Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 131: 131: Bưu Phẩm Nặc Danh

☆ Chương 132: Bưu phẩm nặc danh

----------------------Editor: Mèo-----------------------------

Chạng vạng, Tô Chính Lượng bỗng nhiên nhận được một bưu phẩm nặc danh từ công ty chuyển phát nhanh, trên bưu phẩm không có chữ ký, điều này khiến Tô Chính Lượng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Khi cậu mở bưu phẩm ra, một chiếc máy ghi âm nhỏ đập vào mắt.

Tô Chính Lượng nhìn vào máy ghi âm, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cậu không thể nhớ ra mình đã thấy nó ở đâu.

Một vài tia nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt, cậu cầm máy ghi âm lên, đầu ngón tay màu hồng nhạt dừng lại trên nút play, nhưng một lúc lâu sau, cậu vẫn không ấn vào.

Rốt cuộc ai đã gửi cho mình cái bút ghi âm này? Bên trong nó rốt cuộc có bí mật gì?

Nghĩ đến việc không có chữ ký trên bưu phẩm, cộng với nỗi bất an và lo lắng ám ảnh cậu mất ngày qua, linh cầm xấu của Tô Chính Lượng dường như có xu hướng tăng lên.

Nhưng mà, nếu đối phương đã gửi thứ như vậy cho cậu, vậy nhất định hắn muốn cho cậu biết cái gì đó, có lẽ nó có thể liên quan đến Lâm Tích Lạc.

Theo âm thanh "click" của nút play, một giọng nói vội vã và quen thuộc đột nhiên vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

"Mối quan hệ giữa cậu và Mạt Thụy là gì? Có thật như báo chí nói không?"

Tô Chính Lượng trong lòng cả kinh, thanh âm này, là của Du Thiếu Kỳ?

Không đợi cậu có cơ hội suy nghĩ, giọng nói của một nam nhân khác vang lên.

"Như cậu đã thấy," chủ nhân của giọng nói chậm rãi nói với giọng nói tao nhã và vững vàng nhưng cũng uy nghiêm kiêu ngạo không kém, "Chính là loại quan hệ đó."

"Ba," bút ghi âm trong tay rơi xuống sàn cùng với câu trả lời của người đàn ông, tạo ra một thanh âm giòn giã vang vọng khắp căn phòng.

Tô Chính Lượng nhìn chằm chằm vào chiếc máy ghi âm rơi trên sàn nhưng vẫn hoạt động tốt, não bộ của cậu gần như đóng băng, thâm chí hơi thở cũng ngưng trệ.

"Ha ha ha..." Một trận cười điên cuồng và thê lương truyền ra từ sàn nhà, làm màng nhĩ của Tô Chính Lượng đau nhói, "Lâm Tích Lạc, cậu đúng là đồ khốn nạn, cậu không xứng với Tô Chính Lượng?"

"Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh."

Câu trả lời lạnh lùng của người đàn ông giống như phán quyết của tử thần, ngay lập tức đẩy Tô Chính Lượng xuống vực sâu.

Sự im lặng chết chóc, giống như đêm đenm quét qua bầu trời và bao phủ toàn bộ mặt đất.

Tay chân và xương cốt như bị hút hết sức lực trong phút chốc, khiến Tô Chính Lượng không thể đứng vững.

Tính trạng thiếu oxy khiến tai cậu ù đi dữ dội, ý thức bắt đầu mờ mịt.

Lòng bàn tau lạnh như băng vịn vào thành ghế bên cạnh bàn, Tô Chính lượng chỗng đỡ thân thể yếu ớt, không ngừng khuyên nhủ, an ủi bản thân.

Tô Chính Lượng, bình tĩnh, nhất định Lâm Tích Lạc phải có lý do gì mới có thể nói như vậy, mày phải tin tưởng anh ấy.

Khi não bộ dần dần khôi phục lại bình thường, cơ thể lạnh cứng cũng dần ấm lại, Tô Chính Lượng mới chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất nhặt chiếc bút ghi âm rơi trên mặt đất lên.

Bút ghi âm này hình như giống cây bút cha Lâm đưa cho cậu lúc ở lâm trạch, nếu đúng như vậy, đoạn ghi âm này nhất định là do ông ta lừa cậu.

Cha của Lâm Tích Lạc không từ thủ đonạ làm khó dễ, muốn châm ngòi quan hệ giữa mình và Lâm Tích Lạc, mục đấy chính là muốn mình rời xa Lâm Tích Lack, nếu đã như vậy, mình tuyệt đối không thể để ông ta được như ý nguyện.

Vì vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, mình cũng phải tin tưởng Lâm Tích Lạc.

Nhìn chằm chằm vào máy ghi âm, đôi mắt Tô Chính Lượng mờ đi trong sương mù.

Nếu như đồ vật là do cha Lâm Tích Lạc gửi tới, ông ta đã nhân lúc Du Thiếu Kỳ và Lâm Tích Lạc nói chuyện mà ghi lại, mình có thể cầm bút ghi âm này đi gặp Lâm Tích Lạc, nói cho anh ấy biết những chuyện ông ta đang âm thầm làm.

Trong đầu cậu lại vang lên giọng nói.

Nói với anh ta rồi thì sao?

Trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm này, mày vội vàng cầm cái bút ghi âm này đi tìm Lâm Tích Lạc rồi kể cho anh ta chuyện bố anh ta làm sau lưng anh ta, cho dù anh ta có tin mày rồi đi đối chất với bố anh ta thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Làm như vậy, mâu thuẫn giữa anh ta và cha anh ta ngày càng lớn chỉ vì mày, hiểu lầm của ông ấy với mày càng nghiêm trọng hơn, càng khiến Lâm gia khó chấp nhận mày hơn thôi.

Tô Chính Lượng rũ mắt xuống, bình tĩnh suy nghĩ.

Đúng vậy, mình không thể nghi ngờ cha của Lâm Tích Lạc chỉ vì ông ấy liên tục châm ngòi ly gián, thậm chí mình không thể bởi vậy và suy đoán lung tung.

Lâm Tích Lạc đã nói với mình cho dù chuyện gì xảy ra, anh ấy vẫn luôn yêu mình.

Nếu như mình đã lựa chọn tin tưởng Lâm Tích Lạc, đang lúc anh ấy ở nơi đầu sóng ngọn gió, mình không thể chỉ vì chút tin đồn thất thiệt mà nghi thần nghi quỷ.

Nếu đoạn ghi âm này có liên quan đến Du Thiếu Kỳ, ngày mai anh ấy được tại ngoại chờ xét xử, mình có thể mượn cơ hội này để gặp anh ấy, có lẽ mình sẽ biết được một vài tin tức có ích từ anh ấy.

Sáng sớm hôm sau, Tô Chính Lượng đến trại giam khu Đông, khi giải thích ý định của mình với cảnh sát thì nhận được tin Du Thiếu Kỳ đã rời đi vào đêm hôm qua.

Theo bản năng mà nhíu mày, trong đầu Tô Chính Lượng lóe lên một tia nghi hoặc.

Du Thiếu Kỳ rời khỏi đây vào đêm qua mà lại không báo cho mình biết, rốt chuyện chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tô Chính Lượng lấy điện thoại ra gọi cho Du Thiếu Kỳ, nhưng dầu dây bên kia lại tắt máy.

Có lẽ, anh ấy có chuyện gấp cần xử lý nên không kịp nói cho mình biết.

Nghĩ vậy, Tô Chính Lượng rời trại giam, lái xe về phía trường học.

Khi vừa bước tới cửa văn phòng phụ trách trường học, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ văn phòng.

"Hóa ra là cậu chỉ bị người khác lừa nên suýt phạm phải sai lầm lớn không thể vãn hồi?"

Giọng nói cao vυ't, mạnh mẽ và đầy uy lực của Trịnh Huân Minh lọt vào tai Tô Chính Lượng qua khe cửa, khiến cậu do dự không biết có nên gõ cửa hay không.

"Dạ thưa thầy.

Lúc đó do em quá bốc đồng nên đã không suy nghĩ thấu đáo.

Em thật sự rất xin lỗi vì đã làm cho thầy phải lo lắng ạ."

Giọng nam lãnh đạm nhẹ nhàng cất lên, người nói chuyện đúng là Du Thiếu Kỳ.

"Hiện tại sự tình đang được điều tra làm rõ, cậu cũng đã được thả ra, nhưng chuyện này ảnh hưởn quá lớn, danh dự của cậu cũng bị ảnh hương nghiêm trọng, cho dù tôi hết sức ủng hộ cậu, sợ rằng cậu ở S thành thì con đường phát triển cũng rất gian nan.

Cho nên, Thiếu Kỳ, sắp tới cậu có tính toán gì không?"

Du Thiếu Kỳ trầm mặc một hồi rồi bình thản trả lời, "Chuyện lần này khiến cha em lâm bệnh nặng, mẹ em cũng vì lo lắng quá độ mà mất ăn mất ngủ, em thật sự vô cùng có lỗi với cha mẹ.

Họ đều đã già rồi, là con trai duy nhất, em thực sự bây giwof chỉ muốn đồng hành với họ nốt quãng đường còn lại.

Em đã chuẩn bị đưa họ đến Đức tĩnh dưỡng một thời gian, sau đó rồi mới tính tiếp."

"Em vẫn quyết định về Đức sao?"

"Đúng vậy, dù sao em cũng xuất đạo từ đó, mà bên ấy cũng thích hợp với sự phát triển của em hơn.

Thầy à, cảm ơn thầy đã bồi dưỡng em suốt những năm qua, nhưng em lại cô phụ sự kỳ vọng của mọi người, em thật lòng rất xin lỗi."

Trịnh Huân Minh thời dài tiếc nuối nói: "Vì em đã đưa ra quyết định này, thầy cũng không muốn nói thêm gì nữa, thay mặt thầy chuyển lời hỏi thăm sức khỏe ba mẹ của em nhé."

"Vâng ạ.

Vậy em xin phép đi trước.

Nếu thầy gặp Tô Chính Lượng, xin thầy nói cho em ấy biết em đã về Đức."

Nói xong, cửa văn phòng từ bên trong mở ra.

Du Thiếu Kỳ từ bên trong đi ra, gặp Tô Chính Lượng đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng phức tạp..