người xem là ổn trọng, mà có người cảm thấy là vô dụng.

Bọn họ ngẫu nhiên sẽ nhìn Thái Tử, lại nhìn vị thiên tử trên đầu kia, trong lòng cảm giác thật là ngũ vị tạp trần, nói không rõ.

Cái gọi là rồng sinh chín con mỗi con bất đồng, bọn họ khen ngược, quả nhiên là cha nào con nấy, thật là giống nhau như đúc.

Trong triều có vài vị lão thần, đã từng làm quan lúc Hoàng tổ phụ Lưu Ngạn tại vị, qua thời kỳ tiên đế, sau đó là Lưu Ngạn.

Lúc bệ hạ còn làm hoàng tử cũng là dạng tính tình này, lời nói cũng không nhiều.

Lúc ấy trong lòng bọn họ cảm thấy hắn xem như ổn trọng, so với hoàng tử khác ở triều đình tranh luận không thôi, hắn rất ít phát biểu ngôn luận.

Hoàng tử khác nói đều là không liên quan, nói tương đương chưa nói, ai ngờ phụ tá Lưu Ngạn thời gian lâu rồi mới biết được, lúc ấy hắn trầm mặc chỉ là vì cái gì cũng không hiểu, cho dù là không liên quan hắn đều nói không nên lời.

Thời gian bừng tỉnh tiến vào tháng sáu, giây lát liền đến ngày Tiền Cẩn Chi đại hôn, so với hôn sự con gái hai năm trước, lần này Tướng phủ có thể nói là náo nhiệt hơn nhiều, phàm là trong triều đại thần gia quyến đều nhận được thiệp mời.

Đường Mẫn không tính toán đi, rốt cuộc ngày như thế này vẫn lấy nam nhân là chủ, nữ tử đi hay không đều không sao cả, hơn nữa đầu năm nàng và Tướng phủ còn có chút không thoải mái, cho dù không đi cũng không ngại, Bùi Cẩm Triều lại không thể không đi.

Buổi sáng, nàng giúp đỡ Bùi Cẩm Triều đổi triều phục, ngồi xổm xuống sửa sang lại vạt áo, nói: “Buổi chiều còn phải về đổi thường phục nữa hả?”

“Ừ, nếu không có gì khác thường, giữa trưa hẳn có thể trở về dùng cơm, nhưng nếu buổi trưa ta về không kịp, nàng và con trai cũng không cần chờ.”

“Ta biết, ngày hôm qua ta và Minh Ngọc tỷ bọn họ đã đưa lễ đi Tướng phủ, hôm nay không đi, cũng đã thông báo Tiền phu nhân, biểu ca cũng đừng uống quá nhiều rượu.”

“Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng về sớm chút.” Nhìn thê tử còn mê mang, ôm bả vai nàng trở về nội thất nói: “Ta đi đây, nàng lại nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Mới vừa nói xong, bên ngoài Đoàn Tử liền chạy vào, mang đến sáng sớm thấm lạnh và hơi ẩm giọt sương.

“Cha, ngài đi thong thả, con ngủ với mẫu thân một lát.” Vừa nói, vừa duỗi cánh tay, làm Hương Ảnh bên cạnh cởϊ áσ ngoài cho hắn, sau đó bò lên trên giường, nằm xuống.

Đường Mẫn ôm con trai vào lòng, lười nhác nói: “Hai ta ngủ tiếp một lát, dù sao cha con không ở nhà, cơm sáng khi nào đói bụng khi đó ăn.”

Đoàn Tử cười hì hì nói: “Con đã uống một chén canh, còn đánh một bộ quyền.”

Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo eo nhỏ con trai, cười nói: “Con thật lợi hại, nhắm mắt ngủ đi.”

Hai mẹ con ôm nhau mà ngủ quá tốt đẹp, làm Bùi Cẩm Triều đột nhiên cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, kỳ thật tối hôm qua lăn lộn không tính lợi hại, lại tương đối kéo dài, cho nên hắn cũng chỉ ngủ ba canh giờ, mỗi ngày lâm triều thật là phiền.

Sợ chính mình lát nữa không tinh thần nghe triều, Bùi đại nhân cũng chỉ có thể nhanh chóng rời đi, ra ngoài ập vào trước mặt là hơi ẩm, hôm nay sắc trời nhìn không phải thật tốt, khả năng trời mưa hẳn là không lớn, nhiều lắm là sương mù mênh mông thôi.

Mới tháng sáu trời đã thực nóng, mưa bụi có thể mát chút, hôm nay rất không tệ.

Trong phòng bếp, Hương Ảnh vừa đi vào, đã ngửi được hương vị thịt gà thơm ngào ngạt.

Thúy Hồng nhìn thấy Hương Ảnh đi vào, cười tiếp đón nàng: “Phu nhân lại mang theo tiểu công tử nghỉ ngơi? Nhanh lên lại đây, tỷ mới vừa làm xong mì thịt gà, còn có bánh cuốn, lại đây ăn đi.”

Vừa đi vào, Hương Ảnh liền nhìn thấy Hương Thảo ở bên cạnh dùng cơm sáng, cười nói: “Hương Thảo thật là mau.”

Hương Thảo nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói: “Ăn xong tỷ đi thủ phu nhân, muội về phòng ngủ tiếp một lát, dù sao tối hôm qua tỷ ngủ sớm.”

Hương Ảnh gật đầu cũng không phản đối, tối hôm qua vì khăn thêu dư lại một chút không làm xong, nàng thoáng thức đêm, buổi sáng thức dậy đôi mắt đều phát sáp khó chịu, cũng may phu nhân mỗi ngày chờ thiếu gia lâm triều đều sẽ ngủ thêm một canh giờ, nàng lại ngủ bù cũng thích hợp.

“Thúy Hồng tỷ, có dưa muối sao?” Trước mắt phóng ba món ăn, đều là tối hôm qua các nàng không ăn hết một lần nữa hâm nóng, chỉ là thời tiết như vậy, lại ăn dầu mỡ khó chịu.

Giang thẩm cũng biết khẩu vị Hương Ảnh tương đối thanh đạm, xoay người từ tủ chén lấy ra một đĩa dưa muối đưa cho nàng, “Con nhìn một cái Hương Thảo ăn miệng đầy dầu, học người ta nhiều chút, đang là tuổi ăn tuổi lớn, không ăn món mặn sao được.”

“Buổi sáng hơi ngấy, chờ giữa trưa lại ăn nhiều một chút. Thúy Hồng tỷ, đêm nay gia hẳn không ở trong phủ dùng cơm chiều, Tướng phủ nhị công tử thành thân.”

“Tỷ đã biết, đêm nay cơm làm đơn giản chút.” Thúy Hồng đang làm sủi cảo, đầu cũng không quay lại nói.

Dùng xong cơm sáng, Hương Ảnh liền trở về nghỉ ngơi, Hương Thảo ở lại trong phòng bếp nói chuyện phiếm với các nàng, thuận tiện vui sướиɠ ăn trái cây.

Đường Mẫn qua giờ Tỵ mới tỉnh lại, bên người bánh bao ngủ thơm ngọt, rõ ràng buổi sáng còn rất tinh thần.

Lại qua một giờ chính là giờ cơm trưa, không biết giữa trưa Bùi Cẩm Triều có thể trở về hay không.

Gian ngoài, Hương Thảo thăm dò vào, nhìn thấy Đường Mẫn đã xuống giường, vội vàng lùi về đầu chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt.

Rửa mặt thoải mái thanh tân, Đường Mẫn trở lại phòng ngủ, duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ thịt hô hô của con trai, nói: “Bùi Quân Diệu, rời giường thôi.”

Đoàn Tử đang ngủ ngon lành, bị người lăn lộn tỉnh lại, mắt to sương mù mênh mông mơ mơ màng màng, hắn khó khăn thấy rõ người trước mắt, vươn cánh tay làm mẫu thân đỡ hắn ngồi dậy, sau đó thân mình mềm nhũn đảo vào trong lòng mẫu thân.

“Về sau không ngủ với mẫu thân.” Càng ngủ càng mệt, lúc này hay rồi, buổi tối lại ngủ không được.

Đường Mẫn không nhịn được bật cười, “Được, không cần con ngủ chung, hiện tại nên thức dậy, thanh tỉnh một chút chuẩn bị dùng cơm trưa.”

Thả Đoàn Tử tới trong lòng Hương Thảo, làm Hương Thảo mang hắn đi rửa mặt, nàng ra cửa phòng.

Bên ngoài thời tiết có chút ám, nhưng lại rất thoải mái thanh tân, tháng sáu thời tiết nóng bức lợi hại, tiếng ve càng là nhiễu người thanh mộng, hôm nay ve có vẻ ít kêu, chỉ ngẫu nhiên nghe được vài tiếng.

Hôm qua nàng đi Tướng phủ, lúc trở về cố ý làm Thẩm Kiện đi đường vòng, ngang qua tòa nhà Duệ Thân Vương phủ.

Tòa nhà kia từ mười năm trước bị diệt môn cho đến hiện tại, bảng hiệu vẫn còn, chỉ là chữ viết đã sớm loang lổ, tuy bảng hiệu không hư, trải qua mười năm dãi nắng dầm mưa, hẳn đã thành một khối củi khô, kinh không được gõ.

Vì mười năm qua không người xử lý, cửa lớn đỏ thắm cũng lộ ra hơi thở phá hư, hai con sư tử bằng đá trước cửa vẫn chiếm cứ hai bên, không tiếng động kể ra huy hoàng và vinh quang trước kia.

Nơi đó là nhà Bùi Cẩm Triều sinh sống hơn hai mươi năm, mà nay gần trong gang tấc, hắn lại chưa từng nói muốn đi xem, Đường Mẫn không biết tình cảm Bùi Cẩm Triều đối với tòa nhà kia như thế nào, nàng chỉ thuận đường xem vài lần, lại cảm thấy thê lương.

Nếu sau này……

Con trai có thể làm chuyện lớn, bọn họ có thể dọn vào, nàng muốn thử hiểu biết hắn đã từng sinh hoạt.

Buổi trưa, Bùi Cẩm Triều không trở về, nhưng Thẩm Khang trở lại.

“Phu nhân, chủ tử nói hôm nay không trở lại dùng cơm trưa, chuyện trong cung tương đối nhiều.”

“Trong phòng bếp Thúy Hồng làm xong cơm trưa, ta kêu nàng chuẩn bị hai hộp đồ ăn, ngươi mang tiến cung đi.” Bên kia đồ ăn đều là Ngự Thiện Phòng làm, khoảng cách từ Ngự Thiện Phòng đến Hàn Lâm Viện chỗ hắn công tác không ngắn, những nội giám đó cũng không có khả năng hầu hạ bọn họ như lễ chế hầu hạ Hoàng Đế, đến lúc đó đồ ăn khẳng định sẽ không còn nóng, hơn nữa trong cung làm đồ ăn ngon thì ngon, nhưng lượng không nhiều, lượng cơm của Bùi Cẩm Triều ăn cũng không nhỏ.

Thẩm Khang gật đầu, đi thẳng phòng bếp, thực mau Thúy Hồng để đầy thức ăn vào hai cái hộp, Thẩm Khang xách theo liền vào cung.

Đi vào trước cửa cung, Thẩm Khang xách theo hộp đồ ăn theo thường lệ bị người ngăn lại kiểm tra.

“Thẩm huynh đệ lại tới đưa cơm trưa cho Bùi đại nhân sao?”

Thẩm Khang gật đầu cười nói: “Đúng vậy.”

Hắn không nhiều lời, chờ trải qua tầng tầng kiểm tra, kỳ thật đồ ăn cũng không còn nóng bao nhiêu, chỉ có thể xem như ấm, nhưng cho dù như thế, người trong Hàn Lâm Viện cũng hâm mộ gia nhà mình, bởi vì lượng nhiều, vài vị đại nhân luôn có thể ăn ké mấy ngụm.

Hàn Lâm Viện lúc này có bảy tám người cùng nhau trực ban bận rộn, cơm trưa Ngự Thiện Phòng cũng vừa đưa đến, thời gian cũng thích hợp.

Quách đại học sĩ và hai vị hầu đọc học sĩ nhìn thấy hai hộp đồ ăn, tức khắc trên mặt treo cười, cầm chiếc đũa liền qua đây.

“Mấy người thật là mắt sắc mũi tinh.” Bùi Cẩm Triều vẫy tay, Thẩm Khang tự động bưng đồ ăn Ngự Thiện Phòng làm đi xuống dùng.

Mấy ngày nay Quách đại học sĩ rất buồn bực, không phấn chấn, rõ ràng hắn thực dụng tâm dạy dỗ Thái Tử, lại bị đồng liêu chèn ép trên triều đình, ngay cả bệ hạ cũng không vui với hắn.

Tuy hắn say mê với học vấn, nhưng lại không phải dốt đặc cán mai, mấy ngày nay lạnh nhạt làm hắn đột nhiên hiểu ra, bất luận là bệ hạ hay là Tiền tướng, đều không hy vọng hắn dụng tâm dạy Thái Tử, hắn xem không phải thực thấu triệt tâm tư hai bên, nhưng sau lưng đại biểu ý nghĩa lại làm hắn suy nghĩ cẩn thận nháy mắt bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Nếu Thái Tử có năng lực, sẽ bức bách đến quyền uy bệ hạ, cũng vì ngày sau Thái Tử đăng cơ bất lợi cho Tiền tướng khống chế.

Rõ ràng là trữ quân Đại Vinh triều, hoàng tử con vợ cả, cha ruột và ngoại thích đều xem hắn như một quân cờ, nhớ tới thiếu niên an tĩnh nội liễm kia, Quách đại học sĩ làm sao có thể không đau lòng, nhưng càng nhiều lại là kinh hãi.

Đây là lực hấp dẫn của hoàng quyền, bất luận kẻ nào đều kháng cự không được.

Đồng dạng là nhị phẩm đại học sĩ, nhìn xem chính mình, lại nhìn Bùi Cẩm Triều, đãi ngộ hoàn toàn không giống.

Thực hiển nhiên Bùi Cẩm Triều là người thức thời, tuy hắn tuổi trẻ, lại ứng phó tự nhiên triều đình, so với mình càng như cá gặp nước,.

Cái này làm cho Quách đại học sĩ cảm thấy thất bại, hắn khổ đọc sách thánh hiền mười mấy năm, chính vì muốn hiệu lực cho triều đình, hiện giờ lại bị tù trong Hàn Lâm Viện có chí khó duỗi, miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất.

Có đôi khi thật sự giận dữ, hắn muốn từ quan về quê, mở một nhà tư thục, cuộc sống hẳn cũng không tệ.

“Tùy tùng nhà đại nhân xách hai hộp đồ ăn đi vào, chúng ta ai nhìn không tới.” Hắn nhìn Bùi Cẩm Triều lấy ra mấy món ăn, cười nói: “Chúng ta không giúp đại nhân, một mình đại nhân cũng ăn không hết, nhìn xem Bùi phu nhân, chuẩn bị nhiều như vậy, có lẽ là biết chúng ta nơi này có người cọ cơm.”

“Quách đại nhân biết thì tốt.” Bùi Cẩm Triều cười khẽ, sau đó mới mời Quách đại nhân và hai vị hầu đọc học sĩ cùng dùng cơm.

“Đã nhiều ngày Thái Tử không đi Thượng Thư Phòng, có thể thấy được thân mình chưa điều dưỡng tốt.”

Nói chuyện chính là một trong hai hầu đọc học sĩ, Tề Dũng.

Ngày thường ở Hàn Lâm Viện, Bùi Cẩm Triều rất ít cùng bọn họ thảo luận chuyện hoàng tộc, bình thường đều là nghe chứ không phát biểu ý kiến.

“Sau khi trở về từ Giang Bắc, Thái Tử gầy ốm lợi hại, bệ hạ ân chuẩn tu dưỡng mấy tháng, điều trị thân mình khỏe lại đi Thượng Thư Phòng, vài vị hoàng tử khác cũng tương đối dụng công.”

Bọn họ thảo luận đơn giản chính là vấn đề dạy dỗ con vua, mấy ngày nay Bùi Cẩm Triều đều đặt tinh lực ở tiền triều, rất ít đi Thượng Thư Phòng giảng bài.

Thiên sách luận lúc trước của Thái Tử tạo cho Hoàng Đế chấn động không nhỏ, thế nên lần này hắn từ Giang Bắc trở về, Hoàng Đế trực tiếp mở miệng nói cho hắn tu dưỡng mấy tháng, ai biết mấy tháng sau lại có biến cố gì?

Thái Tử là trữ quân, đức hạnh này đủ để ảnh hưởng hướng đi mấy năm mười mấy năm vài chục năm của quốc gia về sau, Hoàng Đế hẳn cũng hiểu rõ, nhưng quốc gia về sau như thế nào, hiện tại hắn cần gì để ý tới, hiện giờ hắn là Hoàng Đế, tự nhiên hy vọng quốc gia chính quyền đều khống chế trong tay chính mình, cho dù là con trai ruột cũng tuyệt đối không thể mơ ước, nếu không chính là miệt thị hoàng quyền, âm mưu soán vị, đối với lịch đại đế vương, đây đều là tối kỵ.

Áp chế là một chuyện, rốt cuộc Hoàng Đế đều như thế.

Nhưng Lưu Ngạn thực hiển nhiên không chỉ áp chế, hắn hận không thể phê bình Thái Tử không đúng tí nào mới hợp tâm ý.

Có lẽ mỗi ngày bị người kêu vạn tuế vạn vạn tuế, làm hắn sinh ra ảo giác, tự nhận thật sự có thể sống vạn năm, dù sao thọ hạn rất dài, tương lai như cũ là thiên hạ của hắn, Thái Tử thành tài hay không, hắn căn bản không để bụng.

Vài vị hoàng tử khác tuổi còn nhỏ, hiện giờ nhìn không ra sở trường gì, nhưng bọn họ đều tin tưởng, hậu cung không có khả năng tồn tại hoàng tử đơn thuần.

Từ một khắc bọn họ ra đời, bất luận nguyện ý hay không, đều có liên lụy với đoạt đích, chẳng sợ ngươi vô tâm, cũng yêu cầu đứng thành hàng, đứng sai rồi, cũng chỉ có hai con đường.

Kỳ thật cho dù có hoàng tử muốn giấu dốt, ai có thể bảo đảm về sau sẽ không bị tân đế kiêng kị, muốn bảo mệnh, cũng chỉ có cách đăng đỉnh.

Hiện giờ hắn đã rõ, lúc ấy phụ vương xem đế vị quá đạm, cũng tự nhận là phụ tá Lưu Ngạn, hơn nữa lúc giang sơn củng cố, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, theo lý thuyết sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.

Nhưng cố tình ngoài ý muốn lại xảy ra.

Cơm trưa xong, Hàn Lâm Viện từng người bận rộn, mãi cho đến giờ Thân mới vì Tiền Cẩn Chi đại hôn mà tan.

Trở lại phủ, hắn thay một bộ quần áo.

“Biểu ca buổi tối đừng uống quá nhiều rượu, cũng đừng trở về quá muộn, rời tiệc sớm chút hẳn cũng sẽ không có trở ngại, dù sao toàn bộ Thịnh Kinh đều biết biểu ca sợ vợ!” Đường Mẫn sửa sang lại quần áo cho hắn nói.

Bùi Cẩm Triều: “……”

Thật là ngượng ngùng, hắn sợ vợ!

Nhưng cớ này tốt, cho dù trước tiên rời tiệc, người khác cũng chỉ cho là tức phụ ở nhà không yên tâm, yêu cầu hắn hồi phủ sớm một chút, cũng khá tốt, có thể đẩy rớt rất nhiều tiệc rượu và xã giao không thích.

“Trễ nhất giờ Hợi ta sẽ trở về, đồng hành còn có vài người bọn họ, sẽ không có vấn đề.”

“Hy vọng đêm nay sẽ không có vấn đề, dù sao cũng là Tiền nhị công tử đại hôn, Tiền Hoài An hẳn cũng không cho phép có người chơi thủ đoạn.” Điểm này Đường Mẫn tin tưởng, rốt cuộc con thứ của ông ta hiện giờ sắp ba mươi tuổi, đợi thật lâu hắn mới chịu thành thân, nếu ai dám gây chuyện hôm nay, tuyệt đối không có kết cục tốt.

Đầu năm Tướng phủ cũng đã nháo ra chê cười một lần, dựa theo tính tình của Tiền Hoài An, tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện lần thứ hai.

“Cha, trở về sớm một chút.” Đoàn Tử ngồi ghế bên cạnh, cầm một khối điểm tâm nói.

Nhìn bộ dáng hắn, Bùi Cẩm Triều cười nói: “Được, ở nhà nhớ nghe lời mẫu thân.”

“Yên tâm đi.” Đoàn Tử gật đầu, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ ăn điểm tâm, đây là buổi chiều Thúy Hồng mới vừa làm, là nhân trái cây hắn thích.

Tiễn đi Bùi Cẩm Triều, Đường Mẫn liền đi phòng bếp thu xếp bữa tối cho nàng và con trai, còn về Tôn lão bên kia, mùa hè đều dùng ẩm thực thoải mái thanh tân, không cần lo lắng.

Buổi tối, đồ ăn mới vừa bưng lên, bên ngoài Đường Hạo liền mỉm cười đi đến.

“Cữu cữu!” Đoàn Tử nhìn thấy hắn, ngồi trên ghế múa may cánh tay chào hỏi.

Đường Hạo cười nói: “Đệ trở về đúng thời điểm, đi rửa tay trước, lập tức liền tới.”

Chờ lại lần nữa trở về, hắn ngồi xuống bên người Đoàn Tử, xoa xoa đầu tóc cháu trai, cười nói: “Thư viện chúng ta hưu khóa ba ngày, viện trưởng thành thân, tối hôm qua liền hưu khóa, vì hôm nay bạn học nói muốn đến sau núi một chuyến, đệ mới về trễ. Tỷ phu đi uống rượu mừng sao?”

Đường Mẫn đã làm người thêm chén đũa, gật đầu nói: “Ừ, đêm nay trở về trễ chút, tiên sinh có cho công khóa không, đừng chậm trễ việc học.”

“Đêm qua đệ cũng đã chuẩn bị xong, không cần lo lắng, ngày mai chúng ta đi trên đường dạo một chút? Lúc đệ trở về nhìn thấy hai cửa hàng mặt tiền mới khai trương, trong đó một nhà hàng năm có gánh hát và kể chuyện, làm điểm tâm cũng không tệ.”

“Được, cũng đã lâu không lên phố.” Đường Mẫn gật đầu, không phản đối.

Bùi Cẩm Triều mang theo một thân mùi rượu trở về, vừa đi vào nội thất, liền nhìn thấy Đường Mẫn đang cầm một quyển sách, xem nhập thần.

“Sao còn chưa nghỉ ngơi?” Hắn cởϊ áσ ngoài, phân phó Hương Thảo và Hương Ảnh đứng bên cạnh chuẩn bị nước ấm.

Đường Mẫn xem chính là một quyển thi tập, bên trong cũng là có mấy bài thơ không tệ, đối với nàng, ý cảnh đẹp hơn nữa lưu loát dễ đọc, đó chính là thơ hay.

“Thời gian không muộn, đang chờ chàng, biểu ca rất giữ lời.” Nàng nghĩ nếu chín giờ hắn còn chưa về, nàng sẽ nghỉ ngơi.

“Đáp ứng rồi tự nhiên phải làm được, nếu không ta cần gì nói lời vô nghĩa.” Bùi Cẩm Triều cười nói: “Đêm nay ta chỉ uống ba ly, Tiền Cẩn Chi bị rót lợi hại, có lẽ đêm nay…… có chút huyền. Mấy người khác cũng uống có chút nhiều, ngày mai lâm triều chỉ sợ sẽ khó chịu.”

“Tới điểm liền ngừng thôi, uống nhiều bị tội vẫn là chính mình. Đường Hạo hưu khóa hai ngày, ngày mai chúng ta đi trên đường một chút, nghe nói mới khai trương một trà lâu, bên trong hàng năm đều có gánh hát, nhàn không có việc gì đi nghe diễn một chút.”

“Cũng được.” Xác thật hẳn nên đi một chút, nàng đã lâu không ra cửa, ngày thường phủ khác mở tiệc chiêu đãi, nàng có thể đẩy liền đẩy, thật không sợ buồn ra bệnh.

Tắm gội xong, hai người dựa vào cùng nhau.

“Thái Tử bị Lưu Ngạn biến tướng cấm túc trong Đông Cung, lần này triều thần rất tán thưởng chuyện hắn đi cứu tế, làm Lưu Ngạn nổi lên nghi ngờ và cảnh giác.”

Đường Mẫn châm chọc cười nói: “Những người đó đều là môn sinh của Tiền Hoài An đi? Hoàng Đế cũng thật thú vị, đấu không lại Tiền Hoài An liền xả giận lên con trai chính mình, chẳng lẽ Tiền Hoài An còn đau lòng con hắn hay sao? Thái Tử có cha ruột như vậy, cũng không biết là kiếp trước tạo nghiệt gì, trữ quân một nước lại bị đối đãi như thế, cũng thực sự buồn cười.”

“Năm nay Lưu Ngạn cũng gần bốn mươi tuổi, tuổi không nhỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy tóc bạc, thời gian đúng là không buông tha người.”

“Biểu ca khen ngược, bỗng dưng trẻ ra mười mấy tuổi.” Đương nhiên, nàng cũng vậy.

“Tuổi nhưng thật ra tiếp theo, mấu chốt là thời cơ và trường hợp trùng sinh, nếu thoáng có chút lệch lạc, ai biết hiện tại ta cưới chính là ai, mà nàng gả lại là ai.” Hắn nhìn kiều thê trong lòng, ngón tay cái sờ soạng gương mặt nàng, “Đều nói nhân duyên trời định, xem ra chúng ta chính là nhân duyên trời định.”

“Chàng nói thật dễ nghe, nếu thời cơ không đúng, chàng đã cưới ta đã gả, xem chàng làm như thế nào.”

“Tự nhiên gặp nàng, ta hòa li nàng hòa li, sau đó một lần nữa cưới nàng.” Dứt lời, xoay người khởi động cánh tay, treo trên mặt nàng, câu môi tà cười: “Nếu đã là nhân duyên trời định, nàng chú định đều là của ta, nam nhân khác không có vận khí và mệnh số tốt như vậy.”

Tiểu kiều thê nhiệt tình như vậy, ngẫm lại nếu tiện nghi nam nhân khác, Bùi gia hắn thật sự muốn gϊếŧ đối phương.

Có lẽ còn chưa đủ, giả như bị đối phương chạm vào, hắn chắc chắn băm đối phương thành thịt nát, làm thành bánh bao thịt cho chó ăn.

Hồng loan trướng ấm, triền miên kiều diễm, nhàn nhạt hương rượu lan tràn trong trướng, huân đến má nàng đỏ bừng, tiếu lệ vô song.

Mà ngày kế thượng triều, quả nhiên rất nhiều triều thần đều không có tinh thần, đương nhiên này đã không phải chuyện bọn họ quan tâm.

Thính Nguyệt lâu, là một cửa hàng mới khai trương, bên trong thực tinh xảo xa hoa, giai đoạn chuẩn bị trước chính là một bút phí dụng không nhỏ.

Bởi vì tới sớm, vị trí vẫn còn tương đối nhiều, hai tỷ đệ mang theo Đoàn Tử chọn một ghế lô tương đối an tĩnh ngồi xuống, vì thiết kế trong lâu, dựa vào bên cạnh vòng bảo hộ, có thể nhìn thấy sân khấu phía dưới, mỗi ghế lô đều có rèm châu ẩn ẩn che khuất lan can, từ bên ngoài nhìn vào, rất mơ hồ.

Ba người gọi một hồ Long Tỉnh và mấy thứ điểm tâm tinh xảo, sau đó Đường Mẫn dựa vào vòng bảo hộ, nửa híp mắt nghe diễn.

“Mẫu thân, con không thích nghe diễn.” Đoàn Tử nhăn mặt tươi cười, ê ê a a hắn căn bản nghe không hiểu.

“Vậy con muốn đi nơi nào?” hôm nay Đường Hạo nhân nhượng chính mình, mà chính mình muốn nhân nhượng con trai.

Đoàn Tử nghĩ nghĩ, cũng không biết đi nơi nào, chỉ có thể thở dài, rất có bộ dáng ông cụ non nói: “Chúng ta đi thăm tổ mẫu?”

“Cha con không nghỉ, nương đi không được, hay là chiều nay làm cữu cữu mang con đi được không? Vừa lúc hai người có thể ở chỗ tổ mẫu một đêm, chiều mai trở về.”

Nghe được có thể đi, Đoàn Tử mới híp mắt cười tủm tỉm gật đầu.

“Con ngồi nghe với mẫu thân trong chốc lát.” Nhìn xem, có phải Đoàn Tử thiếu gia thực hiếu thuận hay không?

Đường Hạo ôm cháu trai ngồi trên đùi chính mình, nói với Kim bên cạnh: “Các ngươi đi bên ngoài mua mấy thứ tiểu thiếu gia thích ăn.”

Kim Ngân lĩnh mệnh đi, nghe được có ăn ngon, Đoàn Tử cũng ngoan ngoãn ở chỗ này chờ.

Hai người rời đi không bao lâu, cửa phòng liền truyền đến tiếng đập cửa.

Hương Ảnh tiến lên mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, quay đầu lại nói với Đường Mẫn: “Phu nhân, là Lý phu nhân.”

“Mời vào!” Đường Mẫn nghĩ cũng đã lâu không nhìn thấy Dung Thu Thiền, hôm nay nàng cũng tới nơi này nghe diễn, thật khéo.

Dung Thu Thiền tiến vào còn mang theo một tiểu cô nương tuổi chừng bảy tám tuổi, đây là con gái bọn họ Lý Như.

“Như nhi gặp qua thẩm thẩm.” Lý Như nhìn thấy Đường Mẫn tiến lên hành lễ.

Đường Mẫn kéo tiểu cô nương tới, làm nàng ngồi xuống, lúc này mới nhìn Dung Thu Thiền nói: “Thu Thiền tỷ thật có thời gian, sớm biết tỷ muốn tới, muội liền hẹn trước.”

“Tỷ ở ghế lô bên cạnh, cùng mẹ chồng và Minh phu nhân tới, ở bên cạnh nghe được tiếng muội nói chuyện, nên tới đây ngồi cùng muội, các nàng cũng có chính mình nói muốn nói.”

Chỉ cần không phải tới gần vòng bảo hộ, cũng sẽ không dễ dàng bị người nghe lén, hơn nữa muốn thám thính tin tức cũng phải nhìn thời cơ, rốt cuộc phía dưới đều là chiêng trống thùng thùng keng keng vang không ngừng.

“Hôm qua Tướng phủ nhị công tử thành thân sao muội không đi?”

“Biểu ca đi là được, muội không đi cũng không sao, dù sao hạ lễ cũng đưa đến, hơn nữa mang theo Đoàn Tử không có phương tiện, để hắn ở nhà muội cũng không yên tâm, Thu Thiền tỷ đi sao?”

“Đi cùng Lãng ca, nhị thiếu nãi nãi thực xinh đẹp, nhìn tính tình cũng là người ôn hòa, rất xứng đôi với nhị công tử.”

“Các tỷ còn đi tân phòng nhìn nha?” Đường Mẫn che miệng cười nói: “Rất sớm liền nghe nói Quan gia là dòng dõi thư hương trăm năm, tuy hiện tại không ai làm quan trong triều, lại đều có khí khái, nhị công tử bác học đa tài, dáng vẻ đường đường, ngọc thụ thanh phong, nếu Thu Thiền tỷ nói duyên trời tác hợp, vậy tất nhiên không sai, về sau tóm lại sẽ có thời gian nhìn thấy, muội cũng không vội nhất thời.”

“Nhưng tỷ thấy sắc mặt nhị công tử không phải đặc biệt vui.” Dung Thu Thiền thấp giọng nói.

Đường Mẫn căn bản không để bụng, “Hôm qua thời tiết ẩm ướt, nói vậy cũng sẽ phá hư tâm tình, rốt cuộc ngày vui ai không hy vọng trời trong sáng, nhưng giữa hè tháng sáu nóng bức, hôm qua chỉ là mưa bụi rất nhỏ, sẽ không làm người cảm thấy oi bức, nếu không nhiều người như vậy tụ lại ăn ăn uống uống, ra mồ hôi có mà chịu.”

Dung Thu Thiền không phản bác, tuy trong lòng nàng cho rằng hẳn là không phải vì vấn đề này.

Ít nhất lúc xốc khăn voan, vẻ mặt Tiền gia nhị công tử không giống như vì thời tiết không tốt.

Hiện giờ Thịnh Kinh danh môn công tử cũng đều đã cưới vợ, lúc sau chính là thiên hạ của người trẻ tuổi, lại qua ba bốn năm, con trai con gái bọn họ cũng đều lớn lên, cưới vợ sinh con, mà làm cha mẹ cũng sẽ từng năm già đi.

Suy nghĩ một chút ban đầu nhìn thấy Đường Mẫn vẫn là cô dâu mới, mà nay đã là mẫu thân của hài tử ba tuổi.

“Tiểu Mẫn, muội còn không tính toán sinh thêm con sao? Đoàn Tử năm nay cũng ba tuổi.”

“Muội đã bắt đầu chuẩn bị, cũng không tiếp tục dùng viên tránh thai, nói vậy cũng chính là mấy tháng tới thôi.” Từ sau nguyệt sự lần trước nàng không dùng viên tránh thai nữa, dựa theo tần suất chuyện phòng the của nàng và Bùi Cẩm Triều, kém nhất một tháng cũng nên có mang, để xem nguyệt sự lần sau khi nào tới.

Dung Thu Thiền cười gật đầu, “Lão nhân đều chú ý nhiều con nhiều phúc, năm nay Bùi đại nhân cũng hơn hai mươi, dưới gối chỉ có một con trai làm sao đủ, về sau luôn phải có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ.”

“Thu Thiền tỷ nói đúng, hai năm trước cũng là e ngại Đoàn Tử còn nhỏ, nếu muội có thai, sợ chiếu cố không được, tỷ cũng biết muội không thích nhũ mẫu, cho nên trì hoãn một ít, hơn nữa muội còn trẻ, lúc này lại sinh hài tử cũng thích hợp.”

“Tóm lại trong lòng muội có tính toán thì tốt, tối hôm qua lúc đi về, Lãng ca nói Bùi đại nhân trước tiên rời tiệc, còn nói trong phủ phu nhân chờ, trở về chậm phu nhân lo lắng, các đại nhân khác nói biểu ca muội sợ vợ, hắn không hề áp lực thừa nhận. Không biết vì những lời này, làm trong thành Thịnh Kinh bao nhiêu phu nhân ngầm hâm mộ muội.”

“Biểu ca cũng chỉ trước mặt người ngoài cho muội mặt mũi thôi, tỷ lại không phải không biết tình huống nhà muội, nơi nào có ai sợ ai, chính là có thương có lượng mà thôi.”

“Này cũng đã rất khó được.” Dung Thu Thiền cảm khái, “Chuyện này từ xưa chính là phân công minh xác, nam chủ ngoại nữ chủ nội, trong phủ muội nội trạch an ổn, không có thϊếp thất thông phòng lung tung rối loạn, thương lượng cũng chỉ là chuyện bên ngoài, có mấy nam nhân sẽ nói chuyện bên ngoài với chính mình thê tử.”

Nghe nàng khen như thế, Đường Mẫn thật đúng là không biết nên đáp như thế nào, chỉ cười cười, cùng nàng nhìn sân khấu phía dưới.