Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 100: Cứng rắn

Lúc Hương Lan mang theo Trần thị lại đây, Đường Mẫn đã chờ ở chính đường.

Vốn dĩ nàng mang theo nhiều đồ ăn như vậy về nhà, nghĩ mấy ngày kế tiếp mỗi bữa đều có thịt ăn, thật vui mừng, ai ngờ đang ngủ lại bị một nha đầu xách lên.

“Mẫn Nhi, con tìm đại bá nương có chuyện gì?” Nàng nhìn thấy sắc mặt Đường Mẫn không đẹp, trong lòng có chút sợ.

Mặt sau, Hương Lan xảo lực nhấn một cái trên bả vai nàng, Trần thị trực tiếp hô to quỳ rạp xuống đất.

“Ngươi làm gì, ngươi làm gì vậy?” Trần thị bẻ tay Hương Lan đặt trên vai, muốn đứng lên, không chờ nàng đứng lên, lại bị Hương Lan lần nữa ấn xuống, lần này lực đạo quỳ xuống khá lớn, làm nàng la ầm ĩ giống như gϊếŧ heo.

“Đại bá nương, đừng quên bà là bạch thân (không có phẩm cấp).” Đường Mẫn quét mắt nhìn nàng, “Bà thân là con dâu trưởng Đường gia, theo lý thuyết nên phụng dưỡng lão nhân, hiện giờ nhị lão được nhị phòng phụng dưỡng, chẳng lẽ các ngươi không muốn đóng góp gì?”

“Góp gì?” Trần thị buồn bực, lại bắt nàng quỳ xuống trước mặt nha đầu này, “Nhà lão nhị có điều kiện, bọn họ không dưỡng chẳng lẽ để đại phòng chúng ta nuôi?”

“Kính già như cha, hiện tại bà đối đãi hai vị lão nhân như vậy, có thể tưởng tượng kết cục của các ngươi? Về sau cha mẹ ta có thể tiếp tục phụng dưỡng nhị lão, đại phòng các ngươi mỗi năm góp năm lượng bạc, nếu không, đừng trách ta đưa các ngươi gặp quan.”

“Năm lượng?” Trần thị sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mỗi năm năm lượng, cho dù bán một nhà bọn họ, mỗi năm cũng lấy không ra năm lượng bạc, này không phải muốn mạng bọn họ sao.

Đường Mẫn cười lạnh: “Chẳng lẽ năm lượng cũng ngại nhiều? Ta chính là nhớ rõ năm đó lúc Đường Hân xuất giá, Trương gia cho một trăm lượng không phải sao? Này cũng đủ chi trả năm mươi năm, chẳng lẽ chút bạc này các ngươi đều ngại nhiều?”

“Ai da Mẫn Nhi……”

“Ân hừ!” Hương Lan ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Là công chúa.”

Trần thị run run, sửa miệng nói: “Công chúa, nhà của chúng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy, một trăm lượng kia đã sớm không còn, đã qua nhiều năm, đều đã tiêu hết.”

“Nhà người thường một năm chỉ chi tiêu ba bốn lượng bạc, đại bá nương thật hào phóng, lúc này mới chưa đến hai năm lại xài trăm lượng bạc, còn phô trương hơn ta nữa.” Đường Mẫn mắt lạnh nhìn chung trà trước mắt, nói với nàng: “Nhà ngươi có hai mươi mẫu ruộng tốt, ngày thường cũng có thể làm nghề nghiệp khác kiếm thêm, mỗi năm năm lượng bạc cũng không nhiều, cần cù chăm chỉ tất nhiên có thể kiếm đủ ngân lượng, nếu làm không được, Huyện thái gia bên kia ta sẽ dặn dò.”

“Không không không, công chúa, nhà của chúng ta thật sự lấy không ra nhiều tiền như vậy, ngài muốn bức tử chúng ta sao.”

“Làm càn!” Đường Mẫn dùng sức đập bàn, sợ tới mức Trần thị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mà trên giường đất phòng phía tây lão thái thái và Trương thị cũng bị một tiếng này làm sợ không nhẹ.

“Nếu ta muốn bức tử các ngươi, lúc trước ở kinh thành, các ngươi bắt cóc thϊếp thất Trương gia, ta có thể không cho các ngươi sống đến hiện tại.” Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Trần thị, từ trên cao nhìn xuống, “Có phải trước nay chưa bao giờ Đại bá nương tỉnh ngộ hối hận về việc làm của mình hay không? Hiện giờ An Nhi còn nhỏ, nếu lớn lên hắn có cơ hội đọc sách, nói không chừng sẽ trúng cử, nếu hắn biết tổ phụ tổ mẫu chính mình không hiếu thuận trưởng bối, tiền đồ của hắn cũng coi như chấm dứt, mà việc làm độc ác của các ngươi bị công bố, đừng nói là thôn Đào Hoa, ta sẽ làm các ngươi ở toàn bộ Đại Vinh đều không có chỗ dung thân.”

“Công, công chúa, ngài rốt cuộc muốn như thế nào? Mỗi năm đại phòng chúng ta thật sự lấy không ra năm lượng bạc.”

“Lấy không ra năm lượng, vậy bốn lượng, lấy không ra bốn lượng, vậy đi đại lao huyện nha ăn trượng hình cho ta.” Đường Mẫn lạnh mặt nói, đứng lên trở lại ngồi xuống ghế trên, “Không có con đường thứ ba. Còn nữa, ta không thích bà, về sau đừng lại xuất hiện trước mặt ta.”

Không thấy thì không thấy!

Trần thị da mặt dày, người khác nói gì cũng không ảnh hưởng chính mình ăn no mặc ấm.

Chỉ là mỗi năm giao ra bốn lượng bạc, nhà bọn họ còn tồn lương ăn cơm sao?

Sớm biết vậy trước kia tiết kiệm chút.

Nha đầu thúi này cũng thực sự quá ngoan độc, lại muốn nàng lập tức lấy ra bốn lượng bạc, chẳng lẽ đi trộm đi cướp? Đây là muốn bức tử người.

Đường Mẫn không biết Lý thị có thể thẳng lưng hay không, cho dù nàng vẫn bị đè nặng, cũng là chính nàng nguyện ý, chỉ cần không trêu chọc nhị phòng, Đường Mẫn cũng lười quản.

Hơn nữa, con gái đã xuất giá cũng không thể nhúng tay chuyện nhà mẹ đẻ, lần này trở về chẳng qua chính là làm cho bọn họ nhìn cháu, về sau cơ hội trở về sẽ không nhiều lắm.

Có lẽ chờ đến lúc Đường Dĩnh thành thân, có thể trở về một lần.

“Dĩnh Nhi, đang làm gì vậy?” Nàng đi vào phòng của Đường Dĩnh, phòng tiểu cô nương thực sạch sẽ, bên trong còn có mùi hương nhàn nhạt, hẳn là hương liệu Đường Hạo mang về cho nàng.

Đường Dĩnh buông quần áo, lôi kéo nàng ngồi xuống, “Nguyên liệu này thực mềm mại, muội định thêu mấy cái yếm, Đoàn Tử ngủ rồi sao?”

“Tỷ phu muội mang hắn đi hậu viện hái rau.” Nàng giơ tay chỉ cửa sổ đang mở, mơ hồ có thể nghe được tiếng tiểu tử cười vui sướиɠ, “Nguyên liệu thực không tệ, làm yếm rất tốt.”

“Đại tỷ mang về tới vải dệt, nương đều cất ỹ, nói là lưu trữ cho muội làm của hồi môn.” Đường Dĩnh có chút ngượng ngùng, kỳ thật nàng cũng hướng tới cuộc sống sau khi thành thân, hy vọng có thể hạnh phúc giống đại tỷ thì tốt.

“Dĩnh Nhi hiểu chuyện như vậy, về sau nhà chồng tất nhiên cũng tốt.” Nàng từ túi tay áo lấy ra một xấp giấy, nhét vào tay Đường Dĩnh, “Đây là đại tỷ chuẩn bị của hồi môn cho muội, một ngàn lượng bạc chính muội cất cẩn thận, cho dù về sau xuất giá, cũng đừng để ai biết, đây là cho muội bàng thân, còn nữa tỷ và tỷ phu muội có một tòa nhà hai sân ở Kinh Châu phủ, đây là khế nhà, đã ghi tên muội là chủ sở hữu. Dĩnh Nhi, muội là người thông minh, phải nhớ mấy thứ này đều là cho muội bàng thân, cũng là căn bản để muội ở nhà chồng an cư lạc nghiệp, muốn làm mẹ chồng xem trọng, phải có tiền tài bàng thân, nhớ kỹ sao?”

Đường Dĩnh nhìn trong tay ngân phiếu và khế nhà, quả thực quá nhiều, nàng lập tức trở nên giàu có.

“Đại tỷ đã cho muội rất nhiều thứ, bạc này và khế nhà sao muội có thể thu, hơn nữa hiện tại tỷ cũng có con, về sau chi tiêu cũng không ít, muội cũng không nghĩ gả cho nhà phú quý, cha mẹ chuẩn bị của hồi môn cho muội cũng đủ.”

“Cha mẹ chuẩn bị đó là bọn họ, muội là muội muội duy nhất của tỷ, tự nhiên tỷ phải cho thêm của hồi môn.”

“Cảm ơn đại tỷ.”

“Đây đều là việc nhỏ.” Đường Mẫn vỗ vỗ tay nàng, nói: “Về sau nếu đại phòng còn lại đây tống tiền, muội khuyên cha mẹ đừng động bọn họ, nhị phòng hiếu kính hai vị lão nhân là bổn phận, đại phòng lười nhác vô lại, chúng ta không có nghĩa vụ dưỡng bọn họ, nhớ rõ chưa?”

Đường Dĩnh bẹp miệng, “Hai người bọn họ lười biếng dùng mánh lới cũng không phải mới đây, ruộng đất trong nhà cũng không làm, đều là cha mẹ giúp đỡ trồng trọt thu hoạch, chưa bao giờ thấy bọn họ nhúng tay, đôi khi đại ca đại tẩu mang An Nhi tới ăn cơm, bọn họ cũng sẽ đi theo, lên bàn ăn kêu kêu quát quát ghê tởm muốn chết.”

“Cho nên nếu bọn họ không biết xấu hổ lại đây cọ cơm, muội cũng đừng ngượng ngùng đuổi người, cứ dung túng vậy mọi người phải nuôi sống hai người bọn họ cả đời.”

“Nếu đại tỷ đều nói như vậy, muội sẽ ghi tạc trong lòng.”

Hiện tại thanh danh đại phòng ở trong thôn thối không thể ngửi, ai cũng không muốn giao hảo với bọn họ, thật là làm khó đại ca và đại tẩu.

“Ngày mai họp chợ, một nhà chúng ta ngồi xe ngựa đi dạo chợ đi.”

“Được!” Tuy hiện tại trong nhà cũng có tiền, nhưng cha mẹ cũng chỉ mua một con trâu, ngựa chỉ làm phương tiện đi lại, không thể cày ruộng, nên ở nông thôn không thường mua, hơn nữa nàng cũng cảm thấy ngày thường chỉ đi trong thị trấn họp chợ, dưỡng một con trâu thực dụng hơn, ngồi xe bò đi trong thị trấn cũng thực phương tiện, chỉ cần trả vài đồng, mua ngựa phải đơn độc nuôi nấng, cũng không có bao lớn tác dụng.

Sáng sớm hôm sau, trong nhà liền náo nhiệt.

“Nương, ngài cũng mấy năm không đi trong thị trấn nhìn xem? Lần này là xe ngựa, không xóc nảy nhiều, cùng đi chợ nhìn xem đi.” Trương thị tiến vào giúp đỡ lão thái thái thay quần áo mới, đỡ bà đi ra ngoài.

Lão thái thái cười gật đầu: “Vậy đi xem đi, cũng thật lâu không ra cửa.”

Bên ngoài, một nhà ba người Đường Mẫn ngồi một chiếc xe, những người còn lại ngồi hai chiếc xe ngựa khác, lần này đi ra ngoài chỉ dẫn theo Hương Lan và Hương Tuyết, những người khác cũng không cần đi theo.

Xe ngựa mau hơn xe bò, cũng không cảm giác quá xóc nảy, đi tới chợ, nơi này cũng đã ngựa xe như nước, náo nhiệt ồn ào.

“Chúng ta tách ra đi dạo trước đi, dạo xong rồi tập hợp ở nơi này.” Đường Mẫn quay đầu lại nói với mọi người.

“Được!”

Hương Lan ôm Đoàn Tử đi theo bên người bọn họ, buổi sáng tiểu gia hỏa còn có chút mơ mơ màng màng, nhưng lúc này cũng bị tiếng ồn ào đánh thức, đang xoa đôi mắt nhìn bốn phía.

“Có cái gì muốn mua sao?” Bùi Cẩm Triều khoanh tay nhàn nhã sóng vai đi theo Đường Mẫn, kỳ thật hắn không phải thực thích chuyện này, nhưng nếu Đường Mẫn muốn tới, hắn tự nhiên đi cùng.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn đi ra dạo một chút, ở nhà cũng không có gì làm.” Quay đầu lại nhìn con trai mặc thật dày, mắt to chuyển bay nhanh.

“A a……” Đoàn Tử kêu lên, đơn giản là hắn thấy được một ít gà con.

Đường Mẫn theo tầm mắt con trai nhìn qua, lại có người ở mùa thu bán gà con, xem ra là người ấp, trước kia Trương thị cũng sẽ chọn lựa ít trứng gà, cuối mùa thu đặt ở đầu giường đất, bảo trì độ ấm nhất định, chỉ là ấp vậy xác suất nở rất thấp, mười viên trứng gà có thể thành công chỉ có ba bốn gà con, nhưng bán lấy tiền vẫn có lời.

Nàng tiến lên nhìn trong rổ mấy chục con gà con vàng vàng cam cam, cầm một con đưa đến trước mặt con trai, nhìn thấy hắn vươn tay chọc chọc gà con, gà con chịu kinh hách “chít chít” kêu lên, sợ tới mức hắn vội vàng rút ngón tay về, một đầu chui vào trong lòng Hương Lan.

Bùi Cẩm Triều ôm con trai vào lòng, cười nói: “Lá gan nhỏ như vậy.”

Phụ thân ôm ấp rộng mở mà ấm áp, Đoàn Tử lộ ra khuôn mặt nhỏ, nhìn gà con trong tay Đường Mẫn ha ha cười không ngừng.

Nàng móc ra một thỏi bạc vụn đưa cho bà chủ, nói: “Chúng ta mua hết gà con, không cần thối lại.”

“Ai, cảm ơn phu nhân.” nén bạc kia cũng đủ mua gấp đôi số gà đó, tự ấp ra gà con thực không dễ, hiện giờ có thể kiếm được gấp hai tiền, trong nhà cũng có thể sống qua mùa đông.

Hương Tuyết xách rổ, trực tiếp cầm trong tay, nhìn hai rổ tràn đầy gà con, trên mặt Hương Tuyết luôn luôn lạnh như băng cũng lộ ra tươi cười, thật sự đáng yêu.

Theo sau Đường Mẫn mua mấy cây đường hồ lô, Bùi Cẩm Triều cầm thả tới bên miệng con trai, tiểu gia hỏa vươn đầu lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ, phát hiện là ngọt, tức khắc cười thanh thúy vui sướиɠ, muốn duỗi tay bắt lấy ôm vào người, lại trơ mắt nhìn cha dời tay đi, đường hồ lô cách hắn càng ngày càng xa, làm hắn duỗi dài thân mình cũng không đến, gấp đến độ a a gọi bậy.

“Cẩn thận chơi hỏng con trai.” Đường Mẫn trừng mắt nhìn Bùi Cẩm Triều, sau đó tầm mắt liền nhìn đến một quầy hàng phía trước.

Đó là một đôi phu thê đã già, xem tuổi ước chừng hơn sáu mươi, đầu bạc trắng, lúc này quầy hàng của hai người đang bị mấy nam nhân hung ác vô lại ném đi, còn có người dùng sức đạp lão hán kia.

Bởi vì cách có chút xa, chỉ nhìn thấy lão hán quỳ trên mặt đất, dập đầu với mấy người kia, miệng khép khép mở mở không biết nói gì, đại khái chính là xin tha linh tinh.

Bùi Cẩm Triều trêu đùa con trai trong lòng, nói với nàng: “Qua nhìn xem đi, nơi này luôn có du côn lưu manh thu phí quầy hàng.”

“Chẳng lẽ nơi này bày quán không phải miễn phí sao?” Đường Mẫn hỏi.

“Tự nhiên là miễn phí, muốn thu cũng là triều đình quan phủ, nơi nào đến phiên những người này diễu võ dương oai.”

Theo đoàn người đến gần, có thể nghe được rõ ràng vợ chồng lão hán nói gì.

“Đại gia tha mạng, hôm nay quầy hàng của lão nhân còn chưa bán mở hàng, thật sự là không có tiền cho ngài, xin ngài khoan dung một chút thời gian, bán được tiền lập tức đưa cho ngài.”

“Ít nói nhảm, mỗi lần lão tử tới ông đều ra sức khước từ, không đánh một trận hai lão đông tây các ngươi không nhớ lâu.” một hán tử thân hình đầy mỡ cao giọng quát lớn.

“Đại gia, lão bà tử nhà ta hàng năm có bệnh, kiếm tiền đều mời đại phu, ngài đại nhân có đại lượng, xin khoan dung một chút, lão nhân cầu ngài.”

Bùi Cẩm Triều nhăn mày rất sâu nhìn trước mắt hai vị lão nhân qua tuổi nửa trăm, quỳ gối trước mặt mấy kẻ lưu manh du côn, khom lưng uốn gối, đầy mặt thống khổ, đây là Đại Vinh triều quốc thái dân an, dân phong thuần phác đó sao.

Mắt thấy đại hán kia nhấc chân đá tới trên người lão hán, hắn lạnh lùng nói: “Hương Lan!”

“Dạ!” Hương Lan bóng dáng chợt lóe, ngay lập tức xuất hiện bên người hán tử kia, sau đó nhấc chân đá văng ra bàn chân thô đang định đá lão hán, trực tiếp đạp người nọ xuống mặt đất.

“Đại ca, đại ca, huynh không sao chứ?” vài người bên cạnh hắn vội vàng tiến lên đỡ đại hán kia dậy, “Tiểu nha đầu tìm chết hay sao? Nơi nào tới không có mắt?”

Đường Mẫn không để ý đến mấy người kia, tiến lên đỡ vợ chồng lão hán, chụp tro bụi bùn đất trên người cho bọn họ, cười nói: “Hai vị lão nhân có ổn không?”

Lão thái thái run rẩy đứng lên, tuy bà không bị đánh, lại bị người hung hăng xô đẩy, ngã trên mặt đất cũng không nhẹ.

Nhìn thấy Đường Mẫn nâng chính mình lên, cô nương này thật sự thật xinh đẹp, “Cảm ơn cô nương, tôi không sao.”

Đường Mẫn che miệng cười nói: “Không sao thì tốt, nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn nên đi khám đại phu đi.”

“Không có gì đáng ngại, không đáng ngại.” Lão thái thái nhìn trượng phu, trên mặt ông bị đánh một cái tát, lúc này còn đỏ rực năm dấu ngón tay, nhìn thấy ghê người, “Cha nó à, ông sao rồi?”

“Không có việc gì không có việc gì.” Lão hán an ủi bà nương chính mình, sau đó nói với Đường Mẫn: “Cảm ơn mấy người, chỉ là các người không nên quản chuyện này, bọn họ đều không phải dễ chọc.”

Đường Mẫn cười an ủi nói: “Không sao, chúng ta cũng không dễ chọc.”

“Phun ——” nam nhân tai to mặt lớn dùng sức phun ra một ngụm trên mặt đất, nhìn hai người trước mắt, vừa thấy liền biết là người phú quý, hơn nữa nữ nhân đi theo bên người còn biết công phu, chắc chắn không phải người thường.

“Các ngươi có ý gì?”

“Cái gì có ý gì?” Bùi Cẩm Triều nhìn đại hán kia, “Rõ như ban ngày, công nhiên thu phí bảo hộ, ai cho các ngươi lá gan.”

“Nha a, không phải người địa phương phải không? Nếu không phải, tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng, nếu không chết như thế nào cũng không biết.” một nam tử khác bên cạnh đại hán híp mắt, hung ác nói.

Bùi Cẩm Triều câu môi cười khẽ, “Ngươi đang uy hϊếp ta.”

“Lão tử cảnh cáo ngươi, thức thời……”

“Ngươi câm miệng cho lão tử.” đại hán thô tráng thực rõ ràng không phải người không có đầu óc, nam nhân trước mắt khí thế quá thịnh, nhất định không phải phú tức là quý, vẫn nên hỏi rõ ràng, miễn cho đắc tội người không đắc tội nổi.

Lời nói chưa xong đã bị cản, nam nhân kia thực không cam lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt đại hán âm lệ, súc súc cổ lui về phía sau hai bước, thái độ cúi đầu khom lưng nịnh nọt, phá lệ khiến người chán ghét.

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Xin khuyên hai người, đừng nên động chuyện trong thị trấn này.”

“Các ngươi đều công nhiên trách đánh hai vị lão nhân, chuyện này không thể mặc kệ, huyện nha có biết các ngươi làm ác?”

Bùi Cẩm Triều nói, làm mấy hán tử nhịn không được cười ha ha.

Đường Mẫn đi tới, nói với Bùi Cẩm Triều: “Nhìn dáng vẻ, hẳn là huyện nha bày mưu đặt kế, hoặc là có ăn chỗ tốt.”

“Hương Lan, bắt lấy toàn bộ bọn họ, sau đó đưa đi huyện nha.”

“Dạ, chủ tử.” Hương Lan nghe vậy, tiến lên trực tiếp vung tay đánh nhau ở phố xá sầm uất, không vài chiêu, đám du côn ngày thường ở trong thị trấn diễu võ dương oai toàn bộ bị đánh ngã, nằm trên mặt đất thống khổ quay cuồng kêu rên.

“Huyện lệnh gần năm mươi tuổi mới trúng tiến sĩ, sau đó ở đây làm huyện lệnh mười mấy năm, lần này xem như xong rồi.” Bùi Cẩm Triều lạnh nhạt nói: “Thuận tiện truyền một câu qua đó, nói cho lão đông tây kia, nếu không muốn sắp già rồi còn bị té nhào, cứ tiếp tục như vậy.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Hắn cúi đầu nhìn mấy nam nhân, bị đánh không nhẹ, gãy tay gãy chân cũng bình thường, rốt cuộc Hương Lan là tử sĩ, am hiểu chính là gϊếŧ người.

“Thu phí bảo hộ? Tưởng chính mình là thứ gì, bằng các ngươi cũng xứng.”

Xử lý xong chuyện trước mắt, bọn họ cũng không có tâm tình đi dạo phố, trở lại nơi đỗ xe ngựa, Trương thị bọn họ đã trở lại.

Nhìn trong tay Hương Tuyết xách theo rổ, Trương thị cười nói: “Mua gà con làm gì, muốn ăn, về nhà gϊếŧ mấy con gà.”

“A, a a a ——” Đoàn Tử ở bên cạnh nhìn gà con trong rổ, quơ móng vuốt nhỏ kêu kêu quát quát.

Đường Mẫn cười nói: “Là hắn coi trọng, trong nhà dưỡng nhiều một ít cũng tốt……”

Nói tới đây, nàng nói với Bùi Cẩm Triều: “Ta thích gà nướng, là dùng lửa nướng, từng ăn lại chưa từng làm, còn về làm như thế nào, chúng ta chờ hồi kinh lại nghiên cứu.”

Bùi Cẩm Triều biết hẳn là đồ ăn bên kia, gật đầu đáp ứng.

Chờ Hương Lan trở về, nói là tất cả đều xử lý tốt.

Trong xe ngựa, Hương Lan nói: “Chu huyện lệnh nhìn thấy quan ấn của chủ tử, sắc mặt đều tái, tuy chủ tử chỉ là hầu đọc học sĩ, lại là thiên tử cận thần, thoáng nói mấy câu, ông ta sẽ lập tức bị kéo xuống ngựa, lúc ấy còn muốn tự mình đến thỉnh tội, bị nô tỳ ngăn trở.”

Đường Mẫn cười nói: “Cho dù ông ta lại đây, chủ tử nhà các ngươi cũng sẽ không gặp.”

Về đến nhà, Trương thị và lão thái thái mua không ít đồ ăn và trái cây, rốt cuộc Đường Mẫn còn ở nhà mấy ngày.

Còn về đại hán kia nói như thế nào với Huyện thái gia, không quan hệ tới Bùi Cẩm Triều, dù sao cho dù xuất động hai ba mươi nha dịch trong nha môn, cũng không đủ để Hương Lan nhét kẽ răng.

Qua Tết Trùng Dương, một nhà bọn họ mới quyết định về kinh.

Trở lại kinh thành đã là cuối mùa thu, nhiệt độ không khí cũng biến thấp, cổ đại không có không khí ô nhiễm, bốn mùa thực rõ ràng, tin tưởng không bao lâu nữa, trận tuyết đầu mùa sẽ tới.

Tuy Bùi Cẩm Triều nghỉ phép còn chưa kết thúc, nhưng cũng đã hồi triều.

Mà thời gian kế tiếp, Đường Mẫn sai người đi mua vài con gà, làm Thúy Hồng xử lý sạch sẽ, mổ bụng, bắt đầu chuẩn bị nghiên cứu gà nướng.

Nàng ý tưởng là, sau khi làm gà nướng thành công thì làm vịt nướng, vẫn là vịt nướng ăn ngon hơn.

Kiếp trước đi công tác ở Bắc Kinh, nàng từng ăn rất nhiều lần, hương vị kia thật sự là nhất tuyệt.

Tay nghề của nàng tự nhiên không có khả năng tốt như vậy, tuy ở thời này có gà ăn mày, lại không hợp khẩu vị nàng, nếu thành công, nàng có thể mở tửu lầu bán.

“Phu nhân, ngài muốn làm gà ăn mày sao?” Thúy Hồng thực hưng phấn, phu nhân lại muốn nghiên cứu món ăn mới.

Nhìn lò nướng đã làm tốt, nàng còn không biết hiệu quả như thế nào, chuyện này chỉ có thể dựa vào nếm thử, không được lại một lần nữa cải tiến.

Thợ thủ công làm lò nướng là Quách Nghị tìm, tay nghề tự nhiên là phi thường tốt, chỉ là Đường Mẫn không biết hình thức lò nướng ở cổ đại, nàng một chút nắm chắc cũng không có.

Nếu có thể giống nữ nhân khác xuyên qua cái gì cũng biết, bàn tay vàng trong người thì tốt rồi.

Nơi này tài liệu thiếu thốn, có thể sử dụng đều đã tìm tới, tin tưởng hương vị cũng sẽ không quá kém.

Nàng thực thích da vịt nướng, hương giòn ngon miệng, mà thịt vịt vẫn là có chút dầu mỡ, cho nên mới dùng hành thái giảm bớt vị dầu mỡ.

“Không phải gà ăn mày, chỉ là gà nướng, nhưng hương vị ngon hơn gà ăn mày nhiều, ta cũng không phải rất rõ, hiện tại chỉ là làm thử, nếu thành công, các ngươi cũng có thể thường xuyên làm ăn.” gà ăn mày ở hiện đại trải qua không biết bao nhiêu lần cải tiến, hương vị tự nhiên ngon hơn nhiều so với lúc ban đầu.

Trước tiên lấy nước sốt đã điều chế bôi toàn thân con gà, sau đó dùng giấy dầu bao bọc lại, ướp cho ngon miệng.

“Hẳn là ướp hai canh giờ, không nóng nảy, hiện tại đốt lửa trước, nhìn xem lò nướng có vấn đề gì không.”

“Dạ!”

Lò lửa đốt thật sự vượng, phía dưới là củi lửa, mặt trên còn nơi đặt gà nướng, còn có một cái nắp phong kín, độ ấm khẳng định không thấp, cụ thể bao nhiêu……

Vẫn là muốn thực nghiệm!

Nhưng vì chính mình ăn uống, cũng vì tương lai kiếm tiền, chỉ có thể “liều chết thử nghiệm”.

Bùi Cẩm Triều hạ triều trở về, không phát hiện Đường Mẫn trong phòng, dò hỏi Hương Thảo ở bên cạnh dọn dẹp.

Hương Thảo cười nói: “Cả ngày hôm nay phu nhân đều ở trong phòng bếp không ra ngoài.”

Nghĩ đến chuyện nàng nói ở thôn Đào Hoa, Bùi Cẩm Triều bất đắc dĩ đứng lên đi phòng bếp.

Nhìn gà nướng trước mắt, da không có vấn đề, chỉ là thịt bên trong lại chưa chín, một lần nữa nướng lại, ai ngờ toàn bộ gà đều bị nướng khét.

Xem ra lò nướng không có vấn đề quá lớn, đầu tiên phải chú ý chính là thời gian nướng chế.

“Đây là gà nướng?” Bùi Cẩm Triều nhìn “gà” cháy đen, hoài nghi rốt cuộc có thể ăn hay không.

Đường Mẫn lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Ta nắm giữ không chuẩn thời gian, quen thuộc hai ngày thì tốt rồi, hơn nữa cần thiết chuẩn xác, nếu không lại nấu lần nữa, con gà này xem như xong rồi.” Ngẩng đầu nhìn nhìn thời gian, nàng cười nói: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục. Thúy Hồng, mấy con gà này đêm nay các ngươi làm đồ nhắm rượu đi.”

Mấy ngày sau, nàng chưa từ bỏ ý định vẫn luôn ở trong phòng bếp bận rộn.

Vẫn luôn bận việc nửa tháng, nàng rốt cuộc nướng chế ra con gà nướng thành công đầu tiên, khi xốc lên nắp lò, mùi hương kia làm người trong phòng bếp đồng thời nuốt nước miếng.

“Phu nhân, thành công sao?” Thúy Hồng nhìn Đường Mẫn mang theo bao tay thật dày, lấy ra bên trong gà nướng, da giòn nâu thẫm chớp động du quang, hương vị điên cuồng vọt tới mũi.

“Hẳn là vậy!” Đường Mẫn gật đầu, nhìn con gà nướng, không khác biệt mấy với trước kia từng ăn, chỉ là gia vị thiếu thốn, hương vị hẳn sẽ có chút kém cỏi.

Gác ở trên thớt, nàng dùng đao cắt một mảnh nhỏ, thổi thổi cho vào miệng.

Thịt chất tươi ngon, răng má sinh hương, da thơm giòn, hương vị không hề kém hơn kiếp trước.

Nàng nghĩ chút liền hiểu nguyên nhân, gà nơi này đều là dùng rau dại và trấu cám nuôi nấng, so với gà hiện đại ăn thức ăn nhanh ngon hơn không biết bao nhiêu lần, tài liệu thiếu thốn cũng vì thịt chất tươi ngon mà bổ túc, quả thực chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Nhìn khóe môi Đường Mẫn tươi cười thỏa mãn, đám người Thúy Hồng liền biết con gà này xem như thành công, mấy ngày nay mỗi ngày bọn họ đều có gà nướng ăn, người trong phủ đều phát hiện chính mình béo một ít, lúc ban đầu hương vị gà nướng xác thật không ngon, nhưng theo thời gian trôi qua, hương vị gà nướng cũng dần dần trở nên mỹ vị, tin tưởng phu nhân ăn con này, hương vị hẳn là tốt nhất.

“Con này mấy người các ngươi phân nhau ăn, chúng ta tiếp tục nướng chế.” Nàng đi đến một bên khác, nơi này có một cái chảo, bên cạnh còn có khuôn mẫu thô cỡ cẳng chân nam nhân, đây là dùng để làm mì lá.

Vài người Thúy Hồng tiến lên, mỗi người cắt một miếng để vào trong miệng, sau đó vui vẻ ăn.

“Phu nhân, thật sự đặc biệt đặc biệt ăn ngon.”

“Đúng không, chúng ta chính là liên tiếp nướng mấy chục con, ngốc cỡ nào cũng phải biết nắm giữ bí quyết, Thúy Hồng cắt một ít hành thái, ta bên này làm mì lá, lúc sau cuốn lại ăn sẽ càng mỹ vị.” Chỉ là nước chấm nàng không biết nên làm sao, mang chút vị ngọt, sốt cà chua? Đáng tiếc chính là nơi này không có cà chua, cho dù có, nàng cũng không biết làm sốt cà chua như thế nào.

Không ai biết, xem ra chỉ có thể vào cung nhờ vả.

“Phu nhân, vẫn là để nô tỳ làm cho, làm mì lá tương đối đơn giản, nô tỳ cũng có thể.”

“Vậy được, ngươi làm đi.” Nàng đứng lên, đã nhiều ngày ở trong phòng bếp, cứ cảm thấy toàn thân đều dầu mỡ, lần này có thể hoàn toàn tắm rửa, tẩy đi dầu mỡ, “Buổi chiều ngươi đi mua mấy con vịt, sau khi trở về dựa theo phương pháp này nướng chế hai con, sáng mai nướng hai con đưa đi thôn trang cho lão gia và lão phu nhân.”

“Phu nhân yên tâm đi, nô tỳ nhớ kỹ.”

Chờ Đường Mẫn rời đi phòng bếp, Vương thẩm cười nói: “Này cũng chỉ có trong phủ chúng ta, phu nhân tương đối thích nghiên cứu món ăn, nếu ở nhà khác, nô tài nhà ai có thể cả ngày ăn thịt gà.”

Thúy Hồng cười nói: “Vương thẩm nói đúng, một thân trù nghệ của con đều là phu nhân dạy, đồ ăn trong phủ người khác cũng không ngon bằng trong phủ chúng ta, đa dạng cũng nhiều.”

Buổi tối Bùi Cẩm Triều trở về, nhìn thấy vịt nướng mới vừa ra lò không lâu, còn chảy mỡ “tư tư”, hương vị kia trực tiếp câu đầu lưỡi hắn, giữa trưa ở trong cung chỉ đơn giản dùng một chút, lúc này đã bụng đói kêu vang.

“Đây là vịt nướng nàng làm?”

“Đúng vậy, biểu ca nhanh ngồi xuống nếm thử đi, ngày mai ta tiến cung một chuyến, nhờ Ngự Thiện Phòng hỗ trợ chế tác nước chấm, ta không biết làm cái đó.”

Ngồi xuống, Đường Mẫn dùng chủy thủ cắt mấy miếng thịt vịt, phóng tới mâm trước mặt Bùi Cẩm Triều, cười nói: “Nếm thử xem.”

Hắn gật đầu, kẹp một khối đặt vào miệng, nhấm nuốt hai cái, hai tròng mắt tức khắc sáng ngời, “Không tệ, đây là đồ ăn nơi đó?”

“Đúng vậy, còn có rất nhiều món ngon, chỉ là điều kiện không cho phép, hơn nữa kỳ thật ta biết làm cũng không quá nhiều.” Nàng chậm rì rì cắt xong thịt vịt, sau đó rửa sạch tay, ngồi xuống dùng cơm.

Đêm nay Bùi Cẩm Triều ăn tương đối nhiều, một con vịt, Đường Mẫn ăn không có bao nhiêu, còn lại hắn ăn hết.

“Nếu mang tới tửu lầu bán, phản ứng sẽ thực không tệ.”

“Phải không, phí tổn không quá cao, nhưng chúng ta lại có thể kiếm một bút, rốt cuộc thời gian nướng chế có chút dài, hơn nữa chỉ tính thời gian ướp thôi đã hai canh giờ, nếu có điều kiện, tốt nhất là ướp cả đêm, như vậy mới càng thêm ngon miệng.”

Bùi Cẩm Triều nghĩ nghĩ, nói: “Nếu là phiền toái, chuyên môn mở một cửa hàng vịt nướng đi, có thể hợp tác với Dung Ngũ, hắn có thể tìm được cửa hiệu mặt tiền trên đoạn đường tốt nhất, hơn nữa danh tiếng Dung gia luôn luôn rất tốt, thực thích hợp hợp tác lâu dài.”

“Cái này…… Ta còn cần nghĩ lại, vừa lúc nương nhàn rỗi, có thể ở thôn trang chuyên môn dành ra một miếng đất nuôi dưỡng gà vịt, cũng coi như một khoản thu vào.”

“Ừ, ý tưởng này không tệ.” Bùi Cẩm Triều gật đầu, “Chuyện này chờ cuối năm cha mẹ lại đây, nàng thương lượng với bọn họ, qua chút thời gian Dung Ngũ hẳn sẽ trở về kinh thành kiểm toán, đến lúc đó hắn tới trong phủ, hai người có thể bàn bạc.”

“Ta đã biết.”

Sáng hôm sau, Đường Mẫn đệ thẻ bài vào cung, lúc vào Thọ Khang cung, Đường Mẫn nhìn thấy sắc mặt Thái Hậu như cũ không phải đặc biệt tốt.

“Mẫu hậu, ngài có chuyện gì, sắc mặt kém như vậy?”

Thái Hậu nhìn thấy Đường Mẫn, lộ ra tươi cười suy yếu.

“Tiểu Mẫn tới.”

“Mẫu hậu, rốt cuộc sức khỏe ngài sao lại thế này? Sắc mặt khó coi như vậy?” Tiến lên, ngồi xuống bên cạnh bà, nhìn Thôi ma ma nói: “Ma ma, rốt cuộc Thái Hậu sao vậy?”

Sắc mặt Thôi ma ma cũng không phải thực tốt, lo lắng nói: “Sức khỏe Thái Hậu ngày càng lụn bại, thái y đều xem qua, trước sau đều không thể tìm được chứng bệnh.”

Đường Mẫn thở dài, trong lòng nghĩ dù sao Thái Hậu cũng lớn tuổi, các hạng cơ năng trong thân thể đều đã dần dần thoái hóa, đại khái chính là bệnh già.

“Tiểu Mẫn đừng lo lắng, ai gia một chốc một lát không có việc gì, thời tiết lạnh cứ như vậy.”

“Vậy làm trong phòng ấm áp lên, mỗi ngày cũng đừng quên đi lại nhiều, mấy tháng qua, có phải ngài lười biếng hay không?”

Thái Hậu bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Ai gia mỗi ngày bận rộn, làm sao có nhiều thời giờ đi lại như vậy.”

“Này cũng không được, vì thân thể chính mình, về sau ngài cũng không thể lười biếng, Thôi ma ma, chuyện này bà cần phải khuyên mẫu hậu, không đi cũng muốn kéo ngài đi nhiều vài bước, hiện tại thời tiết lạnh ở trong phòng đi lại cũng được.”

“Dạ, lão nô đa tạ công chúa điện hạ.”

Nàng tới nói chuyện với bà, tinh thần Thái Hậu tốt hơn rất nhiều.

“Không phải về nhà mẹ đẻ sao? Sao trở về sớm như vậy?”

“Nếu chỉ có con mang theo hài tử trở về, có thể ở nhà mẹ đẻ lâu một chút, chỉ là biểu ca không yên tâm cũng đi theo trở về, hiện tại hắn làm quan trong triều, lại còn trọng trách dạy dỗ Thái Tử, làm sao có thể rời đi lâu lắm, hơn nữa trong nhà cũng không có chuyện gì, lâu như vậy mới đến thăm mẫu hậu, mẫu hậu đừng giận Tiểu Mẫn.”

“Sao ai gia có thể không tức giận.” Thái Hậu oán trách trừng mắt nhìn nàng, “Ai gia cũng nhớ con, con hay rồi, trở về đã nửa tháng, mới tiến cung thăm ai gia.”

“Con ở nhà cân nhắc một món ăn ngon, lăn lộn nửa tháng mới làm tốt, hôm nay tiến cung chính là thỉnh mẫu hậu giúp con nhờ Ngự Thiện Phòng làm chút nước sốt.”

“Cái gì nước sốt?” Thái Hậu căn bản sẽ không cự tuyệt việc nhỏ thế này.

“Chính là nước chấm, bên trong có chút vị ngọt, không biết có thể mời tổng quản Ngự Thiện Phòng lại đây đẻ con lãnh giáo một chút?”

Thái Hậu nhìn Thôi ma ma, Thôi ma ma lĩnh mệnh đi ra ngoài.