Cố hiển chột dạ cười nói, "Tất cả đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.".
Truyện Hài Hước
Lâm Tích Lạc phụ họa cười lạnh một tiếng, "Nhìn thấy bác Cố vì Lâm thị mà làm nhiều việc như vậy, Tích Lạc thật sự vô cùng cảm kích.
Nhưng mà bác vì Lâm gia mà đắc tội Trịnh Ngôn, chẳng lẽ bác không sợ sẽ có ngày người Trịnh gia trả thủ bác sao?"
Cố Hiển khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vài tia không vui, nhưng ông ta vẫn giả bộ thản nhiên tự đắc, "Trịnh gia bọn họ làm nhiều chuyện xấu, hiện giờ đã phá sản, tránh né chủ nợ cùng cừu gia còn không kịp, làm gì có tâm tư đối phó với một lão già như ta?"
"Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi, nếu bác Cố đã nói đến mức này, con sẽ mau chóng quyết định hôn sự với Cố Hân Di.
Nhưng mà hiện tại, Lâm thị vừa mới ổn định, rất nhiều chuyện còn cần xử lú, nếu không thì đợi còn bận bịu mấy ngày, con sẽ cầu hôn với Hân Di, ý của bác Cố thế nào?"
Cố Hiển kích động đến hai mắt tỏa sáng, liên tiếp gật đầu, "Việc của Lâm thị đương nhiên là ưu tiên hàng đâu, ta không có ý kiến, Hân Di cũng nhất định sẽ đồng ý."
Trịnh Dục Phong đứng ở một góc u ám trong bữa tiệc, âm lãnh nhìn Lâm Tích Lạc cùng Cố Hiển trò chuyện vui vẻ, trong mắt hiện lên sát ý.
Cố Hiển, cái loại lão già ăn cây táo, rào cây sung như ông, biết Trịnh gia đại thế đã mất, liền giống như con chó đi xum xoe Lâm gia.
Cố Hiển, ông nhớ kĩ, lần này, toàn bộ sỉ nhục Trịnh gia nhận được, sẽ có một ngày Trịnh Dục Phong tôi trả lại ông gấp bội.
Nắm chặt ly rượu trong tay, trong khoảnh khắc, ly rượu phát ra thanh âm vỡ vụn.
"Tỉ mỉ bày mưu, sau đó thất bại, cảm giác thế nào?"
Một thanh âm đùa cợt truyền tới, khiến Trịnh Dục Phong không khỏi ngẩn ra.
Theo bản năng, gã xoay người, nhìn thấy người đến, kinh ngạc mở miệng, " Sao lại là cậu?"
"Trịnh tiên sinh, kích động như vậy, phá hỏng đò của người ta chính là phải bồi thường đó, " nhìn chằm chằm mấy mảnh vỡ thủy tinh kia, Du Thiếu Kỳ ngữ khí nhàn nhã, "Vừa vặn tôi có một vị bằng hữu nhận được lời mời, cho nên đi cùng, không ngờ, chúng ta lại có thể chạm mặt."
Trịnh Dục Phong nhìn chằm chằm Du Thiếu Kỳ hồi lâu, sau đó liếc mắt nhìn hành lang không người bên ngoài, hạ giọng nói, "Chúng ta qua đó nói chuyện."
Hai người đi đến cuối hành lang thông ra một lối nhỏ bên ngoài Lâm trạch, Du Thiếu Kỳ tựa vào tay vịn hành lang, ngữ khí trào phúng càng sâu, "Trịnh Dục Phong, Trịnh gia cũng từng được coi là gia tộc có tiếng trong thương giới, chính là lại gặp phải cáo già như Cố Hiển, mới biến thành bộ dạng như bây giờ, thật đáng thương biết bao.
Chỉ bằng thế lực hiên tại của Trịnh gia, liệu có khả năng chống lại Cố Hiển và Lâm Tích Lạc sao?"
"Chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ tìm được cơ hội."
Du Thiếu Kỳ trên mặt hiện lên mấy mạt khinh thường, "Còn sống có thì có ích lợi gì? Tôi tưởng Trịnh Dục Phong cậu thông minh ra sao, hóa ra cũng chỉ có chút tài mọn này, Trịnh gia có một người thừa kế như cậu, khó trách lại không chịu nổi một kích như thế."
Trịnh Dục Phong nghe Du Thiếu Kỳ châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, biểu tình ngày càng khó coi, "Lần này thất bại, chẳng lẽ cậu không chịu trách nhiệm sao? Lúc trước kế sách của hai chúng ta hoàn mỹ như vậy, làm sao Lâm Tích Lạc có thể có cơ hội phản kích? Có phải cậu sợ Tô Chính Lượng thương tâm, cho nên mới mềm lòng?"
Du Thiếu Kỳ ngữu khí trầm thấp mang theo uấn giận, "Tôi sao phải chịu trách nhiệm? Nhắc tới Tô Chính Lượng, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu, lúc trước tôi đã nói rõ rồi, vô luận như thế nào các người cũng không được xúc phạm tới cậu ấy.
Nhưng các người lại đem chuyện giữa cậu ấy và Lâm Tích Lạc công bố với công chúng, không những không có tác dụng gì, ngược lại còn bị đối phương cắn lại.
Tôi còn đang muốn hỏi, cái kế hoạch này là ai đưa ra?"
Trịnh Dục Phong quát, "Du Thiếu Kỳ, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Nếu không phải bởi vì Tô Chính Lượng, cậu không có tư cách bàn điều kiện với tôi? Lần này thất bại, nếu vấn đề không phải từ cậu mà ra, thì chính là ngoài ý muốn!"
Khuôn mặt tuấn tú của Du Thiếu Kỳ trầm xuống, y lạnh lùng nhướng mày, "Ngoài ý muốn? Kế hoạch chặt chẽ chu đáo như thế sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trịnh Dục Phong, đây không phải là cậu muốn chối bỏ trách nhiệm mới nói vậy sao?"
"Du Thiếu Kỳ, hiện tại không phải lúc chúng ta ngờ vực lẫn nhau, đối thủ một ngày chưa diệt trừ, cả cậu và tôi đều không có được thứ bản thân muốn."
Du Thiếu Kỳ cúi đầu suy nghĩ sâu xa, màu đen đáy mắt ý tứ hàm xúc sâu kín, "Đúng vậy, kỳ thật khiến Cố Hiển trượt chân cũng không khó, Lý Bân kia mới dùng được một lần, không phải rất đáng tiếc sao?"
"Lý Bân?" Trịnh Dục Phong thoáng sửng sốt, sau đó âm hiểm cười rộ lên, "Thiếu chút nữa là quên mất tên kia, hắn cùng Cố Hân Di kết giao lâu như vậy,chuyện Cố gia chắc chắn nắm rõ hơn chúng ta."
"Đúng vậy, người như Cố Hiển tung hoành hăc bạch lâu như vậy, ông ta nhất định không trong sạch gì, một khi..."
Lý Tư Phàm sau khi tiễn vài khách nhân ra về, dọc theo hành lang Lâm trạch quay về nhà chính.
Trong lúc mơ hồ, hắn nghe thấy có tiếng người nói chuyện, tuy rằng thanh âm ép tới cực thấp, nhưng vẫn khiến hắn chú ý.
Lý Tư Phàm dừng bước chân, bình lặng lắng nghe.
"Cậu xác định làm như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Vậy cậu còn có biện pháp nào khác sao? Cố Hiển ông ta bất nhân bất nghĩa, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."
"Vô luận cậu dùng cách gì để giải quyết lão già này cùng Lâm Tích Lạc, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào, nhưng tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, không được đυ.ng vàoTô Chính Lượng, nếu không tôi tuyệt đối không tha cho cậu!"
Là Trịnh Dục Phong cùng Du Thiếu Kỳ! Hai người đang mưu đồ trả thù Lâm thị.
Lý Tư Phàm không dám ở lâu, vội vàng trở về báo cho Lâm Tích Lạc.
Lâm Tích Lạc nghe xong Lý Tư Phàm báo cáo, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh phân minh xẹt qua vài phần ngoài ý muốn, "Hửm? Bọn họ thực sự nói như vậy sao?"
"Vâng, chủ tịch, tôi nghe được rất rõ ràng."
"Nếu bọn họ đã muốn trả thù Cố Hiển, chúng ta sao lại không thành toàn cho bọn họ?" Lâm Tích Lạc nhẹ cong môi, lãnh ý từ trong mắt toát ra, ý vị sâu sa, "Tiểu Phàm, còn nhớ Trương Khôn không?"
"Chủ tịch, ngài muốn..."
Lâm Tích Lạc thản nhiên gật đầu, "Đúng vậy, bọn họ đi theo Cố Hiển, chắc chắn làm không ít vụ gϊếŧ người cướp của.
Trịnh Dục Phong muốn trả thù Cố Hiển, chúng ta sao lại có thể không biết thời thế giúp hắn một tay, nếu như thành công, coi như cũng là giúp chúng ta trừ được mối họa mang tên Cố Hiển này."
Tuy nói Lâm Tích Lạc dùng chiêu mượn đạo gϊếŧ người này không thể không khiến người khác bội phục, nhưng nghĩ đoạn đối thoại vừa rồi của hai người kia Lý Tư Phàm vẫn có chút lo lắng, "Nhưng mà chủ tịch, nếu Trịnh Dục Phong hắn thật sự diệt trừ Cố Hiển, như vậy đến lúc đó, mục tiêu ké tiếp của hắn sẽ là ngài."
Lâm Tích Lạc không cho là đúng nhún nhún vai, "Chuyện gì đến sẽ đến, giải quyết Cố Hiển, một mình Trịnh Dục Phong không đủ năng lực.
Cậu hiện tại cho người báo cho Trịnh Dục Phong biết, bảo hắn ngày mai trở lại Lâm thị làm việc."
Sau khi tiệc sinh thần kết thúc, Lâm Tích Lạc không ở lại Lâm trạch, liền lái xe rời đi.
Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi.
Bông tuyết màu trắng trong suốt, giống như nhwungx tinh linh bướng bỉnh, từ trong bầu trời đêm xanh thẳm nhẹ nhàng bay xuống, buông xuống S thành.
Tô Chính Lượng ngồi cạnh đàn dương cầm, nhìn ngoài cửa, tuyết bắt đầu rơi, ánh mắt ngập hơi nước, gợn sóng không sợ hãi.
Hơn nửa tháng trước, cậu biết tin, Lâm thị đã thoát khỏi khủng hoảng, một lần nữa đi vào quỹ đạo, mà chủ mưu đằng sau là Trịnh gia cũng đã bị bắt, kết cục cũng đã định, S thành cũng khôi phục lại yên tĩnh ngày trước.
Nhìn thấy bộ dáng cap ngạo, bễ nghễ, thần thái kiêu ngạo của nam nhân kia trên TV, tâm chết lặng của Tô Chính Lượng cũng được an ủi đôi chút.
Đã lâu không nhìn thấy hắn, không biết hắn bây giờ có ổn không?
Tô Chính Lượng rũ mĩ, gợi lên một tia cười khổ tự giễu.
Cũng đã kết thúc rồi, còn nhớ tới hắn làm cái gì? Hơn nữa, hắn nhất định cũng sẽ buông tha cho cậu, bởi vì một tháng này hắn cũng chưa từng liên lạc với cậu.
Tô Chính Lượng, không cần phải ôm ảo tưởng, cái gì mà không buông tay, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh mày, đều là gạt người, Lâm Tích Lạc đã hoàn toàn quên mày rồi.
Đầu ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt trên phím đàn, Tô Chính Lượng bắt đầu đánh đàn, vẫn là bài hát ấy ----《 Giấc mộng tình yêu 》.
Một lúc sau, cũng là nhạc điệu ấy, vang lên trong phòng.
Tô Chính Lượng nhìn đến nơi thanh âm phát ra, nhìn thấy cái tên kia, tâm, chợt đau.
Sau khi tiếng chuông vang lên ba lần nữa, Tô Chính Lượng mới ấn nút nghe.
"Lượng."
Nghe thấy thanh âm kia, Tô Chính Lượng ngay cả thở cũng khó khăn.
Cậu nín thở, bàn tay run rẩy muốn cúp điện thoại, lại bị thanh âm ôn nhu trầm ổn kia làm cho dừng lại, "Đừng cúp, anh ở ngay dưới lầu.".