Chỉ cần tồn tại thì đã hoàn mỹ rồi sao?
Tác Dương chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nhưng khi Thẩm Huy Minh nói ra quan điểm của anh thì cậu cũng thấy không phải là không có lý.
Trong quan niệm của cậu từ trước tới nay, thế giới này chằng chịt những vết nứt, bất kể là con người hay sự vật, chỉ cần tồn tại là có vết nứt, mà đã có vết nứt thì khắc có khuyết điểm, mà có khuyết điểm tức là không thể nào vươn tới sự toàn bích được.
Cậu luôn lấy làm tiếc bởi tì vết này, nhưng Thẩm Huy Minh lại nhìn vấn đề ở một góc độ khác, anh xem những tì vết ấy thành sự hoàn mỹ mà không gì có thể thay thế được.
Quan niệm này khá mới mẻ với Tác Dương, hơn nữa, hơi thở cậu cũng tự dưng hanh thông hơn rồi.
Tác Dương là một người có ý thức bản thân rất mạnh, cậu biết lắng nghe người khác trình bày quan điểm nhưng lại hiếm khi tán đồng hay chấp nhận, thậm chí nhiều khi cậu hiểu được đối phương nói rất có lý nhưng vẫn một mực giữ lấy khoảng trời cho riêng mình.
Nhưng sự thật đã chứng minh, những tư duy và góc nhìn bảo thủ rồi sẽ trở nên đông đặc, mọi nghi hoặc của cậu cũng từ đó mà ra.
Nhìn sự việc từ nhiều góc độ khác nhau thì sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề hơn.
Cậu ngưỡng mộ tư duy đúng hướng của Thẩm Huy Minh, chắc có lẽ đây chính là mặt khác của anh: Một thế giới của những người theo chủ nghĩa lạc quan.
Một người theo chủ nghĩa bi quan gặp được một người theo chủ nghĩa lạc quan, giữa họ sẽ nảy sinh những chuyện gì đây?
Thẩm Huy Minh nhấc tay lên, nhìn cảnh bên ngoài qua ly rượu:
– Thật ra nói nhiều như thế nhưng chung quy là muốn nói với em…
Anh xoay lại, nhìn Tác Dương qua thành ly, hình hài người trong tầm mắt anh trở nên méo mó, thậm chí là có phần tiếu lâm.
Thẩm Huy Minh cười bảo:
– Dù có nhìn em qua bao nhiêu mặt cong, em bị bóp méo thành hình dáng gì đi nữa, thì hai ta cũng đều biết, em chính là em, vì em là chính bản thân Tác Dương, cho nên em đã đủ độc đáo, đủ hoàn hảo rồi.
Con người sẽ không thay đổi quan niệm chỉ vì một lời nói của kẻ khác, càng không vì một câu nói mà đã trở nên tự tin hơn, tin rằng bản thân mình đẹp đẽ như thế, hoàn hảo như thế.
Chuyện này thì cả hai người đều rõ.
Thẩm Huy Minh nói những điều kia chẳng qua là muốn để Tác Dương biết anh hiểu cậu, và cũng sẵn lòng đến gần tới mỗi “khuôn mặt” của cậu.
Trong bất kì một mối quan hệ nào, “sự thông hiểu” luôn khiến người ta rung động hơn cả “tình yêu”, sự đồng điệu về tâm hồn càng đáng quý hơn sự hòa hợp về xá© ŧᏂịŧ.
Sau khi Tác Dương nghe xong những lời Thẩm Huy Minh nói thì điều cậu để ý không phải là liệu mình có hoàn mỹ trong mắt đối phương hay không, mà là người đàn ông này đang nhìn cậu bằng chính tấm lòng anh.
Tác Dương giơ ly lên chạm nhẹ vào ly Thẩm Huy Minh, cười nói:
– Cảm ơn lời khuyên bảo của triết học gia trong phòng ngủ.
– Anh cũng không chỉ là triết học gia trong phòng ngủ thôi đâu – Thẩm Huy Minh mỉm cười với Tác Dương rồi hớp một ngụm rượu.
Tác Dương cười khẽ:
– Anh Thẩm vẫn còn một con người khác mà em không biết sao?
– Nhiều là đằng khác, em có thể từ từ tìm hiểu – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng mà trước khi tìm hiểu thì chúng ta bàn bạc lại một chuyện được không?
– Hửm?
– Đổi cách xưng hô khác cho anh đi – Thẩm Huy Minh kể khổ – Em cứ gọi anh là anh Thẩm hoài, làm anh thấy mình và Giang Đồng Ngạn trong tim em chả khác gì nhau cả.
Nhắc tới Giang Đồng Ngạn, Tác Dương hơi giật mình, cậu đã sắp quên mất người này là ai rồi.
Cậu cười khì:
– Gần đây anh Giang thế nào rồi? Có bận rộn lắm không?
– Bận chứ, bận đề phòng anh – Thẩm Huy Minh vòng vo định để Tác Dương biết Giang Đồng Ngạn đã “viết” nên câu chuyện mới với người khác rồi – Cậu ta bận tới độ sứt đầu mẻ trán.
Tác Dương bật cười:
– Cũng tốt đấy nhỉ.
– Cũng tại anh – Thẩm Huy Minh nói – Không nên nhắc tới cậu ta làm gì, khi chúng ta đang ở riêng thì sao có thể cho cậu ta suất diễn được chứ.
Tác Dương lắc ly rượu trong tay, rồi nhấc lên uống nốt chút rượu cuối, sau đó hỏi:
– Anh muốn em gọi anh như thế nào?
– Em hỏi thế anh khó đáp quá – Thẩm Huy Minh làm bộ làm tịch – Da mặt anh cũng khá mỏng đấy.
Tác Dương vui vẻ nhìn anh:
– Vậy nếu da mặt hai chúng ta đều mỏng, thì em đành tiếp tục gọi anh là anh Thẩm thôi.
– Đừng giỡn mà, em học được cách trêu đùa từ khi nào thế?
Tác Dương cười khúc khích, một lúc sau bèn gọi:
– Huy Minh?
Đối với Tác Dương thì đây là một xưng hô hết sức thân mật rồi.
Xưa nay cậu luôn giữ khoảng cách an toàn với người khác, đối xử với ai cũng khách sáo lịch sự, không bao giờ vượt mức giới hạn cả, dù có là bạn bè đồng nghiệp thân thiết đến mấy cũng thế, lúc nào cũng duy trì phong độ.
Cậu hơi bị sợ hãi những mối quan hệ thân mật, cậu luôn cho rằng khi hai người rơi vào quan hệ thân mật thì sẽ bại lộ nhiều khuyết điểm xấu hổ, cậu sợ những ảo tưởng của người khác về mình sẽ bị dập tắt. Bảo cậu bắt đầu một mối quan hệ thân mật còn khó hơn là bay suốt một tháng không ngơi nghỉ.
Nhưng từ khi gặp Thẩm Huy Minh thì dường như cậu luôn bị anh lôi kéo, cứ bất giác mà lót tót theo sau.
Cậu chợt nhớ tới cái “tương sinh tương khắc” mà hai người từng hàn huyên, e là phải mê tín một lần rồi.
Thẩm Huy Minh nắm rõ đạo lý “thấy đủ thì dừng”, cái xưng hô “Huy Minh” này chắc đã chạm ngưỡng của Tác Dương rồi, nhiều hơn nữa có khi đến chính anh còn thấy ngại.
Mà huống hồ cũng chẳng cần phải sến sẩm quá làm gì, như Chu Mạt ngày nào cũng đặt “chồng ơi” thành câu cửa miệng, đừng nói anh với Tác Dương vẫn chưa đi tới bước đó, mà cho dù có cái ngày đó thì chắc cũng chẳng thốt nổi nên lời.
Giữa người với người có vô vàn cách chung đυ.ng khác nhau, Tác Dương là người khó sinh tình, tình hình hiện tại đã coi như là thăng tiến lắm rồi.
Thẩm Huy Minh lại rót thêm rượu cho cả hai, Tác Dương ban đầu nói chỉ uống một ly, thế mà lại nhận ly thứ hai rồi.
Sau đó hai người không bàn đến mấy vấn đề ám muội kia nữa, chỉ ngồi đó nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài, thỉnh thoảng nói vài câu vô thưởng vô phạt.
Không biết từ khi nào, giọng nói của Tác Dương mỗi lúc mỗi khẽ khàng, xác suất trả lời cũng ngày càng thấp, Thẩm Huy Minh quay người lại thì phát hiện một tay cậu cầm hờ ly rượu rỗng, tay còn lại gác lên tay vịn ghế, thϊếp ngủ mất tiêu.
Chắc mệt quá đây mà, uống chút rượu vang là thần kinh giãn ra ngay.
Thẩm Huy Minh lẳng lặng nhìn ngắm cái người đang thiu thiu ngủ, nhìn gương mặt cậu phiếm đỏ vì men rượu, anh thấy lòng mình kiên định lạ thường.
Khi anh “giảng bài” cho Tác Dương, thốt ra lời gì cũng toàn là đạo lý, nhưng thú thật thì anh cũng chẳng thông tuệ đến thế.
Anh biết chắc chắn Tác Dương không có kỳ vọng gì đối với tình yêu, có người trưởng thành nào từng bị hiện thực vùi dập lại chẳng thế đâu?
Tình yêu là liều thuốc bổ trong cuộc sống của chúng ta, có thì quá tốt, nhưng nếu không sở hữu được thì cũng không ai cưỡng cầu. Có cưỡng cầu cũng chẳng được, tình yêu thật sự chỉ đến một cách bất ngờ chứ không phải cứ muốn là có.
Trước khi gặp Tác Dương, Thẩm Huy Minh cũng luôn cho rằng tình yêu của mình sẽ chẳng bao giờ đến đâu, tình yêu có thể được viết trên sách, họa trong tranh, có thể được chế tác thành tượng điêu khắc đặt trong thánh đường, nhưng sẽ không bao giờ đáp xuống cuộc đời anh cả.
Đều là người trần mắt thịt, một lớp người bình thường, bọn họ nào có may mắn đó.
Nhưng trời cao rủ lòng thương, khi Nguyệt Lão cột tơ hồng đã không bỏ quên anh.
Tác Dương là kiểu người mà ai thấy lần đầu cũng phải mến thương, có kẻ nào lại không thích người đẹp chứ?
Nhưng mà cậu cũng rất biết cách từ chối, con người cậu luôn cho rằng khi mình được người ta thấu hiểu thì sẽ bị người ta vứt bỏ.
Nhạt nhẽo? Buồn tẻ? Vô Vị?
Thẩm Huy Minh nhìn Tác Dương thϊếp ngủ, bỗng nhớ tới những lời cậu từng nói với mình.
Không phải như vậy đâu.
Tác Dương đã từng bị tổn thương tình cảm ư? Thẩm Huy Minh cười nản chí trong lòng, có phải em đã từng trải qua một mối tình thất bại cho nên mới nghĩ như thế không?
Người khác nhìn Tác Dương như thế nào anh không rõ, nhưng đối với anh thì Tác Dương không hề tẻ nhạt chút nào, càng ở cạnh em nhiều thì lại càng muốn ôm lấy em.
Vào buổi sớm mai khi những trận cuồng phong đã từ từ rút lui, và bên cạnh là người mình thương đang say ngủ.
Chuyện này lãng mạn tới nỗi Thẩm Huy Minh cảm thấy như lòng mình được sống lại thưở hai mươi mấy tuổi đầu, đầy háo hức và nồng nhiệt.
Tác Dương trở thành chốn bồng lai tiên cảnh của anh, sau khi “chém gϊếŧ” mệt nhọc ở thế giới đầy những suy tính của người trưởng thành, anh trở về nghỉ ngơi ở bên Tác Dương, điều đó có thể nhắc nhở anh rằng, được sống thật sự là một điều tuyệt vời làm sao.
Thẩm Huy Minh nhìn sắc trời dần sáng, anh lén vươn tay ra, e dè nắm lấy tay Tác Dương.
Tay cậu ấm nóng và mềm mại, như một đóa hoa ngọc lan đang trôi nổi trên mặt suối.
Bạn biết như thế nào gọi là “một thoáng rung động” không?
Đó là khi Thẩm Huy Minh nhẹ nhàng cầm lấy tay Tác Dương, anh cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp không cách nào kiểm soát vì chàng trai này.
Thực tế thì ngay giây phút Tác Dương được nắm tay thì cậu đã bừng tỉnh rồi, tim cậu thắt lại, chực mở mắt ra nhưng vẫn dằn lòng được.
Cậu ngồi im không nhúc nhích, tiếp tục giả bộ ngủ, ép bản thân mình bình tĩnh lại, sợ rằng con tim đang đập kịch liệt sẽ đánh thức buổi ban mai vẫn đang chìm trong giấc nồng, cũng sợ nhịp tim ấy sẽ vạch trần nỗi niềm tâm tư của bản thân cậu.