Mấy người đã sớm hẹn, muốn cùng đi bên ngoài uống rượu chúc mừng, buổi sáng lúc Bùi Cẩm Triều ra cửa đã dặn hạ nhân chuyển lời cho tức phụ, không về nhà dùng cơm trưa.
Trong ghế lô tốt nhất Vị Yến Cư, Bùi Cẩm Triều ngồi với Chu Vô Cực, Tô Bình Vân, Minh Dương, Phong Hách cùng với Lục Thịnh tới sau, trên bàn là những món nổi tiếng nhất của Vị Yến Cư.
Chờ đồ ăn lên đủ, Lục Thịnh nhìn ba món ăn trong đó, cười nói với mọi người: “Đều nếm thử đi, đây chính là món Bùi phu nhân mới nghĩ ra, hôm qua trước khi hồi kinh, huynh ở Lạc Châu phủ mới vừa ăn.”
Mọi người theo sau bắt đầu vừa ăn vừa nói.
Trong đó Chu Vô Cực là vui vẻ nhất, rốt cuộc chỉ cần chức quan Bùi Cẩm Triều tăng lên, quyền lên tiếng trong triều cũng càng lớn, như thế về sau hắn đăng đỉnh cũng sẽ không có vẻ quá kinh hãi.
“Rốt cuộc Tiền Hoài An có ý gì?” Minh Dương nhìn Bùi Cẩm Triều, “Theo lý thuyết cho dù Chu đại học sĩ bị kéo xuống ngựa, cũng không tới lượt người mới vào triều ba bốn năm thượng vị nha, tốc độ thăng quan làm ta không phục lắm.”
“Tam nguyên thi đậu, tự nhiên là bác học đa tài, đại học sĩ mà thôi, chẳng qua là một chức quan văn không có thực quyền quá lớn, vì sao lại không làm được.” Lục Thịnh gắp một ngụm đồ ăn, “Hơn nữa, năm đó Chu Xương Tá chẳng qua chỉ là Nhị Giáp đệ nhất danh thôi, hắn có thể làm đại học sĩ, sao Cẩm Triều không thể? Đệ là quan võ, nghĩ nhiều như vậy cũng không chê mệt hoảng.”
“Tư lịch, tư lịch, hiểu hay không?” Minh Dương nhe răng với Lục Thịnh.
“Tư lịch có bao nhiêu can hệ với tuổi tác? Đệ đừng tranh cãi với huynh, trong triều những lão bất tử thường xuyên xuống ngựa, thật đúng là tư lịch quá nhiều, tâm địa gian giảo cũng nhiều, tâm nhãn không dùng cho chính đạo, lúc này mới té ngã, đệ đừng tranh luận, ca ca vào nam ra bắc, có thể nói đến đệ á khẩu không trả lời được đệ tin hay không?”
Dù sao Minh Dương cũng là võ quan, ngày thường chính là thích giơ đao múa kiếm, làm sao có thể đấu võ mồm với Lục Thịnh miệng lưỡi trơn tru, dăm ba câu dứt khoát nhắm lại miệng.
“Đệ không phải nói Bùi đại nhân không làm được, chỉ là muốn biết vì sao Tiền Hoài An và một đảng Tiền thị muốn hết lòng đề cử Bùi đại nhân trên triều, huynh thật đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, không thể nói lý.”
“Haizz, đệ một cái võ tướng cùng ca ca nói không thể nói lý? Vì cái gì tiến cử? Bởi vì hắn tuổi trẻ, không tư lịch, ăn mệt có thể nghĩ đến Tiền Hoài An bọn họ đầu tiên, hiện tại trong triều ai không biết cả ngày Cẩm Triều giao tiếp với chúng ta người hai bên không dựa vào, tuy hiện tại Cẩm Triều cũng như thế, nhưng không thể phủ nhận hắn chính là xuôi gió xuôi nước, lần trước thăng quan nhìn như có quan hệ với Tiền Hoài An, kỳ thật là Đoạn Tương dốc hết sức thúc đẩy, người sáng suốt trong lòng đều hiểu, nếu người Đoạn Tương nhìn trúng, sao Tiền tướng có thể không để bụng, gϊếŧ là không có lý do, rốt cuộc Cẩm Triều còn có phu nhân là công chúa, hơn nữa ngày thường Cẩm Triều cũng có tiếp xúc với Cẩn Chi, cũng không tạo thành trở ngại gì với Tiền Hoài An, quan trọng nhất vẫn là tam nguyên thi đậu, nếu có một ngày…… Đúng không, không thiếu được người tuổi trẻ lại có tài như Cẩm Triều, ai không muốn giang sơn trong tay chính mình muôn đời vĩnh xương, quốc tộ hưng thịnh, văn thần trị thế, võ tướng an bang. Cho nên, ông ta cho hắn chỗ tốt lớn hơn nữa, làm hắn dựa vào ông ta, người khác cho hắn chỉ là ơn huệ nhỏ, ông ta cho hắn mới là quyền bính.” Dứt lời, Lục Thịnh giơ tay hư không điểm trán Minh Dương, “Quả nhiên đệ chỉ thích hợp làm võ tướng.”
Minh Dương nhìn nhìn vài vị bạn tốt bên cạnh, hoài nghi hỏi: “Là như vậy sao?”
Mấy người khác mỉm cười gật đầu, “Đệ nha, ngày thường cũng nên học nhiều chút, võ tướng cũng phải có tâm kế, miễn cho tranh với võ tướng thế gia khác, bị người lộng chết như thế nào còn không biết.”
“Minh phủ chúng ta có thiết khoán đan thư!” Minh Dương kiêu ngạo nói.
Lục Thịnh lại tận hết sức lực đả kích hắn, “Đừng đắc ý, đó là vì hiện tại còn chưa xuất hiện Hoàng Đế quá mức không biết xấu hổ, nếu thật sự muốn Minh gia xui xẻo, đừng nói một cái thiết khoán đan thư, chính là một phòng cũng vô dụng.”
“Là vậy sao?” Minh Dương lại lần nữa nhìn về phía chư vị bạn tốt.
“Ừ!” Lần này mọi người đều thực nghiêm túc gật đầu với hắn.
Chu Vô Cực nhìn bánh bí đỏ trước mắt, nhẹ giọng nói: “Cho nên, nếu có một ngày ông ta lên rồi, ông ta chính là ‘ quá mức không biết xấu hổ ’.”
Người ở đây đều biết Chu Vô Cực nói chính là có ý gì, lại trầm mặc.
“Vô Cực, huynh nói sao đế vương đen tối, hàm ý bị thay thế, đại thể thời gian là bao lâu?” Tô Bình Vân mở miệng hỏi.
Cổ nhân đều thực tin tưởng bói toán theo các vì sao, Tô Bình Vân tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Xem thế cục triều đình hiện giờ, đế vương trong ngoài cản tay, một mạch Tiền tướng độc đại, ẩn có xu thế xưng bá triều đình, hơn nữa liên hôn với Bình Nam Vương, càng là như hổ thêm cánh, theo thời gian, nếu Thái Hậu…… Chỉ sợ rất khó chế trụ Tiền Hoài An vượt về phía trước một bước.
Bọn họ trù tính, nhìn như xuôi gió xuôi nước, nhưng nếu thật sự đấu lên, bên này cũng bị hung hăng thoát một tầng da, từ xưa triều đại thay đổi, lần nào không gió tanh mưa máu, chồng chất xương trắng, hơn nữa hiện tại thân phận Bùi Cẩm Triều xấu hổ, nếu không có thủ đoạn lôi đình và bối cảnh cường hãn, muốn thay thế, dữ dội gian nan.
Chu Vô Cực suy nghĩ nói: “Này phải xem ý bên kia.”
Hắn duỗi tay chỉ chỉ phương hướng nào đó, mọi người hiểu rõ, đó là phương vị Tả Tướng phủ.
Ở đây ngoại trừ Lục Thịnh và Chu Vô Cực, những người khác đều cho rằng Chu Vô Cực chỉ thủ phạm làm sao đế vương đen tối chính là Tiền Hoài An.
“Nhưng hiện giờ Tiền tướng mất đi hai tiền bình Hộ Bộ, Lại Bộ, có lẽ cũng là trứng chọi đá, lại không thấy ông ta hoảng loạn, hơn nữa sang năm Bắc Cảnh lương hướng bệ hạ hình như còn chưa động tĩnh, mấy chục vạn gánh lương thực cũng không phải là một sớm một chiều có thể gom đủ, nếu tướng sĩ Bắc Cảnh ăn không đủ no, Mạnh Châu phủ chỉ sợ có nguy hiểm.” Phong Hách trầm ngâm nói.
“Nghe nói châu huyện các nơi đều đang khóc than, ngay cả quốc khố năm trước cũng thu vào không đủ, Hộ Bộ hơi thúc giục, bên kia liền dâng tấu than khóc gian nan, thúc giục tàn nhẫn bọn họ liền tỏ vẻ muốn từ quan, Gia Châu phủ được miễn thuế ba năm, ba châu huyện quanh Gia Châu phủ cũng được miễn thuế một năm, địa phương còn lại hình như có chút bắn ngược.”
Phong Hách thân là Tả Đô Ngự Sử, chức quan ngang với Tô Bình Vân Hữu Đô Ngự Sử, chỉ là ngày thường Phong Hách nói không nhiều, cũng không dâng sổ con nhiều lắm.
Ở Ngự Sử Đài, hắn và Tô Bình Vân một người chủ nội, một người chủ ngoại, nói cách khác Phong Hách chuyên môn ám tra cử động bất lương của quan viên trong triều, mà Tô Bình Vân lại phần lớn quản đến tai thiên tử.
Vì Tô Bình Vân thường xuyên trên triều đình cử báo quan viên làm việc thiên tư trái pháp luật, nên tuy Phong Hách cũng là quan chính nhị phẩm, thanh danh lại không vang dội bằng Tô Bình Vân, cũng vì ngày thường Phong Hách không quá thích nói chuyện, nên mới làm như thế, cũng là hắn tương đối thích phong cách này.
“Như vậy chuyện xảy ra, chỉ có thể thuyết minh đế vương uy danh càng ngày càng suy, tuyệt đối không phải chuyện tốt, huynh thấy sau lưng nhất định có người mưu hoa, nếu không sao bọn họ dám làm như vậy. Theo huynh được biết, năm nay Giang Bắc thu vào lương thực chính là cực nhiều, mưa thuận gió hoà, quan phủ không có khả năng thu không đủ thuế vụ, chỉ có thể thuyết minh bị muội đi, dùng làm chuyện khác.”
Ai đang mưu hoa, lương thực rốt cuộc dùng làm gì, trong lòng vài người đều hiểu, nhưng bất hạnh không có chứng cứ, hoặc là cho dù có chứng cứ, hiện giờ Tiền tướng như mặt trời ban trưa, muốn lập tức vặn ngã, chỉ sợ toàn bộ quan viên triều đình mười người không còn bảy, này cũng không phải dấu hiệu tốt.
Tuy năm nay khoa cử mới vào một ít tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng mới vừa kết thúc đã bị Tiền tướng lung lạc hơn phân nửa, hứa đồng ruộng nhà ở và chức quan tương lai, cũng chỉ người giống Phong Dứu mới không bị Tiền Hoài An lôi đi.
Tiền Hoài An cũng xác thật không có ý mượn sức Phong Dứu, có lẽ cũng biết huynh trưởng ruột của hắn là Phong Hách đang ở triều đình, mượn sức cũng vô dụng.
“Tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ, Bắc Cảnh lương hướng chắc chắn sẽ có biện pháp, Minh Dương ở trong triều cũng không cần xúc động, chuyện này khó xử không phải chúng ta, mà là vị ngồi mặt trên, tuy hắn ngu ngốc, nhưng cũng biết hiện tại muốn củng cố ngôi vị hoàng đế của chính mình, không rời đi công lao Minh gia quân trấn thủ Bắc Cảnh.”
Minh Dương gật đầu, xem như tiếp nhận ý kiến của Bùi Cẩm Triều.
Đánh giặc phải chuẩn bị lương thảo trước, mỗi năm lương hướng của bốn mươi vạn đại quân cũng là một con số thật lớn, nhưng nếu không có bọn họ ở Bắc Cảnh tắm máu chiến đấu hăng hái, bá tánh Đại Vinh làm sao có thể an cư lạc nghiệp.
Lúc sau mọi người nói chuyện với nhau một phen về thế cục triều đình thâm nhập thiển xuất, mãi cho đến buổi chiều giờ Thân mới giải tán, từng người về phủ.
Ngày mồng tám tháng chạp vừa qua khỏi, Đường Hạo xin phép hưu khóa trước chuẩn bị về nhà, lần này cùng nhau rời Thịnh Kinh còn có Phong Dứu chuẩn bị đi Kinh Châu phủ trấn Tây Hà nhậm chức, tuy hai người hơn kém nhau vài tuổi, nhưng tính tình Phong Dứu nghịch ngợm, chỉ gặp mặt chưa đến ba mươi phút, hai người liền nói chuyện vui vẻ.
“Bùi đại ca huynh cứ yên tâm đi, trên đường có đệ chiếu ứng, bảo đảm Đường Hạo xuôi gió xuôi nước.” Phong Dứu cười tủm tỉm nói.
“Được, trên đường hai đệ cũng đừng ham chơi, sớm trở về, miễn cho trì hoãn ăn tết, nhưng còn đệ đó, không trở về nhà không thành vấn đề sao?”
“Đều nói sẽ không, đệ mang theo nhũ mẫu và bốn nha hoàn, tám hộ vệ, hơn nữa đệ cũng không phải quan lớn khó lường gì, ai sẽ so đo với huyện lệnh nhỏ nhoi như đệ, hơn nữa đại ca nói trấn Tây Hà diện tích không lớn, nhưng dân phong thuần phác, gần kênh đào kinh tế cũng tương đối phồn vinh, không có những chuyện lung tung rối loạn sốt ruột, so với những người khác chính là tốt hơn quá nhiều.”
“Người ta Bảng Nhãn và Thám Hoa đều đi Hàn Lâm, đệ là Trạng Nguyên lại muốn hạ phóng đi làm quan nhỏ thất phẩm, nơi nào tốt?” Bùi Cẩm Triều trêu ghẹo nói.
“Quan thất phẩm thì sao chứ, đã từng bao nhiêu danh thần đều là đi từng bước đi lên, hơn nữa hiện tại Hàn Lâm viện nhân tài đông đúc, bọn họ nhờ phúc người khác, đệ lại không muốn nhờ phúc đại ca, như vậy khá tốt.”
“Đệ có thể nghĩ như vậy, nghĩa là đệ đã bước ra đầu tiên trên con đường danh thần, Phong gia có hi vọng quật khởi, hơn nữa đại ca đệ ở triều đình thanh chính ngay thẳng, về sau cũng là một thế hệ hiền thần.”
Phong Dứu cười ha ha nói: “Bùi đại ca khi nào biết nói lời nịnh hót như vậy, thật không giống huynh, được rồi, không dong dài nữa, lần này đệ đi đã không thể thỉnh thoảng tới nhà huynh ăn cơm được, hy vọng đệ có chiến tích tốt, bệ hạ có thể đáng thương đệ còn nhỏ tuổi, sớm ngày điều đệ về kinh thành.”
“Nhanh đi thôi, trên đường đừng trì hoãn, tính tình đệ còn bướng bỉnh hơn Đường Hạo, đừng chậm trễ hắn về nhà ăn tết.”
“Mới sẽ không, hiện tại đệ tốt xấu gì cũng là quan lão gia.” Phong Dứu vỗ vỗ ngực, phất tay với Đường Hạo nói: “Đường tiểu đệ, chúng ta đi thôi.”
Bên này, ngày hôm trước Đường Mẫn và Trâu thị cũng chuẩn bị xong hành lý cho Đường Hạo, cần trực tiếp đi là được, nghĩ đến một đôi đệ muội tuổi tác cũng không nhỏ, Đường Hạo thân là nam tử còn dễ nói, nếu hôn sự của Đường Dĩnh trì hoãn, liền có chút không đẹp.
“Trở về hỏi mẫu thân, hôn sự của Dĩnh Nhi có tin tức chưa, hai người là song sinh, Dĩnh Nhi thân là nữ tử hôn sự tất nhiên sớm hơn đệ, đệ thân là huynh trưởng cũng muốn để bụng một chút, nếu đã định ra, nhìn xem đối phương là người nào, mấy năm nay đệ ở kinh thành, cũng thấy nhiều những kẻ ăn chơi trác táng, không thể làm hôn sự của Dĩnh Nhi té ngã.”
“Đại tỷ yên tâm đi, đệ sẽ ghi tạc trong lòng.” Đường Hạo nghiêm trang gật đầu, qua năm hắn liền mười lăm tuổi, đối với nam tử vẫn còn nhỏ, nhưng đối với muội muội, xác thật hẳn nên chuẩn bị gả chồng, rốt cuộc đại tỷ gả chồng lúc mới mười bốn, nữ tử Đại Vinh triều phần lớn mười lăm cập kê, mười sáu gả chồng, hôn sự của muội muội hẳn đã định rồi, nhưng vì sao cha mẹ không có gửi thư đến?
Tiễn đi Đường Hạo, Bùi Cẩm Triều kể chuyện mấy tháng trước Phong Dứu nói vui đùa, Trâu thị nghe xong gật đầu tỏ vẻ Phong Dứu là người tốt, việc hôn nhân này thực không tệ, nhưng Đường Mẫn lại phản bác.
“Hiện giờ con có thân phận như vậy, toàn bộ đều nhờ biểu ca, nhưng nương có nghĩ tới không, Dĩnh Nhi chung quy là cô nương nông thôn, tuy tổ tiên Phong gia là hoàng thương, nhưng hiện tại cũng là dòng dõi thư hương, Dĩnh Nhi ngoại trừ biết liệu lý chuyện nhà, không thể đọc sách viết chữ cùng Phong Dứu hồng tụ thêm hương, ánh mắt cũng có cực hạn, hơn nữa tính tình Dĩnh Nhi tương đối quật cường, con thấy Phong Dứu rất tiêu sái, tính cách cũng không câu nệ, tính tình hắn và Dĩnh Nhi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, người như vậy lúc thích sẽ nói là tính cách bổ sung cho nhau, lúc không thích chính là tính cách không hợp, hơn nữa thân phận chung quy cũng không thích hợp, việc hôn nhân vẫn nên môn đăng hộ đối mới tốt, nếu không, cuộc sống về sau chỉ sợ cũng sẽ không tốt.”
Hơn nữa Đường Mẫn lo lắng tính tình Phong Dứu như vậy, về sau bên cạnh không có khả năng chỉ có một nữ tử, tính tình Dĩnh Nhi quá bướng bỉnh, hơi chút không hợp tâm ý, có khả năng nàng sẽ tự mình bế tắc, đến lúc cho dù có Đường Mẫn giúp đỡ, cuộc sống tương kính như băng, khổ sở như thế nào cũng chỉ có nàng biết.
Kỳ thật lúc ấy Bùi Cẩm Triều cũng có ý tưởng này, cho nên mới không tiếp tục nói giỡn với Phong Dứu, hơn nữa đối với Bùi Cẩm Triều, Đường Dĩnh cũng chỉ là một người ngoài, tương lai nàng như thế nào không có chút can hệ gì với hắn, hắn biết, Mẫn Mẫn cũng không có quá nhiều trách nhiệm với muội muội kia, ngay cả cha mẹ cũng không quan trọng bằng hắn và con.
Đôi khi hắn cũng nghĩ, nếu hắn vẫn là Lưu Cảnh mà không phải Bùi Cẩm Triều, có lẽ đời này Đường Mẫn cũng chỉ có thể thủ tiết, mỗi khi nhớ tới, hắn liền không thích Đường lão thái thái và cha mẹ Đường Mẫn.
Lại hoặc là hắn không trở thành Bùi Cẩm Triều, Bùi Cẩm Triều này cũng đã là người chết, Đường Mẫn sẽ trở thành thê tử của ai!
Ai, không nghĩ, nhớ tới liền tim gan cồn cào, tự tìm tội chịu.
“Nương, việc này không quan hệ với chúng ta, còn nữa, có lẽ Đường Dĩnh cũng đã định hôn, hai nhà chúng ta ở xa, cũng không phải cha mẹ nàng, nói nhiều ngược lại làm người chán ghét.” Bùi Cẩm Triều nhìn Trâu thị cười nói: “Lát nữa con còn có việc muốn ra ngoài, trước giờ cơm trưa sẽ trở về, nương đi chơi với cháu trai đi, Mẫn Mẫn còn phải sem sổ sách.”
Nói đến cháu trai bảo bối, Trâu thị lập tức nhảy dựng lên, liền đi về Đàn Hương viện, “Ai da, quên mất, cháu trai bảo bối còn đang ngủ, thức dậy biết cữu cữu đi rồi, nói không chừng sẽ làm ầm ĩ.”
Nhìn Trâu thị hấp tấp, hai người nhìn nhau cười.
Vì biết hôm nay Đường Hạo phải đi, tối hôm qua Đoàn Tử quấn lấy tiểu cữu cữu chơi gần tới hừng đông hôm nay mới ngủ, nên lúc Đường Hạo đi cũng không đánh thức tiểu gia hỏa, dù sao hắn về nhà nửa tháng sẽ trở lại, cũng không phải đi luôn.
Thọ Khang Cung, thân mình Thái Hậu càng thêm không dễ chịu, bình thường còn đỡ, chỉ là mỗi năm tới mùa đông, bà liền cảm thấy hít thở đặc biệt cực khổ, mỗi lần ngủ cứ có cảm giác như bị ai nắm lấy yết hầu, thống khổ khó nhịn.
“Thái Hậu, sắc mặt ngài thật không tốt, thái y cho thuốc không thấy hiệu quả sao?” Thôi ma ma lo lắng hỏi.
Mỗi năm mùa đông, Thái hậu như đi quỷ môn quan, lần lượt chịu đựng, tới xuân về hoa nở mới có thể làm người yên lòng.
Thái Hậu nằm thẳng thở phào nhẹ nhõm, suy yếu nói: “Có lẽ ai gia không còn bao nhiêu thời gian.”
“Thái Hậu ngài ngàn vạn đừng nói như vậy, trong lòng nô tỳ khó chịu.”
“Ai gia già rồi, tuổi trẻ cũng bị nhiều trắc trở, hiện giờ còn có thể kéo dài hơi tàn đã là tổ tông phù hộ, nhưng ai gia không yên lòng Hoàng Hậu và Thái Tử, càng không yên lòng Hoàng Đế và giang sơn Đại Vinh. Ai gia đã sớm biết Hoài An không an phận, nhưng cho dù lại không an phận, đó cũng là đệ đệ ruột của ai gia, chung quy ai gia là con gái Tiền gia.”
Thôi ma ma trầm mặc không nói, Thái hậu nói vậy bà không biết nên trả lời như thế nào, hiện giờ tình hình ngay cả bà đều biết Thái Hậu là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, hai bên đều muốn bảo hộ, hai bên đều không thể xuống tay tàn nhẫn, trong lòng Thái hậu càng rõ ràng, chỉ cần mình vừa đi, con trai và đệ đệ không ngoài hai kết cục.
Hoặc là giang sơn Đại Vinh đổi chủ, hoặc là Tiền thị tộc bị tru cả nhà, không có con đường thứ ba.
Tiền Thái hậu thở dài, kỳ thật bà muốn Tiền thị tộc biến mất trong lúc bà còn sống, như vậy bà vẫn có thể bảo toàn bọn họ, nếu không lỡ như con trai không chống lại Tiền Hoài An, Tiền Hoài An khống chế thiên hạ Đại Vinh triều, ông sẽ không gϊếŧ hắn, nhưng hắn cũng sống không nổi nữa.
Phế đế, hơn nữa vẫn là Hoàng Đế bị thần tử phế bỏ, chỉ sợ còn đơn giản dễ dàng hơn lúc trước Thái Tổ tiêu diệt tiền triều, thậm chí có thể nói là không đánh mà thắng, đơn giản là vì thần tử này do một tay Thái Hậu nâng đỡ trưởng thành, đến lúc đó bà sẽ là tội nhân trong lịch sử Đại Vinh triều, khánh trúc nan thư.
Cho dù lúc còn sống tội nghiệt như thế nào, người sau khi chết đều muốn cầu an ổn, bà tự nhiên cũng thế.
Sau khi bà chết sẽ được chôn vào Hoàng lăng với tiên đế, cho dù bà không thích tiên đế, nhưng nơi đó lại là chỗ chôn cốt bà, là đãi ngộ tối cao Hoàng Hậu của tiên đế được hưởng, nhưng có lẽ vì chính mình một tay khống chế, mà làm bản thân sau khi chết bị vạn người thóa mạ.
Hiện giờ cho dù Thái Hậu muốn thu tay, chỉ sợ lòng có dư mà lực không đủ, hiện tại thế cục tiền triều phức tạp, đã không đơn giản là một người tỷ tỷ hoặc là Thái Hậu có thể can thiệp.
Tiền gia chỉ có thể đi tới, lui một bước sẽ vạn kiếp bất phục.
Hiện giờ Thái Hậu mới thật sự là khó xử u sầu, cuộc sống hàng ngày khó an.
Con trai không thể lui, hắn là đế vương.
Tiền gia không thể lui, lui liền chết.
Mà hiện giờ bà lui, rốt cuộc không khống chế được triều cục, như thế nào lại phát triển tới hiện tại này.
“Sao lâu rồi Tiểu Mẫn không tiến cung?” Bà nhẹ giọng hỏi.
Thôi ma ma nói: “Mỗi năm cuối năm đều là lúc công chúa bận nhất, trong phủ nội trợ đều yêu cầu xử lý, nếu không phải cha mẹ chồng từ thôn trang trở về còn có thể chăm sóc tiểu thiếu gia, có lẽ càng là bận đến mức cơm đều không kịp ăn.”
“Đúng rồi, Tiểu Mẫn đứa bé kia sống được tự tại, mặc kệ phu quân ở tiền triều như thế nào, nàng chính là vội vàng chuyện của chính mình, ngày thường chỉ giao hảo với Lục gia Thế Tử phu nhân.”
“Nghe nói Lục hầu gia thân mình không khoẻ, chuẩn bị muốn từ quan, Lục phu nhân cũng tán đồng quyết định của Lục hầu gia.”
“Ngọc Yến trước nay đều không phải nữ tử thích đua đòi, cho nên nhiều năm như vậy ai gia cũng chỉ có thể quan hệ tốt với bà ấy, bà ấy sống thoải mái, ai gia bên này lại từ phong cảnh đi tới cục diện tiến thoái lưỡng nan hiện tại.”
“Thái Hậu cần gì tự coi nhẹ mình, ít nhất ngài chính là đường đường Thái Hậu, ai có thể tôn quý hơn ngài.”
Thái Hậu thật lâu sau mới khóc cười nói: “Tôn quý hay không cũng vô dụng, bà có từng nghĩ tới, nếu sau khi ai gia chết, Hoài An khống chế triều đình, Hoàng Đế sẽ có kết cục gì, năm đó ai gia nâng đỡ Hoài An chẳng qua chính là vì củng cố địa vị, hiện giờ ai gia vì đệ đệ mà mẹ con ly tâm, muốn yêu cầu Hoài An lui về phía sau ông ta lại không lùi bước, trong lòng bà cũng biết, nếu ai gia không còn nữa, Hoàng Đế cũng chắc chắn sống không được bao lâu, chung quy là cốt nhục của ai gia, ai gia chỉ có hai con trai, hai con gái, hiện giờ chẳng lẽ trơ mắt nhìn sau khi ai gia chết, người mỗi năm thượng nén hương cho ai gia cũng không có sao?”
Thôi ma ma muốn nói ít nhất còn có trưởng công chúa, lại chung quy không dám nói ra, nếu nói như vậy hình như là trù Hoàng Đế chết sớm, đây chính là tội rơi đầu.
“Hiện giờ trong mắt đệ đệ, ai gia đã không quan trọng bằng địa vị giơ tay có thể với tới, ông ta trực tiếp bỏ qua ai gia, liên hôn với Bình Nam Vương, cũng đã là đánh thể diện ai gia, nhưng ai gia lại phải cứng rắn chịu, không làm gì được, ông ta căn bản không để ai gia vào mắt.”
“Thái Hậu, ngài mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Nhìn Thái Hậu càng nói càng kích động, Thôi ma ma cũng sốt ruột, vội vàng ôn nhu khuyên giải.
Thái Hậu mỏi mệt lắc đầu, “Ai gia sợ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại, Tú Hòa, bà đi tuyên Tiểu Mẫn tiến cung cho ai gia.”
“Dạ, nô tỳ đi ngay.”
Đường Mẫn đang ở trong phủ vội vàng xem sổ sách, nhìn thấy Hứa Sùng vội vã mà đến.
“Nô tài thỉnh an công chúa.” Hứa Sùng được Quách Nghị mời vào, vội vàng tiến lên hành lễ.
“Hứa công công xin đứng lên, có phải mẫu hậu truyền ta hay không?”
“Đúng vậy, Thái Hậu nương nương thân mình không thoải mái, cho nên làm nô tài tới tuyên công chúa tiến cung trò chuyện.” Hứa Sùng áp lực sốt ruột nói.
Đường Mẫn cũng không do dự, nói với Hương Lan bên cạnh: “Trước hết mời Hứa công công chờ ở chính sảnh, ta đổi quần áo, chúng ta liền tiến cung.”
“Ai, hẳn là hẳn là.” Hứa Sùng đi theo Hương Lan đi ra ngoài, Đường Mẫn trở lại phòng ngủ thay đổi một bộ quần áo nhu hòa, phủ thêm áo khoác lông chồn, liền ngồi lên xe ngựa, cùng Hứa Sùng đi trong cung, trước khi đi còn dặn hạ nhân nói cho Bùi Cẩm Triều và cha mẹ chồng, hôm nay nàng không nhất định có thể trở về dùng cơm trưa, nếu nàng không về thì không cần chờ nàng.
Một đường đi vào Thọ Khang Cung, Đường Mẫn liền nhìn thấy Thái Hậu đang tựa vào gối dựa, vẻ mặt mệt mỏi.
“Mẫu hậu, sao ngài lăn lộn chính mình thành như vậy?” Đường Mẫn đi lên trước, ngồi xuống bên cạnh bà, nắm tay mới nhận thấy được tay bà thật khô gầy lạnh lẽo, “Gầy nhiều như vậy?”
Thái Hậu nhìn thấy Đường Mẫn, trên mặt lúc này mới lộ ra ý cười, “Con đã lâu không tiến cung thăm ai gia.”
“Ngài đừng oán trách con, mấy ngày nay trong phủ cũng bận sứt đầu mẻ trán, không biết sao biểu ca lại thăng chức, trong lòng con thấp thỏm lợi hại, rõ ràng cũng không có cống hiến gì lớn, sao lại vô duyên vô cớ thăng chức? Các phủ khác cũng mời mọc biểu ca rất nhiều, con nhận thiệp cũng mỏi tay.” Nàng hờn dỗi nói: “Hơn nữa gần cuối năm, trong tay con còn mấy cửa hàng, nếu không cẩn thận xem xét, nói không chừng bọn họ lén con bày trò gì, vậy không được.”
“Quan trọng nhất chính là, con biết mẫu hậu yêu cầu tĩnh dưỡng, nhưng hôm nay vừa thấy, thực hiển nhiên ngài không tĩnh dưỡng tốt.” Nàng oán trách nhìn Thôi ma ma, “Ma ma, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Thái y nói gì?”
Thôi ma ma khóc cười nói: “Thái y chỉ nói Thái Hậu đây là bệnh cũ, mỗi năm mùa đông đều là như thế, nhưng năm nay……”
“Chỉ là mấy năm nay đặc biệt nghiêm trọng, rốt cuộc lớn tuổi, mỗi lần sinh bệnh chính là hao tổn thọ hạn, nếu ngài lại không bảo dưỡng chính mình cho tốt, thiên tuế thọ mệnh cũng không đủ ngài ngao. Chuyện khác lớn như thế nào, cũng không bằng thân thể khỏe mạnh.”
“Ai gia muốn nói chuyện với con, những người khác nói chuyện với ai gia đều thật cẩn thận, ai gia không thích.”
Đường Mẫn bị bà chọc cười: “Ngài chính là Thái Hậu, nói chuyện với ngài có thể không cẩn thận sao, Tiểu Mẫn nói chuyện như vậy, chẳng qua chính là ỷ vào ngài yêu thương Tiểu Mẫn thôi.”
“Ai gia yêu thương con, cũng là con đáng giá, người khác…… không mấy đáng giá.” Ngay cả đệ đệ ruột đều không đáng, nếu không sao có thể âm thầm mưu hoa đến nước này, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng không chừa một đường lui, vì bản thân mà bịt kín các con đường của Thái Hậu.
Những việc này, Thái Hậu không thể nói cho Đường Mẫn nghe, có lẽ nàng cũng không muốn nghe.
Ở Thọ Khang Cung cùng Thái Hậu dùng cơm trưa, lại hầu hạ bà nghỉ ngơi, nàng mới được Thôi ma ma tiễn ra cung.
“Có phải sức khỏe mẫu hậu thật không tốt hay không?” Đường Mẫn nhẹ giọng hỏi.
Thôi ma ma do dự thật lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Đã báo cho trưởng công chúa chưa?”
“Vẫn chưa, Thái Hậu không cho phép.”
Đường Mẫn trầm mặc, nếu là ý của Thái Hậu, chính mình cũng sẽ không nói thêm gì.
Đi đến trước cửa Thọ Khang Cung, Đường Mẫn dừng lại bước chân nói với bà: “Thôi ma ma đừng tiễn, trở về nhìn mẫu hậu đi, ngày thường bà cũng đừng thật cẩn thận, ngẫu nhiên trò chuyện với ngài ấy nhiều chút, đừng nói đề tài quá nặng nề, ta đi về trước xử lý chuyện trong phủ, sẽ lâu lâu tiến cung thăm hỏi.”
“Dạ, công chúa đi thong thả.”
Ngồi trên cỗ kiệu, tâm tư nàng trầm trọng lâm vào suy nghĩ chính mình.
Nói thật, Đường Mẫn không chắc Thái Hậu có thể ngao qua mùa đông năm nay hay không, nhưng hẳn là không quá nghiêm trọng? Rốt cuộc còn chưa bắt đầu chuẩn bị quan tài.
Cho dù quan hệ giữa Thái Hậu và Hoàng Đế không quá tốt, nhưng người chết lớn nhất, nếu Thái Hậu thật sự không xong, khẳng định phải chuẩn bị quan tài, nếu chưa chuẩn bị, ít nhất thái y trong Thái Y Viện vẫn có vài phần nắm chắc làm Thái Hậu chịu đựng qua mùa đông này, nàng cẩn thận hỏi Thôi ma ma, bệnh của Thái Hậu vào mùa khác không có vấn đề quá lớn, nhưng tới mùa đông nhất định sẽ cảm thấy hít thở khó khăn, này hẳn là bệnh suyễn? Dù sao mùa đông là mùa bệnh suyễn phát nhiều nhất.
Nàng không phải đại phu, không biết chắc có phải bệnh suyễn hay không, chỉ là suy đoán, nếu là thật, có lẽ không thể trị tận gốc.
Một nơi như trong cung, là không thích hợp dưỡng bệnh nhất.
“Cỗ kiệu phía trước dừng lại!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, đó là Thường Phúc bên cạnh Hoàng Đế.
“Tham kiến bệ hạ!” giọng kiệu phu bên ngoài làm trong lòng Đường Mẫn “lộp bộp”.
Tuy không thích nhìn thấy Hoàng Đế, nhưng không thể không ra.
Xốc lên mành kiệu, nàng nhấc chân bước ra, nhìn thấy nam tử một thân long bào vàng óng ngồi trên kiệu liễn, từ trên cao nhìn xuống.
“Thϊếp thân Bùi thị Đường Mẫn, tham kiến bệ hạ!”
“Bùi phu nhân xin đứng lên.” Hoàng Đế chậm rì rì nói: “Chính là từ chỗ mẫu hậu đi ra?”
“Dạ, buổi sáng Thái Hậu phái Hứa công công tuyên thϊếp thân vào cung, bây giờ mới chuẩn bị ra cung.”
Ngón trỏ Hoàng Đế nhẹ điểm trên tay vịn, kiệu liễn rơi xuống đất, sau đó hắn bước ra, đi tới cách Đường Mẫn ba bước thì đứng lại.
“Mẫu hậu có khỏe không?”
Đường Mẫn âm thầm trợn trắng mắt, đó chính là mẹ ruột của ngươi, ngươi còn tới hỏi ta?
“Hồi bệ hạ, còn mạnh khỏe, Thái Hậu đã uống thuốc nghỉ ngơi, bệ hạ muốn đi gặp Thái Hậu nương nương sao?”
“…… Nếu mẫu hậu đã nghỉ ngơi, vậy trẫm không đi quấy rầy, bữa tối lại đi cũng không muộn.” Hoàng Đế lẳng lặng nhìn Đường Mẫn, tuy nàng cúi đầu, nhưng góc độ này lại làm ngũ quan của nàng càng thêm nhỏ xinh tinh xảo.
Đặc biệt là bộ ngực sữa no đủ, càng là làm hắn xem trong lòng phát ngứa, khô khốc khó nhịn, ngay cả nơi nào đó trên thân thể cũng nổi lên phản ứng, hận không thể đè áp nàng.
Tuy tướng mạo Thần phi khuynh thành tuyệt sắc, nhưng cho dù đã sinh sản, ngực lại chưa từng run rẩy làm người nhìn nóng lên giống nàng.
Mẫu hậu nói nàng cực kỳ giống bào muội, nhưng trong ấn tượng của Hoàng Đế, Vĩnh An vẫn béo lùn chắc nịch, lúc gầy lại là da bọc xương, hơn nữa cũng không gặp bao nhiêu lần, đã nhập liệm mai táng.
Cho nên Đường Mẫn vẫn là cho hắn ấn tượng rất lớn.
Đường Mẫn nhận thấy được tầm mắt hắn chặt chẽ khóa chính mình, nỗ lực cắn răng nhẫn nại, tầm mắt hắn quá mức ghê tởm, cũng may mắn hôm nay mang tiến cung chính là Hương Lan và Hương Tuyết, nếu là nha đầu Hương Thảo, có lẽ lúc này đã nhịn không được.
“Bệ hạ, nếu không có việc gì, thϊếp thân cáo lui trước!”
Hoàng Đế bị nàng gọi hoàn hồn, gật đầu duẫn.
Sau đó Đường Mẫn chui vào trong kiệu, kiệu phu nâng nàng ra cung.
Bên trong xe ngựa, vẻ mặt Đường Mẫn nghiêm túc mà lạnh băng, tầm mắt kia ở trên người nàng không ngừng du kéo, làm nàng ghê tởm dạ dày quay cuồng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, khuôn mặt chính mình có thể vào mắt Hoàng Đế.
Cho dù là công chúa hắn khâm phong, chung quy cũng không phải huynh muội ruột, cho nên hắn mới có thể như thế.
Hương Lan và Hương Tuyết hai mặt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Trở lại trong phủ, Bùi Cẩm Triều đã ở thư phòng bận rộn, nhìn thấy Đường Mẫn trở về, biểu tình không vui sao có thể giấu được hắn.
“Nhìn thấy Lưu Ngạn?” con ngươi như hắc diệu thạch hơi nheo lại, đáy mắt phụt ra sát ý.
Đường Mẫn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, sau đó cả người chôn trong lòng hắn, “Sao chàng không cho rằng ta là vì sức khỏe Thái Hậu không tốt mới không cao hứng?”
“Cảm xúc của nàng không phải khổ sở, là phẫn nộ!” Bùi Cẩm Triều ôm nàng, cho dù nàng một thân lạnh lẽo, lại như cũ có thể ấm thấu cảm xúc và trái tim hắn.
“Gặp được, ghê tởm muốn chết.” Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Đừng lo lắng, sau hôm nay nàng lại tiến cung, hắn sẽ không có thời gian đi chặn nàng.” Nghe được Đường Mẫn tự thuật, khóe môi Bùi Cẩm Triều mang theo cười lạnh.
Thăm Thái Hậu? Trong cung ai không biết cơm trưa xong, Thái Hậu sẽ nghỉ trưa, lúc này rốt cuộc là đi thăm Thái Hậu hay là có mục đích riêng, người có tâm ai không biết.
Dám mơ ước thê tử của Bùi Cẩm Triều hắn, ngay cả là Hoàng Đế, cũng muốn làm ngươi thoát một tầng da.