Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 123: 123: Không Thể Giấu Diếm

☆ Chương 123: Không thể giấu diếm

--------------- Editor: Mèo --------------------------

Lâm Tích Lạc nghi hoặc nhìn Tô Chính Lượng, màu đen trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc khó thấy, "Em đang nói gì vậy?"

Tô Chính Lượng thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Lâm Tích Lạc, âm sắc dễ nghe mang theo ngữ khí chất vấn, "Buổi chiều anh rõ ràng đi trại tạm giam, vì sao lại nói dối?"

Lâm Tích Lạc không cho là đúng, nhướn nhướn lông mày, " Anh đi gặp Du Thiếu Kỳ, anh không muốn em vì chuyện của hắn mà phiền não, huống hồ, chuyện này anh cũng không muốn để em biết."

"Thật không?" Tô Chính Lượng rũ mắt, thanh âm đạm mạc, "Lâm Tích Lạc, tôi hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải trả lời rõ ràng cho tôi."

Ánh mắt Lâm Tích Lạc tối sầm lại, thanh tuyến du dương chậm rãi nói, "Em nói đi."

Lông mi nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt không có bất kì biểu tình nào, " Anh lợi dụng mâu thuẫn của anh với Du Thiếu Kỳ, mượn tay bọn họ diệt trừ đối thủ cạnh tranh của mình, có chuyện này hay không?"

Lâm Tích Lạm không cần (phải) nghĩ ngợi, gật đầu, "Có."

Nghe được câu trả lời không e dè của Lâm Tích Lạc, hai mắt Tô Chính Lường từ trên người hắn dời đi, âm sắc ôn nhuận có chút hỗn loạn xem thất vọng, "Anh là biết Du Thiếu Kỳ yêu tôi, nên mới bày ra cái bẫy này?"

"Đúng vậy."

Tô Chính Lượng quay đầu đi, hơi hơi gục xuống, khiến người khác không thấy rõ biểu tình của cậu lúc này, "Tôi biết rồi."

Du Thiếu Kỳ không có lừa gạt mình, Lâm Tích Lạc quả nhiên lợi dụng mình.

Bàn tay đặt trên bàn cơm dần lạnh lẽo, hơi nắm vào, động tác rất nhỏ nhưng không tránh được ánh mắt sắc bén của đối phương.

Khuôn mặt góc cạnh phân minh của Lâm Tích Lạc mây đen dày đặc, "Lượng, Du Thiếu Kỳ làm như vậy là do hắn tự chọn.

Tình trạng hiện giờ của hắn cũng là di hắn gieo gió gặt bão, em không cần tự trách."

"Sao tôi lại không tự trách được? Bạn tốt của tôi bởi bì tôi mà bị người khác tính kế, hiện tại đang bị giam trong trại tạm giam.

Tôi từ đầu đến cuối lại chẳng hay biết gì, còn làm như không có việc gì cùng người tính kế hắn tình chàng ý thϊếp.

Lâm Tích Lạc, vì cái gì anh lại làm vậy? Anh lợi dụng tôi để dẫn dụ Du Thiếu Kỳ phạm sai lầm lớn như thế, anh muốn tôi về sau phải đối mặt với hắn như thế nào?"

Trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu biểu tình mâu thuẫn của Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc trầm tiếng che giấu sự tức giận, "Nếu tôi không lợi dụng hắn, làm sao Lâm thị có thể tiến lên? Làm sao có thể khiến em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi?"

Nghe thấy Lâm Tích Lạc trước mặt mình nói không đến nơi đến chốn, áp lực trong lòng cùng ánh mắt nghi kị của Tô Chính Lượng nháy mắt chuyển thành cỗ tức giận: "Chẳng lẽ tình cảm của tôi dành cho anh chỉ để anh làm như thế? Lâm Tích Lạc, anh rốt cục đem tôi trở thành cái gì? Tôi rốt cuộc là quân cờ của anh hay là người yêu của anh?"

Trong nháy mắt, không khi cứng ngắc lạnh như băng bao quanh hai người, đem không khí vốn nên ấm áp ngọt ngạo biến thành vặn vẹo, khiến người ta không rét mà run.

Lâm Tích LẠc nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú vì tức giận mà đỏ lên, chậm rãi nheo mắt, "Em nghi ngờ tôi?"

"Tôi không nghi ngờ anh, tôi vẫn luôn tin tưởng anh yêu tôi, cho dù cha anh cùng Du Thiếu Kỳ đều nói như thế nào, tôi vẫn một lòng tin tưởng anh, nhưng những việc anh làm lại khiến tín nhiệm tôi dành cho anh dao động," khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ mặt phức tạp, cảm xúc Tô Chính Lượng càng ngày càng kích động, "Sáu năm này, anh thay đổi quá nhiều, cái loại tình yêu có mục đích này của anh khiên tôi vô cùng nghi ngờ..."

Một tiếng chuông đánh vỡ không khí khiến người ta hít thở không thông trông ghế lô, Lâm Tích Lạc nhận điện thoại, bên tai truyền đến thanh âm có chút lo lắng của Lý Tư Phàm, "Chủ tịch, tiểu thư Mạt Thụy xayra chuyện!"

Lâm Tích Lạc trong lòng cả kinh, "Xảy ra chuyện gì? Cậu không ở cùng cô ấy?"

"Bọn tôi đi xe rời công ty được nửa đường, suýt chút nữa thì bị một chiếc xe tải đâm..."

Lâm Tích Lạc không cho Lý Tư Phàm nói tiếp, "Các cậu hiện tại ở đâu? Tiểu thư Mạt Thụy hiện tại ra sao?"

"Bọn tôi ở bệnh viện khu đông, tiểu thư Mạt Thụy..."

Lâm Tích Lạc trầm giọng nói, "Giờ tôi đến."

Để điện thoại xuống, Lâm Tích Lạc khoác áo bành tô lên, đối với Tô Chính Lượng nói, "Anh phải đi ra ngoài một chuyến, em ở đây đừng đi đâu, anh sẽ lập tức quay lại."

Cửa ghế lô bị người ta đẩy ra nhanh chóng đóng lại, trong gian phòng vắng vẻ chỉ còn lại một người.

Trong lòng Tô Chính lượng rối loạn tựa ngừa vào ghế, trong đầu kêu loạn.

Vừa rồi là sao vậy, mình sao lại nói với Lâm Tích Lạc như thế? Mình không nên bởi vì lời nói của cha hắn cùng Du Thiếu Kỳ mà không tín nhiệm hắn, Tô Chính Lượng, mày phải tin tưởng tưởng Lâm Tích Lạc, là người kế vị Lâm gia, hắn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.

Ít nhất, hắn vẫn luôn yêu mày, không phải sao?

Nhìn mỹ vị trên bàn hương khí bốn phía, ánh mắt Tô Chính Lượng phức tạp rất nhiều, "Tiểu thư Mạt Thụy, cái tên này rất quen, giống như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng lại nghĩ không ra, rốt cục là đã nghe ở đâu đó rồi?"

"Nếu như muốn biết, vì sao không đi theo xem?"

Một thanh âm lãnh ngạo vang lên cạnh cửa, khiến Tô Chính Lượng phục hồi lại tinh thần.

"Tại sao lại là anh?" Giật mình nhìn về ohias nam nhân, Tô Chính Lượng mở miệng hỏi, "Chẳng lẽ anh luôn theo dõi Lâm Tích Lạc?"

"Đây là do lão gia phân phó, bảo tôi phải bảo hộ thiếu gia an toàn," Lâm Nguyên đóng cửa phòng, âm sắc lạnh như băng, ý tứ hàm xúc, " Công ty Mạt Thụy cùng Lâm thị hợp tác, hơn nữa theo như tôi được biết, tiểu thư Mạt Thụy hình như rất thích thiếu gia.

Người có thế gia hiển hách như cô ấy thích thiếu gia, thiếu gia sẽ không cự tuyệt, cho nên mới cố ý mang cô ta về Trung Quốc..."

Tô Chính Lượng biết Lâm Nguyên không có ý tốt, cho nên cậu cũng không muốn nghe đối phương nói tiếp, "Người Lâm Tích Lạc yêu chính là tôi, cho dù tiểu thư Mạt Thụy thích anh ấy, tôi tin anh ấy cũng không vì thể mà rung động."

Lâm Nguyên quỷ dị nhếch môi nói, "Tôi cũng tin tưởng người mà thiếu gia yêu là cậu, nhưng có ai lại tình nguyện bỏ đi người yêu để đi quan tâm đến người mà mình không để ý, nhìn dáng vẻ lo lắng kia của thiếu gia, chẳng lẽ cậu không thấy thiếu gia rất quan tâm tiểu thư Mạt Thụy sao?"

Tô Chính Lượng thoáng ngẩn người, cậu bất vi sở động quay đầu đi, "Tiểu thư mạt Thụy xảy ra chuyện, Lâm Tích Lạc là bạn của cô ấy đương nhiên sẽ sốt ruột."

Lâm Nguyên nheo lại đôi mắt, cẩn thận đánh giá Tô Chính Lượng, thấy đối phương trước sau vẫn không chịu tin tưởng lời mình, màu đen trong mắt lộ ra tình cảm phức tạp, tiếp tục nói, "Vài ngày không thấy, Tô tiên sinh tựa hộ sầu lo hơn rất nhiều, có phải có chuyện gì không hài lòng hay không?...!Hay là, cậu đã bắt đầu sinh lòng nghi ngờ tâm ý của thiếu gia đối với cậu?"

Tô Chính Lượng lãnh mặt tránh đi tầm mắt lạnh lẽo của Lâm Nguyên, "Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, mời anh ra ngoài cho."

"Nếu như cậu thực sự muốn biết quan hệ giữa tiểu thư Mạt Thụy và thiếu gia, tôi có thể mang cậu đi, hơn nữa tôi cam đoan, tuyệt đối sẽ không nói cho thiếu gia biết."

Âm sắc lạnh như băng mang theo ám chỉ mê hoặc, khiến Tô Chính Lượng trở nên phiền muộn, đứng lên, "Tôi không muốn biết, anh nhanh đi ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

"Nếu thái độ Tô tiên sinh đã quyết tuyệt như thế, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Nếu cậu thay đổi chủ ý có thể tự mình đến bệnh viện khu đông, tiểu thư Mạt Thụy ở chỗ này.

Đã quấy rầy Tô tiên sinh dùng bữa, thất lễ rồi," Lâm Nguyên khom người, rời khỏi ghế lô..