Toàn Trí Độc Giả

Chương 551 : Phần kết 5 - Sự vĩnh hằng và cái kết - End

... .Không thể tải file lên đám mây?

Han Sooyoung vội vàng kiểm tra Dấu thánh vài lần trước tin nhắn đột ngột đó.

Tuy nhiên, nó không hề có dấu hiệu được kích hoạt. Cứ như thể các phước lành của hệ thống đã biến mất. Và, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy khác lạ so với cách đây ít lâu. Cơ thể tưởng như có thể bay tới bất cứ đâu của cô giờ đây càng lúc càng trở nên nặng nề.

....Lẽ nào? Không, chờ một chút.

Cô đã đoán được rằng một ngày như thế này cuối cùng cũng sẽ đến, nhưng nó diễn ra nhanh hơn nhiều so với những gì cô dự tính.

['Câu chuyện của Cục' mà bạn sở hữu đã ngừng kể chuyện.]

Han Sooyoung thậm chí còn chưa viết tập cuối cùng của cuốn tiểu thuyết.

Hơn nữa, nếu Hệ thống lưu trữ đám mây không còn, cho dù cô ấy có viết xong bản thảo, việc tải nó lên vẫn là điều không thể.

"Chết tiệt...."

Ngay lúc đó, có người vội vàng đẩy cửa phòng bệnh lao vào trong.

"Han Sooyoung!"

Có vẻ như những người đồng đội của cô cũng đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.

*

"Không còn cách nào khác? Thật sự?" "... .Vào lúc này, thì đúng vậy."

Các thiết bị hoạt động nhờ năng lượng ma thuật đang dần ngừng lại. Do đó, bệnh viện của Lee Seolhwa đang khẩn trương thay đổi nguồn điện cho các thiết bị y tế khác nhau.

"Còn tình trạng của Kim Dokja?"

"Rất may, dường như không có bất kỳ biến chứng nào cho đến nay."

Mặc dù sức mạnh của hệ thống đã biến mất, Kim Dokja vẫn ngủ say vẫn như cũ. Một cậu bé lặng lẽ ngủ quên, không sống cũng không chết. Và những linh hồn tái sinh khác đang sống ở nhiều thế giới khác nhau của cậu bé này hẳn đang đọc bản thảo mà cô ấy đã viết.

"Tôi không thể cập nhật phần cuối cùng của bản thảo. Nếu cứ thế này...." Han Sooyoung lẩm bẩm.

"Vậy thì những 'Giấc mơ cổ xưa nhất' có thể sẽ không đọc được phần cuối của câu chuyện."

Lời suy đoán của Yoo Sangah khiến Lee Jihye và Jang Hayoung lần lượt phải thốt lên.

"Chuyện gì sẽ xảy ra? Phần cuối của bản thảo không phải là phần quan trọng nhất sao?"

"Còn câu chuyện bên lề của tôi thì sao?!"

"Điều đó không thực sự quan trọng, phải không?"

Họ không biết Yoo Joonghyuk đã du hành đến bao nhiêu thế giới cho đến nay, nhưng vẫn có một số lượng lớn các thế giới hẳn là đã được cập nhật đến chương mới nhất của cuốn tiểu thuyết.

"Argh, có một thứ tôi cực kỳ ghét trên đời này, đó là một cuốn tiểu thuyết bị bỏ dở giữa chừng...."

Phần cuối của cuốn tiểu thuyết, phần kết của nó, là về 'những điều chưa xảy ra' với 'Giấc mơ cổ xưa nhất'.

Rõ ràng là không có cách nào để tất cả bọn họ có thể tưởng tượng một cách hoàn hảo về một câu chuyện chưa xảy ra.

"Chúng ta nên làm gì? Cô đã nói rằng tập cuối cùng là tập quan trọng nhất."

"Chúng ta vẫn còn một cách khác." Han Sooyoung đang cắn những ngón tay của mình, nhìn lên bầu trời và nói. "Ngoài tôi ra vẫn còn một người có khả năng sửa lại bản thảo. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào anh ta."

*

".... Bản thảo đã ngừng cập nhật."

Bản thảo được cập nhật khoảng một lần một ngày mà chưa từng bị gián đoạn. Nhưng khoảng một tháng trước, các bản cập nhật đã hoàn toàn ngừng xuất hiện. Lúc đầu, anh nghĩ rằng đây là một lỗi phát sinh từ việc anh di chuyển giữa các đường thế giới quá thường xuyên, nhưng khi anh xem xét kỹ hơn, ngay cả lịch sử đăng nhập cũng biến mất.

[Đội trưởng, tôi nghĩ có điều gì đó không ổn.]

Anh có hai giả thuyết. Một, Han Sooyoung rơi vào tình thế không thể viết bản thảo được nữa, và hai, hệ thống của Trái đất cuối cùng đã ngừng lại.

Dù trường hợp có thể là gì, đây không phải là một tình huống tốt.

[Các file đang được tự động truyền đến các đường thế giới đã được kết nối.]

Chương mới nhất của bản thảo đã được truyền sang các thế giới khác. Ở thế giới bắt đầu đăng truyện đầu tiên, thông báo hoãn lịch đăng đã được phát lên - các tác giả hoảng hốt khi đột nhiên không thể nghĩ ra truyện nữa và vội vàng thông báo hoãn lịch.

Tình hình không ổn. Với tốc độ này, các tác giả mất bình tĩnh có thể sẽ tự mình bắt tay vào hoàn thành phần mà Han Sooyoung đã không thể viết và đăng lên.

[... .Đội trưởng, không còn nhiều thời gian nữa.]

Yoo Joonghyuk nhìn xuống hai bàn tay của mình. Sau đó, anh từ từ siết chặt nắm tay trước khi mở chúng ra.

Không hẳn là không còn lựa chọn nào khác. Nếu Han Sooyoung không thể hoàn thành bản thảo, thì... Một người khác có thể, sẽ phải hoàn thành nó.

[Hiệu ứng của thuộc tính đã được kích hoạt!]

[Bây giờ bạn có thể chỉnh sửa bản thảo trong Hệ thống đám mây.] [Cần rất nhiều Xác suất để chỉnh sửa bản thảo.]

Mắt Yoo Joonghyuk từ từ nhắm lại trước khi mở ra một lần nữa.

*

Hai tháng trôi qua kể từ khi hệ thống dần tan biến.

Hệ thống bắt đầu sụp đổ, không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc tự sửa chữa. Số người có thể nghe thấy thông báo giảm dần. Ngoài ra, các kỹ năng và Dấu thánh bắt đầu biến mất từng cái một. Ngay cả giọng nói của Câu chuyện cũng không thể nghe thấy được nữa.

- Một chiếc máy bay vận hành bằng động cơ ma thuật đã bị rơi ở Biển Đông... Các cổ vật từ thế giới cũ chưa được thay thế cũng bắt đầu xảy ra vấn đề. "Argh, đó là lý do tại sao tôi bảo họ phải thay thế tất cả những thứ đó!"

Jung Heewon xem tin tức trên màn hình và nổi điên.

Han Sooyoung hỏi cô. "Ai đã qua đó?"

"Jihye và mấy đứa trẻ. Mặc dù khá yếu, nhưng họ vẫn có thể kích hoạt Dấu thánh của mình, vì vậy...."

Hai người họ đã theo dõi truyền hình trực tiếp đang chiếu công cuộc giải cứu. Màn hình đang hiển thị hình bóng của Lee Jihye, Lee Gilyoung và Shin Yoosung - cũng như Tàu mai rùa và Rồng Chimera của họ, cả hai đều nhỏ hơn trước rất nhiều.

"Sóng quá mạnh."

Những người sống sót liên tục được đưa ra ngoài và lần lượt được giải cứu từng người một, nhưng những con sóng ập đến cũng trở nên dữ dội hơn theo từng giây. Rồng Chimera và Tàu mai rùa chao đảo không ổn định.

Chiến dịch cứu hộ vẫn tiếp tục diễn ra bất chấp thời tiết khắc nghiệt, nhưng tình hình lúc này có vẻ không mấy khả quan.

Han Sooyoung, không thể nhìn thêm được nữa, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Gọi cho Yoo Sangah ngay bây giờ và chuẩn bị trực thăng. Chỉ với ba người họ không thể làm được."

"Tôi đã gọi rồi, nhưng vì cơn bão...."

Han Sooyoung lặng lẽ phun ra, "Chết tiệt", và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

- Tin nóng, vừa rồi. Một vật thể bay không xác định đã lao vào bầu khí quyển và rơi xuống Biển Đông... ..

Bên trong màn hình, họ có thể nhìn thấy một vật thể đang bay qua những đám mây bão xám xịt như tro. Cùng với một tiếng nổ lớn, một điểm xa xôi trên đại dương được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ. Máy bay không người lái vượt qua gió và sóng để bay đến đó, tiếp tục chiếu cảnh quay trực tiếp từ vùng biển gần đó.

Chẳng bao lâu sau, vỏ ngoài của vật thể bay đã lộ ra giữa những bọt nước màu xám đang va đập. Đó là một Con Tàu hình con nhộng, và có một người đang đứng dậy từ bên trong.

"... .Yoo Joonghyuk??"

*

Sau khi xác nhận tin tức, Han Sooyoung và những người đồng đội còn lại đều vội vã chạy đến Biển Đông.

- Tất cả những người sống sót bị thương đã được giải cứu an toàn cùng với sự giúp đỡ của người ngoài hành tinh...

- Người ngoài hành tinh được đề cập đã được xác định là nghi phạm khủng bố đã rời khỏi Trái đất hai năm trước...

Tin tức nóng hổi tiếp tục tràn ngập trên các đường truyền.

Họ đã đợi bao lâu trên bến tàu? Cuối cùng, từ đằng xa có thể nhìn thấy những con tàu cứu hộ đang tiến về phía cảng - Tàu mai rùa của Lee Jihye chiếm vị trí trung tâm trong đội hình. Cô và bọn trẻ đang vẫy tay.

Và ngay phía sau họ là một người đàn ông đang nhìn về phía bến tàu cùng những người bạn của anh.

"Anh....!"

Đó là một cảnh tượng xa lạ. Mặc dù khuôn mặt của anh ấy không thay đổi nhiều, nhưng mái tóc rối bù của anh ấy giờ đã có vài đốm xám.

"Đã lâu rồi." Yoo Joonghyuk nói.

Han Sooyoung dừng lại, không biết phải nói gì - trước khi đáp trả theo phản xạ. "Còn nhiệm vụ? Sao anh về sớm vậy?"

Cô biết rõ rằng cô không nên nói điều đó. Khoảng thời gian Yoo Joonghyuk phải chịu đựng không nên được đơn giản hóa bằng những từ như vậy.

Yoo Joonghyuk trả lời. "Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài quay trở lại.

"Oppa!"

Yoo Mia chạy tới từ phía sau cả nhóm và lao vào vòng tay anh. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô khi cô ấy khóc không ngừng.

Han Sooyoung lặng lẽ quan sát rồi hỏi anh. "Cô gái mà anh mang theo là ai?"

Điều đó khiến cô gái phía sau Yoo Joonghyuk ló đầu ra ngoài và nói điều gì đó. "Thật tình, cô cũng vậy....? Chẳng ai nhận ra tôi cả." Cô gái thở dài và lẩm bẩm như thể cô ấy đã quá mệt mỏi khi phải làm việc này. "Bah-aht."

*

Yoo Sangah đích thân đến đón những người đồng đội bằng chiếc limousine của mình. Trong quá trình di chuyển, Lee Seolhwa thực hiện việc kiểm tra y tế cho anh, và Yoo Joonghyuk bắt đầu kể lại tất cả những sự kiện đã xảy ra với mình.

Từ thời điểm rời khỏi Trái đất, lạc lõng giữa các đường thế giới, nhận được sự giúp đỡ từ các Vị thần bên ngoài, gặp Biyoo trong Địa tầng bóng tối, và cuối cùng hoàn thành chuyến đi vòng quanh các đường thế giới.

"... .Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại vì anh đã dùng hết năng lượng Câu chuyện?"

"Phải."

Có vẻ như việc hệ thống sụp đổ cũng đã ảnh hưởng đến Yoo Joonghyuk trong không gian vũ trụ. Nói cách khác, đây là tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

"Anh đã ở ngoài không gian bao lâu?"

"Cô tò mò?"

Một biểu cảm giống như một nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên đôi môi Yoo Joonghyuk trước khi biến mất hoàn toàn. Vì đó là một hành vi không giống với Yoo Joonghyuk một chút nào, Han Sooyoung đã cau mày thật sâu.

"... .Anh thực sự đã cười?"

"Bình tĩnh nào. Tôi đã đến thăm tất cả các đường thế giới mà tôi có thể. Với sự trợ giúp của Biyoo, một liên kết cập nhật theo thời gian thực đã được thiết lập, vì vậycác tác giả trong những đường thế giới đó hẳn là đã đăng cuốn tiểu thuyết lên theo đúng trình tự."

Những người đồng đội đang lắng nghe bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm trước những lời của Yoo Joonghyuk.

Tuy vậy, vẫn còn một điểm quan trọng.

"Anh đã gửi mọi thứ đi rồi? Còn phần cuối của bản thảo thì sao? Anh đã làm gì với tập cuối cùng?" Han Sooyoung hỏi.

"Cô đang nói về phần mà cô không gửi cho tôi?"

"Đúng rồi! Phần cuối cùng của bản thảo mà anh đã nên sửa lại!" Han Sooyoung cuối cùng cũng bùng nổ trong cơn tức giận đầy nóng nảy.

"Anh cũng có thuộc tính của một nhà văn, phải không? Nếu anh đã đọc tiểu thuyết của tôi ngay từ đầu, ít nhất anh cũng có thể đoán được Kết thúc sẽ diễn ra như thế nào mà? Hửm? Vậy là, anh đã viết nó? Anh đã viết nó thay cho tôi, phải không??"

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào Han Sooyoung. Đã bao lâu trôi qua như thế này? Anh lặng lẽ chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Giọng Han Sooyoung bắt đầu run rẩy. "Anh... Anh không thể...." "Cô tin rằng tôi nên viết nó?"

"Anh đang nói cái chó gì vậy, đồ khốn?! Rõ ràng là anh....!"

"Cô thực sự tin rằng đó là một điều đúng đắn khi biến mong ước không thành hiện thực của chúng ta thành Kết thúc của cuốn tiểu thuyết?" Anh nhìn biểu cảm đông cứng lại của Han Sooyoung và tiếp tục. "Han Sooyoung. Dù chúng ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa, câu chuyện này vẫn khác với cuộc đời mà chúng ta đã sống."

"... .Anh, anh nghĩ rằng tôi không biết điều đó à...."

Quả thực, cô cũng biết. Đúng hơn, cô ấy biết điều đó hơn bất kỳ ai khác.

Cô luôn cảm nhận được một sự xa cách với mỗi câu được viết ra. Cho dù những lời cô ấy viết có chính xác đến đâu, cho dù cô ấy đã cân nhắc tỉ mỉ từng cách diễn đạt ra sao - cô ấy vẫn không thể ghi lại đầy đủ lịch sử mà họ nhớ và tái hiện đầy đủ được Kim Dokja, người đã từng sống ở thế giới này, bên trong các trang của câu chuyện.

"Không phải là tôi chưa từng thử. Tôi đã sử dụng Câu chuyện mà tôi nhớ và cố gắng viết tập cuối cùng, giống như cách cô đã làm. Nhưng...."

Để tái tạo Kim Dokja, những người đồng đội đã tập hợp các Câu chuyện. Một mảnh, hai mảnh... Những câu họ nhớ được chồng chất lên nhau để trở thành một 'Kim Dokja' ảo.

[... .Cô muốn nghe về con trai tôi khi nó còn nhỏ?]

['Dokja' ahjussi mà em nhớ là... .]

[Em đang nói với chị, hyung thực sự đã làm điều đó! Thực sự!]

Một phần trăm của Kim Dokja, sau đó là hai phần trăm...

Rất nhiều người nhớ về anh ấy, và Kim Dokja khi được tập hợp theo cách đó có thể đạt đến 99%.

"Ngay cả khi Kim Dokja sống lại với chúng ta qua câu chuyện mà chúng ta đã tạo ra, cô có thực sự tin rằng cậu ta sẽ là Kim Dokja chân chính không?"

Một phần trăm còn lại của Kim Dokja mà họ không thể nhớ.

Kim Dokja mà không ai trong số họ có thể nhớ được, anh ấy sẽ bị bỏ lại ở đâu trong vũ trụ này?

"Ngay cả trước khi linh hồn của cậu ta bị phân tán, Kim Dokja vẫn luôn là 'Giấc mơ cổ xưa nhất'. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó kỳ lạ như thế nào à? Tại sao tên ngốc đó không bao giờ mơ về hạnh phúc của chính mình?"

Han Sooyoung đáp trả, gần như cuồng loạn. ".... Ngay cả khi anh ấy là 'Giấc mơ cổ xưa nhất', anh ấy cũng không thể tưởng tượng ra một thế giới hoàn toàn theo cách anh ấy muốn. Hầu hết những giấc mơ đều được thực hiện trong tiềm thức!!"

"Trong trường hợp đó, tiềm thức của Kim Dokja hẳn đã nghĩ rằng Kết thúc này là đúng."

Một sự tồn tại chưa bao giờ tưởng tượng được hạnh phúc của chính mình. 'Kim Dokja' mà họ biết là một người như vậy.

"Tôi cũng biết điều đó! Tôi cũng biết rằng Kim Dokja là một người như vậy... Anh nghĩ tại sao ngay từ đầu tôi lại viết câu chuyện này? Tại sao, tại sao tôi lại...."

Những giọt gì đó ướt đẫm đang rơi xuống mu bàn chân cô. Cô muốn nói một điều gì đó, bất cứ điều gì. Cô muốn hét lên, muốn nắm lấy cổ Yoo Joonghyuk và bóp nghẹt anh ta, lắc mạnh anh ta. Tuy nhiên, cô không thể.

Một giọng nói xen lẫn sự mệt mỏi khó tả lọt vào tai cô.

"Để cứu được một người nào đó...."

Han Sooyoung ngẩng đầu trước giọng nói lướt nhẹ của Yoo Joonghyuk.

"Vì câu chuyện của cô, tôi đã có thể tồn tại cho đến bây giờ."

Cô trừng trừng nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ. "Đó không phải là điều tôi muốn nghe từ một kẻ khốn nạn như anh."

Từ xa, có thể nhìn thấy Khu liên hợp công nghiệp.

Đó là nhà của họ. Nơi mà mọi thành viên của đã từng sống. Một nơi được tạo ra bởi giấc mơ dường như không thể của ai đó.

Mọi người đang nhìn vào nó.

Yoo Sangah cầm vô lăng phát biểu. "... .Vậy, đó là những gì đã xảy ra. Cảm ơn vì đã kể cho chúng tôi nghe về mọi chuyện, Joonghyuk-ssi."

Không ai khóc. Không ai chỉ trích Yoo Joonghyuk về lựa chọn của anh ấy. Đó không phải là vì nỗi buồn của họ đã được quét sạch. Không, có lẽ đó là vì họ đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Không chỉ có một mình Yoo Joonghyuk.

Những người đồng đội lấy lại đầy đủ sức lực để tiếp tục phần đời còn lại của họ bằng cách viết câu chuyện, sau đó đọc những gì đã viết trong khi cầu nguyện rằng một người nào đó sẽ đọc câu chuyện này cùng họ. Lòng dũng cảm không bị vỡ vụn ngay cả khi điều kỳ diệu mà họ mơ ước đã bốc hơi ngay trước mắt.

Giờ đây, họ có thể tiếp tục khi biết rằng có một số người đang đọc câu chuyện của họ ở phía bên kia vũ trụ xa xôi.

Lee Jihye hỏi. "... .Vậy, cuốn tiểu thuyết đó sao rồi? Nó có nổi tiếng không?"

"Cũng không tệ."

"Anh có nghĩ các Dokja ahjussi thích nó không?"

"Này, đồ khốn đen thui kia! Anh đã nhìn thấy Dokja-hyung tái sinh chưa? Anh ấy thế nào?"

Như thể họ muốn hỏi về tất cả những gì họ vẫn luôn cực kỳ muốn biết, những câu hỏi từ các đồng đội dồn dập ập về phía Yoo Joonghyuk.

Anh bình tĩnh đáp. "Tôi chưa nhìn thấy Kim Dokja tái sinh lần nào. Nhưng...." Anh nhìn bức tượng của Kim Dokja lướt qua cửa kính xe và tiếp tục nói. ".... Tên ngốc đó chắc chắn đã đọc câu chuyện. Tôi có linh cảm là vậy."

"Dokja ahjussi bây giờ chắc hẳn đang rất bực mình. Một lần nữa không thể nhìn thấy Kết thúc...."

Các Kim Dokja ở các đường thế giới khác sẽ nhớ về Kết thúc của câu chuyện này như thế nào? Han Sooyoung không cách nào biết được. Viết ra một Kết thúc hay cũng khó như khiến người yêu cũ của bạn chấp nhận lý do khiến bạn chia tay với họ.

".... Chờ đã, các Dokja-ssi từ các thế giới khác sẽ không xâm chiếm nơi này chứ?"

Câu hỏi này khiến ai đó khẽ thì thầm.

"Chuyện đó hẳn sẽ rất vui."

Sau những lời đó, sự im lặng sâu thẳm bao trùm lên những người đồng đội. Đúng lúc đó, Yoo Sangah đã bật nhạc lên. Những nốt nhạc từ các nhạc cụ rơi xuống như những hạt mưa. Không ai nhìn vào mặt nhau. Đó là phép lịch sự duy nhất mà họ có thể làm, ít nhất là vào lúc này.

Trong sự dịu dàng nặng nề này của thời điểm này, suy nghĩ của Han Sooyoung trôi về phía cuốn tiểu thuyết được lưu trữ trong máy tính xách tay của cô.

Một câu truyện không có chương cuối.

Và bây giờ, không ai có thể đọc về Kết thúc của cuốn tiểu thuyết này.

Nhưng có lẽ, thế giới này đôi khi cũng cần một câu chuyện như thế, cô trầm ngâm.

"Chúng ta thì sao.... bắt đầu sống chung một nhà lần nữa?" Mọi người đều ngẩng đầu trước đề nghị của ai đó.

Han Sooyoung dần dần nhận ra một sự thật.

[Đây là câu chuyện mà Kim Dokja đã trao cho họ.]

Những người đồng đội đã lấy lại được cuộc sống thường ngày, và Yoo Joonghyuk cũng đã trở về nhà.

Đây là dấu chấm hết cho cuộc phiêu lưu của . Cái kết mà người họ yêu thương luôn mong mỏi cuối cùng đã được hoàn thành.

Han Sooyoung đột nhiên chuyển ánh mắt sang Yoo Joonghyuk. "...Được rồi, nếu vậy. Anh có tìm ra được ■■ của mình là gì không?"

"Chưa. Nhưng, tại thời điểm này, tôi nghĩ việc tôi có tìm ra nó hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa...."

Đúng vào lúc đó, một cảm giác kỳ lạ bất ngờ ập đến với anh. Có thể nghe thấy âm thanh 'Tsu-chuchuchut' từ đâu đó.

[... ...]

Một tiếng động văng vẳng bên tai họ như một bài hát xa xăm mờ nhạt. Thời điểm Yoo Sangah tắt nhạc, vẻ ngoài của Biyoo khi cô ngồi ở ghế hành khách phía trước đột nhiên thay đổi.

[... .Bah-aht??]

Biyoo đã trở lại hình dạng một quả cầu lông lớn. Nhưng điều đó đúng ra không thể làm được. Trước khi leo lên xe, cô ấy đã nói rõ ràng rằng việc hệ thống tan rã đã làm tê liệt khả năng biến hình của cô ấy.

"Ơ??"

Những giọng nói phát ra từ khoảng không càng lúc càng rõ ràng. Đây chắc chắn là âm thanh của những Câu chuyện đang bận rộn kể câu chuyện của chúng.

".... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhưng, hệ thống đáng lẽ đã bị hỏng rồi mà?"

Han Sooyoung nhìn về phía Yoo Joonghyuk, nhưng anh cũng đang nhìn lại cô với đôi mắt giống hệt.

[Câu chuyện, 'Vua của thế giới không vua', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

Những dòng chữ chói mắt đang lướt qua bầu trời bên ngoài cửa kính xe. Chúng đến từ một Câu chuyện mà những người đồng đội đều quen thuộc.

"Yoo Sangah!!"

Yoo Sangah vội vã nhấn ga. Trong khi đó, Han Sooyoung trả lời điện thoại đang kêu to trong túi. Cuộc gọi đến từ Aileen.

- Sooyoung-ssi!! Ngay bây giờ, nó....!

Không thể nghe rõ giọng của cô ấy vì tất cả những tiếng ồn xung quanh.

[Câu chuyện, 'Dự đoán đạo văn', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

Những Câu chuyện đã biến mất không dấu vết cùng với sự tan rã của hệ thống giờ đang nối đuôi nhau truyền tới một nơi nào đó. Mỗi câu chuyện đều là những cái đã kết thúc từ rất lâu trước đây.

[Câu chuyện có thực sự kết thúc khi tác giả ngừng viết không?]

Han Sooyoung nhìn lên dòng chữ lơ lửng trên bầu trời.

Những chữ cái không có ý nghĩa gì khi tồn tại độc lập đang bắt đầu tìm kiếm cặp và nhóm của mình, lần lượt từng cái một.

"... .Lý thuyết phim bị ngắt kết nối?!"

Những người đồng đội đã sớm lái xe vào Khu liên hợp và vội vã nhảy ra khỏi chiếc limousine. Sau đó, họ bắt đầu chạy. Những Câu chuyện mà họ có được cho đến nay, những Câu chuyện mà họ vẫn luôn kể cho đến hiện tại, đang lướt qua bên cạnh họ.

Không ai biết Kết thúc của câu chuyện này là gì.

Cho dù họ có cố gắng đến đâu, 'Kim Dokja' sẽ không bao giờ quay trở lại. Ngay cả khi họ đã tái tạo lại '99% Kim Dokja', một phần trăm bị thiếu sẽ luôn ở đó.

Nhưng sau đó, điều gì sẽ xảy ra nếu có một sự tồn tại trên toàn thế giới này có thể lấp đầy khoảng trống cuối cùng của một phần trăm kia? Một tồn tại, người từng sở hữu những ký tự đã vô thức phân tán rải rác đến vũ trụ xa xôi?

"Sooyoung-ssi! Đằng kia!"

Họ có thể nhìn thấy bệnh viện của Lee Seolhwa ở phía xa. Những Câu chuyện thong thả truyền đến đó đã dẫn đường cho họ. Những Câu chuyện đang tụ tập về phòng bệnh mà họ đều rất quen thuộc.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Mùa xuân của thế giới quỷ', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

Han Sooyoung thầm nghĩ.

Nếu một tác giả không viết ra nó, thì Kết thúc của một câu chuyện sẽ không thể được tạo ra.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Ngọn đuốc đã nuốt chửng huyền thoại', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

Tuy nhiên, ngay cả khi điều đó là sự thật, thì những độc giả của câu chuyện không thể tự mình tưởng tượng ra Kết thúc theo cách riêng của họ sao? Han Sooyoung cắn chặt môi. Câu chuyện này là do chính tay cô ấy tạo ra. Nhưng một câu chuyện khác mà cô không biết đang tiếp tục từ cuối câu chuyện của cô.

[Điều gì sẽ xảy ra nếu tưởng tượng của một người nào đó vượt qua câu văn của tác giả?]

Vì các kỹ năng và Dấu thánh vẫn chưa trở lại đầy đủ, Han Sooyoung thở dốc khá nhanh. Yoo Joonghyuk đỡ lấy cô và tiếp tục chạy. Shin Yoosung lao lên cầu thang thì vấp ngã. Những người đồng đội khác đã chạy đến và giúp đỡ cô ấy.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Thời kỳ của Ánh sáng và Bóng tối', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

[Câu chuyện vĩ đại, 'Người giải phóng những kẻ bị lãng quên', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

Những Câu chuyện vĩ đại mà họ đã tạo ra cùng nhau đang lần lượt trở lại với họ. Ngay cả Câu chuyện cuối cùng chưa được đặt tên của cũng bắt đầu hát về cảm xúc mà không ai dám gọi tên.

Một mong muốn, một khát khao, của những người đã đi theo những con đường riêng cách đây rất lâu, một lần nữa lại tập hợp thành một.

Đau buồn cho người khác, vui mừng, tức giận và tuyệt vọng. Và cuối cùng, mong muốn trở thành một người khác.

Ai đó đã đồng cảm với câu chuyện của họ. Khi hơi thở của cô ngày càng nặng nhọc, Han Sooyoung cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại.

[Chỉ cần câu chuyện này thực sự có thể cứu được anh...]

Chỉ cần anh có thể lấy lại một chút ký ức của mình và nhớ lại chúng tôi một lần nữa... "Đằng kia!"

... .Vậy thì tôi sẽ tiếp tục viết phần kết cho anh cho đến tận cùng của thời gian, cho đến vĩnh viễn.

Cô đến trước cửa phòng bệnh, hoàn toàn không thở nổi. Giờ đây Han Sooyoung đang đứng trước chính căn phòng mà cô đến thăm mỗi ngày suốt bốn năm qua.

Những người còn lại chạy lên cầu thang chậm một bước giờ đang nhìn cô. Cô ấy nhìn lại, và bắt đầu nhớ lại đoạn cuối cùng của Kết thúc mà cô ấy đã không viết được.

[Có ba cách để sống sót trong một thế giới đổ nát.]

Sau đó, cô nghe thấy Jung Heewon hét lên.

"Han Sooyoung!"

Những người nghe tin trễ hơn - những người không cùng họ ra biển Đông, có thể nhìn thấy họ đang chạy tới đây thông qua cửa sổ của tòa nhà.

[Hiện giờ tôi đã quên mất một số cách. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn.]

Bàn tay run rẩy của Han Sooyoung nắm lấy tay nắm cửa.

Cô đã sợ hãi. Điều gì sẽ xảy ra nếu không hề có gì ở bên kia cánh cửa này? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những điều này chỉ là một lời nói dối ngọt ngào? Cô nhìn sang bên cạnh mình và thấy Yoo Joonghyuk đang gật đầu.

[Và bạn, người đang đọc những từ này, sẽ sống sót.]

Không cần biết điều gì đang chờ đợi họ bên kia cánh cửa này, giờ đây, họ đã sẵn sàng chứng kiến điều đó. Cánh cửa kêu cót két khi nó mở ra. Những tia nắng yếu ớt lọt qua khung cửa sổ rộng mở. Những trang bản thảo mà cô đã dành cả đêm để chỉnh sửa nằm rải rác trong gió. Các con chữ rải rác một cách chói mắt. Câu chuyện cô ấy không hoàn thành, nó ở ngay đó.

Những câu văn mà cô thực sự muốn viết vào một lúc nào đó, ngay cả khi không phải là lúc này. Trong khi nghĩ về những câu đó, Han Sooyoung cười toe toét như một đồ ngốc.

[Câu chuyện này chỉ dành cho một độc giả duy nhất.]

[Hết]